Toi Nghe Tieng Minh Go Cua
Mưa rơi không chỉ trên da, mà len vào từng sợi tóc, thấm vào từng khe da, nhấn nhá từng nhịp tim tôi, khiến tôi cảm nhận từng giọt lạnh hơn là nước: một cảm giác như kim châm xuyên xương sống. Tôi bước trên con đường mòn — mặt đất ẩm, nhão, dính vào giày, kéo từng bước chân như đi trên nền nhựa sống sẫm màu, lỏng lẻo mà không thể nhấc ra, mùi đất ẩm và rêu thối quyện vào mùi tanh hôi của máu khô dính trên tay, khiến tôi buồn nôn tới nghẹt thở.Sương mù quấn quanh chân, dày đặc, ướt, vừa che vừa làm nghẹt thở, mỗi hít vào như cố nhồi nước vào phổi. Tôi giơ tay lên, sờ từng bông cỏ, từng chiếc lá đẫm nước — cảm giác lạnh, nhám, mùi mốc, rễ cây quấn quanh ngón tay, như từng sợi dây rễ sống đang tìm cách kéo tôi lại. Tôi thở khò khè, nhịp tim không còn là của tôi nữa — tim tôi xen lẫn nhịp nó, từng nhịp một như bị đấm từ bên trong lồng ngực.> “Em trở lại… Ta chờ em lâu lắm rồi.”
Giọng nó, sát tai, ấm, bệnh hoạn, vừa dịu dàng vừa quyền lực, len vào từng nơ-ron, mỗi chữ rít sát vào màng não. Tôi rùng mình, cảm giác cả da thịt run lên theo nhịp tim xen lẫn nhịp của nó, như mỗi tế bào trong cơ thể tôi bị kéo theo một dao động lạ, vừa đau vừa sợ.Tôi bật resonator, tần số 7.13 vang lên, không chỉ là âm thanh mà là sóng rung xuyên qua xương sống, khiến da đầu, vai, cánh tay tê rần, tim co thắt, mắt chớp liên tục. Mưa, lá, sương — tất cả đều đồng bộ với tần số, tạo thành một vũ điệu kinh dị quanh tôi.Nó xuất hiện từ sương, bệnh hoạn, quái dị, nửa là tôi, nửa là con thú. Mắt nó như hố sâu vô tận, môi mở rộng, vô số răng nhọn, máu rỉ ra như dòng nhựa đỏ sẫm. Mùi tanh hôi nồng nặc, vừa là mùi cơ thể, vừa là mùi hồ máu, xộc thẳng vào mũi tôi, làm tôi nghẹn ngào.Tôi giơ khóa ra. Nó la — âm thanh vượt khỏi giới hạn con người, vang vọng khắp không gian, làm lá, nhánh cây, sương, mưa rung lên theo, không khí nặng trĩu như đặc sệt. Tôi nghe từng giọt mưa rơi, từng hạt sương rơi lên da, từng cọng cỏ rung, hòa nhịp với tiếng la, như thế giới quanh tôi đang nhấn chìm tôi cùng nó.Nó lao tới, tôi bật tần số cao hơn — âm thanh vỡ ra, như thủy tinh vỡ trong tim, trong đầu, tạo ra rung động khắp người nó. Nó la, nhưng không chạm được tôi. Tôi nhận ra bên trong nó là vô số mảnh người, những cái tôi từng nuốt, cựa mình, cầu xin, mắt nhìn tôi, khóc lặng. Giọng nó biến dạng liên tục: từ bệnh hoạn sang giọng mẹ tôi, sang bệnh nhân mất tích, rồi thành tiếng tôi từng nghe trong hồ — tất cả hòa vào cơn điên bất tận.Mưa táp vào mặt, lạnh buốt. Tôi ngửi thấy mùi ẩm ướt, mùi cháy khét, mùi dầu gội cũ, tất cả trộn lẫn thành một nỗi nhớ vừa ngọt vừa đau, và từng bước đi nặng trĩu, như đi trên nền ký ức nát vụn. Tôi cảm nhận sự kinh dị dày đặc trên da, như ai đó chạm, bóp, kéo, nhai da thịt, từng phần cơ thể co giật theo nhịp tim của nó.> “Em… hãy cho ta… tất cả…”
Tôi giả vờ mềm yếu, cho nó gần, cho phép hơi thở nó quấn vào tóc, vào cổ, vào vai, nhưng trong tay tôi là chiếc khóa — kim loại lạnh, chắc chắn, cắm vào lòng bàn tay nó, tạo ra vết nứt trên sinh thể nó, tiếng vỡ xốp, dai, như vỡ chai thủy tinh trong nước đặc sệt. Nó gào, âm thanh chuyển đổi giữa sợ hãi, đau đớn, và bệnh hoạn, nhưng không thoát.Tôi thấy từng phần của nó trở nên nặng trĩu, cồng kềnh, như một chiếc bình chứa ký ức quá đầy. Mỗi ký ức tôi nhét vào nó — mùi cơm nguội mẹ nấu, tiếng mẹ hét, cảnh tuổi thơ kinh hoàng, từng ngón tay cũ chạm lên trán — đều rung theo tần số 7.13, làm nó ngập, chậm chạp, không thể điều khiển nổi cơ thể, giọng gầm gừ bệnh hoạn dần yếu đi.Trên mặt hồ, bóng nó méo mó, dao động như một con rối khổng lồ, còn tôi bước chậm trên con đường mòn sương trắng, cảm giác da nổi gai ốc, tim đập liên tục, mạch máu căng, hơi thở rít từng nhịp, nhưng tôi biết mình đã giành lại quyền kiểm soát một phần.Người đàn ông áo mưa đứng ở bờ rừng, ôm búp bê, nhìn tôi. Không nói gì, chỉ cái nhìn đồng cảm, như người từng đi qua cơn “thích” này và sống sót. Tôi hiểu: tôi sẽ còn quay lại con đường mòn này, sẽ còn đối mặt với con thú, nhưng ít nhất bây giờ tôi không phải vật nuôi, tôi có chiếc khóa, nếp khâu, và tần số làm vũ khí.Giọng nó theo sau, vừa í ới vừa dịu:> “Đêm nay em ngủ với ta nhé. Ta hứa giữ em khỏi những con quỷ khác.”
Tôi bật cười đen, mỉa mai, tim vẫn đập như muốn rớt ra khỏi lồng ngực:“Ừ, nhưng ngủ với tôi đi, dùng khóa đó chứ.”Nó im lặng, rồi cười, điên rồ như trẻ con. Tôi biết: cuộc chiến vẫn tiếp diễn, nỗi kinh dị bệnh hoạn sẽ còn kéo dài, nhưng tôi đã học cách sống sót, nhích từng bước trên con đường giữa hai thế giới, và khóa từng phần con thú vào trong lồng ký ức của chính nó.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz