Toan Tim Va Cau
Quân biết. Cậu ta biết tất cả.Tối hôm đó, tôi và Nhân cứ ngỡ mọi bí mật đã được chôn vùi sau tiếng xả nước và câu chuyện khoai tây "hành bụng" của Quân. Thế nhưng, Quân lại đứng ngay ngoài cửa, không bỏ sót một lời nào. Cậu ấy nghe hết – từ lời thú nhận của Nhân, cho đến lời thừa nhận lặng thầm của tôi về tình cảm dành cho Hân. Nhưng Quân không nói gì. Không chất vấn, không nổi giận, chỉ... im lặng, và thay đổi.Kể từ cái đêm đó, tôi bắt đầu thấy Quân thay đổi một cách rõ rệt, không thể chối cãi. Trong từng buổi học, từng lần làm bài nhóm, tôi luôn cảm thấy có một lớp băng mỏng manh bao phủ lấy Quân. Cậu ta không còn hồn nhiên cười đùa khi Nhân chọc ghẹo, cũng không còn hứng thú tranh luận sôi nổi về những bài toán khó hay công thức vật lý phức tạp. Quân trầm lặng hơn hẳn, đôi khi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể tâm trí cậu ta đang ở một nơi nào đó rất xa.Ánh mắt cậu ta là điều khiến tôi bận tâm nhất. Nó không còn vẻ ngây ngô hay bận tâm chuyện ăn uống như trước. Thay vào đó là một sự trống rỗng, pha lẫn chút mệt mỏi và cả sự xa cách. Ánh mắt Quân cố tình né tránh Nhân, mỗi khi Nhân lên tiếng, ánh mắt cậu ta lại lạc đi, hoặc lướt qua nó như thể đó là một vật vô tri. Còn với tôi, Quân nhìn tôi như thể tôi là một người xa lạ, một người vừa làm điều gì đó sai trái nghiêm trọng, nhưng tôi lại hoàn toàn không biết lỗi của mình là gì. Tôi biết, có điều gì đó đang nứt vỡ – nhưng tôi không biết phải vá nó như thế nào.Tôi đã cố gắng tìm kiếm lý do. Tôi tự hỏi, liệu có phải Quân đã nghe lỏm được gì đó? Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình. Một thằng ngố tàu như Quân, vừa thoát khỏi cơn đau bụng đã vội vàng nghĩ đến ý tưởng kinh doanh nhà vệ sinh tiền tỷ, thì làm sao có thể tinh ý đến mức phát hiện ra bí mật sâu kín của tôi và Nhân? Khả năng đó quá thấp. Tôi đinh ninh, chắc hẳn Quân đang có chuyện gì đó liên quan đến gia đình – có lẽ là một vấn đề nghiêm trọng nào đó mà cậu ta không muốn chia sẻ, và điều đó đang ảnh hưởng sâu sắc đến tâm trạng và cách hành xử của cậu ta. Chỉ có lý do đó mới giải thích được thái độ lạnh nhạt đến khó hiểu này.
Nhân cũng nhận ra sự thay đổi của Quân, và điều đó khiến nó rất buồn. Ban đầu, nó nghĩ Quân vẫn còn giận chuyện cái bịch khoai tây hôm nọ, hoặc đang gặp rắc rối gì đó tương tự. Nó cố gắng bắt chuyện, pha trò, thậm chí còn chủ động chia sẻ mấy món ăn vặt mới với Quân, hy vọng sẽ kéo cậu ta trở lại. Nhưng Quân chỉ đáp lại bằng những câu cụt lủn, ánh mắt lảng tránh, hoặc đơn giản là im lặng. Tôi thấy Nhân dần trở nên buồn bã, nụ cười trên môi nó nhạt dần, thay vào đó là đôi mắt lén nhìn Quân bằng ánh mắt đau đáu, đầy thất vọng. Tôi biết, Nhân đang tự hỏi liệu có phải tình cảm của nó đã khiến Quân cảm thấy khó chịu, hay đã làm sai điều gì đó để Quân phải xa lánh.Tôi cố gắng tìm cách tiếp cận Quân, dù biết rằng điều đó rất khó khăn. Tôi hỏi han về bài vở, về những kế hoạch trong tương lai của cậu ta, cố gắng khơi gợi một cuộc trò chuyện bình thường. Nhưng Quân chỉ trả lời một cách qua loa, kiệm lời đến mức tối đa. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi luôn có một vẻ khó chịu, đầy sự kháng cự, như thể tôi là nguồn cơn của mọi rắc rối mà cậu ta đang gặp phải. Tôi không hiểu nổi. Rõ ràng, tôi và Quân chưa từng có xích mích gì nghiêm trọng, vậy thì tại sao lại là tôi?
Hân là người đầu tiên cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của Quân, và điều đó khiến cô ấy rất bất an. Tôi thấy Hân cố gắng rất nhiều để hàn gắn, chủ động nói chuyện, quan tâm, gợi nhắc những kỷ niệm cũ, nhưng dường như tất cả chỉ nhận lại sự thờ ơ. Quân cứ dựng lên một bức tường vô hình, khiến Hân không thể chạm tới.Một buổi chiều tan học, tôi thấy Hân kéo tay Nhân lại ở hành lang lớp học, ánh mắt cô ấy đầy lo lắng. Tôi đứng cách đó không xa, đủ để quan sát biểu cảm của cả hai, dù không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.Tôi thấy Hân hỏi Nhân điều gì đó, giọng cô ấy có vẻ thấp xuống. Nhân thì giật mình, khuôn mặt nó thoáng hiện vẻ bối rối, ánh mắt luống cuống nhìn quanh như tìm cách thoát thân. Tôi đoán, Hân đang hỏi về Quân, và Nhân đang khó xử vì những bí mật mà chúng tôi đã chia sẻ. Hân vẫn kiên trì, có vẻ như cô ấy đang rất tuyệt vọng. Nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi nói gì đó với Hân, ánh mắt cúi xuống. Tôi thấy Hân nhìn Nhân một cách khác lạ, có lẽ cô ấy cũng nhận ra điều gì đó bất thường trong thái độ của Nhân. Nhân có vẻ như đã lỡ lời, và nó đang hối hận.Tôi biết Hân đang rất buồn, nhưng tôi không thể xen vào cuộc trò chuyện của họ lúc đó. Tôi chỉ có thể đứng nhìn, cảm thấy bất lực.
Dù Quân có thái độ lạnh nhạt và Hân đang buồn bã, tôi vẫn luôn cố gắng ở bên cô ấy nhiều nhất có thể. Tôi muốn Hân biết rằng cô ấy không đơn độc.Một buổi chiều, sau khi tan học, Hân và tôi cùng đi bộ về. Con đường nhỏ dẫn ra đường lớn rợp bóng cây, ánh nắng chiều len lỏi qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đường. Không khí yên bình, khác hẳn với sự căng thẳng trong nhóm học gần đây. Tiếng chim hót líu lo, mùi hương hoa sữa thoang thoảng đâu đó, tạo nên một khung cảnh rất đỗi nhẹ nhàng, trái ngược với những suy nghĩ nặng nề trong đầu tôi._ Vinh này, dạo này... cậu khác lắm, Hân khẽ nói, phá vỡ sự im lặng dễ chịu. Giọng cô ấy trầm lắng, đầy suy tư. Chúng tôi đang đi bộ dọc con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn, và tôi cảm nhận được một sự gắn kết hơn trong khoảnh khắc này._ Khác... là sao? Tôi quay sang nhìn cô ấy, tim tôi đập rộn ràng hơn một chút, một sự hồi hộp nhẹ dâng lên.Hân cười nhẹ, một nụ cười pha lẫn chút mệt mỏi nhưng vẫn rất dịu dàng. Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi, không còn vẻ ngại ngùng như những lần trước. _ Khác với hồi mới học lớp thầy Sang. Hồi đó... cậu cứ nhìn tôi từ xa, lúc nào cũng có vẻ ngại ngùng, và có chút gì đó... trẻ con. Cậu cứ như một cái bóng, lẳng lặng đi theo tôi, khiến tôi có cảm giác khó xử và không biết phải làm sao. Nhưng giờ thì cậu lại... khiến tôi thấy thoải mái. Như là... được chia sẻ với một người cùng tần số. Tôi có thể nói mọi thứ mà không cần phải suy nghĩ nhiều, không cần phải giữ kẽ hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.Lời nói của Hân như một luồng gió mát thổi qua tâm hồn tôi, xua đi những lo lắng bấy lâu. Gió chiều nhẹ thổi, vén tóc cô ấy sang một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ... có lẽ hy vọng chưa hoàn toàn tắt. Ánh mắt Hân nhìn tôi, không phải là ánh mắt rạng rỡ của một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, mà là ánh mắt của một người tìm thấy sự bình yên, một sự an ủi chân thành trong những lúc yếu lòng nhất._ Hồi trước, tôi cứ nghĩ tình yêu là phải ồn ào, phải mãnh liệt, phải tràn đầy cảm xúc và sự lãng mạn. Như cái cách tôi và Quân đã từng. Lúc nào cũng muốn ở bên nhau, nói đủ thứ chuyện, nghĩ về tương lai... Nhưng giờ... tôi chỉ muốn một sự bình yên thôi, Vinh à, Hân nói tiếp, giọng cô ấy khẽ hơn, như đang tự nói với chính mình, như một lời thú nhận thầm kín. _ Dạo gần đây, khi ở cạnh cậu, tôi lại cảm thấy... bình yên. Một sự bình yên rất lạ, rất khác với những gì tôi từng cảm nhận. Cậu không ồn ào, không đòi hỏi, chỉ lắng nghe. Và điều đó... khiến tôi thấy nhẹ nhõm.Hân không khẳng định "thích Vinh" không một lời trực tiếp về tình cảm đôi lứa, không có bất kỳ lời tỏ tình nào. Nhưng những lời nói ấy đã để lại một tia hy vọng mong manh trong lòng tôi. Một sự bình yên mà cô ấy tìm thấy khi ở cạnh tôi. Đối với tôi, đó là một tín hiệu quý giá hơn bất cứ lời tỏ tình nào. Nó cho thấy tôi đang đi đúng hướng, rằng sự thay đổi của tôi đã được Hân công nhận và đón nhận.
Tôi không hề hay biết rằng, trên tầng hai dãy lớp học, ở một phòng học trống với cánh cửa sổ mở hờ, Quân đã chứng kiến hết.Ở nơi đó, Quân đứng im lặng, đôi mắt không rời khỏi hình ảnh hai người bạn dưới sân trường. Cậu siết chặt bàn tay đặt trên bậu cửa sổ, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó gọi tên."Mình từng là người hiểu Hân nhất... vậy mà bây giờ, cô ấy lại chọn kể chuyện với người khác. Cậu nhóc đó, có gì hơn mình? Hay là... mình đã không còn đủ gần để cô ấy tin tưởng?"Quân cảm thấy lồng ngực như bị siết lại. Cảm xúc không gọi tên – là buồn, là ghen tị, hay chỉ đơn giản là tiếc nuối? Cậu không ghét Vinh, nhưng lại không thể ưa được sự hiện diện ngày một rõ ràng của cậu ấy trong tâm trí Hân. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn dịu dàng mà Hân dành cho Vinh đều như từng vết cứa vào lòng tự tôn đang mong manh của cậu.Cậu khẽ nhắm mắt lại, như thể đang cố đẩy lùi thứ cảm giác đang dâng lên – một cơn sóng ngầm của tổn thương, tự trách và bất lực. Tôi không thấy Quân, nhưng tôi có thể hình dung được ánh mắt cậu ta đang dõi theo từng cử chỉ, từng nụ cười của chúng tôi từ xa. Và tôi cũng không biết rằng, cái cảnh tượng bình yên đó trong mắt Quân lại biến thành một sự phản bội, một sự lợi dụng. Cậu ta... đã hiểu sai tất cả.
Nhân cũng nhận ra sự thay đổi của Quân, và điều đó khiến nó rất buồn. Ban đầu, nó nghĩ Quân vẫn còn giận chuyện cái bịch khoai tây hôm nọ, hoặc đang gặp rắc rối gì đó tương tự. Nó cố gắng bắt chuyện, pha trò, thậm chí còn chủ động chia sẻ mấy món ăn vặt mới với Quân, hy vọng sẽ kéo cậu ta trở lại. Nhưng Quân chỉ đáp lại bằng những câu cụt lủn, ánh mắt lảng tránh, hoặc đơn giản là im lặng. Tôi thấy Nhân dần trở nên buồn bã, nụ cười trên môi nó nhạt dần, thay vào đó là đôi mắt lén nhìn Quân bằng ánh mắt đau đáu, đầy thất vọng. Tôi biết, Nhân đang tự hỏi liệu có phải tình cảm của nó đã khiến Quân cảm thấy khó chịu, hay đã làm sai điều gì đó để Quân phải xa lánh.Tôi cố gắng tìm cách tiếp cận Quân, dù biết rằng điều đó rất khó khăn. Tôi hỏi han về bài vở, về những kế hoạch trong tương lai của cậu ta, cố gắng khơi gợi một cuộc trò chuyện bình thường. Nhưng Quân chỉ trả lời một cách qua loa, kiệm lời đến mức tối đa. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi luôn có một vẻ khó chịu, đầy sự kháng cự, như thể tôi là nguồn cơn của mọi rắc rối mà cậu ta đang gặp phải. Tôi không hiểu nổi. Rõ ràng, tôi và Quân chưa từng có xích mích gì nghiêm trọng, vậy thì tại sao lại là tôi?
Hân là người đầu tiên cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của Quân, và điều đó khiến cô ấy rất bất an. Tôi thấy Hân cố gắng rất nhiều để hàn gắn, chủ động nói chuyện, quan tâm, gợi nhắc những kỷ niệm cũ, nhưng dường như tất cả chỉ nhận lại sự thờ ơ. Quân cứ dựng lên một bức tường vô hình, khiến Hân không thể chạm tới.Một buổi chiều tan học, tôi thấy Hân kéo tay Nhân lại ở hành lang lớp học, ánh mắt cô ấy đầy lo lắng. Tôi đứng cách đó không xa, đủ để quan sát biểu cảm của cả hai, dù không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.Tôi thấy Hân hỏi Nhân điều gì đó, giọng cô ấy có vẻ thấp xuống. Nhân thì giật mình, khuôn mặt nó thoáng hiện vẻ bối rối, ánh mắt luống cuống nhìn quanh như tìm cách thoát thân. Tôi đoán, Hân đang hỏi về Quân, và Nhân đang khó xử vì những bí mật mà chúng tôi đã chia sẻ. Hân vẫn kiên trì, có vẻ như cô ấy đang rất tuyệt vọng. Nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi nói gì đó với Hân, ánh mắt cúi xuống. Tôi thấy Hân nhìn Nhân một cách khác lạ, có lẽ cô ấy cũng nhận ra điều gì đó bất thường trong thái độ của Nhân. Nhân có vẻ như đã lỡ lời, và nó đang hối hận.Tôi biết Hân đang rất buồn, nhưng tôi không thể xen vào cuộc trò chuyện của họ lúc đó. Tôi chỉ có thể đứng nhìn, cảm thấy bất lực.
Dù Quân có thái độ lạnh nhạt và Hân đang buồn bã, tôi vẫn luôn cố gắng ở bên cô ấy nhiều nhất có thể. Tôi muốn Hân biết rằng cô ấy không đơn độc.Một buổi chiều, sau khi tan học, Hân và tôi cùng đi bộ về. Con đường nhỏ dẫn ra đường lớn rợp bóng cây, ánh nắng chiều len lỏi qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đường. Không khí yên bình, khác hẳn với sự căng thẳng trong nhóm học gần đây. Tiếng chim hót líu lo, mùi hương hoa sữa thoang thoảng đâu đó, tạo nên một khung cảnh rất đỗi nhẹ nhàng, trái ngược với những suy nghĩ nặng nề trong đầu tôi._ Vinh này, dạo này... cậu khác lắm, Hân khẽ nói, phá vỡ sự im lặng dễ chịu. Giọng cô ấy trầm lắng, đầy suy tư. Chúng tôi đang đi bộ dọc con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn, và tôi cảm nhận được một sự gắn kết hơn trong khoảnh khắc này._ Khác... là sao? Tôi quay sang nhìn cô ấy, tim tôi đập rộn ràng hơn một chút, một sự hồi hộp nhẹ dâng lên.Hân cười nhẹ, một nụ cười pha lẫn chút mệt mỏi nhưng vẫn rất dịu dàng. Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi, không còn vẻ ngại ngùng như những lần trước. _ Khác với hồi mới học lớp thầy Sang. Hồi đó... cậu cứ nhìn tôi từ xa, lúc nào cũng có vẻ ngại ngùng, và có chút gì đó... trẻ con. Cậu cứ như một cái bóng, lẳng lặng đi theo tôi, khiến tôi có cảm giác khó xử và không biết phải làm sao. Nhưng giờ thì cậu lại... khiến tôi thấy thoải mái. Như là... được chia sẻ với một người cùng tần số. Tôi có thể nói mọi thứ mà không cần phải suy nghĩ nhiều, không cần phải giữ kẽ hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.Lời nói của Hân như một luồng gió mát thổi qua tâm hồn tôi, xua đi những lo lắng bấy lâu. Gió chiều nhẹ thổi, vén tóc cô ấy sang một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ... có lẽ hy vọng chưa hoàn toàn tắt. Ánh mắt Hân nhìn tôi, không phải là ánh mắt rạng rỡ của một cô gái đang yêu cuồng nhiệt, mà là ánh mắt của một người tìm thấy sự bình yên, một sự an ủi chân thành trong những lúc yếu lòng nhất._ Hồi trước, tôi cứ nghĩ tình yêu là phải ồn ào, phải mãnh liệt, phải tràn đầy cảm xúc và sự lãng mạn. Như cái cách tôi và Quân đã từng. Lúc nào cũng muốn ở bên nhau, nói đủ thứ chuyện, nghĩ về tương lai... Nhưng giờ... tôi chỉ muốn một sự bình yên thôi, Vinh à, Hân nói tiếp, giọng cô ấy khẽ hơn, như đang tự nói với chính mình, như một lời thú nhận thầm kín. _ Dạo gần đây, khi ở cạnh cậu, tôi lại cảm thấy... bình yên. Một sự bình yên rất lạ, rất khác với những gì tôi từng cảm nhận. Cậu không ồn ào, không đòi hỏi, chỉ lắng nghe. Và điều đó... khiến tôi thấy nhẹ nhõm.Hân không khẳng định "thích Vinh" không một lời trực tiếp về tình cảm đôi lứa, không có bất kỳ lời tỏ tình nào. Nhưng những lời nói ấy đã để lại một tia hy vọng mong manh trong lòng tôi. Một sự bình yên mà cô ấy tìm thấy khi ở cạnh tôi. Đối với tôi, đó là một tín hiệu quý giá hơn bất cứ lời tỏ tình nào. Nó cho thấy tôi đang đi đúng hướng, rằng sự thay đổi của tôi đã được Hân công nhận và đón nhận.
Tôi không hề hay biết rằng, trên tầng hai dãy lớp học, ở một phòng học trống với cánh cửa sổ mở hờ, Quân đã chứng kiến hết.Ở nơi đó, Quân đứng im lặng, đôi mắt không rời khỏi hình ảnh hai người bạn dưới sân trường. Cậu siết chặt bàn tay đặt trên bậu cửa sổ, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó gọi tên."Mình từng là người hiểu Hân nhất... vậy mà bây giờ, cô ấy lại chọn kể chuyện với người khác. Cậu nhóc đó, có gì hơn mình? Hay là... mình đã không còn đủ gần để cô ấy tin tưởng?"Quân cảm thấy lồng ngực như bị siết lại. Cảm xúc không gọi tên – là buồn, là ghen tị, hay chỉ đơn giản là tiếc nuối? Cậu không ghét Vinh, nhưng lại không thể ưa được sự hiện diện ngày một rõ ràng của cậu ấy trong tâm trí Hân. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn dịu dàng mà Hân dành cho Vinh đều như từng vết cứa vào lòng tự tôn đang mong manh của cậu.Cậu khẽ nhắm mắt lại, như thể đang cố đẩy lùi thứ cảm giác đang dâng lên – một cơn sóng ngầm của tổn thương, tự trách và bất lực. Tôi không thấy Quân, nhưng tôi có thể hình dung được ánh mắt cậu ta đang dõi theo từng cử chỉ, từng nụ cười của chúng tôi từ xa. Và tôi cũng không biết rằng, cái cảnh tượng bình yên đó trong mắt Quân lại biến thành một sự phản bội, một sự lợi dụng. Cậu ta... đã hiểu sai tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz