Toi Thu Sau
“Làm gì thế? Đi ngủ đi chứ…”Hắn không đáp lại, dùng chính cơ thể mình thay thế chiếc chăn trùm lên người cậu. Sức nặng khiến cậu suýt ngạt thở. Dường như chưa nhận ra điều gì, cậu dùng tay đẩy đẩy cằm hắn, giọng ngái ngủ:“Đừng đùa nữa mà! Tôi buồn ngủ lắm…”.....Những tưởng mọi chuyện vẫn có thể trôi qua một cách “êm đềm” như thế, thì bỗng một hôm, hắn nghe thấy cậu gọi tên một thằng con trai khác bằng chất giọng đê mê ngay khi đang cùng hắn lên tới đỉnh.CHỈ LÀ HÔN MÔI THÔI MÀ ><Ban đầu thì hắn chỉ hơi ngạc nhiên. Người ta vẫn thường gọi tên người yêu mình trong những lúc như thế. Có lẽ vào khi ấy cậu đã hoàn toàn mất đi ý thức là mình đang quan hệ cùng với ai.Nhưng sau đó, hắn không lăn quay ra ngủ như thường lệ mà nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Bỗng hắn thấy một cảm giác kỳ lạ ngày càng xâm chiếm mình, day dứt, cào xé khiến hắn không sao ngủ được. Y là ai??? Thằng con trai đã choán hết tâm tưởng cậu ta, khiến cậu ta quên bẵng kẻ đang cùng chung chăn gối với mình??? Càng nghĩ hắn càng thấy khó chịu! Thành thật mà nói, từ trước tới giờ bất kỳ cô em nào từng lên giường với hắn, bằng những thủ thuật đầy kinh nghiệm hắn đều dễ dàng cuốn hút và chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí họ. Thế mà giờ đây hắn lại bị hạ gục thê thảm bởi một thằng đàn ông xa lạ nào đó ngay trên giường của mình. Hắn bực cũng là điều dĩ nhiên, có mấy thằng con trai có thể dễ dàng tặc lưỡi cho qua khi người tình của mình gọi tên kẻ khác ngay trong lúc mây mưa?! Quay sang, cậu đã ngủ từ lâu, hơi thở rất mềm mại, bờ môi cong ướt át – chi tiết hắn yêu thích nhất trên cơ thể cậu – hơi hé mở. Một người như cậu ta có người yêu khác cũng không có gì là lạ.Sự bực tức dâng lên trong lòng, hắn đột ngột tung chăn, đứng dậy quày quả đi vào nhà tắm. Hơi lạnh và tiếng ồn khiến cậu bừng tỉnh trong chớp mắt, rồi có vẻ an tâm khi thấy không có việc gì khác lạ, cậu tiếp tục buông mình vào giấc ngủ như một con mèo lười biếng trong buổi trưa hè oi ả.Chưa đầy mười lăm phút sau, hắn khật khưỡng đi ra. Cái cách cậu cuộn mình trong chăn yên ả như không hề biết đến tâm trạng lúc này của hắn khiến hắn ngứa mắt thực sự. Hắn kéo tung cái chăn, chứng kiến cơ thể trần trụi của cậu phơi ra trong ánh đèn ngủ lờ mờ. Bị lạnh đột ngột, cậu hơi hé mắt, càu nhàu giật lại cái chăn trong tay hắn.“Đừng đùa nữa mà! Tôi buồn ngủ lắm…”“Làm gì thế? Đi ngủ đi chứ…”Hắn không đáp lại, dùng chính cơ thể mình thay thế chiếc chăn trùm lên người cậu. Sức nặng khiến cậu suýt ngạt thở. Dường như chưa nhận ra điều gì, cậu dùng tay đẩy đẩy cằm hắn, giọng ngái ngủ:“Đừng đùa nữa mà! Tôi buồn ngủ lắm…”Nhưng hắn có cách trả lời khác. Tay hắn luồn xuống dưới, quấy rối cậu rất nhanh. Cậu khẽ rít lên giữa hai kẽ răng, cảm thấy khó chịu nhiều hơn là kích thích. Phản ứng của cậu đã châm ngòi nổ cho một quả bom. Hắn đột ngột lật người cậu lại, mở rộng hai đùi cậu và xâm nhập vào bên trong trước khi người con trai đáng thương kịp nhận ra điều gì. Cậu thét lên hoảng hốt. Lần đầu tiên cậu cố gắng chống cự lại hắn:“ĐỪNG!!! BUÔNG TÔI RA…TÔI KHÔNG THỂ…AAAAAAA…”Nhưng cả hắn và cậu đều hiểu rằng van xin chỉ là vô ích. Hắn quơ vội đống quần áo ngay dưới sàn, trói hai tay cậu vào thành giường, thậm chí còn nhét giẻ vào miệng cậu. Thế là xong! Giờ cậu chẳng khác gì một con sex doll. Mặc cho cậu run rẩy, giẫy giụa, cầu xin hắn trong im lặng và nước mắt, hắn vẫn đẩy vào như điên. Lần này không chỉ là kinh tởm, hắn thậm chí còn phải ghê sợ chính bản thân mình, chính con quỷ máu lạnh đang giày vò không thương tiếc một sinh vật xinh đẹp và không có cách gì chống cự nằm bên dưới.Mồ hôi thi nhau túa ra, cả người hắn và cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhắm nghiền mắt nhưng nước mắt chảy ra không ngừng cho hắn biết cậu vẫn còn tỉnh. Cậu không ngất đi như thường lệ. Bàn tay cậu nắm vào thành giường đến mức đỏ ửng lên, trông rõ từng đường gân. Mái tóc xổ tung, bết lại thành từng lọn nhỏ. Hai dòng chất dịch trắng và đỏ thi nhau rơi xuống nệm. Hắn thấy mắt mình mờ dần. Lạ thay, bên tai hắn bỗng văng vẳng tiếng guitar:SorryIs all that you can’t sayYears gone by and stillWords don’t come easilyLike sorry like sorryForgive meIs all that you can’t sayYears gone by and stillWords don’t come easilyLike forgive me forgive meOh Chúa! Lại là “Baby can I hold you” – hắn rủa thầm. Nghĩ đến một bản tình ca trong lúc như thế này có phải là phi lý không??? Hắn cố gắng xua nó ra khỏi đầu bằng cách tập trung chú ý vào cảm giác ở phần dưới cơ thể nhưng thật là vô ích. Âm thanh quái quỷ ấy vẫn còn chờn vờn trong óc hắn cho tới tận khi hắn ngã gục xuống và nhanh chóng thiếp đi.“ĐỪNG!!! BUÔNG TÔI RA…TÔI KHÔNG THỂ…AAAAAAA…”9. Hắn thực sự cho rằng cậu ta phải có họ hàng với super man chứ chẳng chơi, khi hắn mở mắt vào trưa hôm sau và kinh ngạc thấy cậu đã tỉnh, đã tắm rửa và mặc quần áo. Chỉ khác là hôm nay cậu ta không thể ngồi trên giường mà nằm cạnh hắn, đầu gối lên tay, đôi mắt trong trẻo hướng về hắn nhưng cứ như nhìn một nơi nào xa xăm lắm. Hắn bất giác đưa tay vuốt nhẹ má cậu – một cử chỉ dịu dàng hiếm có – nhưng vẫn không làm đôi mắt đen ấy lay động chút nào.Hắn thôi không nghịch nữa, nằm thẳng người ra, chợt cũng cảm thấy hơi ran rát ở dưới. Chẳng mấy khi hắn lại điên cuồng như thế. Có lẽ hắn đã tiêu tốn hết tinh lực dùng cho một tuần. Ngay cả đứa con gái khiến hắn thấy có hứng nhất từ trước đến nay cũng không thể làm cho hắn kiệt quệ như bây giờ. Làm tình với con trai có lợi hơn với con gái ở điểm, bọn con trai mạnh khoẻ hơn – giống như một cái hồ rộng hơn – mà hắn có thể thoả sức vẫy vùng. Hắn láng máng nhớ lại rằng, hắn đã từng nghe một thằng bạn nào đấy lảm nhảm trong khói cần sa, đại ý là sex với bọn cùng giới cũng giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thì khó bỏ, hoặc bỏ rồi vẫn có thể nghiện lại như chơi. Lúc đó hắn chưa thử, hắn vẫn luôn nghĩ rằng chừng nào hết gái theo hắn thì hắn mới thử đến giai – mà đợi một thằng như hắn hết gái theo thì chỉ khi bố hắn phá sản hoặc hắn sắp chui xuống lỗ mà thôi; thế nên hắn không mấy bận tâm đến những lời đó. Giờ nó lại tự nhiên xuất hiện, thật đúng lúc đúng chỗ. Hắn nghiện rồi sao??? Trước giờ hắn chưa từng nghiện thứ gì, đó là lý do hắn không bao giờ có ý định thử bất kỳ loại ma tuý nào mặc cho bạn bè hắn lôi kéo, rủ rê, thậm chí là khích bác. Hắn không muốn phải phụ thuộc vào cái gì quá mức. Hắn chỉ muốn lướt qua chỗ này một tí, nếm thử cái kia một tí, gọi là cho đời nó thêm phần thi vị mà thôi.Bảo hắn thích cậu á??? Cũng có lẽ! Người ta không thể sex với một người quá ba lần nếu không có tí tình cảm gì, hắn đảm bảo thế. Nhưng bảo hắn nghiện cậu, cái này thì hơi khó thừa nhận đấy! Thế sao hắn lại có cái cảm giác ấy – cái cảm giác mà hắn tạm gọi là “ghen” – khi nghe cậu gọi tên người khác??? Hắn biết, thường thì “ghen” sẽ gắn với “yêu”, như kiểu trong phim tình cảm khi mà hai nhân vật chính cứ lần chần mãi không chịu thừa nhận tình cảm của mình với đối phương thì đạo diễn sẽ đẩy thêm nhân vật thứ ba, thứ tư vào và nhờ đó, hai nhân vật kia sẽ có động lực mà tiến lại gần với nhau hơn. Nhưng mà ở đời đâu phải cái gì cũng đơn giản thế. Một đứa bé khóc đòi bố mua cho món đồ chơi mà thằng bạn hàng xóm đã có, thế thì chả phải cũng là “ghen” còn gì!!! Thế nhưng mà tại sao hắn…OMG !!!!!!“Anh trả tiền đi để tôi còn về. Muộn rồi.”May mà cậu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, chứ nếu để thêm lúc nữa chắc đầu hắn đã nổ tung như quả bóng bị bơm quá tay rồi. Hắn với tay sang cái áo khoác vắt trên ghế, rút ra cái ví, quăng về phía cậu mà không cần nhìn.“Đấy! Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz