Tnt Longfic Thieu Nien Me An Luc
Thị vệ xoa xoa đầu, không hiểu nhìn theo hướng bọn họ rời đi.Mãi cho đến khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất, hắn mới thu lại ánh nhìn, đứng thẳng người, tiếp tục canh gác.Mà hắn không biết rằng, ở bức tường không xa phía sau hắn, có một bóng người nhanh chóng từ mái hiên bên cạnh nhảy vọt xuống, trực tiếp vượt qua bức tường, nhảy vào phía bên trong Đốc Tra Ti.Toàn bộ Đốc Tra Ti lớn hơn gấp hai lần so với tửu lầu Huyên Nhã.Trong đó, đối diện với cửa chính là công đường của Đốc Tra Ti, nằm ngay chính giữa của Đốc Tra Ti, phía sau công đường, chính là đại sảnh - nơi dùng để nghỉ ngơi tạm thời và nghị sự. Nằm ở phía bên trái, là hình phòng chuyên để giam giữ tội phạm, còn ở bên phải, lại có một Tàng Thư Lâu, một lượng lớn các hồ sơ đều được cất giữ ở Tàng Thư Các.Trong Đốc Tra Ti canh giới nghiêm ngặt, đặc biệt là khu vực bên cạnh Tàng Thư Lâu, cứ cách mỗi nửa tiếng đồng hồ sẽ có một đội thị vệ nhỏ tuần tra ngang qua. Nhưng cho dù là như vậy, bóng dáng kia thấp thoáng xuất hiện trong Đốc Tra Ti, vẫn không có một thị vệ nào phát hiện ra.Tàng Thư LâuỞ nơi này bình thường trừ Mã Gia Kỳ ra, cũng chỉ có vài tên hầu nhỏ chuyên môn lau dọn mới có thể vào, những thời gian khác hầu hết đều là khóa kín cửa.Nhưng mà, hôm nay lại mở cửa.Lúc này, đội thị vệ tuần tra đến trước vừa rời khỏi, một thân ảnh đáp xuống nhẹ nhàng ở trước cửa lớn của Tàng Thư Các, tay khẽ đẩy một cái, liền mở ra cánh cửa lớn của Tàng Thư Các.Đập vào mắt, chính là những hàng giá sách thẳng tắp, bên trên giá sách, được đặt những tập hồ sơ gọn gàng ngăn nắp, được sắp xếp theo ngày tháng năm khi sự việc xảy ra.Nước ta từ khi lập quốc, đã có lịch sử hơn 100 năm, vì vậy bên trong Tàng Thư Các này cất giữ hồ sơ những vụ án có niên đại cả trăm năm, người tới nhìn ngắm những tập hồ sơ ngăn nắp gọn gàng này, không kiềm được mà ho nhẹ vài tiếng, sau đó chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước.Bỗng nhiên, vừa bước chân ra, đột nhiên trước mắt thoáng qua một luồng sáng, một cơn gió lớn pha lẫn sát khí lạnh lẽo ập tới, người đến ánh mắt chợt sáng lên, ngay lập tức quay người, nhanh chóng bước đi, tránh người sang một bên.Cũng chính vào lúc này, đao thép sáng bóng bổ ngay xuống nơi y đứng lúc đầu, lưỡi đao chém sâu xuống dưới sàn nhà, cán đao vẫn đang khẽ run.Khóe miệng người đến khẽ nhếch lên, lúc ngước mắt lên, liền nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường một thân bố y như cũ chầm chậm đi qua.Lúc Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy hắn, đôi mắt lạnh lẽo chợt thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thấp giọng nói: "Ta không nghĩ tới là đệ, xin lỗi."Lưu Diệu Văn tức giận, hai mắt trừng to, đáp: "Nghiêm Hạo Tường! Huynh là muốn giết ta sao?"Nhìn một chút vào cái lực đạo này, cũng may Văn ca y khinh công siêu việt tránh sang một bên, nếu không thì chẳng phải bây giờ y đã bị chẻ thành hai mảnh rồi sao? !Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn phẫn nộ đùng đùng, vẻ mặt bình tĩnh đi đến vừa rút thanh đao đang cắm sâu trên mặt đất, vừa giải thích: "Ta từng đồng ý với Phong Vương." Không để những hồ sơ ở nơi này có một chút tổn hại nào, nếu như y đã đồng ý rồi, vậy thì y nhất định sẽ làm được.Nhưng mà..."Đệ làm sao lại tới đây?" Trong đôi mắt an tĩnh của Nghiêm Hạo Tường lóe qua một tia tinh nghịch, người này không lẽ là tới giúp bản thân nhỉ?Lưu Diệu Văn khẽ ho một tiếng, bèn ngẩng đầu, nhìn sang giá sách bên cạnh: "Chán, nên sang đây xem thử."Nghiêm Hạo Tường lại đoán ra được vài phần, khẽ nhướn mày: "Hóa ra phi tặc cũng thích đọc sách."Lưu Diệu Văn:... Y chuẩn bị không muốn cùng người này thảo luận về vấn đề này nữa, trực tiếp nói ra mục đích của bản thân: "Đừng trì hoãn nữa, huynh đã tìm ra chưa? Tiểu gia ta hôm nay tâm trạng khá tốt, giúp huynh một chút."Nói đến đây, ánh mắt Nghiêm Hạo Tường tối sầm lại: "Vẫn chưa."Lưu Diệu Văn nhẹ cau mày, đi đến bên cạnh hắn, vỗ mạnh vai hắn một cái: "Đi, ta giúp huynh tìm, hai người ít nhiều gì cũng nhanh hơn một người."Nghiêm Hạo Tường do dự trong chốc lát: "Không được làm hỏng hồ sơ, cũng không được trộm."Nghe đến đây, Lưu Diệu Văn không nhịn được mà trợn trắng mắt."Ta nói này huynh đệ, tuy rằng ta là phi tặc, nhưng mà ta cũng chỉ lấy vàng bạc châu báu, trộm cái đống giấy rách này làm gì?"Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn, khàn giọng: "Vậy thì đệ tại sao lại giúp ta?"Lưu Diệu Văn đảo mắt, sau đó cười đáp: "Cảm động rồi? Không ngờ tới Nghiêm đại hiệp cũng biết cảm động."Vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường khẽ co giật một chút, lười nói nhiều với hắn, quay người đi vào bên trong những dãy hồ sơ.Cái người này thật sự là không một khắc nào nghiêm túc được hết, thực tế vẫn nên là trực tiếp làm việc vậy.Lưu Diệu Văn cúi đầu khẽ cười, sau đó cũng đi theo vào bên trong giá sách.Trước đó từng nói, hồ sơ trên giá đều là dựa theo thời gian để sắp xếp. Nhưng mà đối với Nghiêm Hạo Tường, lúc đó y vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa sự việc đó là đả kích quá lớn đối với y, đoạn kí ức đó thật sự là quá mơ hồ rồi.Điều duy nhất y nhớ, chính là lửa, ngọn lửa lớn ngập trời, còn có tiếng kêu thảm thiết của phụ mẫu trước khi chết thảm.Vì vậy nói về thời gian, y chỉ có thể xác định là vào 7-8 năm trước.Mà trong vòng một năm đó, hồ sơ của khắp các nơi trong nước cộng lại cũng đã trên ngàn vụ, vậy nên đối với bọn họ mà nói, đây cũng là con số cực kỳ lớn.Đối mặt với số lượng lớn những tập hồ sơ như vậy, Nghiêm Hạo Tường vốn vững như núi cũng xuất hiện vài phần đau đầu, từ khóe mắt không khỏi nhìn Lưu Diệu Văn một cái, lại vô tình mà phát hiện.Người này cầm cuốn sách, cứ lật từng trang từng trang một, ánh mắt chuyên chú, vô cùng nghiêm túc.Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường khẽ nhếch lên, xem ra, hắn là thật lòng muốn giúp y.Bên còn lại, Lưu Diệu Văn cũng không phải là không cảm nhận được ánh nhìn của Nghiêm Hạo Tường, trong lòng có chút đắc ý, mà trong lúc lật qua một trang khác của tập hồ sơ, ngón tay khẽ dừng lại một chút, ánh mắt xuất hiện một tia bất thường.Vẻ mặt khẽ thay đổi, hắn chính là nhớ thật kỹ nội dung của trang này vào trong tim mình.Đại khái khoảng tầm nửa tiếng sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói:"Nghiêm công tử có ở đó không? Chủ tử nhà tôi muốn tìm ngài đến tửu lầu Huyên Nhã, thánh thượng phía bên đấy hạ ý chỉ!"Hai người nhìn nhau, thuận tay sắp xếp lại đống hồ sơ một chút, hai người cùng lúc bước ra khỏi Tàng Thư Các.Bên ngoài, thị vệ nhìn thấy hai người cùng nhau đi ra, hai mắt trợn to kinh ngạc.Đây làm sao vẫn còn có thêm một người?Không phải chỉ có một mình Nghiêm đại nhân thôi sao?Người còn lại vào từ lúc nào vậy!******Nói đến đầu bên kia, Mã Gia Kỳ cầm theo thánh chỉ cùng với Tống Á Hiên hùng hùng hổ hổ quay về tửu lầu Huyên Nhã, lại phát hiện người cần tìm không có một ai đang có mặt tại tửu lầu cả.Đinh Trình Hâm, Hạ Tuấn Lâm, Trương Chân Nguyên chạy ra ngoài đi dạo rồi, lúc này đều không biết là đã đi dạo đến con đường nào của đô thành rồi, Mã Gia Kỳ chỉ có thể phái người đi đến những nơi có thể vui chơi để tìm người.Về Nghiêm Hạo Tường y đương nhiên biết hắn đang ở đâu, hắn cầm lấy chìa khóa Tàng Thư Các cùng với thủ dụ của bản thân, khẳng định là đến Đốc Tra Ti rồi, thế là ngay lập tức liền phái người hầu thân cận bên cạnh mình đi đến Đốc Tra Ti tìm người.Còn về Lưu Diệu Văn, hắn ước chừng sẽ không tham gia vào vụ án lần này, cũng sẽ không quan tâm bọn họ đi đâu.Người đi ra ngoài tìm vẫn còn chưa quay về, Tống Á Hiên ngồi bên bàn uống một ngụm trà giải khát, quạt gấp liên tục ve vẫy trước ngực hắn. Không khí oi bức trước khi mưa to là thứ khiến người ta khó chịu nhất, lần đi đi về về này, Tống Á Hiên chỉ cảm thấy bản thân nóng đến mức một thân ướt đẫm mồ hôi.Mã Gia Kỳ cũng không khá khẩm hơn, cũng một thân đầy mồ hôi, vào lúc ngay sau khi Tống Á Hiên rót trà cũng liền uống ngay một ly.Bên này, Tống Á Hiên liếc nhìn thánh chỉ trong tay Mã Gia Kỳ: "Vương gia, huynh nghĩ thật sự là có kẻ buôn người sao? Đệ cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy." Không thể nào có việc Thứ Sử bên đấy đến cả một vết tích nhỏ cũng không tìm thấy, trừ phi...Tên Thứ Sử đó có ý che giấu.Mã Gia Kỳ lắc đầu: "Tất cả những thứ này phải đợi chúng ta đến đó mới biết được."Những tài liệu được báo lên cũng là viết một cách vô cùng qua loa, có thể nhìn ra được là rất vội vã, không kịp để viết quá tỉ mỉ, vì vậy tất cả đều không dễ nói.Tống Á Hiên nhún vai, quay đầu nhìn ra sắc trời có chút âm u ở phía ngoài, không khỏi mắng một câu: "Thiệt tình, mấy người bọn họ sao còn chưa chịu về nữa vậy!"Vậy nên, ba vị kia rốt cuộc là đi đâu rồi?Vào lúc tìm thấy ba người này, đang làm ổ trong một quán rượu nhỏ uống rượu.Quán rượu nằm bên cạnh Thái Hồ ở phía tây của đô thành, nơi này chính là một trong những nơi cảnh sắc tuyệt vời nhất của đô thành. Thái Hồ siêu lớn, ở chính giữa còn có một Hồ Tâm Đình, trên hồ còn có thuyền bè qua lại, là nơi mà những văn nhân mặc khách cực kỳ yêu thích.Bên cạnh hồ có không ít quán rượu, phía còn lại lại là những dãy núi, ba người đang ngồi trong một quán rượu, thưởng thức mỹ cảnh ở bên ngoài.Hạ Tuấn Lâm cầm lên một ly rượu, nhìn tên thị vệ đang thở hồng hộc chạy đến, liền đưa ly rượu cho hắn: "Uống ly rượu, nghỉ ngơi một chút?"Tên thị vệ liên tục xua tay, thở hổn hển nói: "Không, không cần đâu. Vẫn....vẫn là mời ba vị nhanh chóng theo tiểu nhân về, thánh thượng có thánh chỉ!"Đinh Trình Hâm gật đầu: "Vậy chúng ta nhanh chóng quay về thôi.""Được thôi." Hạ Tuấn Lâm thu tay về, uống cạn một ly rượu, sau khi cùng với Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên đứng dậy thanh toán, bèn nhanh chóng quay về tửu lầu Huyên Nhã.Sau khi quay về, bọn họ phát hiện Nghiêm Hạo Tường đã ở đó rồi, đến cả Lưu Diệu Văn cũng ở đó.Điều này khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, Lưu Diệu Văn vòng tay ôm ngực, nhướn mày nói: "Làm gì mà kinh ngạc vậy, ta không thể ở đây?"Hạ Tuấn Lâm nhún vai: "Nào dám nào dám, ngài muốn ở đâu thì cứ ở đó đi."Lưu Diệu văn khẽ hừ một tiếng.Mã Gia Kỳ nhìn thấy người đều đã đến đủ rồi, bèn cầm thánh chỉ lên, cười hòa giải: "Vậy thì bây giờ, ta tuyên bố nội dung thánh chỉ."Sáu người nghe thấy, lần lượt quỳ xuống.Nội dung của thánh chỉ rất đơn giản, nói rõ chiêu gọi năm người gia nhập Đốc Tra Ti, vào ngày mai trực tiếp nhậm chức. Ba ngày sau đó, trong cung cũng tổ chức yến tiệc, tất cả bọn họ đều phải tiến cung dự tiệc, sau cùng, ngoài Lưu Diệu Văn ra, tất cả đều đi đến Kinh Châu tham gia điều tra vụ án nhiều trẻ em liên tục mất tích.Đinh Trình Hâm tiếp nhận thánh chỉ, đứng lên, cau mày: "Kinh Châu làm sao lại có nhiều trẻ em mất tích như vậy?"Mã Gia Kỳ gật đầu: "Trước mắt chúng ta cũng không cách nào biết được tình hình chi tiết cụ thể, không biết Đinh huynh có nguyện ý đi không?"Hạ Tuấn Lâm cười híp mắt: "Đinh ca khẳng định là nguyện ý đi rồi.""Không sai, Đinh ca của chúng ta thích nhất là đi phá án." Trương Chân Nguyên cười gật đầu.Đinh Trình Hâm khẽ ho một tiếng: "Hai đệ hiểu ta quá ha.""Đó là hiển nhiên mà." Hai người cười hì hì.Mã Gia Kỳ nhìn bọn họ, lắc đầu cười, chuyển mắt nhìn sang Nghiêm Hạo Tường: "Nghiêm huynh, lần này cũng phiền huynh đi với bọn ta một chuyến rồi."Nghiêm Hạo Tường ngước mắt nhìn, lắc đầu: "Không sao."Mã Gia Kỳ nhớ ra gì đó, hỏi: "Có tìm được không?"Nghe vậy, Nghiêm Hạo Tường có chút khổ tâm trả lời: "Vẫn chưa.""Tìm cái gì vậy?" Tống Á Hiên tò mò sáp lại gần.Lưu Diệu Văn đột nhiên chen vào: "Chuyện người lớn trẻ con thì hiểu gì? Đừng hỏi đừng hỏi."Tống Á Hiên trừng mắt."Trẻ nhỏ? Ta lớn hơn đệ đấy tên tiểu tử thối!""Được rồi được rồi," Mã Gia Kỳ sợ bọn họ sẽ lại náo một trận, nhanh chóng nói, "Qua vài ngày nữa là phải xuất phát rồi, như vậy đi, mọi người đều quay về chuẩn bị một chút đi."Tống Á Hiên khẽ hừ một tiếng không nói nữa, ngược lại là ánh mắt của Lưu Diệu Văn có chút mập mờ, hỏi: "Phong Vương, vụ án thật sự xảy ra ở Kinh Châu?""Đúng vậy," Mã Gia Kỳ nhìn hắn, "Sao vậy Lưu huynh.""Ba ngày sau, ta cũng muốn cùng với mọi người đi đến Kinh Châu."Sáu người vừa nghe, ai ai cũng thất kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz