ZingTruyen.Xyz

Tong Chu Touken Ranbu Tham Than Gia La Nu Trang Dai Lao Lao Yeu Quai

A, hôm nay lại là một ngày đẹp trời, không biết mọi người đã dậy chưa ta?

"Xoạch!"

"Buổi sáng tốt lành! Chủ công!!!!!"

Lany ngơ ngác bị một đám tiểu quần đùi bao vây, ân, hôm qua lúc trở về cậu đã cùng đao nam nhóm đi rèn đao, vì tài nguyên thật sự nhiều nên cậu đã rèn đao và binh lính xuốt đêm liền!

Midare Toushirou yêu thích sờ sờ Lany tóc nói: "Chủ công, chủ công, ngài là con lai sao??" Lany chỉnh lại cổ áo trả lời: "Ân, ba ta là người bản địa còn mẹ ta là người da trắng, tuy nhiên ta giống bà ngoại ta hơn nên tóc là màu vàng nhạt."

Vẻ ngoài đã chỉnh chu, Lany liền cùng tiểu quần đùi nhóm đi tới nhà ăn. Bên trong nhà ăn đã ngồi vài người, Namazuo Toushirou, Nikkari Aoe, Taikogane Sadamune, Izuminokami Kanesada, Ookurikara. Namazuo nhìn thấy Lany và tiểu đoản đao nhóm đi vào liền vẫy tay gọi: "Bên này bên này!" Lany cùng mọi người bên trong chào hỏi xong vừa lúc đồ ăn cũng mang lên, Kasen Kanesada cùng Kashuu, Horikawa mang bữa sáng tới.

Nhìn mọi người vui vẻ trò chuyện, cảnh tượng náo nhiệt lại ấm áp này lâu rồi mới được thấy. Lany nghĩ, có lẽ đi tới đây là một điều đúng đắn.

XxxxxzOooooo

Sau bữa sáng thì phải làm gì? Tất nhiên là đi ra chiến trường rồi!!!! Lany cầm trên tay danh sách xuất trận nói: "Sau đây là danh sách đội ngũ xuất trận, những người có tên sau đây nghe rõ, nhớ mang theo binh lính, đừng để mình bị thương!"

Đao nhóm: "Rõ!"

Lany: "Kasen Kanesada là đội trưởng, đội viên gồm Aizen Kunitoshi, Horikawa Kunihiro, Kashuu Kiyomitsu, Gokotai, Izuminokami Kanesada."

Kasen Kanesada ngạc nhiên, sau liền nghiêm túc trả lời: "Sẽ không làm ngài thất vọng!" Lany cười cười nói: "Vậy làm ơn Kasen-san, mọi người đi sớm về sớm."

"Rõ!"

Nhìn đội xuất trận đã biến mất trong ánh sáng của thời gian thay đổi khí, Lany quay lại hỏi những người còn lại: "Ý, mọi người không đi làm nội phiên sao?"

Nakkari Aoe ái muội cười: "Ta có thể làm sau nếu chủ nhân ngài muốn cùng ta tâm sự đôi chút?" Taikogane cùng Midare đứng chắn giữa hai người: "Dừng lại!!!" Midare chạy tới ôm lấy Lany phồng má: "Aoe-san thật là hentai! Chủ công đã hứa sẽ đi thử váy mới cùng Midare rồi!" Taikogane cũng chạy lên đẩy Nakkari Aoe đi: "Aoe-san mau đi đi!! Nội phiên còn chưa có làm đâu đó!!" Namazuo cũng kéo Ookurikara đi theo, vừa đi vừa nói: "Chủ công ngài đừng để ý Nakkari-san, ngài đi chơi đi nội phiên cứ để chúng ta lo!" Taikogane: "Đúng đúng!"

Lany kéo kéo khóe miệng cùng Midare đi trở vào nhà đi. Nhìn trong tủ một đống đang phục đẹp đẽ, Midare vui xướng reo lên: "Woa!! Đáng yêu quá! Chủ công thật sự tặng cho ta sao?!!" Lany gật đầu: "Ân! Đều là mua cho Midare đó, bởi lúc trước nghe Gokotai nói cũng có một người có cùng sở thích nên ta đã mua về." Midare hạnh phúc ôm chầm lấy váy và Lany: "Cảm ơn ngài nhiều lắm chủ công!"

Lúc hai người còn đang mải mê bàn luận về cách làm đẹp, bỗng trong phòng nổi lên gió lớn, cánh hoa anh đào tạo thành một cơn lốc nhỏ bay tràn đầy căn phòng. Midare cảm nhận được điều gì đó, dựa vào đoản đao tính cơ động nhanh chóng kéo Lany tránh xa cơn lốc. "Chủ công!" Midare chỉ kịp kêu một tiếng, sau đó cả hai cùng bị cuốn vào cơn lốc hoa kì lạ kia.

Căn phòng trở lại yên tính như không có gì xảy ra, chỉ là trên sàn vương vãi những cánh hoa anh đào, trang phục cũng rơi khắp nơi.

"Chủ công! Midare! Có chuyện gì vậy?!!" Cửa bị mở ra, Namazuo nhìn trong phòng hỗn loạn mà lại không thấy người đâu liền biết, có chuyện xảy ra rồi!

Lany nhíu mày, đầu cậu đau như búa bổ, cậu một chút cũng không thích như vậy chút nào. Dù sao thì thể chất của Lany cũng có chút đặc biệt, nó làm cho cậu có cảm giác đau khác hẳn với người thường. Nói hẳn ra là đối với người khác có lẽ chỉ là hơi đau khi bị xước nhẹ nhưng đối với Lany mà nói nó lại bị phóng đại gấp đôi, thân thể cậu lại khá yếu nên có thể nói cậu chính là được ba mẹ thương yêu nuôi dưỡng như dưỡng nữ nhi vậy. Lany nghe như có ai đó đang gọi mình, hừm, hình như là... Midare?

"......Chủ công?"

"...Chủ công?!!"

"Chủ công!!"

"A?!!"

Midare thở phào nhẹ nhõm một hơi, Midare đỡ Lany ngồi dậy, dùng tay giúp cậu chải lại chỗ tóc bị rối nhỏ giọng nói: "Chủ công, chúng ta hình như đi vào một không gian khác thì phải, giống như khi sử dụng thời gian thay đổi khí đi về quá khứ vậy." Lany yên lặng đánh giá chung quanh, đúng như Midare nói nơi này hiển nhiên không phải trong nội thành nữa, đây là một rừng cây có lẽ rất lớn cũng có lẽ rất nhỏ, cây cối cao to mà rậm rạp che đi ánh sáng bên ngoài làm nơi đây có vẻ âm u đáng sợ. Lany nghĩ có lẽ là do cơn lốc hoa anh đào kia mới khiến cậu và Midare đi tới nơi này, cũng không biết mọi người sao rồi.

Ý, chờ đã, hình như cậu có thể cảm nhận được liên hệ giữa thẩm thần giả với đao nam, nhưng lại có vẻ rất mỏng manh. Thôi kệ, miễn là còn khế ước liên hệ là tốt rồi! Như vậy thì cậu có thể có khả năng triệu hồi đao kiếm nam sĩ rồi lạp!!

Lany nói với Midare về phát hiện của mình, Midare cũng vui vẻ theo, Lany nhắm lại mắt cố gắng tập trung suy nghĩ bắt lấy sợi liên kết kia.

"A! Đây là....?"

Midare nhìn người tới là Ookurikara liền an tâm, ân, ít nhất không phải không đáng tin cậy Nakkari Aoe, tuy Ookurikara-san có chút khó ở chung nhưng hiển nhiên đáng tin cậy nhiều. Ookurikara nhìn thấy Lany và Midare liền hiểu, hắn hẳn là được chủ nhân triệu hồi tới nơi này, có lẽ mọi người cũng sẽ mau phát hiện việc này thôi. "Đừng để ý đến ta, ta không có ý định làm thân với ngài đâu..." nói rồi Ookurikara liền đi tới một gốc cây im lặng đứng như một cái bóng, nga, nếu bỏ qua vị đao nam nào đó đỏ lên lỗ tai thì có lẽ đây sẽ là một hành động rất ngầu đó. Khụ, lạc đề.

Đã có thêm một trợ lực, Lany và Midare Toushirou cũng đỡ khẩn trương hơn hẳn, cả bọn quyết định đi ra khỏi cánh rừng này xem xem đây là nơi đâu. Midare đi trước thăm dò tình hình, Ookurikara thì đi theo sát Lany đề phòng bất kỳ tình huống, một đường đi họ gặp đủ loại kiểu dáng kỳ quái dã thú, nếu không phải đoản đao nhanh nhạy thì có thể họ đã phải khổ chiến tới kiệt sức mất! Đến gần tối cả ba mới đi ra khỏi cánh rừng đi vào nơi có người, đó là một ngôi làng nhỏ, không, có lẽ hẳn là đã từng là một thôn nhỏ không quá 50 người. Nhưng giờ đã bị đốt cháy gần hết, khói lửa vẫn còn quanh quẩn, mùi cháy khét và mùi máu trộn lẫn với nhau.

Midare và Ookurikara yên lặng liếc nhau, cả người căng chặt bảo vệ Lany. Đi vào trong mùi máu càng nồng nặc, Lany nhíu mày hỏi: "Không nhẽ là có cướp vào đây giết người phóng hỏa??" Midare trả lời: "Chết khá nhiều người, mùi máu khá nồng, vết cháy này hẳn là đã cháy được một khoảng thời gian rồi, chỉ sợ người nơi này đã không còn ai nữa..."

"Vậy, vậy là, chết hết rồi?!" Lany trợn to mắt thất kinh hỏi. Ookurikara hừ một tiếng: "Giết sạch người dân, thật đáng giận!" Bỗng Midare như nghe thấy gì đó kêu: "A! Có tiếng khóc!" Lany: "Có người còn sống!!"

Ba người cùng chạy tới nơi có tiếng khóc mà Midare nghe thấy, là bên trong tủ âm tường tại một căn phòng! Ookurikara mở ra cửa tủ, bên trong nằm một thiếu niên tóc vàng tầm 11, 12 tuổi, thiếu niên hẳn là bị nhốt bên trong tủ khi cháy và không thể ra được nên cả khuôn mặt đều lấm lem, cậu ta còn đang không ngừng nức nở khi đã mất đi ý thức.

Lany nhìn thấy là một người cũng tầm tuổi mình liền có chút đồng tình đối phương, phải nhìn tận mắt cảnh người thân chết thảm mà bản thân lại không thể làm gì hẳn sẽ khiến thiếu niên này hỏng mất. Ookurikara đưa thiếu niên tóc vàng ra khỏi tủ và đặt nằm xuống đệm đã được trải sẵn, sau đó lại yên lặng ngồi trong góc miệng lầu bầu: "Ta không có ý định làm thân với mấy người đâu..." Lany nhìn nhìn hắn nghẹn cười, sau lại quay lại nói: "Có lẽ chúng ta nên tạm thời nghỉ tại đây, dù sao trời cũng khá muộn rồi." Midare gật đầu: "Đúng vậy chủ công, aiz~ nếu được ăn đồ do Kasen-san nấu thì tốt biết mấy a, Midare cũng nhớ các huynh đệ nữa..."

Lany nhẹ xoa xoa mái tóc màu cam của Midare, an ủi: "Không sao không sao, có thể thử triệu hồi lần nữa xem xem có gọi được Kasen-san hay không cũng được mà." Midare như bừng tỉnh hoan hô: "Đúng ha! Vậy mà mình lại quên mất!" Trong ánh mắt mong chờ của tiểu đoản đao, xuất hiện trước mắt hai người là.... a! Là Kasen Kanesada thật!!!

"Chủ công!! Cuối cùng ngài cũng gọi ta! Ta đã rất lo lắng cho ngài đó, ôi, xin lỗi ngài, ta vừa hô to gọi nhỏ như vậy thật là không phong nhã."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz