22: Anh của em
SeongHyeon đứng lặng ngoài cửa phòng tập, thân hình như bị đóng khung trong bóng tối. Nó không cố tình nghe lén, nhưng mọi lời thì thầm, mọi tiếng nức nở của KeonHo đều xuyên qua lớp gỗ, truyền đến tai nó như một bản án: sự yếu đuối không thể chấp nhận. Nó nghe thấy lời van xin tuyệt vọng, nghe thấy sự đồng ý có điều kiện của JuHoon, và thấy cái ôm được thiết lập bằng ranh giới lạnh lùng của hyeong—một sự dịu dàng được đo lường cẩn thận.
Khác với KeonHo, SeongHyeon cảm thấy khinh miệt sâu sắc sự yếu đuối và sự thỏa hiệp đó. Nó không cam lòng, không bao giờ, với bất kỳ ranh giới nào được mua bằng nước mắt. Trong tâm trí nó, sự thỏa hiệp ấy là sự đầu hàng của phẩm giá. Nó thà chọn làm tê liệt tất cả dây thần kinh mình bằng cơn đau thể xác trong phòng tập—ép bản thân phải chạm đến giới hạn vật lý—để ít nhất đêm đến, nó sẽ ngủ thiếp đi vì kiệt sức tuyệt đối, chứ không phải quỳ xuống van xin một danh phận nửa vời chỉ để được ở gần JuHoon.
SeongHyeon quay đầu, bỏ đi như một bóng ma bị chính nỗi kiêu hãnh đày đọa. Nó mang theo quyết tâm sắt đá: Nếu không thể đường đường chính chính giành được hyeong bằng tình yêu, nó sẽ dùng sự hy sinh tàn khốc, dùng sự hoàn hảo không tì vết để chứng minh giá trị, chứng minh rằng nó xứng đáng được giữ lại trong cuộc đời JuHoon mà không cần phải cầu xin.
Ba giờ sáng. Ánh đèn neon trong phòng tập nhảy nhấp nháy một cách vô cảm, chỉ đủ chiếu sáng những tấm gương phản chiếu sự cô độc. SeongHyeon ngã khụy xuống nền gỗ lạnh, thở dốc. Nó đã luyện tập liên tục đến mức mất cảm giác, cơ thể như đã chai thuốc với cơn đau thể xác, và không thể làm ngơ sự kiệt quệ đang xé toang tâm hồn này thêm được.
Đúng lúc đó, James bước vào. Anh đứng thẳng, dáng vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi giờ giấc hay không khí nặng nề, sắc lạnh như một pho tượng được tạc từ lý trí.
James nhìn SeongHyeon, không có sự đồng cảm, chỉ có sự đánh giá.
"Ba giờ sáu phút," James thốt lên, giọng điệu khô khan, như đang đọc dữ liệu. "Đây không phải kỷ luật, là sự phá hoại."
SeongHyeon chống tay đứng dậy, nhìn thẳng James. Nó từng James là hiện thân của sự kiểm soát mà nó khao khát có, nhưng giờ lại khinh thường.
"Hyeong không cần phải ở đây," SeongHyeon đáp, giọng nó khàn đặc vì mệt mỏi.
"Anh không ở đây vì cậu. Anh ở đây để đảm báo tính toàn vẹn của tập thể," James chỉnh lại. Anh tiến lại gần, đặt một chai nước lạnh xuống sàn, ngay cạnh tay SeongHyeon. "À, JuHoonie đang chờ em ở ký túc xá ấy."
SeongHyeon cau mày. "Hyeong ấy còn thức sao?"
"Nhóc ấy đang ngủ gật trên sofa," James xác nhận. Ánh mắt anh chuyển sang sắc lạnh hơn. "Nhưng anh đoán nhóc ấy sẽ thức dậy nếu thấy chú em đấy. Về nghỉ ngơi sớm đi. Tài năng sẽ lãng phí vì sự cứng đầu vô nghĩa của em."
James cúi thấp người một chút, đó là một hành động hiếm hoi, chỉ để nhấn mạnh lời nói.
"Sự hy sinh của em là vô ích nếu nó dẫn đến sự sụp đổ cá nhân. JuHoon cần một SeongHyeon hoàn hảo trên sân khấu, không phải một người sắp kiệt sức trong phòng tập. Em không phải chứng minh giá trị bằng việc tự xé mình ra — điều đó chẳng khiến ai tự hào cả. Đừng biến sự kiêu hãnh thành vũ khí chống lại chính mình."
James quay lưng bước đi, không đợi câu trả lời, để lại SeongHyeon một mình với sự thật khắc nghiệt: Ngay cả sự tự trừng phạt của nó cũng đang bị đánh giá qua lăng kính hiệu suất.
SeongHyeon hiểu. Nó bước khỏi phòng tập, mang theo sự kiêu hãnh và nỗi đau bị nén chặt.
Khi SeongHyeon về đến ký túc xá, không gian tối im lìm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bếp hắt ra, vẽ nên những vệt vàng nhạt cô độc. Giữa sofa, có một bóng người đang ngủ gật – Kim JuHoon.
JuHoon cuộn tròn, tay ôm chiếc gối đã nhàu, trông mệt mỏi và dễ tổn thương hơn cả một đứa trẻ bị bỏ lại. Bấy giờ, trong mắt SeongHyeon, hyeong nó đã không còn là người anh kiên cường, mà chỉ là một người đang cố tìm kiếm sự an ủi trong giấc ngủ.
SeongHyeon lặng người đứng ngắm. Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự kiêu hãnh mà nó dùng để chống lại thế giới, mọi lý trí sắt đá mà nó xây dựng đều tan biến vô vọng. Nó chỉ còn thấy JuHoon – người anh quý giá nhất, người duy nhất nó khao khát, đang chờ đợi nó bằng chính sự yếu đuối không phòng bị của mình.
Kiêu hãnh là thứ người ta giữ khi còn đủ sức đứng vững; còn lúc này, SeongHyeon chỉ còn lại trái tim rách nát đang tìm đường quay về nơi duy nhất an toàn.
"JuHoon-hyeong ơi, sao anh lại ngủ ở đây ạ?"
JuHoon giật mình tỉnh dậy, đôi mắt mệt mỏi nhưng ngay lập tức bừng sáng vì lo lắng.
"SeongHyeon về rồi hả em? Có đói bụng không? Có bị đau ở đâu không? Anh..."
Chưa đợi JuHoon dứt câu, SeongHyeon đã lao đến, nhào đến ôm chặt lấy cậu. Cái ôm mạnh bạo, khao khát đến nghẹt thở và hoàn toàn không có ranh giới, là một hành động bột phát của sự kiệt quệ cảm xúc bị nén giữ quá lâu. Nó vùi mặt vào hõm vai JuHoon, như thể đang cố gắng hòa tan vào người anh, tìm kiếm sự cứu rỗi tuyệt đối. Hơi thở nó nóng bừng, dồn dập, như thể mỗi nhịp thở đều là một lời van nài mà nó không nói nổi thành câu.
"Anh ơi, anh ơi, anh của em ơi..."
SeongHyeon muốn nói rằng em mệt quá, em đau quá, em nhớ anh quá, em cần anh quá, nhưng khối uất nghẹn trong lồng ngực khiến nó không sao cất thành lời. Tất cả sự bùng nổ, mọi lời trách móc và khao khát đều bị nén lại, chỉ còn bật ra thành những tiếng nức nở vỡ vụn, nóng hổi thấm sâu vào vai áo JuHoon.
Nhưng lạ thay, lần này JuHoon hiểu lòng nó mà không cần lời nói nào. Cậu đáp lại cái ôm, vòng tay ôm lấy đứa em đang run rẩy, bằng sự đầu hàng tạm thời trước sự kiệt quệ của SeongHyeon. Bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên sau gáy SeongHyeon, vuốt ve mái tóc rối bời, như muốn xoa dịu mọi cơn đau và sự cố chấp mà nó đang gồng gánh.
"Anh ở đây, SeongHyeonie của anh rất quý giá, anh rất thương em," JuHoon nói, giọng cậu trầm ấm, là âm thanh chữa lành duy nhất mà SeongHyeon cần. Cậu đặt cằm lên tóc SeongHyeon, cử chỉ hoàn toàn của một người anh che chở.
Từng giọt nước mắt của SeongHyeon lăn dài. Ngay tại khoảnh khắc này, JuHoon là tất cả.
Giọng nó vỡ ra, run rẩy mà tuyệt vọng — không còn chỗ cho sự trốn tránh nào nữa. SeongHyeon thì thầm, giọng nói vừa là khẩn cầu vừa là tuyên bố của người đã không còn muốn giả vờ:
"Anh ơi, xin đừng bó buộc em dưới danh em trai, đừng làm như không hiểu tình cảm của em. Dù phải bắt đầu lại, từ số 0 hoặc thậm chí số âm đi nữa, em vẫn muốn đường đường chính chính bước đến bên anh bằng sự thật của em, nói với anh rằng em yêu anh, không dối trá. Xin anh, đừng né tránh em."
JuHoon biết đây là lời tuyên chiến cảm xúc, và sự cứng đầu của SeongHyeon còn mạnh mẽ hơn KeonHo. Cậu không thể đẩy ra. Cậu chọn nói thẳng, không vòng vo, nhưng với sự dịu dàng tuyệt đối của hyeong lớn:
"Anh hiểu lòng em, SeongHyeon. Anh hiểu. Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể thương em với tư cách là anh của em. Anh chưa thể sẵn sàng cho bất kì sự thay đổi nào trong mối quan hệ. Không phải anh từ chối tình cảm quý giá của em, mà là anh chưa thể chấp nhận sự thay đổi vai trò. Nhưng, một điều anh chắc chắn, anh thương em, anh không muốn thấy em đau. Đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy, chúng ta cứ từ từ, với nhau ở đây..."
Đêm đó, JuHoon đã tạm thời gạt bỏ chiếc khiên lý trí cùng mọi trách nhiệm và cái gọi là ranh giới mà cậu tự đặt ra. Cậu chấp nhận một sự thật đơn giản, mang tính tuyệt đối: có những nỗi đau chỉ có thể được xoa dịu bằng tình yêu thương thuần khiết, tuyệt đối, và vô điều kiện, không hề có sự toan tính hay điều khoản nào kèm theo. Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ là anh, và SeongHyeon được phép là em – không hơn, không kém, nhưng trọn vẹn và đủ đầy.
Đôi mắt JuHoon nhắm lại, hít sâu mùi hương quen thuộc của SeongHyeon, cố gắng hấp thụ sức mạnh từ vòng tay đang ghì chặt mình. Nhưng khi tiếng nức nở của đứa em dần lắng xuống, thay vào đó là nhịp thở đều đặn của giấc ngủ, JuHoon lại mở mắt nhìn vào trần nhà tối. Cậu biết, cái ôm này đã cứu vớt SeongHyeon khỏi vực thẳm, nhưng cũng chính nó đã tách cậu ra khỏi vùng an toàn lý trí của chính mình. Gánh nặng của cả ba đã được trút xuống vai cậu một lần nữa, nặng nề và đơn độc hơn bao giờ hết.
Trên nền gạch, bóng hai người đổ dài, quấn vào nhau như một lời cứu rỗi — nhưng cũng như một sợi xích mới đang khóa chặt trái tim JuHoon thêm một bậc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz