ZingTruyen.Xyz

Toan Cau Xam Nhap

Tần Nghiễn An không mạo hiểm bay trong tuyết nữa, anh là người lái xe, Quý Hủ ngồi ở ghế phụ, Trình Mạch và Trì Ánh bị đẩy lên khoang xe phía sau, cả nhóm tiếp tục lao về phía Tây thành phố.

Trên đường đi, không nhìn thấy cuồng thi cao cấp nào, chỉ nhìn thấy những cuồng thi đang ẩn náu trong một số tòa nhà, nghe thấy âm thanh nên chúng theo xe chạy ra ngoài, chẳng bao lâu, chân tay trở nên cứng ngắc rồi ngã xuống trong gió tuyết.

Thành phố Thanh Giang có vô số cuồng thi bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày, khi xe tải nhẹ đi qua thường xuyên bị xóc nảy.

"Chu Toại Hành và Từ Thầm là ai?" Tần Nghiễn An vẫn đang suy nghĩ chuyện này.

Phản ứng của Quý Hủ khi nghe thấy hai cái tên này khiến Tần Nghiễn An rất lo lắng, người có thể khiến tâm tình của Quý Hủ dao động lớn như vậy cũng không nhiều, mà lần này lại trùng hợp có tới hai người.

Quý Hủ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Mấy người không quan trọng thôi."

Tần Nghiễn An biết Quý Hủ còn giấu giếm rất nhiều chuyện nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ có lần này anh vẫn kiên quyết hỏi tới cùng: "Không quan trọng sao? Sao anh lại cảm thấy không phải là người không quan trọng như em nói vậy nhỉ?"

Quý Hủ nghe được giọng điệu của người đàn ông có gì đó không ổn, quay đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh căng chặt, hiển nhiên là đang không vui.

Ngoại trừ khi anh ở trạng thái bán đọa biến thì tính cách sẽ thay đổi mạnh mẽ, trở nên dính người, bá đạo lại cực kỳ chiếm hữu, vẫn luôn thích Quý Hủ ôm ôm dỗ dành, trong hoàn cảnh bình thường, anh vẫn là người điềm tĩnh, tự chủ, kiên định, là người đàn ông mạnh mẽ đáng tin cậy.

Quý Hủ cảm thấy thật kỳ lạ khi anh lại hỏi một vấn đề tới cùng như bây giờ, điều mà trước đây chưa từng có.

"Sao anh lại nghĩ vậy?"

Quai hàm sắc bén của người đàn ông nghiến chặt, lộ rõ ​​vẻ không vui: "Lúc đó tâm trạng của em không tốt."

Quý Hủ chặc lưỡi, tựa lưng vào ghế: "Khả năng của anh cũng dùng tốt quá rồi đó."

Tần Nghiễn An bổ sung thêm: "Em vẫn còn muốn giấu giếm sao."

Quý Hủ cười nói: "Không phải em cố ý che giấu, chỉ là không biết nói thế nào thôi."

Theo dòng thời gian thì hiện tại, Quý Hủ, Chu Toại Hành và Từ Thầm vẫn là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, nhưng trong ba năm tận thế mà cậu đã trải qua, hai người này thật sự đã thương tổn đến cậu, thậm chí những người thân cận của cậu cũng lần lượt bị bọn họ âm mưu hại chết, cậu vĩnh viễn không quên được mối hận này, cũng không thể quên được.

Tần Nghiễn An: "Nói như thế nào cũng được, anh muốn biết."

Nhìn thấy anh kiên trì, Quý Hủ nghĩ nghĩ, lại phát hiện, ngoại trừ chuyện quay lại ba năm trước, hình như cậu chẳng giấu giếm chuyện gì với người đàn ông này, trong tận thế kỳ lạ khó lường như vậy, có xảy ra chuyện khó hiểu gì cũng không phải không thể.

Huống chi Quý Hủ vẫn luôn hoài nghi, việc cậu quay trở lại ba năm trước có lẽ có liên quan đến năng lực hồi tưởng của cậu.

Bây giờ Tần Nghiễn An đã biết về khả năng xâm lấn lần thứ hai của mình, hẳn là anh có thể hiểu được chuyện kỳ ​​quái như quay trở lại ba năm trước.

Quý Hủ sắp xếp lời nói một chút, rồi đột nhiên lên tiếng khiến người ta không kịp phòng ngừa: "Đây là lần thứ hai em trải qua tận thế."

Chiếc xe tải nhẹ lắc lư dữ dội, lại cán qua cuồng thi bị chôn dưới tuyết, người đàn ông suýt chút nữa lạc tay lái. Sau khi xe tải nhẹ ổn định trở lại, anh mới hỏi: "Em có ý gì?"

Quý Hủ nói: "Em đã từng trải qua tận thế, khi đó em chỉ là một người bình thường trải qua vật chất tối xâm lấn, em bị xâm lấn, đạt được năng lực dị hóa chính là năng lực kiến ​​tạo như hiện tại. Giống như mọi người khác, em không hề có chuẩn bị gì cho tận thế, phải rời nhà đi tìm nguồn cung cấp thực phẩm và nước uống..."

Quý Hủ kể ngắn gọn về ba năm tận thế mà cậu đã trải qua, có một số điều cậu cũng không thể nhớ rõ ràng, chỉ mới ba năm nhưng dường như đã trải qua ba mươi năm, cậu cảm thấy như bị mắc kẹt ở vùng đất ác mộng trong thời gian rất dài, thực ra ở thế giới bên ngoài chỉ trôi qua có hơn một tháng mà thôi.

"Trì Ánh sao chép năng lực dệt mộng của Từ Thầm rồi tạo ra mộng trong mộng để giải cứu em khỏi cơn ác mộng tuần hoàn. Lúc bọn em đang chạy trốn, ngay khi rời khỏi pháo đài có thể ngăn cách cảm xúc, em đã bị xâm lấn lần thứ hai, trở lại ba năm trước... em còn tưởng rằng mình được sống lại lần nữa, nhưng phải đến khi năng lực xâm lấn lần thứ hai xuất hiện, em mới nhận ra rằng đó có thể không phải là sống lại."

Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang cầm vô lăng, người đàn ông không tự chủ được, đồng tử dựng đứng, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mà không nhìn người ở bên cạnh.

Giọng nói của anh trầm xuống như sắp có bão: "Cho nên, căn bản Dương Chỉ không phải là bạn của em, mà là đồng đội mà em đã quen biết trong ba năm đó? Vật tư, xe cộ em chuẩn bị không phải để thành lập công ty, mà là để đối phó với ngày tận thế? Còn có những trạm xăng, thạch anh, năng lượng tinh thạch và sự hiểu biết về những kẻ thị huyết, những cuồng thi, những con quái vật dị hóa, đọa biến, tất cả đều đến từ ba năm đó?

Quý Hủ: "Đúng vậy."

Tần Nghiễn An từng thắc mắc Quý Hủ ở đâu biết được những chuyện này, dù nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Quý Hủ lại chính là người trở lại từ ba năm sau.

Tất cả sự chuẩn bị của Quý Hủ vào lúc này đã được giải thích rõ ràng.

Tần Nghiễn An không hỏi anh đã ở đâu trong ba năm đó, anh cũng không cần hỏi, gần như anh có thể tự nghĩ ra kết quả của chính mình, sau khi biết được bà nội qua đời, anh nhất định sẽ đến thành phố Vân Hải, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua việc diệt trừ toàn bộ Hạ gia, cuối cùng nhất định đã trở thành một con đọa biến thú thực sự.

Đối với một người không có vướng bận mà chỉ có hận thù trong lòng, đánh mất chính mình và giết chóc mới là đích đến thực sự của anh.

Làm lại lần nữa, Quý Hủ đã thay đổi bản thân và cũng đã cứu vớt anh.

Nhưng mỗi khi nghĩ Quý Hủ mà anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ, lại bị phản bội và tổn thương trong suốt ba năm, anh lại không thể bình tĩnh được.

Chiếc xe tải nhẹ dừng lại, người đàn ông cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, sự tức giận và đau lòng của anh biến thành ý định giết người hung bạo, anh không muốn mất kiểm soát, nhưng những chiếc vảy vẫn không thể kìm được mà nổi lên, chúng ngay lập tức được trang bị từ cổ đến chân anh, ngay cả mặt của anh cũng có.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần như phủ đầy vảy đen, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa anh sẽ bước vào giai đoạn đọa biến hoàn toàn.

Loại đọa biến này không thể ngăn cản được, mỗi người dị hóa và đọa biến vật đều sẽ trượt về phía vực sâu, điều bọn họ có thể làm là cố gắng trì hoãn việc rơi xuống vực mà thôi.

Quý Hủ cảm nhận được sự kiềm chế và đau đớn của người đàn ông, vội vàng tháo dây an toàn, nghiêng người ôm lấy anh: "Anh thế nào rồi? Đừng tức giận, đừng tức giận, em không sao cả, không phải bây giờ em vẫn rất tốt sao?"

Móng vuốt sắc nhọn cẩn thận ôm người vào lòng, vùi mặt thật sâu vào cổ đối phương, hấp thu hương vị và hơi ấm của cậu.

Tâm tình hưng phấn khát máu bị mùi hương quen thuộc trong chốc lát xoa dịu, một giọng nói trầm thấp chán nản truyền đến: "Hủ Hủ, em suy nghĩ thế nào rồi? Anh không có nhiều thời gian, anh muốn làm bạn trai của em."

Quý Hủ vòng tay qua cổ người đàn ông, chạm vào lớp vảy lạnh lẽo, trong lòng cậu run rẩy kịch liệt, cơn hoảng loạn vừa nổi lên, liền bị cậu nén thật chặt xuống: "Đừng nói nhảm, anh sẽ không trở thành đọa biến thú không có ý thức, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Người đàn ông này không có nói cho Quý Hủ sự thật, anh chỉ đang thể hiện ra dáng vẻ mà Quý Hủ có thể chấp nhận được.

Sự đọa hóa đang không ngừng diễn ra, trong khoảng thời gian rời khỏi thị trấn Bạch Loan, anh đã hoàn toàn buông thả bản thân, từ bỏ chính mình, mức độ đọa hóa đang tăng lên mỗi ngày.

Anh không dám nói với Quý Hủ vì lo Quý Hủ sẽ sợ hãi, anh phải dùng hết sức lực để duy trì bộ dạng hiện tại.

Người đàn ông bướng bỉnh lặp lại: "... Anh muốn làm bạn trai của em."

Khi nghĩ đến những gì Chu Toại Hành và Từ Thầm đã làm với Hủ Hủ, anh muốn khơi dậy tất cả nỗi sợ hãi của bọn họ, lấp đầy từng tấc máu thịt của họ bằng mùi vị sợ hãi, rồi ăn thịt từng người một... Không được, anh là con người, không phải quái vật, không thể ăn thịt người...

Thân thể người đàn ông run rẩy, ôm chặt người vào lòng, chặt đến mức Quý Hủ cảm thấy xương cốt mình sắp gãy.

Quý Hủ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, cố gắng trấn an anh: "Được rồi, anh là bạn trai của em, anh đã theo đuổi được em rồi."

Những cảm xúc mãnh liệt đang ngày càng điên cuồng dường như đã bị bấm nút tạm dừng, người đàn ông ngơ ngác nhìn lên, không thể phục hồi tinh thần lại được.

Bàn tay ấm áp của Quý Hủ áp lên những vảy nhỏ trên mặt người đàn ông: "Em thấy chúng ta rất hợp nhau, có thể thử hẹn hò."

Quý Hủ đã sớm muốn nói lời này, vì anh cứ muốn trải qua quá trình theo đuổi, cho nên cậu đành phải cùng anh trải qua quá trình này.

Người đàn ông mỉm cười, đồng tử vàng thẳng đứng biến thành hình bầu dục do tâm trạng thay đổi.

Móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng bao phủ sau gáy Quý Hủ, hai người rất gần nhau, mũi chạm nhau, hơi thở quấn quýt: "Anh hôn em được không?"

Thân thể dán chặt vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim cuồng nhiệt của đối phương, Quý Hủ vừa tức giận vừa buồn cười: "Việc này còn cần hỏi sao?"

Quý Hủ chủ động hôn lên môi đối phương, người đàn ông siết chặt hai tay, muốn hôn sâu hơn, nhưng sắc mặt anh thay đổi, đột ngột quay mặt đi, dùng móng vuốt sắc nhọn che miệng và mũi.

Hô hấp của Quý Hủ không ổn định, cúi người nhìn xem: "Sao vậy?"

Người đàn ông nghiêng người tránh không cho Quý Hủ nhìn, đồng thời nới lỏng móng vuốt đang giữ chặt cậu: "Không sao đâu, em ngồi xuống đi, đừng nhìn anh."

Quý Hủ: "..."

Trực giác của Quý Hủ thấy có vấn đề: "Vừa mới trở thành bạn trai đã không cho em nhìn à?"

Tần Nghiễn An: "Không phải..."

Quý Hủ nắm lấy bả vai của anh, xoay người anh lại: "Để em xem có chuyện gì?"

Những móng vuốt sắc bén vẫn che miệng mũi, giọng nói rầu rĩ truyền đến: "Đừng nhìn, em sẽ sợ hãi..."

"Ngay cả đọa biến thú chân chính em cũng từng nhìn thấy rồi, sao lại sợ anh?" Quý Hủ kéo móng vuốt sắc bén ra, miệng và mũi của người đàn ông này không có gì khác thường, nếu không có ở trên mặt thì chỉ có thể là...

"Em có sợ không?" Người đàn ông nói, lộ ra hàm răng dày đặc sắc nhọn trong miệng, những chiếc răng nanh có thể dễ dàng xé thịt cắn xương, những chiếc răng nanh sắc nhọn độc nhất vô nhị của đọa biến thú!

Quý Hủ lắc đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào miệng người đàn ông.

Quý Hủ nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề rất nghiêm trọng, cậu không biết Tần Nghiễn An đã thực sự đọa biến đến mức nào rồi, toàn thân phủ đầy vảy, móng vuốt sắc nhọn và cánh dơi, đều là những bộ phận mà đối phương muốn cho cậu xem, vậy những chỗ anh không muốn cậu thấy thì sao?

và quyến rũ trong cabin trong phút chốc biến mất, tất cả nhiệt huyết rực lửa biến thành lạnh thấu xương, Quý Hủ không còn tâm tư suy nghĩ gì nữa, cậu ngồi lại vào ghế phụ trầm giọng nói.

"Từ giờ trở đi, anh không được phép sử dụng năng lực đọa hóa của mình nữa."

Tần Nghiễn An: "..."

Đây là bị dọa sợ rồi sao?

Tần Nghiễn An im lặng một lúc rồi nói: "Không phải không sử dụng năng lực là sẽ không đọa biến."

Đọa biến vẫn đang từng giây từng phút diễn ra.

Lúc này Quý Hủ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu, nghiêng người, ôm thật chặt người đàn ông.

"Tần Nghiễn An, đọa biến hoàn toàn là việc khó có thể tránh được, nếu như thật sự anh không thể khống chế được, anh phải hứa với em, dù thế nào đi nữa cũng sẽ giữ vững ý thức của mình. Em không có kinh nghiệm đọa biến, nhưng em biết dị hóa hoàn toàn, em đã trải qua, trong bất kỳ tình huống nào cũng không bao giờ được từ bỏ chính mình, anh phải nhớ rằng anh là một con người, bất kể anh trở thành dạng gì, cuối cùng anh cũng có thể trở lại là con người."

"Đừng quên rằng em vẫn đang đợi anh, em sẽ luôn đợi anh về, hứa với em đi."

Người đàn ông hôn hôn lên một bên mặt của cậu, thấp giọng nói: "Anh hứa với em, sẽ không bao giờ quên em."

Hai người không có thời gian để vuốt ve an ủi nhau lâu, chờ hình thái đọa biến của Tần Nghiễn An biến mất, xe tải lại lên đường.

Hiện giờ bọn họ đang ở phía tây thành phố, nhưng vẫn chưa tìm được vị trí căn cứ Minh Nhật, tuyết nhẹ bên ngoài xe ngày càng dày đặc, bên ngoài không có người sống sót, cho nên bọn họ cũng không cần nghĩ đến việc tìm ai đó để hỏi thăm.

Tần Nghiễn An hạ cửa sổ xuống, đi theo nỗi sợ hãi, tìm kiếm căn cứ Minh Nhật.

So sánh, tường vây ở căn cứ Minh Nhật được coi là tốt nhất trong số các căn cứ mà Quý Hủ từng gặp, độ dày và chiều cao của tường đều rất tốt, nhưng nó được làm bằng đất nguyên chất nên có vẻ không chắc chắn lắm.

Xe tải nhẹ đi vòng qua tường đất đến cổng căn cứ, có người canh cổng, nhìn thấy xe chạy tới, lúc đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó có người tới hỏi thăm tình hình.

Người gác cổng đầu tiên gõ cửa sổ xe, nhưng Tần Nghiễn An phớt lờ, Quý Hủ chủ động hạ cửa sổ ghế phụ xuống gọi người bảo vệ căn cứ tới hỏi thăm.

Thủ vệ ở căn cứ Minh Nhật bọc kín mít, chỉ hở ra hai mắt, đứng trong tuyết không ngừng giậm chân: "Các người từ đâu đến? Tới căn cứ Minh Nhật để làm gì?"

Bên ngoài quả thật rất lạnh, Quý Hủ mặc lại chiếc áo khoác ngoài vừa cởi ra rồi nói: "Tôi đang tìm người, Mạnh Trọng có ở đây không?"

Người thủ vệ dừng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác: "Cậu là ai? Tìm Mạnh Trọng làm gì?"

Quý Hủ thấy rõ phản ứng của thủ vệ: "Tôi là cháu trai của ông ấy, nghe nói ông ấy ở đây nên tới tìm một chỗ cậy nhờ."

Ánh mắt của người thủ vệ đảo quanh, hơi ấm tỏa ra từ cửa sổ khiến anh ta tiến lại gần thêm một bước: "Xe này là của cậu à?"

Quý Hủ gật đầu: "Là xe của tôi, chú tôi cũng có xe, nhưng không phải xe tải mà là xe thương vụ."

Đôi mắt của người thủ vệ lóe lên, anh ta nhìn về phía cổng căn cứ, những người khác đã nhìn lại đây.

Quý Hủ thấy thủ vệ do dự, thò tay vào ba lô lấy ra một bình rượu nhỏ nồng độ cao, thuốc lá và rượu trong tận thế chính là mặt hàng xa xỉ, thuốc lá và rượu không bị ăn mòn càng khó có thể kiếm được.

Quý Hủ đưa một bình rượu nhỏ ra ngoài cửa sổ: "Lạnh lắm, cầm lấy cho đỡ lạnh."

Đôi mắt của người nọ lập tức sáng lên, anh ta nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy, nhét vào tay áo, trong xe ấm áp, chai rượu cũng được bao phủ bởi hơi ấm.

Người thủ vệ nhìn quanh rồi hạ giọng: "Nếu cậu là cháu của Mạnh thủ lĩnh thì hãy nghe lời tôi khuyên, đừng đến đây, Mạnh thủ lĩnh cũng không có ở đây, cả gia đình họ đều đã rời đi."

Quý Hủ có vẻ kinh ngạc: "Sao có thể như vậy được? Nhận được tin tức là chú tôi đã xây dựng căn cứ ở đây, cho nên tôi mới đến tham gia cùng chú ấy."

Lính canh lại bắt đầu nhìn về phía cửa: "Các cậu đến muộn rồi, căn cứ Hồng Hà đã đổi chủ. Bây giờ đây là Căn cứ Minh Nhật, người đứng đầu cũng đã thay đổi, các cậu mau chóng rời đi, chậm chút nữa là có thể không đi được."

Quý Hủ từ trong ba lô lấy ra một gói bánh quy khác, lặng lẽ nhét vào cho anh ta: "Tôi chỉ có người chú này. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chú tôi và những người khác đã đi đâu rồi? Họ còn sống không?"

Lính canh nhét bánh quy vào tay áo: "Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi được coi là người cũ của căn cứ Hồng Hà. Lúc đó căn cứ đang hỗn loạn, nghe nói có một con quái vật đã lẻn vào, tôi không nhìn thấy con quái vật, chỉ nhìn thấy hai bên đánh nhau, Mạnh thủ lĩnh và gia đình ông ấy đã được hộ tống ra khỏi căn cứ, tôi không biết bây giờ họ còn sống hay không."

Quý Hủ: "Hai bên nào đánh nhau?"

Thấy những thủ vệ khác đi tới, anh ta vội vàng thúc giục: "Mạnh thủ lĩnh và Chu thủ lĩnh hiện tại... nhanh lên, đi nhanh lên."

Hết chương 79.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz