ZingTruyen.Xyz

Tnt Longfic Thieu Nien Me An Luc

Lần tiến cung này, năm người ngoại trừ Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên, thì là lần tiến cung thứ hai.

Trong lúc ngồi trên xe ngựa tiến cung, sau khi qua đại môn, liền xuống khỏi xe ngựa, do Tiểu Lục Tử dẫn đường đi về hướng Ngự Thư Phòng.

Tường trong cung cao chót vót đầy uy nghiêm, con đường giữa hai bức tường thập phần rộng rãi, bảy người lần lượt đi vào, bất cứ lúc nào cũng có cung nữ và thái giám đi tới đi lui, liên tục dừng lại hành lễ với bọn họ.

Đợi bọn họ đi xa rồi, đám cung nữ đều không nhịn được dừng lại, khuôn mặt ửng đỏ len lén nhìn theo bọn họ.

Đi qua cung đạo, lại băng qua triều đường, ước chừng thời gian chưa tới nửa tách trà, mới đến trước cửa Ngự Thư Phòng.

Trên đường, Lưu Diệu Văn không khỏi thấp giọng lầm bầm: "Không có việc gì thì xây hoàng cung to như vậy làm gì cơ chứ."

Bên cạnh, Nghiêm Hạo Tường nghe thấy, khẽ ho một tiếng.

Rất nhanh Tiểu Lục Tử đã dừng lại, quay đầu cung kính: "Vương Gia, các vị đại nhân, xin các vị chờ một chút, để ta vào trong truyền lời."

Mã Gia Kỳ gật đầu: "Đi đi Lục công công."

Tiểu Lục Tử lại xoay người chắp tay cung kính với sáu người còn lại, lúc này mới đẩy một góc cửa, bước vào trong một bước.

"Ây, quy củ thật là nhiều, phiền chết đi được." Lưu Diệu Văn lại lần nữa không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tống Á Hiên bất nhã trợn trắng mắt: "Cảm thấy phiền thì đi đi, sao Nghiêm huynh người ta không cảm thấy phiền?"

Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường vẻ mặt trầm tĩnh bên cạnh, dùng cánh tay huých người kia một cái: "Tiểu Nghiêm huynh đệ cũng cảm thấy phiền, có đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường quét mắt nhìn Lưu Diệu Văn một cái, liền thu hồi ánh nhìn, tuy rằng không nói lời nào, nhưng mà Lưu Diệu Văn lại không thể giải thích được có thể nhìn ra được một chữ từ bên trong ánh mắt kia.

Ngốc.

? ?

Nghiêm huynh lạnh lùng của hắn từ khi nào mà ánh mắt lại trở nên phong phú như vậy?

"Khụ, đừng nói chuyện." Mã Gia Kỳ lo lắng bọn họ sẽ cãi nhau ở trước Ngự Thư Phòng, đặc biệt là Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn hai người này.

Ba người còn lại, lặng lẽ xem kịch.

Rất nhanh, cửa lớn Ngự Thư Phòng được mở ra, chỉ thấy Tiểu Lục Tử mở rộng cửa, cung kính nói: "Xin mời vào."

Bảy người bước vào bên trong.

Thánh thượng ngồi thẳng người sau Ngự trác.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, quét mắt lên người đệ đệ, sau đó từng người từng người một, cuối cùng rơi xuống trên người Lưu Diệu Văn, đồng tử sáng lên. Sau khi đợi bọn họ đứng vững hành lễ xong, liền nói: "Mau bình thân, Lưu huynh đệ đây là nguyện ý gia nhập Đốc Tra Ti sao?"

Cửa lớn phía sau lần nữa đóng lại, Lưu Diệu Văn chắp tay: "Thưa đúng vậy Thánh thượng, sáu người bọn họ, đều không nỡ để tại hạ rời đi."

Sáu người còn lại: ? ?

Bọn họ lúc nào không nỡ cơ chứ?

Thánh thượng lại là khuôn mặt cực kỳ vui vẻ, gật đầu: "Được, được, như vậy rất tốt. Các ngươi cứ yên tâm, trẫm đã hạ lệnh xuống, để Hộ bộ xây dựng phủ đệ cho năm người các ngươi."

Nếu đã gia nhập Đốc Tra Ti rồi, vậy thì chính là thần tử của y, thân là một quân vương tốt thập phần chăm sóc cho các thần tử, những chuyện này y tất nhiên đều sẽ sắp xếp thật tốt, chỉ là...

"Để hoàn thành còn cần thêm một ít thời gian, bởi vậy, vẫn phải để các ngươi tạm thời ở trong tửu lầu Huyên Nhã thôi."

"Thánh thượng yên tâm," Đinh Trình Hâm mỉm cười, "Việc này không ủy khuất."

"Không sai, tửu lầu Huyên Nhã vô cùng tốt, vì vậy vấn đề phủ đệ, thánh thượng không cần lo lắng." Hạ Tuấn Lâm cười híp mắt phụ họa, sau đó, còn nháy mắt vài cái với Tống Á Hiên.

Trương Chân Nguyên còn có Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường cũng lần lượt tỏ ý bọn họ nói rất đúng, bọn họ ở tửu lầu Huyên Nhã thập phần vui vẻ.

Tống Á Hiên:......

Bọn họ vui vẻ rồi, y không vui!

Thánh thượng hiểu rõ tâm tư của Tống Á Hiên đương nhiên nhìn thấy sắc mặt đang dần đen lại của y, khe ho một tiếng, đổi sang chủ đề khác: "Chuyện trong nhà lao, tra được đến đâu rồi?"

Bảy người cùng nói rõ ràng mọi chuyện, không chỉ có vậy, còn có những chuyện liên quan đến phát hiện ở Kinh Châu, chuyện đồ đằng sau lưng Đằng Cương, và cả chuyện bị giết hại như thế nào.

Sau đó, Hạ Tuấn Lâm còn đem quyển thư tịch được viết lại một phần ba, và bức họa tượng đồ đằng đều dâng lên trước mặt thánh thượng.

Nhìn bức đồ đằng trước mặt, cùng với nội dung được chép lại, mi tâm khẽ nhăn, trầm giọng: "Không ngờ đến, Đằng Cương vậy mà lại có liên quan đến Đường Sinh Hoa kia, vậy nên, các ngươi nghi ngờ Đằng Cương chính là bị người này giết?"

Mã Gia Kỳ gật đầu: "Dựa theo những mang mối trước mắt để nói, nội lực và khinh công của người giết Đằng Cương đều không tệ, mà nội lực và khinh công của Đường Sinh Hoa, không hề yếu."

Lưu Diệu Văn cũng nói: "Mạnh hơn ta."

Thánh thượng: "Nếu đã như vậy, Gia Kỳ, việc này giao cho đệ vậy."

Mã Gia Kỳ gật đầu: "Thần đệ tuân chỉ."

"Còn về bức đồ đằng và văn tự này..." Thánh thượng cầm bản vẽ, cau mày: "Trẫm cũng chưa từng nhìn thấy, Hạ huynh đệ, ngươi thật sự là toàn bộ đều có thể vẽ lại sao?"

Hạ Tuấn Lâm cười tự tin: "Chuyện này xin ngài cứ yên tâm, ta chỉ cần nhìn qua một lần, liền có thể nhớ được toàn bộ."

Thánh thượng an tâm: "Vậy thì phải vất vả cho ngươi rồi."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Không vất vả."

Thánh thượng gật đầu: "Sau khi đã chép lại xong, các ngươi đi bái phỏng thái sư một chút, thái sư hiểu biết sâu rộng, chắc là sẽ biết được chút ít."

Mã Gia Kỳ đáp: "Được, thần đệ cũng đang có ý này."

"Còn về dược này..." Thánh thượng cảm thấy trong lòng bất an, y cứ có cảm giác loại dược này, sẽ mang đến đả kích thập phần to lớn cho Hoa Hạ Quốc của họ.

Trương Chân Nguyên thở dài: "Dược này, e rằng cũng chỉ có Đường Sinh Hoa biết."

Nghiêm Hạo Tường trầm giọng: "Vậy nên, vẫn phải nhanh chóng bắt được Đường Sinh Hoa."

"Ta tin tưởng các ngươi. Đúng rồi, lần này phá được đại án Kinh Châu, các ngươi đều vất vả rồi, có thứ gì muốn được ban thưởng không?" Sự việc đều đã nói xong xuôi cả rồi, thánh thượng bèn hỏi về việc ban thưởng.

Ánh mắt Tống Á Hiên sáng lên: "Thánh thượng, thảo dân muốn đi quốc khố!"

"Còn có tại hạ!" Lưu Diệu Văn giơ tay lên, hai mắt sáng quắc.

Khóe miệng thánh thượng co giật, cừ thật, người nhớ nhung quốc khố của y bây giờ lại tăng thêm một người?

Thậm chí y hoài nghi, Lưu Diệu Văn này cũng là vì quốc khố nên mới đáp ứng gia nhập Đốc Tra Ti.

Bên cạnh, Tiểu Lục Tử còn có đám cung nữ tùy tùng đều không nhịn được cười, cúi đầu, mạnh mẽ nhịn xuống ý cười.

Mã Gia Kỳ bất lực đưa tay che mặt, bốn người bên cạnh, ngay cả trên gương mặt của Nghiêm Hạo Tường, cũng có vài phần ý cười.

Kết quả, thánh thượng đương nhiên là đáp ứng cho bọn họ vào quốc khố, chẳng qua là không phải hiện tại, phải đợi đến sau khi các quốc khác tiến cống, suy cho cùng...

Trước đó Tống công tử này chỉ thiếu chút nữa là vơ vét sạch sẽ bảo bối bên trong quốc khố rồi!

Cũng may Tống công tử không cần tiền chỉ cần bảo bối, nếu không, thánh thượng chắc phải đau lòng chết mất.

Còn về những người khác, cũng không tỏ ý muốn ban thưởng thứ gì, chẳng qua, thánh thượng nhất định sẽ không thiếu phần bọn họ, toàn bộ đều ban thưởng vạn lượng bạc, hàng trăm cuộn vải vóc tơ lụa còn có một trăm nô bộc, đợi đến khi phủ đệ được xây dựng xong, lại lần lượt đưa đến phủ đệ của từng người.

Nhưng là, thánh thượng lúc này thập phần chu đáo lại hoàn toàn không ngờ đến, y tận tâm tận lực như vậy để cải thiện cuộc sống của bọn họ, sau khi bảy tên tiểu tử thối này quen thuộc với nhau rồi, toàn bộ đều chen chúc sống trong Đốc Tra Ti. Năm tòa phủ đệ to lớn kia, thời gian sống cộng lại cũng không vượt quá mười ngày, hoàn toàn trở thành đồ trang trí.

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.

Sau đó, thánh thượng cũng không còn gì cần nói nữa, giữ Mã Gia Kỳ lại tán gẫu vài câu, liền để bọn họ rời đi.

Sau khi rời khỏi, Mã Gia Kỳ ngay lập tức đi tìm họa sư để vẽ lại chân dung của Đường Sinh Hoa, cho sao chép ra hàng ngàn bản, để cho thủ hạ dán ở khắp mọi các ngõ ngách trong đô thành, còn có ở bên ngoài tất cả các cổng thành của đô thành, tiến hành treo thưởng nếu bắt được.

Ngoài ra, ngoại trừ Hạ Tuấn Lâm vẫn phải tiếp tục viết lại nội dung quyển thư tịch kia, sáu người còn lại cũng tự mình dẫn theo một tiểu đội, truy nã trong toàn thành đô thành.

Nhưng mà, liên tục ba ngày sau đó, đến cả cái bóng của Đường Sinh Hoa cũng không thấy, cứ như là bốc hơi giữa nhân gian này vậy.

"Tên Đường Sinh Hoa này rốt cuộc là đi đâu rồi? Chúng ta tìm kiếm nhiều ngày như vậy, cư nhiên đến cả một cái bóng cũng không nhìn thấy?" Quay về Đốc Tra Ti, Tống Á Hiên mệt không chịu nổi đặt mông ngồi thườn ra trên ghế, cầm lấy ấm nước trên bàn uống ừng ực.

Mã Gia Kỳ nhìn sắc mặt y ẩn ẩn có chút nhợt nhạt, lo lắng lên tiếng: "Thân thể đệ còn chưa khỏe hẳn, sau này không cần ra ngoài nữa, quay về biệt viện của đệ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Trương Chân Nguyên lấy ra một bình sứ, đưa cho Tống Á Hiên: "Cái này có thể bổ nguyên khí, mỗi ngày một viên, có thể giúp huynh sớm ngày hồi phục."

"Trương huynh, huynh bất công, ta cũng muốn!" Lưu Diệu Văn lên án.

Những ngày này chung sống cùng với nhau, quan hệ giữa Lưu Diệu Văn với bọn họ cũng ngày càng gần gũi, thỉnh thoảng cũng sẽ trêu ghẹo bọn họ.

Chỉ có Nghiêm Hạo Tường vẫn là dáng vẻ trầm mặc ít lời, lúc bọn họ trêu ghẹo lẫn nhau, cũng chỉ yên lặng ở một bên theo dõi. Đặc biệt là ánh mắt nhìn theo Trương Chân Nguyên, Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm phát hiện ra không chỉ một lần, trong ánh mắt hắn nhìn theo Trương Chân Nguyên, còn mang theo một chút bi thương.

Nếu như không phải Nghiêm Hạo Tường là một thân nam tử, bọn họ còn nghi ngờ có phải là Trương Chân Nguyên trước đây đã phụ tình hắn hay không.

Đinh Trình Hâm nghe Lưu Diệu Văn oán trách, liếc hắn một cái: "Ngươi nhìn mình xem, sắc mặt hồng hào thân thể không biết là khỏe cỡ nào, luyện dược không dễ, đừng lãng phí dược hoàn!"

"Đúng vậy." Tống Á Hiên vươn tay nhận lấy bình sứ, nhét vào trong vạt áo trước ngực.

Lưu Diệu Văn khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm càu nhàu: "Keo kiệt."

"Các vị đều quay về rồi à?" Lúc này, Hạ Tuấn Lâm cười ha ha bước vào trong phòng, trên tay còn cầm một xấp giấy.

Ánh mắt nhóm người sáng lên.

Mã Gia Kỳ kinh ngạc vui mừng: "Hạ huynh, đây là đều làm xong rồi?"

Hạ Tuấn Lâm đặt chồng giấy lên bàn, động cổ tay một chút: "Không sai, mọi người nhìn xem, có sai lệch gì không."

Nói rồi, nhìn sang Trương Chân Nguyên. Người sau lập tức hiểu ý, lấy ra một bình cao dược từ trong túi tùy thân, đưa cho Hạ Tuấn Lâm.

Mấy người cẩn thận từng li từng tí lật xem xấp giấy, nghe thấy lời Hạ Tuấn Lâm nói, Đinh Trình Hâm lắc đầu: "Chúng ta đều không có năng lực xem qua là nhớ, làm sao có thể nhìn ra sai sót?"

Nhưng mà, bọn họ không hề lo lắng về năng lực nhìn qua là nhớ của Hạ Tuấn Lâm.

"Vậy cũng đúng." Hạ Tuấn Lâm dùng cao dược của Trương Chân Nguyên, cười khà khà. Cơn đau mỏi ban đầu trên tay, sau khi dùng cao dược của Trương Chân Nguyên, hoàn toàn biến mất.

Bọn họ lật xem một chút, Mã Gia Kỳ liền dán tất cả các trang giấy lại thành một quyển sổ, ngày hôm sau, chuẩn bị đưa đến phủ thái sư.

=====

Dưới tầng tầng mây mù vấn vít, bao quanh những ngọn núi.

Người đời đều không biết rằng, bên dưới vách núi cao chót vót kia, là một hồ nước rộng lớn, bên trái, lại là một thác nước.

Bên phải hồ đi qua khoảng mười bước, là một căn nhà nhỏ thấp.

Bày biện trong nhà đơn giản, thậm chí còn có chút sơ sài, nhưng mà lúc nữ tử tỉnh lại, vẫn là có thể ngửi thấy một cỗ dược hương mờ mờ ẩn ẩn trong căn phòng.

Vết thương trên người đều đã được xử lý băng bó, y phục cũng được thay đổi, trước mắt mặc một bộ thô y tiện dụng. Nàng ngọ nguậy ngồi dậy, nhìn thấy vết thương trên cổ tay mình buộc một mảnh khăn lụa mềm mại, bên trên còn thêu hình cây trúc.

Nhưng mà, người thêu cây trúc rõ ràng là không tinh việc thêu thùa, cây trúc này bị người đó thêu thành dáng vẻ nghiêng lệch như chữ bát (八), đường may cũng rất loạn, thoạt đầu nhìn, cứ ngỡ là rễ của mấy cây thân gỗ.

Nâng mắt lên, liền có thể nhìn thấy ở trên bàn phía ngoài không xa, có hai củ khoai lang sớm đã nguội lạnh. Còn có y phục của nàng, cũng được giặt giũ sạch sẽ, xếp gọn gàng ở bên đầu giường.

Có chút mù mờ nhìn xung quanh bốn phía, dần dần, nàng khôi phục lại ký ức trước khi mất đi ý thức của bản thân.

Nàng rơi xuống từ trên vách núi, sau khi phá vỡ những tầng mây mù kia, nàng phát hiện ra cái hồ bên dưới. Trong lòng nàng kinh hỉ vạn phần, phản ứng đầu tiên chính là đẩy ra nội lực còn sót lại trong đan điền, bảo vệ tâm mạch của bản thân.

Nhưng cho dù là như vậy, lúc rơi xuống nước, nàng vẫn bị một lực công kích cực lớn đập đến thiếu chút nữa là hôn mê.

Nước lạnh thấu xương bao bọc lấy nàng, dựa vào ý thức còn lại, nàng liều mạng bơi đến bên bờ. Nhưng tiếp sau đó, nàng triệt để không còn chút sức lực nào, nằm sấp trên mặt đất, không cách nào động đậy.

Chính vào lúc ý thức ý thức chuẩn bị mất đi, nàng đột nhiên mơ hồ nhìn thấy, trước mặt xuất hiện một góc áo trắng thuần, cùng với, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương thảo dược nhàn nhạt.

"Cứu ta..."

Nữ tử nhớ, sau khi bản thân khó khăn nói ra hai chữ này, liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Sau đó, nàng cảm thấy cơ thể nóng lên, chìm chìm nổi nổi, huyền ảo mơ hồ, thập phần khó chịu. Trên đường đi nàng từng có chút ý thức mờ ảo, lờ mờ nhìn thấy, một thân ảnh mảnh khảnh lay động trước mặt nàng.

Chất lỏng đắng chát được đút vào trong miệng nàng, quét đi cơn khô nóng trong cơ thể nàng, sau đó, nàng lại chìm vào giấc ngủ say.

Trước mắt, nàng không hề biết, ân nhân là ai.

Nàng chống cự bước xuống giường, đi đến cửa, đẩy cửa ra, lại nhìn thấy bên ngoài chỉ có núi, mọi thứ đều im ắng, làm gì còn có thân ảnh mảnh khảnh màu trắng nào.

Lại nhìn vào trong căn phòng, trừ nàng ra, cũng không có vết tích sinh sống của bất cứ người nào.

Hít sâu một hơi, xem ra, ân nhân sớm đã rời đi rồi. Cũng phải, dáng vẻ này của nàng, vừa nhìn liền có thể nhận ra là bị truy sát, sẽ sống ở nơi này, nhất định là tị thế ẩn cư tại đây.

E rằng, là lo sợ sẽ bị nàng liên lụy.

Khẽ thở dài một hơi, đỡ lấy cơ thể đi đến lấy hai củ khoai lang kia cho vào trong lòng ngực, lại đi đến cầm lấy y phục của bản thân, tiếp theo, rời khỏi căn nhà gỗ này.

Nàng không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng đi đến đô thành, tìm Đốc Tra Ti!

Chỉ có Đốc Tra Ti, mới có thể bắt bọn ác ôn, trừng trị bằng pháp luật!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz