ZingTruyen.Xyz

Tong Hop Trich Dan Hay Trong Phim Son Ha Lenh

Đây là bài tổng hợp những trích dẫn mà cá nhân mình thích nhất trong Sơn Hà Lệnh. Với những câu có gắn liền với thơ văn cổ, mình cũng sẽ giải thích ngắn gọn về câu gốc và tác phẩm để mọi người tham khảo thêm (≧◡≦). Bài trên wattpad hạn chế về số lượng ảnh nên phải chia thành nhiều phần.

Lưu ý:

● Mình chủ yếu tổng hợp và biên tập lại để câu mượt và có tính thơ hơn. Nội dung có thể vẫn còn thiếu sót, nếu các bạn muốn góp ý xin cứ tự nhiên nhé.

● Mọi cảm nhận thêm (nếu có) đều là ý kiến của cá nhân mình.

● Mình rất mong cái hay của Sơn Hà Lệnh được biết đến nhiều hơn, nên các bạn cứ thoải mái chia sẻ, lấy ảnh và nội dung nếu thích nhé, chỉ cần đừng cắt xóa credit là được ạ.

● Bài đã được đăng vào đầu tháng 9/2021 trên wordpress của mình. Bạn nào thích đọc trên wordpress có thể vào worstdreamer.wordpress.com, dò một chút là ra bài ạ. Khi xem trên wordpress thì mọi người cũng sẽ dễ truy cập link dẫn đến bài thơ gốc hơn. Giao diện wattpad không tiện để link nên mình cũng sẽ không để link thơ gốc nữa (hầu hết các tư liệu đều có thể tra trên thivien.net).

Tập 2

Ôn Khách Hành nói câu này với A Nhứ khi tiễn huynh ấy đi thuyền tới phái Kính Hồ. Đây là câu thơ trong bài Đào Diệp ca của Vương Hiến Chi. Theo truyện kể, Vương Hiến Chi đã viết bài này tặng người thiếp Đào Diệp, vì lo lắng cho nàng thường xuyên phải qua sông mỗi khi đi thăm gia đình.

Ôn Khách Hành đã dựa trên Lạc thần phú của Tào Thực (Bài phú về nữ thần sông Lạc) để khen ngợi bộ pháp của A Nhứ.

Câu trước là phú, câu sau chuyển sang thơ 🤣, chóng mặt với Ôn công tử. Đây là hai câu đầu trong bài Nguyệt hạ độc chước (kỳ 1) của Lý Bạch (Một mình uống rượu dưới trăng). Thơ Lý Bạch sẽ xuất hiện vài lần nữa trong thoại của Sơn Hà Lệnh nha.

Trong phim, Ôn Khách Hành đã hai lần khen A Nhứ "thân tựa nhành liễu bay" (tập 2 và tập 7). Thực ra trích dẫn trong ảnh không chính xác hoàn toàn, mà mình cắt ghép xíu xíu để lộ trọng điểm thôi. Vì từ "liễu" 絮 cũng chính là "Nhứ" 絮 (mọi người còn nhớ đoạn hỏi tên không, lão Ôn hỏi "Tên huynh là chữ 'Nhứ' nào vậy?" và A Nhứ của chúng ta đã trả lời là "Chữ 'Nhứ' trong 'cây liễu'"). Tóm lại, đây là khen dựa trên tên người, chứ không chỉ khen vu vơ ( ̄▽ ̄).

Chắc không phải duyên phận gì đâu, "trùng hợp" thôi huynh (¬_¬ ).

Tập 3

Bốn chữ này rất hay, ai phủ nhận? ( ' ω ' )

Bạn đã xem phim đúng cách chứ? Bạn không bị bỏ sót chữ "mỹ..." kia chứ?

Ở đây là đối thoại giữa Ôn Khách Hành và A Tương. Nói thật lòng là xem phim lần đầu, tôi không hề nhận ra ý vị ở đây, cứ nghĩ là thoại bị lặp 💁‍♀️.

Đây vốn là một đoạn trích nổi tiếng trong truyện Ngư phủ của Khuất Nguyên. Mọi người nên đọc cả đoạn truyện ngắn này để hiểu hơn về bối cảnh, mình xin không viết vào bài vì dễ lạc đề, không sát với nội dung phim. Tóm gọn lại, nghĩa câu này khá giống với đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy – khuyên người ta nên hòa vào thời cuộc, thuận theo người đời. Nói rộng ra một chút, đó là nếu như người đời tốt đẹp với ta thì ta tốt đẹp với họ, còn nếu như nhân gian hiểm ác dối lừa, thì ta cũng rất sẵn lòng làm kẻ xấu.

Đây là vế sau của một câu rất thường gặp: "Hữu duyên thiên lý lai tương hội, nhân sinh hà xứ bất tương phùng." (Đã có duyên thì xa cách nghìn dặm cũng gặp lại. Trong đời này, có nơi nào mà ta không gặp người được đâu.)

Ok, tin tin tin, hai người chính là tinh hồn lưu trên đá Tam Sinh ╰(▔∀▔)╯

Tập 4

Đoạn này là mở đầu bài Khả thán của Đỗ Phủ (Đáng tiếc).

Tập 6

Câu này dựa trên bài Nhạn khâu của Nguyên Hiếu Vấn (Mồ chim nhạn). Truyện kể rằng, người ta đặt bẫy bắt chim, một con nhạn bị sa bẫy, một con thoát được mà cũng cứ lượn quanh mãi, không chịu bay đi, cuối cùng lao đầu xuống đất mà chết. Bài thơ này được viết để bày tỏ niềm xúc động của tác giả trước tình cảm của đôi chim nhạn. (Mở đầu của bài thơ là một câu rất nổi tiếng mà chắc mọi người đã biết qua nhân vật Lý Mạc Sầu: "Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết?") 

Chú thích nhỏ: "Thiên sơn mộ tuyết" có nghĩa là cảnh hàng nghìn đỉnh núi chìm trong tuyết trắng vào lúc chiều tà, là một khung cảnh gợi lên cảm giác cô đơn vô tận.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz