Toan Trieu Deu Nghe Duoc Tieng Long Noi Gian
Cánh tay Phác Chí Mân bây giờ vẫn đau dữ dội, hơi động là đau tới nhíu mày. Võ công của hắn hiện tại tuy kém xa trước đây, nhưng cũng tuyệt đối không yếu. Võ công của người đánh xe đó quả thật rất lợi hại. Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là người đó lại nhận ra hắn, hơn nữa còn biết hắn quen dùng tay trái, có phải là người từng giao đấu với hắn không?Nhưng hắn thực sự không nhớ được người này là ai. Gần đây hắn phát hiện ra những vết thương cũ của mình, ngay cả vết thương ở tay trái đều có dấu hiệu thuyên giảm, thậm chí còn có thể cầm đao, xem ra sức hồi phục của hệ thống thật sự rất hữu ích. Phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể nhận được thêm điểm.[Hệ thống, ta muốn chọn Dư Hỉ là nhân vật mục tiêu 2.][Ting! Nhân vật mục tiêu 2 đã xác nhận là Dư Hỉ! Hệ thống nhắc nhở, nếu nhân vật mục tiêu 2 không thể vào triều đường, nhiệm vụ chính của chủ nhân sẽ bị đánh giá là thất bại. Sau khi nhiệm vụ chính thất bại sẽ không thể tạo nhiệm vụ tiếp theo! Nhân vật mục tiêu 2 đã tạo ra 3 manh mối. Để xem manh mối đầu tiên cần hoàn thành: Khiến nhân vật mục tiêu nói với người: "Ngươi thật tốt!"]Phác Chí Mân nghĩ thầm. Điều này thật đơn giản, đặt Dư Hỉ làm nhân vật mục tiêu, tất cả các nhiệm vụ đều có thể được hoàn thành một cách nhanh chóng. Hắn đi thẳng đến y quán của Hứa đại phu. Lúc này y quán rất bận rộn, Dư Hỉ đang giúp việc. Phác Chí Mân không vào trong, vẫy tay gọi Dư Hỉ, đưa cho hắn một chút bạc."Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi. Đây là tiền thưởng."Dư Hỉ vui vẻ nói."Cảm ơn công tử."Đang định đưa tay, Phác Chí Mân lại rút tay về. "Nói ngươi thật tốt."Dư Hỉ ngờ nghệch nói. "Ngươi thật tốt."Phác Chí Mân lúc này mới đưa tiền cho hắn. "Được rồi, đi làm việc đi!"[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành! Manh mối đầu tiên của Dư Hỉ là: Hắn sinh ra đã có trí nhớ siêu phàm. Tuy đầu óc hơi đần một chút, nhưng những gì hắn đã nhìn thấy, hắn sẽ nhớ mãi mãi.][Mạnh quá nhỉ! Thế này mà không đỗ nổi tú tài sao?][Thi tú tài đâu chỉ phải cần thuộc bài, còn phải biết viết văn. Dư Hỉ chỉ biết thuộc bài, hắn không giỏi suy nghĩ.][Được rồi, vậy manh mối thứ hai là gì?][Manh mối thứ hai: Khiến mức độ hảo cảm của Dư Hỉ với chủ nhân vượt mức 60. Đang tải giá trị hảo cảm. Mức độ hảo cảm của Dư Hỉ với chủ nhân là... 100. Chúc mừng chủ nhân, mục tiêu đã đạt được: 100.][Đã 100 rồi sao? Hắn cũng quá đơn thuần rồi đấy!]Phác Chí Mân không hiểu sao trong lòng có chút xúc động. Cứ như vậy đơn thuần gửi gắm chân tình cho một người, tuy rất ngốc, nhưng lại có một cảm giác kỳ diệu và tốt đẹp. [Manh mối thứ 2 của Dư Hỉ: Hắn không bao giờ nói dối, không bao giờ phản bội.]Phác Chí Mân nhìn bóng dáng Dư Hỉ đang bận rộn trong tiệm, tâm trạng hơi phức tạp. Không bao giờ phản bội sao?[Để xem manh mối thứ 3 của Dư Hỉ: Hoàn thành nhiệm vụ bị Dư Hỉ tát một cái.][Hệ thống, ngươi thật ti tiện, mượn cơ hội trả thù phải không?]Nhưng nhiệm vụ này không khó. Hắn vẫy tay gọi Dư Hỉ, nói."Tát ta một cái!"Dư Hỉ sửng sốt."Không được đâu công tử. Tôi không thể đánh công tử."Phác Chí Mân nghĩ một chút, lừa hắn."Ta bị ù tai, tát một cái mới khỏi được."Dư Hỉ "ồ" một tiếng, chần chừ một lát mới đưa tay ra, nhẹ nhàng tát lên mặt Phác Chí Mân. Hắn khe nói."Như vậy được chưa công tử? Còn ù tai không?"[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]Phác Chí Mân mỉm cười."Dư Hỉ giỏi lắm, không còn ù tai nữa, ngươi đi làm việc đi."Dư Hỉ thở phào nhẹ nhõm. "Còn sợ đánh đau công tử." Hắn quay người vào trong nhà làm việc.[Manh mối 3 của Dư Hỉ: Hôm nay là ngày giỗ của cha nuôi Dư Hỉ. Tối nay hắn sẽ ra ngoài thành đốt giấy tiền cho cha nuôi, trong quá trình này sẽ gặp người cha ruột đang làm Tể tướng của mình. Căn cứ nhận ra nhau là vết bớt hình hoa đào trên cổ Dư Hỉ. Nếu có thể nhận ra nhau, có thể được cha đề bạt. Hai nhân vật mục tiêu của chủ nhân đã chồng chéo, nhưng mục tiêu trái ngược nhau.Nếu Dư Hỉ và Diệp Thành Đức nhận ra nhau, người sẽ không thể còn cách nào lợi dụng Dư Hỉ hại Diệp Thành Đức nữa. Nhưng nếu không nhận ra nhau, Dư Hỉ sẽ không được Diệp Thành Đức đề bạt, không thể làm quan. Chủ nhân sẽ lựa chọn thế nào đây?]Phác Chí Mân đi vào y quán, lúc này bệnh nhân đã ít đi một chút. Dư Hỉ đang giúp quét dọn mặt đất, thấy Phác Chí Mân quay lại, Dư Hỉ đi lên phía trước nói."Công tử, tối nay tôi muốn xin nghỉ, đốt ít giấy tiền cho cha nuôi."Phác Chí Mân gật đầu."Cứ đi đi.""Đa tạ công tử." Dư Hỉ cười nói.Phác Chí Mân kéo ghế ngồi xuống, bảo Dư Hỉ ngồi bên cạnh mình, bảo hắn. "Ngươi có điều ước gì không?"Dư Hỉ nói."Tôi muốn làm Đại Thái giám. Tôi đã tự thiến rồi, lần sau khi tuyển Thái giám, tôi nhất định không thể bỏ lỡ."Phác Chí Mân không nhịn được mỉm cười. "Ngươi có điều gì sợ hãi không?"Dư Hỉ suy nghĩ một lúc mới nói."Tôi sợ công tử sa thải tôi. Tôi không có tài năng gì, không biết làm thế nào để kiếm sống. Mọi người đều nói tôi ngốc, không muốn thuê tôi. Chỉ có công tử là chịu thuê tôi."Phác Chí Mân vỗ vai hắn."Yên tâm, ta sẽ không sa thải ngươi đâu."Dư Hỉ vui vẻ cười."Công tử thật tốt."Phác Chí Mân lại lấy ra một miếng bạc đưa cho hắn."Khi ngươi về, ghé qua tửu lâu Phúc Vận mua canh gà nhân sâm cho tỉ tỉ ta uống."Dư Hỉ gật đầu."Yên tâm, tôi có trí nhớ rất tốt, sẽ không quên đâu."Phác Chí Mân lại không vào trong tìm Thành Dao, hắn có thương tích trên người, sợ nàng nhìn ra, hắn chỉ đến tìm Dư Hỉ. Đặc biệt dặn dò."Đừng nói với tỉ tỉ ta là ta đến."Dư Hỉ gật đầu. "Được." Cũng không hỏi thêm gì.Phác Chí Mân rời khỏi y quán, trở về phủ Phác nghỉ ngơi.***Phác Nhiêu đã nghe nói chuyện Phác Chí Mân đánh nhau bị thương, thấy hắn về liền chạy đến."Ca, ca còn đau không? Diệp thẩm đã nói hôm nay ca rất dũng mãnh, vừa rồi còn cho người mang đến rất nhiều thuốc bổ."Phu nhân Phác cũng ra đón."Mân nhi, con thật lợi hại. Vết thương còn đau không? Mẹ đã nhờ đại phu về nhà chờ rồi."Phác Tập Thanh đứng trong sân liền khẽ nói một câu "Cảm ơn" rồi quay người về phòng. Phác Chí Mân sau khi cứu Lâm Anh có hơi hối hận. Hắn vì cứu bà mà bị người ta phát hiện mình biết võ công. Tuy giải thích rằng mình tự luyện một chút phòng thân, nhưng vạn nhất bị người nghi ngờ, thân phận nằm vùng của hắn sẽ bị bại lộ. May mắn tại hiện trường không có cao thủ nào, khi Đường Tử Ca đến, hắn đã dừng tay, nếu không nhìn là biết võ công của hắn không phải là tập tùy tiện.Đại phu đang đợi trong phòng, thấy Phác Chí Mân vào, đại phu liền đứng dậy chẩn đoán cho hắn, nói là xương bị va đập mạnh, có một chút sai lệch nhưng không nặng, xoa bóp một chút rồi dán cao thuốc, vài ngày là khỏi. Đại phu vừa định rời đi, bên ngoài có người đi vào, vừa vào cửa đã gọi một tiếng. "Phác đại nhân." Dừng một chút, lại thêm vào. "Tiểu Phác đại nhân, có nhà không?"Phác Chí Mân bước ra khỏi phòng, thấy người vừa đến là vị Quý tiên sinh mà Tạ Hiếu Lâm mời đến phá án, hắn đón tiếp."Có nhà, Quý tiên sinh mời vào."Phu nhân Phác không biết thân phận Quý tiên sinh, chỉ nghĩ là bạn bè tới thăm, liền dẫn Phác Nhiêu rời đi, tiện thể tiễn đại phu rời phủ.Điền Chính Quốc đi theo Phác Chí Mân vào phòng, nói."Hôm nay ta vừa tìm thấy phương thuốc điều hòa thân thế đó, liền hỏi thăm phủ Phác tìm đến đây." Y lấy từ trong ngực ra một tờ giấy. "Chính là phương thuốc này. Theo phương thuốc bốc thuốc, điều dưỡng ba năm, thân thể sẽ không còn sợ lạnh nữa."Phác Chí Mân nhìn đơn thuốc một cái, tuy hắn không hiểu y thuật, nhưng vẫn biết một số tên thuốc, trên đó có không ít những thứ quý hiếm, lâu dài uống những thứ này, hắn không có tiền. Nhưng vẫn nhận lấy, nói."Đa tạ Quý tiên sinh quan tâm."Điền Chính Quốc nói."Vừa rồi gặp Liên Tín, hắn nói ngươi bị thương."Phác Chí Mân nói."Không sao, thương nhẹ thôi."Điền Chính Quốc lại hỏi."Ngươi làm ngươi bị thương chính là hung thủ giết chết Hình bộ thượng thư Lâm Viễn?"Phác Chí Mân gật đầu."Là hắn. Ta nhớ rõ diện mạo hắn, tại hiện trường cũng có nhiều người nhìn thấy hắn. Ngày mai tìm họa sĩ vẽ lại chân dung, truy nã toàn quốc."Nói một lúc, Phác phu nhân lại cho người đem bữa tối đến, là cháo rất nhạt và hai món rau. Phác Chí Mân bày thức ăn lên bàn, đưa một đôi đũa cho Điền Chính Quốc nói."Tiên sinh ở đâu, ăn xong ta đưa Tiên sinh về."Thân phận của Điền Chính Quốc là giả, đương nhiên không có chỗ ở, liền thuận miệng nói dối."Ta tạm trú ở nhà Tạ đại nhân." Y ngẩng đầu nhìn Phác Chí Mân. "Cũng không nhất định phải về, nơi này của ngươi có thuận tiện để lưu trú không?"Y đến đây không phải chỉ muốn đưa phương thuốc, mà là có ý khác. Diệp Thành Đức đã tấu trình chi tiết những việc đã xảy ra ở nhà họ Lâm, bao gồm cả những điều ông ta nghe được về đứa con thất lạc. Phác Chí Mân không biết, ở bên cạnh y quán Hứa gia, có một vị đại thần Tứ phẩm đang cư ngụ ở đó. Hắn thường xuyên tới y quán, Điền Chính Quốc đã điều tra ra, liền sắp xếp người ở đó. Căn nhà kế bên đã được Điền Chính Quốc mua lại, để một vị đại thần giả bệnh canh giữ ở đó. Vị đại thần đó có thể nghe giọng nói của hệ thống, những đối thoại của hệ thống hôm nay, Điền Chính Quốc đều biết. Y rất muốn biết Phác Chí Mân sẽ làm gì.Phác Chí Mân nói."Ta sẽ bảo người chuẩn bị phòng khách."Điền Chính Quốc khẽ cười."Giường trong phòng này khá lớn. Ngươi có phiền khi ngủ chung không?"Phác Chí Mân ngượng ngùng."Ta ngủ nông, dễ tỉnh."Điền Chính Quốc thầm nghĩ. Ngươi ngủ nông hay không ta làm sao không biết. Ngày đó ở Thủy Tiên lâu, sau khi ngươi ngủ, kéo chăn cũng không kéo tỉnh được. "Không sao, ta ngủ khá thật thà." Điền Chính Quốc dùng đôi mắt đen đẹp của hắn, nhìn Phác Chí Mân, cười đến ngọt ngào. "Thế nào?"Phác Chí Mân hạ mắt xuống, giọng nhẹ nhàng."Nếu tiên sinh không chê, ta tất nhiên không ngại."Hắn quay người rót một ly trà đưa lên. "Tiên sinh uống trà."Điền Chính Quốc. "..."Lại nữa, y vẫn chưa quên chuyện là trước Phác Chí Mân bỏ thuốc vào trà. Y chỉ cười, xua xua tay."Không uống đâu, uống trà buổi tối dễ phải dậy đi tiểu, ngủ không yên, lại quấy rầy giấc mộng đẹp của ngươi."Y hôm nay là khách của phủ, hắn không thể đánh ngất y được, phải không? Phác Chí Mân cũng không khăng khăng, sai gia nhân trong phủ tới dọn dẹp phòng. Trời lạnh, trong phủ đã đun nước nóng để tắm rửa, Phác Chí Mân cho người mang nước nóng tới ngâm chân, ngâm một lúc lâu, cho tới khi cơ thể đã ấm lên mới đứng dậy cởi áo bên ngoài, quay lại hỏi Điền Chính Quốc."Ngươi ngủ bên trong hay bên ngoài?"Điền Chính Quốc nói."Bên ngoài."Phác Chí Mân cũng không tranh với y, nằm phía bên trong giường, nói."Phiền Quý tiên sinh tắt đèn."Điền Chính Quốc "ừ" một tiếng, cũng cởi áo ngoài, tắt đèn dầu, nằm xuống giường, đắp chăn lên. đang định nói gì đó, bên tai đã truyền đến tiếng thở đều đều của người bên cạnh. Ánh trăng như nước, chiếu qua mành cửa sổ vào trong phòng, y có thể nhìn thấy Phác Chí Mân nhắm mắt, hàng mi dài khẽ rung động theo từng hơi thở. Nằm vào trong chăn, Điền Chính Quốc mới cảm thấy thân thể Phác Chí Mân rất lạnh, còn lạnh hơn cả khi hắn bị hàn tính trước đây, như được làm từ băng vậy. Những năm gần đây y rất chú ý điều dưỡng thân thể, nằm không bao lâu toàn thân đã ấm lên. Có lẽ là cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh, Phác Chí Mân trong giấc mơ lật người, co người lại thành một cục, đột nhiên duỗi cánh tay ra, ôm lấy Điền Chính Quốc. Cơ thể hắn cực lạnh, bị hắn ôm lấy, Điền Chính Quốc không nhịn được rùng mình. Nhưng y lại không đẩy Phác Chí Mân ra, dùng nhiệt độ cơ thể mình từ từ sưởi ấm hắn. Y nhớ nhiều năm trước cũng từng trải qua việc tương tự, chỉ là người được sưởi ấm lại là y.***9 năm trước, khi ấy Điền Chính Quốc mới 11 tuổi, trong một lần đi săn trở về bị phục kích dưới một thung lũng. Y cưỡi ngựa chạy trốn hết sức, khi đó trong lòng y vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không chú ý rằng mình đã chạy tới vách đá. Trước mắt không còn đường thoát, quân truy sát đẩy y tới chỗ không thể thoái lui."Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?" Điền Chính Quốc run giọng hỏi. "Tại sao các ngươi phải giết ta?"Người đứng đầu nói."Quá thông minh dễ chết yểu, đạo lý này ngươi không hiểu sao?""Là Nhị ca của ta?" Điền Chính Quốc lạnh giọng. Chỉ là không muốn tin, người anh thứ hai ngày ngày luôn nở nụ cười kia lại phái sát thủ tới giết y, chỉ vì y quá thông minh, được Phụ hoàng yêu mến.Người đó lạnh lùng nói."Chúng ta chỉ làm theo lệnh, Điện hạ xuống địa phủ, đừng oán trách chúng ta, cũng đừng tìm nhầm kẻ thù."Hắn không nói thêm nữa, phi thân lên, vung kiếm ra, mũi kiếm xẹt qua thân thể Điền Chính Quốc, muốn chia người hắn làm đôi. Điền Chính Quốc bị thế kiếm đẩy bay về sau, cả người và ngựa đều rơi xuống vách đá.Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mơ màng, Điền Chính Quốc đã dần chút ý thức. Mí mắt hắn rất nặng, khó mở ra, chỉ cảm thấy xung quanh rất ấm áp, như nằm bên lò sưởi. Tay y khẽ động, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại và ấm áp, y hơi nghiêng người, muốn ôm chặt vật ấm áp đó. Nhưng vừa cử động thân thể, chỉ thấy đau thấu tim gan, đột ngột mở mắt ra, lúc này mới thấy thứ y đang ôm không phải lò sưởi, mà là một người. Người đó dường như cùng tuổi với y, làn da trắng ngần pha chút hồng hào, rất đẹp. Hắn nhắm mắt, làn mi dài khẽ rung, khóe môi hơi cong lên, như đang mỉm cười trong mơ.Điền Chính Quốc ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, người kia từ từ mở mắt, thấy Điền Chính Quốc đã tỉnh, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ."Cuối cùng ngươi đã tỉnh lại rồi. Ta còn tưởng ngươi không tỉnh lại nữa." Hắn mỉm cười, khoác một chiếc áo lên người, lại mỉm cười. "Đói rồi phải không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."Điền Chính Quốc sửng sốt, hắn nhìn lại xuống người mình, vết thương đã được người ta băng bó bằng dải vải, tuy hơi lệch lạc. Nơi y nằm là một hang động, dưới thân lót một tấm vải mỏng, bên trên đắp một tấm khăn bông cũ. Trong hang, ngoài những thứ này, không còn vật dụng gì khác, không phải nơi có người cư ngụ.Thiếu niên đó nhóm củi khô, dùng đá đánh lửa, đặt một cái nồi nhỏ lên trên, quay người nói với Điền Chính Quốc."Ta hâm chút cháo cho ngươi uống. Uống xong sẽ hết đói. À, ta tên A Mẫn, ngươi tên gì?"Điền Chính Quốc định mở miệng nói chuyện, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Y khàn giọng "a" hai tiếng, giọng vừa trầm vừa khàn, cổ họng rất đau, hoàn toàn không phát ra tiếng.A Mẫn sửng sốt."Hóa ra ngươi không biết nói chuyện." Hắn nhìn ra ngoài hang động. "Ngươi rơi từ trên núi xuống, ta đi ngang nhặt được ngươi. Ta sống với sư phụ và các sư huynh đệ ở ngọn núi bên kia, nhưng sư phụ ta tính tình không tốt, ông ấy sẽ không chứa chấp ngươi đâu. Vậy nên ta chỉ có thể để ngươi ở đây." Rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Điền Chính Quốc."Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Có phải gặp trúng cướp không?"Điền Chính Quốc im lặng một lúc, gật đầu.A Mẫn nói."Ngươi hôn mê bảy ngày, liên tục sốt cao. Ở đây ta cũng không có thuốc, chỉ có thể dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho ngươi." Duỗi lưng một cái. "Mấy ngày nay nằm đến mức cơ thể ta đau nhức lắm, may mà ngươi đã tỉnh."Điền Chính Quốc không nói được lời nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn A Mẫn. Hắn lại cười."Sư tỉ ta ngày nào cũng ghen tị với ta vì thân thể ta có hỏa khí mạnh, ngày đông cũng không sợ lạnh. Nàng nói ban đêm ngay chả chăn cũng không làm ấm được. Mấy ngày trước ta đột nhiên nảy ra một ý, thừa lúc tỉ ấy không có ở, chui vào chăn tỉ ấy làm ấm. Kết quả,... ngươi đoán xem." Hắn cười đến mức hai mắt cong lại. "Nàng tưởng có ma, sợ đến mức cả đêm không ngủ được."Điền Chính Quốc cuối cùng cũng không nhịn được mà mỉm cười. A Mẫn trông có vẻ rất vui."Ngươi cười rồi." Hắn nghiêng đầu. "Ngươi cười trông cũng khá đẹp, đáng tiếc không thể nói chuyện. Ta thậm chí chẳng thể biết tên ngươi."Hắn hâm nóng cháo, bưng đến bên môi Điền Chính Quốc. Y muốn vươn tay nhận lấy, nhưng vừa động lại kéo theo vết thương, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra. A Mẫn vội nói."Đừng động, vết thương của ngươi chưa lành. Thương nặng như vậy mà còn sống đã là may mắn lắm rồi, để ta đút cho ngươi."Hắn cẩn thận dùng thìa, múc một thìa cháo, đưa đến bên môi Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc ban đầu có chút do dự, song vẫn mở miệng ăn. Cháo ấm vào đến dạ dày, liền cảm thấy cả cơ thế cũng ấm theo. A Mẫn đút hết cả nồi cháo nhỏ cho y, bưng nồi cháo ra ngoài rửa. Khi quay lại, trên tay có một con cá mới bắt. Con cá trông nặng tới ba, bốn cân, đuôi vẫn còn động. A Mẫn nói."Khi rửa nồi thấy nó liền bắt về, lát nữa nướng cho ngươi ăn. Mấy ngày nay ngươi chỉ ăn được một chút cháo. Phải tẩm bổ một chút vết thương mới mau lành."Hắn lấy ra một con dao nhỏ, rất thành thạo mổ con cá ra, đặt lên lửa nướng. Không bao lâu, Điền Chính Quốc đã ngửi thấy mùi thơm của cá nướng. A Mẫn lấy muối từ một gói nhỏ trong ngực rắc lên, tiếp tục nướng. Điền Chính Quốc có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng y không thể cất tiếng. Y im lặng nhìn A Mẫn nướng cá đến vàng giòn, mang đến trước mặt y, xé ra đặt vào miệng y. Y ăn một miếng, tuy chỉ có muối, nhưng nướng đến thơm giòn, ăn rất ngon. Ăn một chút cá, Điền Chính Quốc lại nằm xuống ngủ, không biết ngủ tới bao lâu, khi tỉnh dậy đã thấy trời sắp tối. A Mẫn không có ở đó, ngọn lửa cũng tắt từ lâu. Y một mình trong hang động tối tăm này, lòng không khỏi có chút sợ hãi. Vết thương vẫn còn đau, y không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm.Trời hoàn toàn tối đen, trong hang không có chút ánh sáng nào. Y nghe thấy tiếng sột soạt, trong lòng càng hoảng, nơi hoang sơn dã lĩnh này, có thú dữ chăng? Nhưng ngay lúc đó, không xa vang lên tiếng va giòn tan của đá, rồi ánh lửa bừng lên. Điền Chính Quốc tuy không quay đầu, nhưng trong lòng đã an tĩnh lại. Thú dữ không biết nhóm lửa, là hắn đã tới.A Mân nhóm lửa, hang động lại sáng lên, ánh lửa lay động, bóng của hắn cũng theo đó mà chuyển động. Hắn đi tới bên cạnh Điền Chính Quốc, đưa tay nhét một vật vào miệng y, khẽ nói."Sư tỉ nói ăn kẹo sẽ không đau nữa. Ngươi ăn một viên, vết thương sẽ không đau nữa."Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy trong miệng ngọt gắt, chỉ là một viên kẹo hết sức bình thường, dường như còn để khá lâu, nhưng là viên kẹo ngon nhất trong đời mà hắn được ăn."Lúc Tết sư phụ cho, ta giữ lại vài viên. Sư tỉ nói kẹo phải dành khi bị bệnh mới ăn, nhưng ta chưa từng bị bệnh."Điền Chính Quốc lặng lẽ cụp mắt xuống. Lúc này đã là giữa mùa đông, một tháng nữa là Tết. Viên kẹo này đã giữ tới một năm. Đã giữ lâu như thế cũng không dám ăn, lại còn đặc biệt mang cho y.A Mẫn vừa nói vừa đi đến bên đống lửa, nướng gì đó. Không lâu sau, Điền Chính Quốc đã ngửi thấy mùi thơm của bánh mì. A Mẫn nướng một cái bánh bao đã nguội, mang đến cho Điền Chính Quốc ăn, rồi lại đút y uống một chút nước nóng. Sau đó y cởi áo choàng ngoài, chui vào chăn, nằm sát bên Điền Chính Quốc. Chẳng bao lâu, Điền Chính Quốc đã cảm thấy bên cạnh ấm áp, như thể được nhét thêm một lò sưởi nhỏ. Y ngửi thấy mùi hương băng tuyết, thứ vốn dĩ không có mùi, nhưng y vẫn cảm thấy đó là mùi băng tuyết. A Mẫn dựa vào y, nói."Ta đã tắm ở hồ bên ngoài rồi, không hôi đâu."Điền Chính Quốc sửng sốt. Hồ bên ngoài? Thời tiết giữa mùa đông, hồ đó chẳng phải đã đóng băng rồi sao? Hắn lại có thể tắm ở đó? Ban ngày y nhìn ra ngoài hang, có thể thấy một lớp tuyết dày. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, liên tiếp có mấy trận tuyết lớn, nơi này ở dưới vách đá trong núi, không có người dọn dẹp, tuyết cứ tích tụ ở đó. Y nhắm mắt. Không trách A Mẫn có mùi hương này, một mùi rất dễ chịu, thơm hơn tất cả các loại hương y từng ngửi qua.Không lâu sau y chìm lại vào giấc ngủ, tỉnh dậy trời đã sáng. Bên cạnh vẫn ấm áp, không cần mở mắt, y cũng biết A Mẫn vẫn còn đó. Chẳng bao lâu, A Mẫn mở mắt ngồi dậy từ trong chăn, hắn đứng lên mặc quần áo, ngáp một cái."Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi."Hắn ra ngoài, không lâu sau mang về một con thỏ rừng, rất vui vẻ đưa cho Điền Chính Quốc xem. "Lâu rồi không thấy thỏ. Con thỏ ngốc này, rõ ràng là màu ám còn co ro trong tuyết tưởng ta không thấy nó."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz