Chap 7: Đau
Ánh nắng ban mai len qua rèm cửa penthouse, chiếu rọi lên khuôn mặt Firstone đang say ngủ. Cậu nằm cuộn tròn trong chăn lụa, cơ thể mỏi mệt sau đêm qua ~đêm đầu tiên họ thực sự thuộc về nhau. Tle dậy sớm hơn, mặc áo choàng tắm, đứng bên giường nhìn cậu đầy trìu mến. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai đó đến thế, đến mức sẵn sàng đánh đổi tất cả.
"Em yêu, dậy thôi." ~anh thì thầm, hôn nhẹ trán cậu.
Firstone mở mắt, mặt đỏ bừng khi nhớ lại những khoảnh khắc nóng bỏng đêm qua.
"Anh... em xấu hổ quá." Cậu kéo chăn che mặt, nhưng Tle cười khẩy, kéo xuống: "Xấu hổ gì? Em là vợ anh rồi. Ăn sáng đi."
Anh mang khay cháo hải sản, anh gọi cả đầu bếp riêng làm, dù khá đắt đỏ nhưng anh chả quan tâm~ đút cho cậu từng muỗng.
"Ăn nhiều vào, hôm nay anh đưa em đi làm đồ án mới." ~ Firstone cúi đầu, ăn ngoan ngoãn, lòng ấm áp lạ lùng.
Nhưng niềm vui chỉ giây phút ngắn ngủi. Điện thoại Firstone rung liên hồi. Là số lạ, Pam gửi ảnh: những tấm hình lén chụp khoảnh khắc thân mật của cậu và Tle đêm qua, từ góc camera ẩn trong penthouse.
Kèm tin nhắn: "Thằng trà xanh, mày cướp Tle của tao. Xem ba mày nghĩ sao đi."
Firstone tái mặt, tay run rẩy. "Anh... Pam chụp lén chúng ta."
Tle giật điện thoại, mặt tối sầm: "Cô ta dám."
Anh gọi Bank ngay: "Kiểm tra camera penthouse, khóa hết. Và chuẩn bị mọi bằng chứng để kiện cô ta."
Nhưng muộn rồi, Firstone nhận cuộc gọi từ y tá bệnh viện: "Em trai, ba em lên cơn ho dữ dội, đang cấp cứu. Có người đến thăm, đưa ảnh gì đó khiến ông giận lắm."
Firstone hoảng loạn: "Em đến ngay!" ~ Cậu lao ra khỏi penthouse, bắt taxi đến bệnh viện Thonburi, Tle đuổi theo bằng xe riêng.
Bệnh viện Pam đã ở đó trước, đứng bên giường ba Peak. Cô ta mặc váy đen sang trọng, tay cầm xấp ảnh in màu: những khoảnh khắc Tle ôm Firstone ở văn phòng, hôn trong mưa, thậm chí cảnh thân mật đêm qua ghép chỉnh sửa. Ba Peak nằm trên giường, mặt xanh xao, máy thở kêu bip bip, mắt đỏ hoe giận dữ.
Pam cười khẩy: "Chú ơi, con trai chú là trà xanh thứ thiệt. Nó quyến rũ Tle, cướp bạn trai con. Đây, ảnh chứng minh. Nó bán thân để được tài trợ đồ án, giờ còn làm chú bệnh nặng hơn."
Ba Peak cầm ảnh, tay run: "First... mày làm gì vậy? Ba nuôi mày ăn học để mày làm mấy chuyện mất mặt này à?"
Firstone lao vào phòng đúng lúc, quỳ xuống bên giường: "Ba... không phải vậy! Con và anh Tle"
Ba Peak hét lên, giọng yếu nhưng giận dữ: "Im mồm! Tao không có con trai như mày! Đi ra, đừng để tao thấy mặt mày nữa!"
Firstone khóc nức nở, tay níu áo ba: "Ba... con xin lỗi, con yêu anh ấy thật mà..."
Pam chen vào, cười đắc thắng: "Yêu? Mày chỉ là đồ chơi của Tle thôi. Chú đừng tin, nó lại làm cho chú bệnh nặng hơn đấy."
Ba Peak quay mặt: "Đi đi! Tao không muốn gặp mày nữa!"
First quỵ ngã, y tá kéo cậu ra ngoài. Tle chạy đến, ôm cậu: "First, bình tĩnh. Anh sẽ giải thích."
Nhưng cậu đẩy anh ra: "Giải thích? Ảnh này do Pam chụp lén ở nhà anh! Anh bảo vệ em kiểu gì? Ba em giận đến suýt chết!"
Tle mặt tái: "Anh sẽ xử Pam. Em ở đây, anh vào nói với ba em."
Firstone lắc đầu, khóc: "Đừng! Ba không muốn gặp ai cả. Em... em đi đây."
Cậu gom hết tiền tiết kiệm 200k baht từ lương trợ lý, đưa cho y tá: "Chị... nhờ chị chăm ba em nhé. Em sẽ gửi thêm sau."
Y tá gật đầu lo lắng. Firstone rời bệnh viện, bắt taxi về căn nhà cuối hẻm. Cậu khóa cửa, ngồi co ro trong góc tối, không ăn không uống, chỉ khóc. Điện thoại rung liên hồi, không ai khác là những cuộc gọi từ Tle, nhưng cậu tắt máy.
Suốt 4 ngày, First tự nhốt mình. Không ăn, chỉ uống nước cầm hơi, cơ thể yếu đi trông thấy. Đồ án tốt nghiệp dang dở trên bàn, bản vẽ nhòe nhoẹt vì nước mắt. Tâm lý cậu bất ổn, cứ nghĩ đến ba Peak giận dữ, đến ảnh lan truyền, cậu lại ôm đầu khóc:
"Em sai rồi. Em không nên yêu anh Tle."
Tle trong lúc đó, phát điên vì lo lắng. Sáng hôm sau, cậu không đến công ty, anh gọi mãi không được: "Bank, kiểm tra camera nhà First! Gửi người tìm cậu ấy!"
Bank báo: "Nhà cậu ấy khóa cửa, không ai ra vào. Có lẽ cậu ấy ở trong."
Tle lao đến hẻm, đập cửa: "First! Mở cửa đi! Anh lo cho em!"
Không tiếng trả lời. Anh chờ ngoài cửa suốt đêm, nhưng Firstone đã lén ra sau nhà, bắt xe buýt về nhà dì họ ở vùng quê Lopburi ~ nơi hẻo lánh, không điện thoại, chỉ có ruộng đồng và sông nước. Dì họ là bà Ker đón cậu với vẻ lo lắng: "Con sao vậy? Mặt xanh xao thế?"
First khóc: "Dì... con mệt. Cho con ở tạm vài ngày."
Cậu ẩn mình ở đó, tâm lý suy sụp, không ăn nổi, chỉ nằm nhìn trần nhà, nghĩ đến ba Peak và Tle.
Tle nháo nhào tìm kiếm suốt 1 tuần. Anh thuê thám tử, kiểm tra ga tàu, sân bay, gọi cho bạn bè cậu ở trường. Công ty lung lay vì scandal, nhưng anh mặc kệ: "Bank, giao công ty cho cậu xử lí. Tôi phải tìm First."
Cuối cùng, thám tử báo: "Cậu ấy ở Lopburi, nhà dì họ."
Tle lái xe 3 giờ đến nơi, đứng trước căn nhà tranh vách đất. Dì Ker mở cửa: "Cậu là...?"
"Dạ con là Tle, bạn trai First. Con muốn gặp cậu ấy."
Firstone nghe tiếng, chạy ra sân sau, nhưng Tle đuổi theo: "First! Đừng chạy! Anh tìm em suốt tuần!"
Cậu quay lại, mắt đỏ hoe, cơ thể gầy guộc: "Anh về đi! Em không muốn về. Ba từ mặt em rồi, đồ án thì hỏng, mọi người chửi em là trà xanh! Em chịu hết nổi!"
Tle quỳ xuống, ôm chân cậu: "Anh xin lỗi. Anh sẽ sửa hết. Về với anh đi."
Firstone khóc: "Không! Em đau lắm... em cần thời gian."
Tle không buông: "Anh sẽ vào bệnh viện, giải thích cho ba em."
Anh lái xe về Bangkok ngay, đến bệnh viện Thonburi. Ba Peak nằm đó, mặt vẫn giận dữ.
Tle quỳ bên giường: "Chú... con là Tle. Con yêu First thật lòng. Ảnh là thật, con yêu First cũng là thật, nhưng Pam làm vậy để hại cậu ấy. Con xin lỗi vì đã làm chú đau. Con hứa con sẽ bù đắp, sẽ cưới First, sẽ chăm chú như cha ruột."
Ba Peak nhìn anh, nước mắt lăn: "Mày... yêu nó thật?"
Tle gật: "Con yêu cậu ấy hơn mạng sống. Con sẽ mang cậu ấy về, chú yên tâm."
Ba Peak thở dài: "hmmmm... tao tin mày. Nhờ mày chăm nó dùm. Nó yếu lòng lắm."
Tle thanh toán hết chi phí viện, thêm 500k cho phẫu thuật và giải quyết Pam: gọi luật sư, kiện cô ta tội vu khống, hack camera, thu hồi cổ phần. Pam phải gánh chịu hậu quả mà cô ta đã gây ra.
Tle quay lại Lopburi, quỳ trước Firstone lần nữa: "Ba em gửi lời, chú nhờ anh chăm em. Về đi, em yêu. Anh sẽ không để em đau nữa."
Firstone khóc, ôm anh: "Em... vẫn đau. Nhưng em sẽ về. Vì ba, vì em yêu anh."
Họ về Bangkok, Firstone vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn, lòng còn đầy vết thương, nhưng Tle ôm cậu chặt: "Anh sẽ chữa lành cho em."
Hết chap 7
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz