Toi Nghe Tieng Minh Go Cua
“sự thật không nằm ở đâu cả, kể cả trong trí nhớ của mày”.Chương 20 – Ngày thứ mười ba của hồ"Không có cái chết nào thực sự biến mất.
Chỉ là nước giữ chúng lại, để nhắc rằng đã từng có một người muốn thoát ra."
=>Trích nhật ký của bác sĩ Arthur Haines, trang cuối.Buổi sáng hôm đó, thị trấn Waverly bị bao phủ bởi sương dày đến mức ánh đèn đường cũng không xuyên nổi.Tôi nghe tiếng còi cảnh sát từ xa — thứ âm thanh lạc lõng giữa thế giới vốn đã quá im lặng.“Có người chết dưới hồ,” ai đó thì thầm bên tai tôi khi tôi đi ngang khu chợ.Mọi người tụ lại, chỉ trỏ, bàn tán, nhưng không ai dám tiến gần mép nước.Tôi đứng đó. Mùi tanh của bùn và thứ gì đó ngọt hăng như kim loại bay trong không khí.
Cảnh tượng ấy, dù chưa nhìn thấy thi thể, đã khiến lòng bàn tay tôi lạnh toát.Một sĩ quan tiến lại gần:Sĩ quan : “Cô krulydria Langford, xin vui lòng tránh xa khu vực này.”Tôi gật đầu, nhưng chân tôi không nghe lời.
Tôi vẫn bước tới, từng bước, cho đến khi thấy mặt nước loang ánh xanh nhờ nhờ của bình minh.
Hai người đàn ông trong đồ bảo hộ đang kéo một tấm vải trắng lên bờ.
Tôi biết — tôi đã thấy dáng người đó trước đây.Chiếc áo blouse trắng, cổ tay còn đeo đồng hồ y tế.
Tôi bước gần thêm một chút.
Một bàn tay thò ra từ dưới tấm vải, móng tay sưng tím, kẽ ngón dính rong rêu.
Trên cổ tay — một chiếc vòng bạc khắc chữ A.H.Tôi gần như quỵ xuống.
“Arthur...”
Giọng tôi nghẹn lại.Bác sĩ Haines — người duy nhất từng nói tôi vẫn có thể được chữa lành — giờ nằm đó, mặt hướng lên trời, mắt mở hé như vẫn đang cố nhìn xuyên qua lớp sương dày đặc.Nhưng thứ đập mạnh nhất vào tâm trí tôi không phải là cảnh tượng ấy.
Mà là... nụ cười.
Khóe môi bà hơi cong lên, một nụ cười nhợt nhạt, như thể chết trong an yên.Một cảnh sát viên ghi chép bên cạnh, hỏi nhỏ:cảnh sát : “Cô có quen nạn nhân không?”Tôi nhìn ông ta, rồi nhìn thi thể.
Phổi tôi như bị ai bóp chặt.krulydria : “Bà ấy là bác sĩ tâm lý của tôi.”Ông ta khựng lại, lật trang sổ:cảnh sát : “Theo hồ sơ… bác sĩ Arthur Haines đã mất tích mười hai ngày trước.”Krulydria : “Mười hai ngày…” – tôi lặp lại, giọng trống rỗng.Cảnh sát : “Hồ Waverly chưa bao giờ giữ ai quá mười ba ngày.”Krulydria : “Ý ông là sao?”Cảnh sát : “Ai rơi xuống đó… nếu chưa nổi lên sau mười ba ngày, nghĩa là họ không bao giờ trở lại.”Tôi cười nhạt. “Nhưng bà ấy vẫn trở lại.”Cảnh sát im lặng.
Một giọt nước rơi từ tóc thi thể xuống bùn.Tách...
Tách....Âm thanh đó làm cả đầu tôi ong lên.Đêm đó, tôi mơ thấy phòng khám cũ.
Trên tường, hàng chục bức ảnh bệnh nhân dính đầy nước.Bên cạnh tôi, bác sĩ Marlow ngồi, tay vẫn cầm bút ghi chép, khuôn mặt mờ nhòe trong làn hơi nước.Bác sĩ Marlow : “Cô đã gặp lại Haines rồi à?”Krulydria : “Bà ấy chết rồi.”Bác sĩ Marlow : “Không đâu, Krulydria.” — Ông ta mỉm cười, răng trắng hếuBác sĩ Marlow : “Bà ấy vẫn đang nói chuyện với anh, ngay bây giờ.”Tôi đứng dậy, tim đập nhanh.krulydria : “Ông là ai?”“anh là người tiếp theo của em. Người mà hồ chọn.”Giọng anh ta tan vào tiếng nước chảy.
Trần nhà bắt đầu nhỏ giọt.
Nước đen, sệt, bốc mùi tanh.
Tôi ngẩng đầu — và thấy mắt của Arthur Haines trong từng giọt.“Krulydria,” giọng bà vang lên, không từ miệng, mà từ trong đầu tôi,“em không hiểu đâu... hồ không chỉ nuốt người, nó chép lại ký ức của họ.”Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng đầy nước.
Tôi ngã xuống, cảm giác như bị kéo ngược vào mặt đất, xuyên qua sàn, qua bóng tối, qua những âm thanh gợn sóng.Tôi mở mắt.
Lạnh.
Cứng.
Mùi formalin và sắt rỉ.
Tôi đang nằm trong nhà xác của bệnh viện.Trước mặt tôi, trên bàn thép, là thi thể Arthur Haines.
Nhưng mặt bà không khô.
Nước vẫn rỉ ra từ miệng, chảy thành dòng xuống sàn, nhỏ từng giọt.Tách..
Tách...
Tách....!Tôi đứng chết trân.
Mắt bà mở ra.Bác sĩ Marlow : “em vẫn chưa nghe rõ tiếng nước đâu, Krulydria.”Rồi đèn vụt tắt.Người ta kể rằng sáng hôm sau, phòng chứa xác ngập nước đến mắt cá.
Không ai biết vì sao hệ thống ống dẫn lại vỡ.
Cảnh sát chỉ nói:“Có một dấu tay nhỏ dính bùn trên mặt thi thể. Không khớp với ai trong bệnh viện.”Còn tôi — Krulydria Langford —
đứng bên ngoài cửa kính, nhìn xuống vũng nước loang lổ phản chiếu gương mặt mình.
Nhưng thứ trong đó không phải tôi.
Là Arthur Haines, mỉm cười, và thì thầm bằng giọng của tôi:> “Đến lượt mày rồi.”Hết chương 20.
Chỉ là nước giữ chúng lại, để nhắc rằng đã từng có một người muốn thoát ra."
=>Trích nhật ký của bác sĩ Arthur Haines, trang cuối.Buổi sáng hôm đó, thị trấn Waverly bị bao phủ bởi sương dày đến mức ánh đèn đường cũng không xuyên nổi.Tôi nghe tiếng còi cảnh sát từ xa — thứ âm thanh lạc lõng giữa thế giới vốn đã quá im lặng.“Có người chết dưới hồ,” ai đó thì thầm bên tai tôi khi tôi đi ngang khu chợ.Mọi người tụ lại, chỉ trỏ, bàn tán, nhưng không ai dám tiến gần mép nước.Tôi đứng đó. Mùi tanh của bùn và thứ gì đó ngọt hăng như kim loại bay trong không khí.
Cảnh tượng ấy, dù chưa nhìn thấy thi thể, đã khiến lòng bàn tay tôi lạnh toát.Một sĩ quan tiến lại gần:Sĩ quan : “Cô krulydria Langford, xin vui lòng tránh xa khu vực này.”Tôi gật đầu, nhưng chân tôi không nghe lời.
Tôi vẫn bước tới, từng bước, cho đến khi thấy mặt nước loang ánh xanh nhờ nhờ của bình minh.
Hai người đàn ông trong đồ bảo hộ đang kéo một tấm vải trắng lên bờ.
Tôi biết — tôi đã thấy dáng người đó trước đây.Chiếc áo blouse trắng, cổ tay còn đeo đồng hồ y tế.
Tôi bước gần thêm một chút.
Một bàn tay thò ra từ dưới tấm vải, móng tay sưng tím, kẽ ngón dính rong rêu.
Trên cổ tay — một chiếc vòng bạc khắc chữ A.H.Tôi gần như quỵ xuống.
“Arthur...”
Giọng tôi nghẹn lại.Bác sĩ Haines — người duy nhất từng nói tôi vẫn có thể được chữa lành — giờ nằm đó, mặt hướng lên trời, mắt mở hé như vẫn đang cố nhìn xuyên qua lớp sương dày đặc.Nhưng thứ đập mạnh nhất vào tâm trí tôi không phải là cảnh tượng ấy.
Mà là... nụ cười.
Khóe môi bà hơi cong lên, một nụ cười nhợt nhạt, như thể chết trong an yên.Một cảnh sát viên ghi chép bên cạnh, hỏi nhỏ:cảnh sát : “Cô có quen nạn nhân không?”Tôi nhìn ông ta, rồi nhìn thi thể.
Phổi tôi như bị ai bóp chặt.krulydria : “Bà ấy là bác sĩ tâm lý của tôi.”Ông ta khựng lại, lật trang sổ:cảnh sát : “Theo hồ sơ… bác sĩ Arthur Haines đã mất tích mười hai ngày trước.”Krulydria : “Mười hai ngày…” – tôi lặp lại, giọng trống rỗng.Cảnh sát : “Hồ Waverly chưa bao giờ giữ ai quá mười ba ngày.”Krulydria : “Ý ông là sao?”Cảnh sát : “Ai rơi xuống đó… nếu chưa nổi lên sau mười ba ngày, nghĩa là họ không bao giờ trở lại.”Tôi cười nhạt. “Nhưng bà ấy vẫn trở lại.”Cảnh sát im lặng.
Một giọt nước rơi từ tóc thi thể xuống bùn.Tách...
Tách....Âm thanh đó làm cả đầu tôi ong lên.Đêm đó, tôi mơ thấy phòng khám cũ.
Trên tường, hàng chục bức ảnh bệnh nhân dính đầy nước.Bên cạnh tôi, bác sĩ Marlow ngồi, tay vẫn cầm bút ghi chép, khuôn mặt mờ nhòe trong làn hơi nước.Bác sĩ Marlow : “Cô đã gặp lại Haines rồi à?”Krulydria : “Bà ấy chết rồi.”Bác sĩ Marlow : “Không đâu, Krulydria.” — Ông ta mỉm cười, răng trắng hếuBác sĩ Marlow : “Bà ấy vẫn đang nói chuyện với anh, ngay bây giờ.”Tôi đứng dậy, tim đập nhanh.krulydria : “Ông là ai?”“anh là người tiếp theo của em. Người mà hồ chọn.”Giọng anh ta tan vào tiếng nước chảy.
Trần nhà bắt đầu nhỏ giọt.
Nước đen, sệt, bốc mùi tanh.
Tôi ngẩng đầu — và thấy mắt của Arthur Haines trong từng giọt.“Krulydria,” giọng bà vang lên, không từ miệng, mà từ trong đầu tôi,“em không hiểu đâu... hồ không chỉ nuốt người, nó chép lại ký ức của họ.”Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng đầy nước.
Tôi ngã xuống, cảm giác như bị kéo ngược vào mặt đất, xuyên qua sàn, qua bóng tối, qua những âm thanh gợn sóng.Tôi mở mắt.
Lạnh.
Cứng.
Mùi formalin và sắt rỉ.
Tôi đang nằm trong nhà xác của bệnh viện.Trước mặt tôi, trên bàn thép, là thi thể Arthur Haines.
Nhưng mặt bà không khô.
Nước vẫn rỉ ra từ miệng, chảy thành dòng xuống sàn, nhỏ từng giọt.Tách..
Tách...
Tách....!Tôi đứng chết trân.
Mắt bà mở ra.Bác sĩ Marlow : “em vẫn chưa nghe rõ tiếng nước đâu, Krulydria.”Rồi đèn vụt tắt.Người ta kể rằng sáng hôm sau, phòng chứa xác ngập nước đến mắt cá.
Không ai biết vì sao hệ thống ống dẫn lại vỡ.
Cảnh sát chỉ nói:“Có một dấu tay nhỏ dính bùn trên mặt thi thể. Không khớp với ai trong bệnh viện.”Còn tôi — Krulydria Langford —
đứng bên ngoài cửa kính, nhìn xuống vũng nước loang lổ phản chiếu gương mặt mình.
Nhưng thứ trong đó không phải tôi.
Là Arthur Haines, mỉm cười, và thì thầm bằng giọng của tôi:> “Đến lượt mày rồi.”Hết chương 20.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz