ZingTruyen.Xyz

Tong Hop Truyen 8

Thấy anh ngoan ngoãn phục tùng như thế, tựa như một con chó núi Pyrenees, vì thế cô khen thưởng bằng cách xoa đầu anh, cười hỏi: "Vậy anh thích em không?"

Cung Tuấn sửng sốt, mất tự nhiên quay mặt đi: "Được một tấc lại muốn thêm một thước."

"Nói thích em rất khó sao?" cô nhìn anh, làm nũng: "Anh không nói, làm sao mà em biết được?"

Cung Tuấn bất đắc dĩ: "Chính em không tự cảm giác được sao?"

"Không, em muốn nghe anh nói."

"Anh không muốn nói, nhưng mà..." anh trực tiếp cầm cổ tay cô, đè cô trên chiếc giường mềm mại, phong bế môi cô.

"Nói chung, loại chuyện này dùng thực tiễn để cảm nhận là tốt nhất."

Duẫn Nhi...

Ngủ, mẹ nó, đúng là dùng thực tiễn để cảm nhận là tốt nhất!

...

Mấy tháng sau, bộ phim《 Điềm Chanh 》công chiếu, lập tức vượt lên trên một làn sóng phim thanh xuân.

Khán giả đã xem quá nhiều bộ phim thanh xuân làm ẩu, một bộ phim có nguyên tác nổi tiếng như thế, cốt truyện được dốc lòng cộng thêm kỹ thuật diễn vững chắc của Duẫn Nhi, khiến cho điểm của bộ phim này không ngừng tăng lên, thế nhưng lại đạt đến 9.0, đối với một bộ phim thanh xuân thần tượng mà nói, điểm như vậy gần như có thể nói là cao nhất.

Đương nhiên, ratings cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi được chiếu trên kênh truyền hình,《 Điềm Chanh 》 lập tức đứng đầu bảng.

Trên mạng bắt đầu có không ít fans "tự lai thủy", liên tục quảng bá bộ phim này trên Weibo và Douban, phủ sóng khắp nơi.

Tình tay ba giữa nam nữ chính và vai phụ trong《 Điềm Chanh 》gần như trở thành đề tài cần thiết thảo luận mỗi khi con gái tụ hội với nhau trong thời gian này.

Cẩu huyết và tình tiết gây cười đều có, kỹ thuật diễn và giá trị nhan sắc cũng đạt tiêu chuẩn, chẳng trách bộ phim này có thể đạt được thành công, một lần vươn lên cao nhất.

Ngoại trừ nam chính và nam phụ đã sớm có được danh tiếng khá lớn bên ngoài, nữ chính là người mới - Lâm Duẫn Nhi, cũng được truyền thông chú ý.

Chính xác thì cô cũng không phải người mới, lúc trước đã có danh tiếng từ 《Bạch trú chi thành 》 như châu như ngọc, chỉ là bộ phim điện ảnh thời chiến quốc tương đối hợp với thế hệ trước, vậy nên tên cô không quá quen tai với thế hệ trẻ.

《 Điềm Chanh 》 công chiếu, danh tiếng Duẫn Nhi bắt đầu tăng lên nhanh chóng, Weibo vốn chỉ có mấy vạn theo dõi lập tức nhảy lên bảy con số.

Không ít công ty quản lý biết cô còn chưa ký hợp đồng, liên tục đưa cành ôliu cho cô, trong đó có công ty quản lý nổi danh, đương nhiên là công ty truyền thông Thành Ngu dưới trướng tập đoàn Cung thị.

Nhưng lúc lựa chọn, Duẫn Nhi tránh công ty này, cuối cùng quyết định ký với đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Cung thị - công ty giải trí và truyền thông Tinh Việt.

Đưa ra quyết định như thế, chủ yếu là xuất phát từ suy xét trong vài tiếng của cô, thứ nhất là cô vẫn hy vọng có thể tự mình nỗ lực đi xa hơn, nếu tiếp tục dựa vào anh, cho dù có là ảnh hậu, cô cũng sẽ cảm thấy bất an.

Thứ hai... thân phận của cô rất xấu hổ, ở công ty anh, chắc chắn tài nguyên tốt nhất sẽ là của cô, không công bằng với người khác, nếu tương lai chuyện kết hôn bí mật bị cho ra ánh sáng, tất cả nỗ lực của cô đều bị che mờ bởi dấu vết của kim chủ.

Con đường tiếp theo, cô muốn dựa vào chính mình để bước tiếp.

Đối với chuyện này, Cung Tuấn chỉ nhàn nhạt vứt lại một câu, không thêm bất cứ biểu cảm gì, cũng không nhìn ra hỉ nộ, nói: "Không tin anh được?"

Làm một người nhạy bén, dĩ nhiên anh có thể nhìn ra tiềm lực của người vợ trẻ tuổi xinh đẹp này, về công hay về tư, anh đều hy vọng cô có thể vào công ty mình.

"Không muốn kiếm tiền cho anh?"

"Cánh cứng rồi muốn bay một mình?"

"Đúng là uổng công anh thương em."

Duẫn Nhi:...

Thế nên cho dù cô giải thích với anh thế nào, anh cũng chỉ biết dùng ánh mắt "Khuỷu tay hướng ra ngoài, bạch nhãn lang", yên lặng khiển trách cô.

Cuối cùng Duẫn Nhi cũng lười dỗ anh, anh thích thế nào thì thế đó, cô cũng bận, không có thời gian hầu hạ anh.

Cô ký hợp đồng với công ty truyền thông Tinh Việt - vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là bên hợp tác với công ty của Cung Tuấn, nói cho rõ thì cạnh tranh lớn hơn.

Bởi thế, Cung Tuấn thường xuyên nhắc nhở cô: "Em ký với công ty đó, ngoài tầm tay của anh, sau này có gì uất ức thì phải tự mình chịu, hiểu chưa?"

Cô nhìn ra sự lo lắng của anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy anh nói như thế, nhưng nếu cô thật sự chịu uất ức, đương nhiên anh sẽ không thể ngồi yên, làm như không thấy được, chỉ cần còn ở trong cái giới này, không có chỗ nào mà anh không với tay được.

Mà Duẫn Nhi đã chuẩn bị cho chính mình xong, vừa mới ký hợp đồng, công ty cho cô một lịch trình dày đặc, chủ yếu là thừa dịp 《 Điềm Chanh 》 còn nhiệt độ, hoàn toàn đưa danh tiếng của cô lên.

Thời gian này, cô lên vài đài truyền hình khá nổi tiếng và vài gameshow trên internet, cũng có không ít tạp chí thời trang vì cô mà đăng họa báo số đặc biệt, đồng thời cô còn nhận vài quảng cáo, bận tối mày tối mặt.

Khoảng thời gian này, Cung Tuấn cũng bận việc, bởi vậy thời gian hai người có thể gặp mặt giảm mạnh.

Mỗi lần anh tranh thủ lúc rảnh rỗi, trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho phu nhân nhà mình, phu nhân không phải có hoạt động thì tham gia gameshow, dăm ba câu đã vội vàng cúp máy.

Thế cho nên mấy ngày cuối năm, trong lòng anh như có vật nặng gì đó, cứ lơ lửng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Không vui, nhưng lại không biết không vui ở đâu, làm gì cũng không có hứng thú, tính tình cũng nóng nảy hơn nhiều, đối với nhân viên, cấp dưới, phần nhiều là khiển trách, lạnh mặt, toàn thân tràn ngập áp suất thấp.

Lúc này nhân viên công ty đã nhìn ra, tuyệt đối là ông chủ nhà mình đang yêu đương, chỉ có người đàn ông chìm trong tình yêu mới có thể lúc thì nhìn điện thoại cười ngây ngô, lúc thì tránh trong văn phòng hút thuốc, tâm tình chẳng khác gì biểu đồ lượng mưa, chênh lệch rất lớn.

Cho nên cấp trên thần tiên cũng rơi vào bể tình, đúng là trời xanh không bỏ qua ai.

...

Một bữa tiệc tối long trọng cuối năm, lấy chủ đề là từ thiện, doanh nhân thành phố tụ tập.

Để làm nền, đương nhiên cũng có không ít hoa đán, tiểu thịt tươi giới giải trí, cùng nhau đón năm mới.

Duẫn Nhi vốn đã đồng ý sẽ cùng anh đón năm mới, không ngờ công ty lại gọi đến kêu đi, nói là một bữa tiệc tối vô cùng quan trọng, cô cần phải tham dự, làm quen với nhiều người hơn, mở rộng nhân mạch, đối với sự nghiệp năm sau của cô, trăm lợi mà không một hại.

Duẫn Nhi dốc lòng theo đuổi sự nghiệp, không còn cách nào khác, nơm nớp lo sợ gọi cho anh, xin lỗi anh.

Cung Tuấn biết được cũng không trách cô, chỉ dặn dò cô đừng uống rượu, về sớm một chút.

Vì thế cô yên tâm mà dự tiệc.

Đèn ở tòa cao ốc dần tắt đi, Lâm Xuyên đi vào văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Trong văn phòng, một chiếc đèn bàn đang sáng lên, người đàn ông ngồi trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía anh ấy, quan sát mọi nhà đang lên đèn, Lâm Xuyên chỉ cảm thấy bóng lưng anh thật sự cô độc.

"Giao thừa, anh... có sắp xếp gì không?"

Sau một lúc lâu, Cung Tuấn từ từ đứng dậy, sửa sang lại cà vạt và ống tay áo, nói: "Đến khách sạn Thế Kỷ."

Từ nửa tháng trước, người tổ chức đã gửi một thiệp mời thếp vàng cho Cung Tuấn, hiển nhiên là anh không để trong lòng, thiệp mời bị anh tùy tay ném sang một bên, lẫn vào đống tài liệu.

Lâm Xuyên ngạc nhiên nói: "Tổng giám đốc Cung, anh muốn đi?"

"Ừ."

"Nhưng loại tiệc tối này, trước đây anh rất ít khi tham gia..."

Tiệc tối thế này, mỗi năm nhiều không kể xiết, anh không đi là bình thường, chỉ cần cho chút mặt mũi, thường thường sẽ khiến ban tổ chức được chiều mà lo sợ.

Cung Tuấn lạnh nhạt nhìn anh ấy: "Bớt hỏi mấy lời vô nghĩa đi."

Lâm Xuyên đành phải ngậm miệng.

Nhưng lúc cùng Cung Tuấn tiến vào đại sảnh yến tiệc, thấy tiểu hoa đán, cũng là phu nhân nhà mình một mình ngồi trong một góc lẻ loi, cuối cùng anh ấy cũng hiểu sự dụng tâm của Cung Tuấn.

Duẫn Nhi là người mới, không có gia thế, không có chống lưng, người trong giới giải trí có thái độ khinh thường là bình thường, có người nịnh bợ nịnh hót, đương nhiên cũng có người đỏ mắt đố kỵ, nhưng mặc kệ thế nào, tóm lại anh vẫn không yên lòng về cô.

Nữ minh tinh đi cùng Duẫn Nhi tên là Hàn Lina, lớn hơn Duẫn Nhi vài tuổi, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, da trắng, đôi mắt cũng là điển hình cho mắt của người châu Âu, sâu hun hút.

Duẫn Nhi biết mắt cô ta vốn không phải như thế, chỉ là vì phẫu thuật thẫm mĩ mà thôi.

Cô ta đã diễn vài bộ phim thần tượng, cũng có chút danh tiếng, nhưng vẫn không thể nổi như cồn, lúc này Duẫn Nhi ngoi đầu lên, thậm chí là vượt qua thời kỳ nổi bật của Hàn Lina, điều này khiến người xuất phát là phim thần tượng như Hàn Lina khó chịu là bình thường.

Công ty quản lý sắp xếp cô ta và Duẫn Nhi đi cùng nhau, đương nhiên là hy vọng cô ta có thể giúp Duẫn Nhi quen thêm vài người, lót đường cho việc phát triển trong tương lai của cô.

Hàn Lina ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vừa đến yến tiệc thì lập tức dung nhập vào nhóm hoa đán khác, căn bản không quan tâm đến Duẫn Nhi.

Đương nhiên, lúc mấy nữ minh tinh xung quanh nói chuyện phiếm, không tránh khỏi việc tò mò về Duẫn Nhi.

"Gần đây rất nổi tiếng, cách mấy ngày lại lên hot search một lần. Lina, cô có quen cô ta không, phía sau cô ta có ai sao?"

Hàn Lina nói: "Đừng hỏi tôi, tôi đâu có biết gì."

"Không phải hai người cùng công ty sao, sao lại không biết?"

"Đúng là cùng công ty, nhưng cô ta là đại minh tinh, kiêu ngạo đến mức nào chứ, đâu có nhìn bọn tôi, ngày thường căn bản không lui tới với chúng tôi, không thích nói chuyện với người ta."

"Chậc, bệnh ngôi sao?"

"Chứ gì nữa."

Nhóm hoa đán xung quanh lập tức bất mãn: "Cô ta cũng chỉ là người mới, vận khí tốt, nổi tiếng cũng không thể bảo đảm không thụt lùi, bệnh ngôi sao gì chứ, đều ở trong cái giới này, ai còn khinh thường ai?"
...

Nghe Hàn Lina nói vậy, nhóm hoa đán vốn còn nghĩ tới việc làm quen Duẫn Nhi, bây giờ nghe nói cô có bệnh ngôi sao thì không đến nói chuyện với cô nữa.

Mặc dù Duẫn Nhi đã chủ động đáp lời, muốn dung nhập vào bầu không khí, nhưng không nói được vài câu, mấy cô gái kia đã ngượng ngùng rời đi.

Duẫn Nhi cảm giác mình bị xa lánh, trong lòng hơi hụt hẫng, một mình ngồi trong góc, nhìn qua có vẻ đáng thương.

Bởi vậy, trong cảnh ngộ như thế, Cung Tuấn xuất hiện làm trước mắt cô sáng ngời.

Thân hình anh cao lớn, mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, cà vạt, cổ áo sơ mi cài nghiêm chỉnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác cấm dục.

Khí chất cao quý lạnh lùng, dưới ánh đèn, ngũ quan khôi ngô khiến người ta không thể dời mắt.

Anh vừa cất bước đi vào, không khí yến tiệc lập tức trở nên vi diệu.

Vài vị tổng giám đốc quen biết lập tức cầm ly rượu đi qua, bắt chuyện với anh.

Mà bên cạnh cô, dù là người đã có danh tiếng, hoa đán hay người mới, đều trù tính suy nghĩ đến gần anh, có thể nói với anh hai câu cũng là quang vinh lớn lao.

Cung Tuấn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một người đàn ông đã kết hôn, nam minh tinh đến, anh không mất phong độ, khách sáo đáp lại.

Nếu nữ minh tinh đến, lập tức sẽ có "sứ giả bảo hộ" Lâm Xuyên thay anh ngăn lại, ứng phó vài câu, để mấy cô gái kia không đến mức quá mất mặt, không đến gần Cung Tuấn được.

Giữ mình tựa như tiểu thư khuê các thời cổ đại.

Bên cạnh Duẫn Nhi có vài cô gái châu đầu ghé tai nghị luận: "Quả nhiên là tổng giám đốc Cung giống hệt trong truyền thuyết, không gần nữ sắc nha."

"Mấy năm nay có bao nhiêu nữ minh tinh muốn dựa vào anh ấy, cô đã thấy anh ấy phản ứng với ai chưa, không cho ai mặt mũi, năm trước ảnh hậu Hứa Khai Mạn cố ý đến gần anh ấy ở lễ trao giải Kim Tông Lư, muốn gây ra scandal với anh ấy cọ nhiệt độ, nếu là nam khách quý khác thì đã sớm đỡ eo rồi. Nhưng vị tổng giám đốc Cung này, cẩn thận lùi lại, kết quả Hứa Khai Mạn ngã sấp, mặt mũi cũng mất hết!"

"Từ đó về sau, đúng là không có nữ minh tinh nào dám đến trêu chọc núi băng này, anh ấy không cho ai mặt mũi cả."

...

Duẫn Nhi nghe mấy cô gái kia bàn tán về Cung Tuấn, còn cảm thấy khá thú vị, nhưng nếu đổi lại là nhân cách thứ hai thương hương tiếc ngọc, không chừng mấy năm nay đã có thể gây ra bao nhiêu scandal.

Nghĩ đến đây, cô liền cúi đầu nở nụ cười, vừa ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận ánh mắt của anh.

Cung Tuấn thấy cô ngồi một mình cũng có thể cười ngây ngô, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên nụ cười nhẹ.

"Ôi, Lina, vừa rồi hình như tôi thấy tổng giám đốc Cung cười với cô."

Mấy cô gái ngồi trước Duẫn Nhi vội vàng nói với Hàn Lina: "Đúng đấy! Anh ấy thật sự cười với cô!"

Hàn Lina được chiều mà lo sợ, vội vàng sửa lại mái tóc, hỏi người bên cạnh: "Mau xem lớp trang điểm của tôi có sao không?"

"Không có không có, rất đẹp!"

Hàn Lina đỏ mặt, nói: "Tôi nên làm gì bây giờ."

"Còn có thể làm gì nữa, mấy năm nay cô từng thấy tổng giám đốc Cung cười với ai chưa, anh ấy coi trọng cô đấy, còn không mau qua bên đó tâm sự, nói không chừng có thể trở thành Cung phu nhân tương lai!"

Duẫn Nhi xì một tiếng bật cười, bị Hàn Lina hung hăng trừng mắt một cái, cô lập tức thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: "Chị Lina, em khuyên chị đừng có đi."

"Duẫn Nhi, cô đang ghen tỵ với Lina chứ gì?"

Trên mặt Hàn Lina là vẻ đắc ý, chẳng khác gì Duẫn Nhi thật sự đang ghen tỵ với cô ta.

Duẫn Nhi nhún vai: "Không tin thì thôi."

Mấy cô gái xung quanh cũng không biết là chị em thật hay có thù oán với Hàn Lina, liên tục thúc giục cô ta đi tìm Cung Tuấn:

"Lina, cô đừng nghe Duẫn Nhi, tổng giám đốc Cung thường nhìn sang bên này, bên này chỉ có cô là xinh đẹp nhất, ngoại trừ cô thì còn có thể có ai."

Hàn Lina xoa khuôn mặt nhét đầy axit hyaluronic của mình, cầm ly rượu, tràn đầy tự tin đi tới chỗ Cung Tuấn.

Cung Tuấn đang nói chuyện với vài doanh nhân tây trang giày da, thi thoảng lại quay đầu đầu nhìn Duẫn Nhi ngồi trong một góc.

Lúc này Hàn Lina lập tức đi tới, chặn tầm mắt anh, khiến cho anh hơi nhíu mày.

"Tổng giám đốc Cung, xin chào, tôi là Hàn Lina, đã từng tham gia bộ phim truyền hình 《 Đánh úp trái tim》, 《 Nhớ mãi không quên 》, ngưỡng mộ anh đã lâu, muốn kính anh một ly..."

Không đợi cô ta nói xong, Lâm Xuyên đúng mực mà đi tới: "Ngại quá, hôm nay tổng giám đốc Cung không uống rượu."

Hàn Lina chán ghét nhìn Lâm Xuyên, thầm nói đúng là không biết tốt xấu, còn xem cô ta là loại phụ nữ tiến đến nịnh bợ bình thường sao.

"Tổng giám đốc Cung, tôi muốn đơn độc tâm sự với anh một lát thôi, không hơn."

Hàn Lina mềm giọng nói: "Tổng giám đốc, Cung tổng, vừa rồi anh còn nhìn người ta vài lần đấy."

Khóe miệng Lâm Xuyên giật giật, nhìn khuôn mặt giả đến mức không thể giả hơn của cô ta: "Cô... chắc không?"

"Tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc Cung, một trợ lý nhỏ như anh có thể ở bên cạnh sao?"

Hàn Lina vẫn có cái giá của minh tinh, mặc dù cúi đầu khom lưng, nhưng cũng chỉ với Cung Tuấn, những người khác, cô ta hoàn toàn không khách khí: "Tôi nói này, anh thật sự xem mình là vệ sĩ hả, có thể biết điều chút không!"

Sắc mặt Lâm Xuyên tối sầm, tuy thân phận bất đồng, nhưng anh ấy đã theo Cung Tuấn nhiều năm, người trước cũng như người sau, ai cũng gọi một tiếng anh Lục, lúc này bị nữ minh tinh vũ nhục, trong lòng anh ấy cũng khó chịu.

Mà Cung Tuấn đúng lúc mở miệng: "Vị tiểu thư này, xin lỗi vì đã làm cô hiểu lầm, tôi không nhìn cô, tôi đang nhìn cô Lâm bên kia."

Lời vừa nói ra, toàn bộ hội trường kinh ngạc.

Ánh mắt mọi người lập tức dồn về Duẫn Nhi trong góc.

Mà Duẫn Nhi đột nhiên bị chú ý, đang cầm macaron, cắn một miếng nhỏ.

"Hửm?"

Vì sao tất cả mọi người đều nhìn cô?

Cho nên bây giờ, nữ minh tinh, ngay cả bánh cũng không được ăn sao?

Hàn Lina khó có thể tin: "Ý anh là... Lâm Duẫn Nhi?"

Dựa vào cái gì!

Cung Tuấn nhìn Duẫn Nhi, nở nụ cười đúng mực, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Cô Lâm Duẫn Nhi, tôi là fans của cô, muốn uống một ly với cô, có thể chứ?"

Duẫn Nhi suýt nữa nghẹn bánh trong họng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz