ZingTruyen.Xyz

Tình yêu pha lê

Thượng đế không cho ai quá nhiều (love 3.3)

tieuthu_ho_duong90

Tiêu Tinh Dã đương nhiên không đáp lại còn Nguyệt Loan thì vẫy vẫy tay dặn dò : " Đi đường cẩn thận tạm biệt ".

Thấy chiếc xe chạy xa rồi Tiêu Tinh Dã mới chu miệng lên nói : " Cái tên Minh Nhật Lãng này quả thực có thể làm thần tiên đấy đúng là không nhiễm khói lửa nhân gian ".

" Có trách thì trách bố mẹ cậu ấy bảo vệ cậu ấy quá kỹ đúng là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa".Lâm Nguyệt Loan thở dài.

" Ai cũng là người sao số cậu ta sướng thế không biết ?".Tiêu Tinh Dã không nhịn được lại bắt đầu lên tiếng than ngắn thở dài .

Lâm Nguyệt Loan cười và nói :" Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó mà ".

Trong lúc nói chuyện chiếc xe 82 đã đến chuẩn bị lên xe thì Nguyệt Loan đột nhiên nhớ ra điều gì đó gương mặt biến sắc:"Chết rồi ".

Tiêu Tinh Dã ngạc nhiên theo :"Chuyện gì?"

"Ban nãy quên dặn Minh Nhật Lãng khi bắt xe số 7 phải sang bên kia đường không biết cậu ấy có ..."

" Cậu không dặn cậu ta à,lần này thì xong rồi ".Tiêu Tinh Dã lại ca thán :"Con gà này 99,9% là lên nhầm xe chỉ có 0,1% là may mắn ".

"Vây làm thế nào ?Nếu cậu ấy lên ngược tuyến thì có khi ngồi đến ga xe lửa mất ".Xe số 7 bắt đầu đi từ ga xe lửa từ Thành Nam đến khu nhà mới ở Thành Bắc đi qua Bạch Bình Châu .

"Vậy cậu ta ngồi đến ga xe lửa rồi đi ngược lại là được ".

"Sao mà đi ngược lại được chứ cậu ấy không có tiền đi xe ".Lâm Nguyệt Loan nhắc nhở Minh Nhật Lãng trong tay Minh Nhật Lãng chỉ có 4 tệ mà Tiêu Tinh Dã đưa cho.

Tiêu Tinh Dã sững lại :" Đến lúc đó cậu ta sẽ gọi điện cho người nhà ra đón ".

Lâm Nguyệt Loan lắc đầu :" Cậu ấy ban nãy nói rồi đấy ,cậu ấy có khả năng đấy sao ?"

Tiêu Tinh Dã nói với giọng không thể thừa nhận :" Cái tên công tử bột này mà dở chứng thì cũng khiếp lắm đấy".

"Không được chúng ta phải đến cửa Phong Độ ngay xem có thể đến trước cậu ấy không ".Lâm Nguyệt Loan nhanh trí nghĩ ra cách.

Tiêu Tinh Dã không nói gì cả cậu đã đứng lui ra ngoài đường và vẫy vẫy.Phải tranh thủ thời gian đương nhiên là không thể đợi xe buýt được rồi.Nhưng taxi đi qua đều có người khó khăn lắm mới vẫy được một xe ,hai người vội vã lên đến ngay cửa Phong Độ.

Xe 41 tuy không đông nhưng cũng không còn chỗ trống nữa .Minh Nhật Lãng cũng làm theo người ta bỏ 2 đồng vào hòm sau đó đứng ra giữa .Lần đầu tiên đi xe buýt nên cậu cảm thấy rất mới mẻ nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới.Đột nhiên bác lái xe phanh gấp 1 cái tay cậu chỉ bám nhẹ vào thành ghế nên cả người không vững và bị lao về phía trước.May thay cách cậu mấy bước là 1 anh béo đang quay lưng về phía cậu người ta đỡ cho cậu khỏi ngã xuống đất.

"Xin lỗi ạ ,xin lỗi ạ"Minh Nhật Lãng sau khi đứng vững vội vàng kính cẩn xin lỗi anh chàng béo ban nãy .Anh ta cũng không nói gì mà chỉ vui vẻ dặn cậu : " Bám chắc đứng vững vào".

Không cần anh béo này nhắc nhở thì Minh Nhật Lãng cũng không dám lơ là nữa ,một tay cậu bám vào cái tay bám trên đầu một tay bám vào thành ghế ,nhất định phải giữ cho thăng bằng .Lúc này cậu mới thực sự cảm thấy nhớ chiếc xe hay đưa đón cậu mỗi ngày,tốc độ xe ổn định,ghế ngồi êm ái tốc độ lái xe của Bác Hồng luôn luôn ổn định.Bà Minh chọn lái xe thì yếu tố an toàn luôn đặt lên hàng đầu ,tuyệt đối không được lái xe như đang đua .Đặc biệt là xe chở con trai bà ,phải thứ nhất ổn định,thứ hai ổn định,thứ 3 càng phải ổn định.

Vừa đến bến cửa Phong Độ cậu xuống xe nhìn thấy xe số 7 vào bến .Không suy nghĩ gì cả cậu lên xe ngay lập tức trên xe còn ghế trống .Cậu ngồi ngay xuống cảm giác dễ chịu hơn nhiều .

Nghĩ ngợi trong đầu Lâm Nguyệt Loan nói đến bến nào ở Vịnh Trân Châu nhỉ? Là bến thứ mấy ?Cậu nhìn trái rồi nhìn phải rồi nhìn tấm biển đính trên xe,từ cửa Phong Độ đến Vịnh Trân Châu phải đi qua 7 bến xe bus.Xa thế vẫn còn sớm.Nghĩ vậy nên cậu yên tâm ngồi xuống.Nhưng xe đã đi qua 7 bến rồi đài trên xe lại báo đến Tân Phong Đài .Thế là sao ?

Minh Nhật Lãng liền đến hỏi lái xe :" Cháu muốn đến Trân Châu cảng vậy phải xuống ở bến nào ạ ?"

Cậu nói nhầm"vịnh Trân Châu "thành "Trân Châu cảng".Bác lái xe cũng rất vui tính bác làm bộ nghiêm túc nói : "Cháu muốn đến Trân Châu cảng à ,xin lỗi xe này không đến Mỹ đâu ".

Minh Nhật Lãng lúc này mới sực nhớ ra cậu liền vội giải thích:"Không ạ cháu nói nhầm cháu muốn đến vịnh Trân Châu ạ".

"Đi vịnh Trân Châu sao lại đi xe này chứ?"

"Không phải đi xe này ạ?Đây không phải là xe số 7 sao ?".Nhật Lãng ngạc nhiên.

"Là xe số 7 nhưng xe này đi ngược lại hướng đó,ban đầu cháu nên sang phía bên kia đường bắt xe đi ngược lại thì mới đúng hướng vịnh Trân Châu".

Minh Nhật Lãng sững người.

" Cậu mau xuống xe rồi sang bên kia đường đợi xe ".Bác lái xe nhắc nhở .

"Cám ơn bác ạ ".

Nhật Lãng vội vàng xuống xe rồi đi sang bên kia đường.Có một chiếc xe số 7 đang chầm chậm rời bến nhưng cậu cũng không đuổi theo vì cậu biết mình đã hết tiền đi xe rồi.

Làm thế nào bây giờ?Theo ý thức cậu rút điện thoại ra.Có nên gọi về nhà hay không? Nhưng ngay lập tức cậu lại nhét điện thoại vào .Nhìn bóng xe số 7 càng lúc lại càng xa ánh mắt cậu càng kiên định.

Men theo con đường xe số 7 đi cậu không tin mình không đi được .Từ nhỏ đến giờ cậu quen sống dưới đôi cánh của bố mẹ bây giờ không có sự bảo vệ của họ,lẽ nào mình không phát triển được ?Đương nhiên là không ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz