ZingTruyen.Xyz

Toi Nghe Tieng Minh Go Cua

Sương mù vẫn quấn quanh chân tôi, dày đến mức tưởng như nuốt trọn mọi âm thanh. Mưa lạnh tạt lên mặt, từng giọt nhỏ rát như kim châm xuyên qua da. Mỗi nhịp tim của tôi hòa vào tiếng rơi lộp bộp trên áo mưa, tạo nên một giai điệu bất ổn — hỗn loạn, nhưng sống động.

Trước mặt, bóng người đứng im. Cao hơn tôi gần nửa mét, dáng gầy nhưng rắn, áo mưa dầu đen bóng phản chiếu ánh hồ Waverly nhấp nháy phía xa. Ánh sáng méo mó trên vai hắn khiến hắn giống như một vật thể sống đang thở giữa hai lớp thực tại. Mắt hắn nhìn tôi — sâu, trống rỗng, nhưng lại chứa thứ gì đó nửa tò mò, nửa thèm khát.

Tôi nắm chặt chiếc khóa trong tay. Hơi thở dồn dập, tay lạnh, tim đập mạnh đến mức tôi nghe được tiếng máu rít qua tai. Và trong cái hỗn loạn đó, một ý nghĩ lóe lên — tôi sẽ không chạy nữa. Tôi sẽ dẫn chứ không bị dẫn. Nếu hắn muốn đi cùng, tôi sẽ biến hắn thành công cụ, thành “vật chứa” của tần số và ký ức.

> “Ta sẽ đi cùng em.”
Giọng hắn trầm, ấm, như hơi thở cọ sát ngay cổ tôi. Một thứ âm thanh vừa đe dọa vừa ve vuốt.

Tôi bước tới, từng bước như dẫm lên mặt hồ đặc sệt. Sương quấn quanh đầu gối, nước bắn lên, lạnh ngắt. Tôi đưa tay chạm vào áo hắn — trơn, lạnh, ẩm như mặt hồ Waverly — nhưng lần này, tôi không còn bị hút vào sợ hãi. Tôi cảm nhận được độ nặng của quyền kiểm soát, như thể nắm được một sợi dây mảnh nối giữa hắn và tôi.

> “Nếu mày muốn theo tao,” tôi nói khẽ, giọng thấp và dứt khoát, “thì phải nghe tao. Không phải để hại tao… mà để tao dùng mày.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, vai nhúc nhích, không phản kháng. Một phản ứng tinh tế, gần như đồng ý.

> “Em… biết cách chơi rồi,” hắn đáp, giọng đầy khoái cảm bệnh hoạn.

Tôi không đáp, chỉ cười nhạt. Lần đầu tiên sau hàng tháng, tôi cảm nhận lại được nhịp chi phối nằm trong tay mình.

Mưa nặng hạt hơn. Sương bám đặc quanh cổ chân, mỗi hơi thở như bị bóp lại. Nhưng tôi vẫn bước đi, hắn theo sau, không chạm, không lấn, chỉ như một cái bóng biết thở. Tôi nghe tiếng thở của hắn hòa vào nhịp tim mình, chậm rãi, đều đặn — một liên kết méo mó, vừa ràng buộc vừa gợi cảm giác nguy hiểm.

Tôi quan sát mọi thứ:
– Lá cây hai bên rít lên theo gió, mặt đất nhão, bùn trộn với mùi sắt gỉ và rêu cũ.
– Mùi hồ, mùi mưa, mùi da ẩm từ cơ thể hắn hòa lại, xen lẫn mùi ký ức: bánh mì cháy, dầu gội của mẹ, tiếng nước hồ khi tôi còn nhỏ.
Tất cả tạo thành một hỗn hợp ký ức và ám ảnh, ngọt ngấy đến mức khó thở.

> “Em mạnh hơn ta tưởng,” hắn nói, giọng trượt qua gáy tôi, mát và sát. “Nhưng đừng mệt quá. Ta thích em… tỉnh táo.”

Tôi hít sâu, cảm giác lạnh cắt phổi. Tôi biết mỗi bước mình đang làm con đường rung lên ký ức, từng cảnh tượng kinh hãi trồi lên khỏi bùn. Nhưng tôi để mặc. Tôi dùng chúng để làm hắn bận rộn — như thả miếng mồi cho con thú.

Tôi thử nghiệm: thả ra một ký ức ngọt ngào, rồi một ký ức đau đớn. Hắn khẽ giật, không bằng tiếng, mà bằng rung động không khí. Tôi nghe được, thấy được.
Tôi cười thầm — chiếc khóa này và những ký ức tôi nắm là vũ khí.

> “Ta vẫn thích em,” hắn nói, giọng nghẹn, lẫn tiếng rít nhẹ. “Nhưng… em giỏi đấy. Em biết cách chơi.”

Tôi bước tiếp, mưa rát vào da. Tôi biết: mỗi bước, mỗi nhịp thở, mỗi ký ức tôi tung ra là một nút thắt trên sợi dây giữa chúng tôi — để hắn không thể thoát, không thể nuốt tôi, mà phải đi theo nhịp của tôi.

Hai hàng cây uốn cong, thì thầm như cảnh báo, như đang nhìn một tội lỗi mới hình thành. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết, giờ đây, tôi không còn là nạn nhân. Tôi là kẻ điều khiển nhịp bệnh hoạn này.

> “Đêm nay, em sẽ ngủ,” giọng hắn vang lên, thấp, gần, gần đến mức tôi cảm thấy hơi ấm là lạ phả vào tai, “nhưng em biết… em sẽ không đơn độc.”

Tôi mím môi, mỉm cười. Không còn sợ.
Chỉ còn trò chơi, và tôi là kẻ cầm khóa.

Tôi bước chậm rãi trên con đường mòn, mỗi bước đều nghe rõ tiếng nước sũng dưới chân, sương quấn quanh cổ, quấn quanh mắt, khiến mọi thứ xung quanh như nhuộm một lớp ẩm mốc nhầy nhụa. Mùi đất ẩm, mùi lá mục, mùi hồ Waverly khi mưa dồn vào mũi — tất cả trộn lẫn với mùi da, mùi nhớ, mùi khóa trong tay tôi, tạo ra một thứ hỗn hợp vừa quen vừa ghê tởm.

Bóng người phía sau tôi vẫn đi theo, im lặng, cao lớn, gầy gò, đôi mắt sâu hun hút như hút hết ánh sáng. Mỗi nhịp chân của hắn khiến tôi cảm nhận từng rung động, từng dao động trong không khí, như một thứ âm thanh vô hình bám vào xương. Tôi nghe nhịp tim mình lẫn nhịp tim khác xen vào, đều đặn, dồn dập — vừa là cảnh báo, vừa là công cụ.

> “Ta theo em,” giọng nó thì thầm, như luồng hơi từ dưới gấu áo, vừa gần, vừa đầy sức nặng.

Tôi không quay lại. Không cần. Tôi đã học cách đọc cử động, âm thanh, và hơi thở của nó mà không cần nhìn. Con đường mòn trước mặt như một mê cung ký ức, những hàng cây thì thầm tên người chết, những mảnh ký ức rơi vỡ lả tả, chạm vào chân tôi như vết cắt lạnh lùng.

Mỗi bước đi, tôi cảm nhận sự co rút da thịt, sự nặng nề trong lồng ngực, như sương mù đang bóp cổ tôi. Nhưng lần này, tôi không bị nuốt chửng. Tôi cầm chiếc khóa chặt hơn, cảm giác kim loại lạnh bám vào da, và nhận ra: tôi không đi một mình. Hắn đi theo, im lặng, nhưng sức hiện diện của hắn tạo ra áp lực vừa đủ để tôi tỉnh táo, vừa đủ để tôi điều khiển từng nhịp thở, từng nhịp tim, từng bước chân.

Một bóng sương nặng nề trượt qua giữa chúng tôi, mùi hồ bốc lên hôi hám. Những mảnh ký ức rơi xuống, từng cái nhìn, từng tiếng khóc, từng lần bị bỏ rơi, chúng chạm vào tay tôi. Tôi nhặt từng mảnh, gói chúng trong khóa, như đóng băng từng nỗi sợ.

> “Em sẽ không trốn thoát… nhưng cũng không bị nuốt sống,” giọng nó thì thầm, vừa bệnh hoạn vừa mê hoặc, và tôi mỉm cười đen, cảm giác thống trị trộn lẫn sợ hãi.

Tôi bước vào khu vực rừng rậm hơn, nơi cây cối nghiêng mình, bóng tối dày đặc, và cảm nhận những thứ không nhìn thấy đang di chuyển — đôi mắt lấp ló giữa sương, đôi tay cứng ngắc nhô ra từ bóng, cố bấu vào chân tôi. Tim tôi đập dồn dập, hơi thở khẽ rít, nhưng tôi không bỏ chạy. Tôi biết, nếu tôi dừng lại, chúng sẽ nuốt tôi sống. Nhưng tôi đi tiếp, bước đi của kẻ cầm quyền, của kẻ kiểm soát trò chơi.

Bóng người vẫn theo sát, không một tiếng động, nhưng tôi cảm nhận sự ngấm ngầm bệnh hoạn trong từng sợi áo, từng nhịp thở. Tôi thử xoay người, chạm nhẹ vào tay hắn, và nhận ra: hắn vẫn tuân theo. Không phải miễn cưỡng, mà tự nguyện theo luật chơi mới mà tôi đặt ra.

> “Đêm nay, em sẽ ngủ, nhưng sẽ không bị cô độc. Nhưng nếu em dừng lại, nếu em yếu đi… ta sẽ biết,” giọng nó rít vào tai, ngọt ngào mà ghê tởm, và tôi tiếp tục bước, tim vẫn đập, cơ thể run rẩy, nhưng lần này là bước đi của kẻ điều khiển trò chơi — một kẻ sẵn sàng biến nỗi sợ thành công cụ.

Con đường mòn vẫn xoắn ốc, sương quấn chặt quanh chân, mưa tạt vào mặt, nhưng tôi biết: tôi đang đi trước một bước so với con quái vật bệnh hoạn phía sau, và lần đầu sau hàng tháng, tôi nắm quyền — quyền biến từng ký ức, từng rung động, từng hơi thở thành vũ khí.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz