ZingTruyen.Xyz

Toi Nghe Tieng Minh Go Cua

Tôi nghe thấy tiếng cười của Ethanol trước khi mở mắt.
Không phải tiếng cười vang, mà là tiếng gằn cổ họng, khô, gãy, như kim loại cọ vào da.

> “Dậy đi, Krulydria. Mày không định nằm đó mãi đâu, phải không?”

Tôi mở mắt.
Căn phòng không còn là bệnh viện.
Trần nhà là những tấm thịt đen rung nhè nhẹ. Dưới chân là nền sàn trong suốt, bên dưới có hàng ngàn bóng người đang bò chậm, vặn vẹo.
Một số có khuôn mặt của mẹ tôi.
Một số có khuôn mặt của tôi.

Tôi bước tới. Mỗi bước, mặt đất lại thở.
Hơi ấm bốc lên như từ một sinh vật sống.

“Đây là đâu?” — tôi hỏi, giọng khàn, nghẹn.

“Là trong đầu mày đó,” Ethanol đáp.

“Hay đúng hơn, là trong đầu chúng ta.”

Tôi nhìn quanh. Bóng Ethanol đứng cách tôi vài mét — cao, gầy, mắt sâu như hố nước. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, hắn không có đường viền.
Cơ thể hắn mờ đi, hòa vào không khí, như hơi nước đang học cách trở thành người.

Krulydria : “Mày không thật.”

“Cũng như mày thôi,” hắn cười,
“Krulydria, mày nghĩ ai đang cử động chân tay mày mấy ngày qua? Ai nói thay mày? Ai khiến mày thở khi mày ngừng tin là mình còn sống?”

Tôi nắm chặt nắm tay.
Có thứ gì đó chảy ra từ kẽ tay — đen đặc, ấm, và đang đập.

Tôi gầm lên, nhào tới, đấm vào mặt hắn.
Tay tôi xuyên qua không khí, trúng vào một thứ nhớp nháp — như bùn.
Khi rút ra, da tôi bị rách. Từ vết thương, mọc ra hàng loạt sợi rễ đen, ngoằn ngoèo như mạch máu sống, chui ngược trở lại cơ thể.

> “Thấy chưa?” Ethanol nghiêng đầu. “Bọn tao đang gắn liền với nhau rồi.”

Hắn tiến đến, đặt tay lên ngực tôi.
Ngay khi chạm, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi thấy rõ cả hình nó phập phồng qua da.
Rồi tôi cảm nhận được — một nhịp đập khác đang chen vào, xen giữa, cố cướp quyền điều khiển.

Tôi đẩy hắn ra, lùi lại.
Trong đầu tôi, hàng trăm giọng nói vang lên đồng loạt.
Giọng mẹ, giọng bác sĩ Haines, giọng Caleb, giọng của chính tôi – tất cả chồng chéo:

Caleb : “Chạy đi, chị Kruly”

Krulydria : “Giết nó.”

Bác sĩ haines : “Không, để nó sống.”

Ethanol : “Chúng ta cần nhau mà, K…”
“Không có mày, nó không thở được đâu.”
“Không có nó, mày không còn tồn tại nữa.”

Tôi gào lên.
Âm thanh bật ra thành tiếng thét vỡ, kéo dài, khiến cả không gian rung rinh.
Trần nhà nứt ra, những khuôn mặt bên trên bắt đầu rơi xuống, va vào nhau, nát vụn thành mảnh thịt trôi nổi trong không khí.

Tôi nhào tới Ethanol lần nữa — nhưng lần này hắn không né.
Hắn dang tay, ôm lấy tôi.

“Đừng quên, Krulydria… anh là em, chỉ là phần em không dám nhìn.”

Rồi tôi thấy — trong ngực hắn, nơi tim lẽ ra phải nằm, lại là một con mắt đang mở to.
Nó nhìn tôi, rồi chớp.
Một giọt nước đen từ mắt đó rơi xuống, rơi trúng môi tôi.

Tôi run rẩy.
Cơ thể co giật.
Trong đầu, tiếng tim đập lẫn với tiếng cười, tiếng nước, tiếng gào.
Tôi không phân biệt được nữa — ai là tôi, ai là hắn, ai đang mơ.

Rồi tôi cắn mạnh.
Hàm tôi cắm vào vai hắn, máu bắn ra — đen, dày, lạnh như sắt chảy.
Tôi liếm nó.
Vị tanh kim loại khiến đầu óc tôi sáng rực.

Krulydria : “Không, Ethanol,” tôi nói khẽ, “tao không phải của mày. Tao chưa chết đâu.”

Hắn cười.
“Vậy mày nghĩ mày là ai?”

Tôi mỉm cười lại, mệt mỏi nhưng điên dại:

“Tao là thứ mày tạo ra để giết mày.”

Và tôi đâm tay thẳng vào ngực hắn.

---

Mọi thứ nổ tung trong một ánh sáng trắng, nhưng không có tiếng động.
Chỉ có cảm giác rơi.
Tôi rơi qua hàng ngàn hình ảnh: hồ Waverly, bệnh viện, căn hầm, gương, bàn tay mẹ, đôi mắt Caleb, bác sĩ Haines, và Ethanol — tất cả tan rã, hòa thành một luồng nước đen cuộn xoáy.

Tôi rơi vào giữa nó.
Rồi tôi bật dậy.

Phòng bệnh im lặng.
Máy monitor kêu bíp chậm rãi.
Không ai ở đó.
Tôi đưa tay lên — cổ tay vẫn còn dính máu khô.

Tôi nhìn ra cửa sổ.
Ngoài kia, hồ Waverly phẳng lặng.
Nhưng giữa hồ, có hai bóng người đứng song song: một là tôi, một là Ethanol.

Và khi gió thổi qua, cả hai cùng mỉm cười — hoàn toàn giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz