Tokyo Revenges Phu Thuy Bat Tu Va 23 Tong Do
Chương 3: Lời Gọi của Giọng Nói.
Nàng không hỏi cậu tên gì. Đơn giản vì cô không cần biết tên, bởi với nàng, tên không có ý nghĩa gì. Cậu chỉ là một mảnh ghép trong kế hoạch của nàng, một công cụ để thực hiện mục tiêu lớn lao mà nàng đã vạch ra từ lâu. Đối với nàng, tên của cậu không quan trọng, bởi cậu không phải là cá thể độc lập trong mắt nàng. Nhưng nàng đã nhận ra một điều mà ít ai biết đến, điều mà cậu chưa bao giờ có cơ hội nói ra. Và thay vì hỏi về quá khứ hay tên tuổi của cậu, nàng chỉ nhẹ nhàng đặt câu hỏi mà có lẽ cậu đã tự hỏi mình suốt một thời gian dài.
“Ngươi vẫn còn nghe thấy giọng ai đó trong đầu?”
Cậu không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu cười. Nhưng lần này, không phải nụ cười của sự đau đớn hay cười để che giấu những vết thương sâu trong lòng. Lần này, nụ cười ấy có chút gì đó khác lạ.
Một cảm giác như thể có gì đó vừa được tháo gỡ trong cậu. Không phải vì sự thương hại hay lòng từ bi từ nàng, mà vì nàng là người đầu tiên nhận ra điều mà cậu đã sống với suốt những năm tháng dài đằng đẵng.
Cậu chưa bao giờ thật sự im lặng. Dù cậu có câm nín, dù cậu có không nói một lời, trong đầu cậu luôn có vô số giọng nói vang lên không ngừng. Những tiếng nói không tên, không hình dạng, nhưng luôn hiện diện. Có giọng răn dạy, giọng rít lên nguyền rủa, có tiếng thì thầm như cơn gió mùa hè, có tiếng cười ngạo nghễ, và đôi khi là tiếng kêu gọi giết chóc. Đó là thứ tiếng ồn không bao giờ ngừng vang vọng trong tâm trí cậu, như thể không có nơi nào là yên tĩnh. Chúng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cậu, quấy nhiễu, làm xáo trộn mọi suy nghĩ, mọi hành động.
Cậu đã quen với điều đó. Quen đến mức đôi khi, cậu không thể phân biệt được giọng nào là của mình và giọng nào là của kẻ khác.
Trong những đêm dài không ngủ, trong những lúc cảm thấy như đang gục ngã, những tiếng nói ấy giống như một phần của cậu, như một phần không thể thiếu trong bản thể.
Cậu đã từng nghĩ rằng mình không thể sống mà thiếu đi những âm thanh ấy, như thể chúng là nhịp đập của trái tim cậu, là sự hiện diện duy nhất trong một thế giới không thể chịu đựng được.
Nhưng kể từ khi nàng xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
Từ khoảnh khắc đó, sự im lặng đã bao trùm lên tâm trí cậu như một làn sóng lạnh lẽo, cuốn trôi đi tất cả. Những giọng nói khác biến mất, những âm thanh hỗn độn biến mất. Và thay vào đó, chỉ còn một giọng nói duy nhất.
Giọng của nàng.
Lần đầu tiên trong đời, cậu không còn nghe thấy tiếng ồn ào trong đầu nữa. Những giọng nói rộn rã, những lời xúi giục đã không còn vang lên nữa. Tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là giọng nói trầm ấm, rõ ràng và lạnh lùng của nàng, như sương sớm phủ trên một ngôi mộ đá.
Đó là một sự im lặng mà cậu chưa bao giờ được trải qua, nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ. Nó không phải là sự trống rỗng.
Không phải là sự cô đơn. Nó là một sự tỉnh táo, một sự an tĩnh mà cậu chưa từng biết đến.
Một cảm giác như thể tâm hồn cậu đã được giải thoát khỏi những gông cùm của chính mình.
“Ngươi sẽ không bao giờ phải nghe những tiếng ồn ấy nữa.”
Giọng của nàng vang lên, lạnh như tuyết, nhưng có một thứ gì đó khác biệt trong đó. Không phải là sự tàn nhẫn, mà là một sự cam kết. Một lời hứa, dù có vẻ mơ hồ, nhưng lại mang một trọng lượng vô hình. Cậu nghe thấy lời nói ấy, và lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được một sự thay đổi thực sự trong tâm trí mình.
Với cậu, lời hứa ấy như một phép màu. Giống như nàng đã làm được điều mà cậu nghĩ là không thể: giải thoát cậu khỏi những giọng nói không ngừng xé nát tâm hồn cậu.
Những tiếng rít, những lời lẽ xấu xí đã bị xua đi, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng mà cậu chưa bao giờ có.
Nó giống như một khởi đầu mới, một không gian hoàn toàn khác biệt, nơi cậu có thể thở mà không bị bao vây bởi những âm thanh ấy nữa.
Nó không phải là sự cứu rỗi như cậu tưởng tượng, mà là sự thanh thản trong cơn bão của tâm trí.
Tuy nhiên, với sự tĩnh lặng ấy, cũng đến một điều không thể tránh khỏi. Giọng nói của nàng, dù dịu dàng đến mức nào, cũng không phải là một sự giải thoát hoàn toàn. Nó vẫn mang trong mình một thứ gì đó bí ẩn, một sức mạnh mà cậu không thể nắm bắt ngay lập tức. Mỗi lần nàng cất lời, dù ngắn gọn, nhưng mỗi âm thanh đó lại chạm vào một phần tối tăm trong cậu.
Cảm giác ấy không phải là sự giải thoát, mà là sự kiểm soát.
Cậu vẫn còn một câu hỏi trong lòng.
Cậu không nói ra, nhưng trong tâm trí, câu hỏi đó cứ lởn vởn mãi: Tại sao nàng lại làm điều này cho cậu? Tại sao lại cứu cậu, và không phải là bất kỳ ai khác?
Cậu không tin vào sự ngẫu nhiên, nhất là khi nàng là người duy nhất có thể xóa bỏ mọi âm thanh trong đầu cậu.
Điều này có nghĩa là gì?
Một phần trong cậu vẫn không thể hiểu được động cơ thực sự của nàng. Và liệu có phải nàng chỉ đang kiểm soát cậu, ép buộc cậu theo một hướng mà cậu không thể chống lại?
Nhưng ngay khi câu hỏi ấy vừa hình thành trong tâm trí, giọng nói của nàng lại vang lên, phá vỡ mọi suy nghĩ của cậu. Nó không phải là một câu trả lời, mà là một lời nhắc nhở:
“Ngươi sẽ tìm thấy chính mình trong hành trình này. Đừng bao giờ quên rằng ngươi là một phần của một câu chuyện lớn hơn.”
Lần này, không còn tiếng ồn ào, không còn sự hoang mang, chỉ còn lại lời nhắc nhở ấy. Cậu không thể không cảm thấy một sự thôi thúc, một lực hút mạnh mẽ từ giọng nói của nàng. Cậu biết rằng cuộc đời mình đã bước sang một ngã rẽ mới. Và dù có muốn hay không, cậu cũng đã bị kéo vào một cuộc hành trình mà cậu chưa thể hình dung được.
Nhưng trong sâu thẳm, cậu biết một điều rõ ràng: cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng.
Nàng không hỏi cậu tên gì. Đơn giản vì cô không cần biết tên, bởi với nàng, tên không có ý nghĩa gì. Cậu chỉ là một mảnh ghép trong kế hoạch của nàng, một công cụ để thực hiện mục tiêu lớn lao mà nàng đã vạch ra từ lâu. Đối với nàng, tên của cậu không quan trọng, bởi cậu không phải là cá thể độc lập trong mắt nàng. Nhưng nàng đã nhận ra một điều mà ít ai biết đến, điều mà cậu chưa bao giờ có cơ hội nói ra. Và thay vì hỏi về quá khứ hay tên tuổi của cậu, nàng chỉ nhẹ nhàng đặt câu hỏi mà có lẽ cậu đã tự hỏi mình suốt một thời gian dài.
“Ngươi vẫn còn nghe thấy giọng ai đó trong đầu?”
Cậu không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu cười. Nhưng lần này, không phải nụ cười của sự đau đớn hay cười để che giấu những vết thương sâu trong lòng. Lần này, nụ cười ấy có chút gì đó khác lạ.
Một cảm giác như thể có gì đó vừa được tháo gỡ trong cậu. Không phải vì sự thương hại hay lòng từ bi từ nàng, mà vì nàng là người đầu tiên nhận ra điều mà cậu đã sống với suốt những năm tháng dài đằng đẵng.
Cậu chưa bao giờ thật sự im lặng. Dù cậu có câm nín, dù cậu có không nói một lời, trong đầu cậu luôn có vô số giọng nói vang lên không ngừng. Những tiếng nói không tên, không hình dạng, nhưng luôn hiện diện. Có giọng răn dạy, giọng rít lên nguyền rủa, có tiếng thì thầm như cơn gió mùa hè, có tiếng cười ngạo nghễ, và đôi khi là tiếng kêu gọi giết chóc. Đó là thứ tiếng ồn không bao giờ ngừng vang vọng trong tâm trí cậu, như thể không có nơi nào là yên tĩnh. Chúng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cậu, quấy nhiễu, làm xáo trộn mọi suy nghĩ, mọi hành động.
Cậu đã quen với điều đó. Quen đến mức đôi khi, cậu không thể phân biệt được giọng nào là của mình và giọng nào là của kẻ khác.
Trong những đêm dài không ngủ, trong những lúc cảm thấy như đang gục ngã, những tiếng nói ấy giống như một phần của cậu, như một phần không thể thiếu trong bản thể.
Cậu đã từng nghĩ rằng mình không thể sống mà thiếu đi những âm thanh ấy, như thể chúng là nhịp đập của trái tim cậu, là sự hiện diện duy nhất trong một thế giới không thể chịu đựng được.
Nhưng kể từ khi nàng xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
Từ khoảnh khắc đó, sự im lặng đã bao trùm lên tâm trí cậu như một làn sóng lạnh lẽo, cuốn trôi đi tất cả. Những giọng nói khác biến mất, những âm thanh hỗn độn biến mất. Và thay vào đó, chỉ còn một giọng nói duy nhất.
Giọng của nàng.
Lần đầu tiên trong đời, cậu không còn nghe thấy tiếng ồn ào trong đầu nữa. Những giọng nói rộn rã, những lời xúi giục đã không còn vang lên nữa. Tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là giọng nói trầm ấm, rõ ràng và lạnh lùng của nàng, như sương sớm phủ trên một ngôi mộ đá.
Đó là một sự im lặng mà cậu chưa bao giờ được trải qua, nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ. Nó không phải là sự trống rỗng.
Không phải là sự cô đơn. Nó là một sự tỉnh táo, một sự an tĩnh mà cậu chưa từng biết đến.
Một cảm giác như thể tâm hồn cậu đã được giải thoát khỏi những gông cùm của chính mình.
“Ngươi sẽ không bao giờ phải nghe những tiếng ồn ấy nữa.”
Giọng của nàng vang lên, lạnh như tuyết, nhưng có một thứ gì đó khác biệt trong đó. Không phải là sự tàn nhẫn, mà là một sự cam kết. Một lời hứa, dù có vẻ mơ hồ, nhưng lại mang một trọng lượng vô hình. Cậu nghe thấy lời nói ấy, và lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được một sự thay đổi thực sự trong tâm trí mình.
Với cậu, lời hứa ấy như một phép màu. Giống như nàng đã làm được điều mà cậu nghĩ là không thể: giải thoát cậu khỏi những giọng nói không ngừng xé nát tâm hồn cậu.
Những tiếng rít, những lời lẽ xấu xí đã bị xua đi, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng mà cậu chưa bao giờ có.
Nó giống như một khởi đầu mới, một không gian hoàn toàn khác biệt, nơi cậu có thể thở mà không bị bao vây bởi những âm thanh ấy nữa.
Nó không phải là sự cứu rỗi như cậu tưởng tượng, mà là sự thanh thản trong cơn bão của tâm trí.
Tuy nhiên, với sự tĩnh lặng ấy, cũng đến một điều không thể tránh khỏi. Giọng nói của nàng, dù dịu dàng đến mức nào, cũng không phải là một sự giải thoát hoàn toàn. Nó vẫn mang trong mình một thứ gì đó bí ẩn, một sức mạnh mà cậu không thể nắm bắt ngay lập tức. Mỗi lần nàng cất lời, dù ngắn gọn, nhưng mỗi âm thanh đó lại chạm vào một phần tối tăm trong cậu.
Cảm giác ấy không phải là sự giải thoát, mà là sự kiểm soát.
Cậu vẫn còn một câu hỏi trong lòng.
Cậu không nói ra, nhưng trong tâm trí, câu hỏi đó cứ lởn vởn mãi: Tại sao nàng lại làm điều này cho cậu? Tại sao lại cứu cậu, và không phải là bất kỳ ai khác?
Cậu không tin vào sự ngẫu nhiên, nhất là khi nàng là người duy nhất có thể xóa bỏ mọi âm thanh trong đầu cậu.
Điều này có nghĩa là gì?
Một phần trong cậu vẫn không thể hiểu được động cơ thực sự của nàng. Và liệu có phải nàng chỉ đang kiểm soát cậu, ép buộc cậu theo một hướng mà cậu không thể chống lại?
Nhưng ngay khi câu hỏi ấy vừa hình thành trong tâm trí, giọng nói của nàng lại vang lên, phá vỡ mọi suy nghĩ của cậu. Nó không phải là một câu trả lời, mà là một lời nhắc nhở:
“Ngươi sẽ tìm thấy chính mình trong hành trình này. Đừng bao giờ quên rằng ngươi là một phần của một câu chuyện lớn hơn.”
Lần này, không còn tiếng ồn ào, không còn sự hoang mang, chỉ còn lại lời nhắc nhở ấy. Cậu không thể không cảm thấy một sự thôi thúc, một lực hút mạnh mẽ từ giọng nói của nàng. Cậu biết rằng cuộc đời mình đã bước sang một ngã rẽ mới. Và dù có muốn hay không, cậu cũng đã bị kéo vào một cuộc hành trình mà cậu chưa thể hình dung được.
Nhưng trong sâu thẳm, cậu biết một điều rõ ràng: cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz