Tong Hop Nhung Bai Tho Cau Tho Hay Nhat
1. Nằm đêm anh cứ thương em
Nằm đêm anh cứ thương emRơi nghiêng nước mắt một bên gối nằmThế này cho hết trăm nămĐến muôn năm vẫn âm thầm thương em. 2. Vấn vương
Anh chả hiểu vì sao vấn vươngNăm năm, như mấy chục năm trườngVẫn là mắt mấy, làn môi ấyAnh hãy còn thương, chẳng hết thương. 3. Yêu
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.-Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!– Yêu, là chết ở trong lòng một ít.-Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,Những người si theo dõi dấu chân yêu;Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.Và tình ái là sợi dây vấn vít .Yêu, là chết ở trong lòng một ít.4. Nguyệt Cầm
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.-Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinhLung linh bóng sáng bỗng rung mìnhVì nghe nương tử trong câu hátĐã chết đêm rằm theo nước xanh.-Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi...Long lanh tiếng sỏi vang vang hậnTrăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...-Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê,Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề.Sương bạc làm thinh, khuya nín thởNghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.5. Đây Mùa Thu Tới
(Tặng Nhất Linh)Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;Đây mùa thu tới – mùa thu tớiVới áo mơ phai dệt lá vàng.-Hơn một loài hoa đã rụng cànhTrong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;Những luồng run rẩy rung rinh lá...Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.-Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...Non xa khởi sự nhạt sương mờ...Đã nghe rét mướt luồn trong gió...Đã vắng người sang những chuyến đò...-Mây vẩn từng không, chim bay đi,Khí trời u uất hận chia ly.Ít nhiều thiếu nữ buồn không nóiTựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.6. Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anhTừ đây anh không được yêu em ở trong sự thậtMột cái gì đã qua, một cái gì đã mấtTa nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắtTim anh vẫn đập như vấp thời gian,-Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡNhớ trời đất em cho anh mởNhớMuôn thuở thần tiênÔi! Xa em, anh rơi vào vực không cùngĐời anh không em, lạnh lùng tê buốtNhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khácTa: hai người xa lạ – phải đâu ta!Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anhAnh vẫn ước được em tha thứAnh vẫn yêu em như thuở ban đầuThê" mà tại sao ta vẫn xa nhau?Tại em cố chấpTại anh đã mấtCon đường đi tới trái tim emAnh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mếnEm đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu?7. Hôn
(22-8-1970)Trời ơi, ôm lấy say sưaMặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòngHôn em nước mắt chảy ròngEm ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.Em hôn anh suốt một giờ,Anh hôn em mấy cho vừa lòng đauSao mà chia cách giữa xa nhauĐể cho tháng thảm ngày sầu thế em?Chao ôi mãi mãi mất tìm,Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về.Hôn em ngàn thuở chưa xuệẤp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời
Nằm đêm anh cứ thương emRơi nghiêng nước mắt một bên gối nằmThế này cho hết trăm nămĐến muôn năm vẫn âm thầm thương em. 2. Vấn vương
Anh chả hiểu vì sao vấn vươngNăm năm, như mấy chục năm trườngVẫn là mắt mấy, làn môi ấyAnh hãy còn thương, chẳng hết thương. 3. Yêu
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.-Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!– Yêu, là chết ở trong lòng một ít.-Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,Những người si theo dõi dấu chân yêu;Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.Và tình ái là sợi dây vấn vít .Yêu, là chết ở trong lòng một ít.4. Nguyệt Cầm
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.-Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinhLung linh bóng sáng bỗng rung mìnhVì nghe nương tử trong câu hátĐã chết đêm rằm theo nước xanh.-Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi...Long lanh tiếng sỏi vang vang hậnTrăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...-Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê,Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề.Sương bạc làm thinh, khuya nín thởNghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.5. Đây Mùa Thu Tới
(Tặng Nhất Linh)Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;Đây mùa thu tới – mùa thu tớiVới áo mơ phai dệt lá vàng.-Hơn một loài hoa đã rụng cànhTrong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;Những luồng run rẩy rung rinh lá...Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.-Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...Non xa khởi sự nhạt sương mờ...Đã nghe rét mướt luồn trong gió...Đã vắng người sang những chuyến đò...-Mây vẩn từng không, chim bay đi,Khí trời u uất hận chia ly.Ít nhiều thiếu nữ buồn không nóiTựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.6. Anh đã giết em
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anhTừ đây anh không được yêu em ở trong sự thậtMột cái gì đã qua, một cái gì đã mấtTa nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắtTim anh vẫn đập như vấp thời gian,-Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡNhớ trời đất em cho anh mởNhớMuôn thuở thần tiênÔi! Xa em, anh rơi vào vực không cùngĐời anh không em, lạnh lùng tê buốtNhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khácTa: hai người xa lạ – phải đâu ta!Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anhAnh vẫn ước được em tha thứAnh vẫn yêu em như thuở ban đầuThê" mà tại sao ta vẫn xa nhau?Tại em cố chấpTại anh đã mấtCon đường đi tới trái tim emAnh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mếnEm đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu?7. Hôn
(22-8-1970)Trời ơi, ôm lấy say sưaMặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòngHôn em nước mắt chảy ròngEm ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.Em hôn anh suốt một giờ,Anh hôn em mấy cho vừa lòng đauSao mà chia cách giữa xa nhauĐể cho tháng thảm ngày sầu thế em?Chao ôi mãi mãi mất tìm,Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về.Hôn em ngàn thuở chưa xuệẤp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz