To Tinh Dua Tinh Yeu That
Anh cười hiền, hai tay dang rộng, người thiếu niên hăng hái năm nào giờ đã chững chạc hơn rất nhiều.Nỗi nhớ tích tụ đã lâu rất nhanh bộc phát, tôi ngay lập tức chạy như bay về phía anh.Anh ôm chặt lấy tôi, quay vài vòng rồi nhìn xuống tôi và nói đùa:"Có phải đã nhớ tôi đến nỗi không ăn không ngủ không?"Tôi chui ra khỏi vòng tay rắn rỏi, cứng miệng đáp:"Làm gì có."Kết quả là anh chàng này bất ngờ kéo tôi vào lòng một lần nữa và nói: "Ôm chưa đủ lâu".Tôi lén cười, tựa vào ngực anh, an tâm lắng nghe nhịp tim đều đặn.Không biết từ bao giờ bỗng nhiên có một đứa trẻ bên cạnh, đó là con của anh họ tôi.Cô bé với mái tóc được thắt bím, tay cầm cây kẹo mút nhìn chúng tôi cười rồi nói: "Cô ơi, cô đang làm gì vậy?"Mặt tôi nóng bừng, tôi nhanh chóng đẩy Yoongi ra."Yoojung, sao cháu không đi ăn cơm mà ở đây làm gì thế?"Yoojung nhìn tôi với đôi mắt to như trái nho và nói: "Cô không ăn cơm chỉ vì đến đây hẹn hò với anh đẹp trai sao?""..."Yoongi mỉm cười đứng trước mặt cô bé và nói: "Cô bé, cháu học cái này từ ai vậy?"Yoojung lắc đầu và nói một cách ngây thơ: "Cháu thấy mọi người trong các bộ phim truyền hình luôn nói như vậy.""...""Đừng nói linh tinh nếu không cô sẽ nói với mẹ cháu chuyện cháu bị điểm kém đấy."Yoojung bĩu môi: "Hừm, cô xấu xa!"Tận mắt chứng kiến đứa nhỏ rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, quay qua Yoongi nói: "Anh về được mấy ngày thế?"Anh rất tự nhiên nắm lấy tay của tôi: "Chắc là được đến lúc khai giảng ấy."Tôi nói: "Em có thể phải đi sớm hơn anh. Em mới là sinh viên năm nhất nên còn có rất nhiều việc phải làm."Yoongi xoa đầu tôi nói: "Vậy thì tôi sẽ cùng em đến trường.""Thật không?"Anh gật đầu, lại nở nụ cười.Thế rồi, một nụ hôn rơi thật sâu, cướp đi hơi thở của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz