ZingTruyen.Xyz

Tomdra Draco Malfoy Va Nhat Ky Cua Chua Te Hac Am

( I )

Khi con tàu tiến vào ga Hogsmeade, Draco che lại những vết bầm trên cổ mình, đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Không có quá nhiều thứ để đóng gói, bởi vì lần này cậu không mua bất cứ thứ gì từ mụ phù thủy xe đẩy. Thông thường, cậu sẽ gần như dọn sạch xe đẩy của bà ta, nhưng hôm nay dạ dày cậu cảm thấy như thắt lại. Cậu cảm thấy nôn nao một cách kỳ lạ, như thể bản thân đang lảo đảo bên cạnh một vách đá khổng lồ. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ mất thăng bằng, mà cậu thì gần như không biết điều gì đang chờ đợi mình bên dưới.

Điều thú vị là chuyến đi này khác với chuyến đi vào đầu năm học. Cậu đã không đi tìm Potter dù chỉ một lần, điều mà cậu luôn làm mỗi khi ở trên tàu. Draco rất ít khi gặp Potter trong suốt cả năm nay, kể từ sau lần bị cấm túc, những lần gặp mặt chỉ bao gồm trong lớp học và đôi khi tình cờ gặp nhau trong lâu đài. Cậu vẫn còn cảnh giác với những gì đã xảy ra vài tháng trước, cậu cũng tự hỏi, liệu Potter có thực sự biết mình đã nói gì không. Draco nghe nói đầu óc Potter đang không bình thường, nhưng những gì xảy ra vào ngày hôm đó đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Tuy nhiên, có một vài lần cậu cảm thấy Potter đang nhìn chằm chằm vào mình, và Draco có xu hướng tin rằng thằng khốn này đã nhớ lại những gì đã xảy ra. Cậu không biết Potty sẽ lại làm gì với mình, nhưng thành thật mà nói, cậu cũng không có nhu cầu muốn biết. Hiện tại cậu đã có quá nhiều chuyện cần phải xử lý. Cậu không muốn lãng phí thời gian vào những thứ không liên quan đến mục tiêu trước mắt.

Khi tiếng bước chân ồn ào cuối cùng cũng dừng lại, Draco lấy rương hành lý từ ghế bên cạnh và mở cửa một cách lặng lẽ nhất có thể. Khi cậu chắc chắn rằng phía sau chỉ có một vài người đi lạc và những cặp đôi đang hôn nhau, Draco vội vã phóng qua hành lang và xuống khỏi tàu.

Trời đã gần tối, nhưng với con đường đất không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống (ngoại trừ các dấu chân), khoảng không gian rộng lớn của Rừng Cấm ở phía xa, bầu không khí làm cho cậu cảm thấy như đang trong một đêm lạnh lẽo. Draco luôn đi trên con đường này cùng với một đám tùy tùng đông đảo gồm các Slytherin khác, xô đẩy những người xung quanh, lăng mạ những người đi bên trái và bên phải. Cậu gần như có thể nhìn thấy phiên bản nhỏ của chính mình khi học năm hai đang khệnh khạng đi trên con đường với cái đầu ngẩng cao. Draco cười lạnh. Mọi thứ đều đã thay đổi.

( II )

Khi Draco cuối cùng cũng lê bước vào lâu đài một cách khó khăn, điều đầu tiên mà cậu làm là quay lưng lại và rời khỏi Đại sảnh đường, nơi mà bữa tiệc lớn đang được tổ chức như thường lệ. Vào thời điểm hiện tại, cậu không chắc bụng mình có thể chứa nổi bất kỳ thức ăn nào không. Ngoài ra, có những thứ còn quan trọng hơn thức ăn. Tom. Merlin ơi, cảm giác như đã rất lâu kể từ lần cuối họ gặp nhau, mặc dù chỉ mới hai tuần rưỡi. Nhưng dù vậy, lần cuối cùng (và là lần duy nhất) mà Draco tránh mặt Tom là khi cậu phát hiện ra hắn là Voldemort. Tuy nhiên, theo quan điểm của Draco, hai người đó không thể khác xa hơn được nữa. Voldemort là một kẻ điên, một con quái vật, một kẻ khủng bố, một trong những sinh vật xấu xa nhất mà Draco từng thấy. Tom là....Tom. Hắn đẹp trai, quyến rũ, hài hước, là một người bạn rất tốt. Và là một thứ tình cảm khó nói.

Draco lắc đầu, bước nhanh hơn và không dừng lại cho đến khi lên đến tầng bảy, đứng trước Phòng Yêu Cầu. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cậu biết Tom sẽ ở đó, và đó là tất cả sự đảm bảo mà cậu cần.

Tôi cần gặp lại Tom và tủ Biến Mất.

Draco mở mắt ra, cánh cửa cũng đã xuất hiện. Cậu hít một hơi thật sâu và mở nó ra. Cậu đã không hề nhận thấy một chiếc áo choàng tàng hình nhẹ nhàng đong đưa trên hành lang, hoặc đôi giày thể thao cũ nát lấp ló bên dưới nó.

( III )

Bên trong phòng, không gian làm việc của cậu vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi, tủ Biến Mất lờ mờ hiện ra trước mắt cậu từ phía xa, những giá sách chứa đầy sách phép thuật và sách độc dược đứng gần lối vào, còn Tom đang nằm trên một chiếc giường lớn, lật qua lật lại một cuốn sách ma quái.

Hắn ngước nhìn về phía phát ra tiếng ồn, môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Quyển sách cũng biến mất khỏi tay hắn. "Chào Draco, cũng lâu rồi nhỉ?"

Ôi, Merlin, trong đầu Draco hiện tại là một mớ hỗn độn.

Gặp lại Tom giống như được hít thở không khí trong lành sau tất cả những thứ nhảm nhí mà cậu đã trải qua trong kỳ nghỉ, và Chúa ơi, Draco cảm thấy thật mệt mỏi.

Tom cau mày nhìn Draco khi cậu không trả lời câu hỏi, hắn đứng dậy khỏi giường và đi về phía cậu, "Draco? Em không sao chứ? Trên cổ em có mấy vết bầm tím?"

Cứ như vậy, Draco ngả người ra sau quá xa, cậu đang rơi khỏi vách đá.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống và trước khi Draco có thể nhanh chóng lau nó đi rồi coi như không có gì, bàn tay ma quái của Tom đã làm điều đó giúp cậu, mặc dù thực tế là nó chỉ như lướt qua mặt nước.

"Tôi ổn," Draco khịt mũi giận dữ, những giọt nước mắt mới rơi trên khuôn mặt khiến cậu xấu hổ. Cậu càng cố lau đi thì nó lại càng rơi xuống nhiều hơn. Merlin, cậu không phải kẻ yếu đuối, tại sao cậu lại khóc?

Không có gì ngạc nhiên, Tom hoàn toàn không hề bị lừa, "Draco, đừng có nói dối tôi."

Draco nhìn xuống sàn, hơi xấu hổ, "Thành thật mà nói, tôi vẫn ổn. Chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi."

"Những dấu vết trên cổ em đã nói lên điều ngược lại đấy. Là dấu vết bị siết cổ hay là tôi sai?"

Draco cứng đờ người tại chỗ, "Tôi...." Cậu mở miệng, nhưng không thể nói hết câu.

Tom thở dài, mặc dù giọng hắn không còn sự khó chịu nữa. Sau đó, hắn ôm chầm lấy Draco mà không hề báo trước. Draco sững người trong một lúc trước khi rơi vào vòng tay ma quái hết mức có thể. Cậu gần như có thể tưởng tượng bộ ra ngực vững chắc của Tom bên dưới má mình, trong khi nước mắt và tiếng nức nở tiếp tục thoát ra khỏi miệng cậu.

"Mặc dù tôi không biết là ai đã làm điều này với em, nhưng tôi chắc chắn sẽ giết chết kẻ đó," Tom thì thầm những lời an ủi bên tai Draco. Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh và ổn định, nhưng lại mang đầy chết chóc, "Kẻ đó sẽ phải hối hận vì đã làm thế với em, tôi hứa đấy."

Khi Draco nhìn lên Tom lần nữa, đôi mắt của hắn đỏ rực, như một ngọn lửa. Draco chỉ nhìn thấy đôi mắt của Voldemort trước đây, nhưng bằng cách nào đó, cậu thực sự không bận tâm.

Sau đó cậu buột miệng....

"Em thích anh."

Chết tiệt. Mẹ kiếp. Ôi, Salazar, Draco tuyệt đối, hoàn toàn....

Cậu sững người khi cảm thấy một cái chạm nhẹ trên môi. Draco mở mắt ra (cậu không nhận ra mình đã hoàn toàn nhắm mắt lại) và nhìn thấy Tom đang mỉm cười.

"Em đã mất quá nhiều thời gian dài để thừa nhận điều đó đấy."

"Tom!"

-Tbc

('・ω・')

~23/11/2023~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz