ZingTruyen.Xyz

Tinh Lac Ngung Thanh Duong Nhat Do Quan Hoa

Thiên giới, Bồng Lai Giáng Khuyết.

So với Yêu tộc đang náo nhiệt tưng bừng, thì nơi này quạnh quẽ đến đáng sợ.

Nhóm người Càn Khôn pháp tổ, Cứu Khổ thiên tôn, Phổ Hóa thiên tôn đều ở đây, nhưng không ai nói gì. Cả đại điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đám mây tích tụ hay tan ra. Thiếu Điển Tiêu Y nét mặt âm trầm, chỉ có sát khí trong ánh mắt, có thể mơ hồ nhìn ra trong lòng hắn căm giận ngút trời.

Chỉ chốc lát sau, Nhị Lang Thần đến báo:

- Bệ hạ, mạt tướng đã lục soát kỹ, không phát hiện tung tích Thần hậu.

Càn Khôn pháp tổ nói:

- Thần hậu tính tình dịu dàng, vẫn luôn lấy đại cuộc làm trọng. Nàng sẽ không mạo muội rời đi ngay lúc này. Lâu không có tin, chỉ sợ .....

Điều này không cần hắn nói, toàn bộ Thần tộc trên đầu đều phủ một đám mây đen. Phổ Hóa thiên tôn dùng sức vỗ trụ trời trước mặt, chỉ nghe nổ rền vang một tiếng, chín ngày sấm sét cuồn cuộn, âm vang ngàn dặm.

Cứu Khổ thiên tôn bên cạnh nói:

- Nếu Thần hậu thật sự bị kẻ xấu bắt cóc, chỉ e sắp có tin tức rồi.

Hắn vừa dứt lời, Nhị Lang Thần vội vàng chạy đến. Tay hắn đang cầm một phiến lá, trình lên Thiếu Điển Tiêu Y:

- Bệ hạ! Vừa nãy một cơn gió lạ đưa tới phiến lá này, mời bệ hạ xem qua.

Thiếu Điển Tiêu Y nhíu mày nhận lấy, vừa nhìn phiến lá, trong mắt muốn phóng ra lửa. Càn Khôn pháp tổ nhận phiến lá, cũng xem qua:

- Hắn muốn bệ hạ dùng mảnh Bàn Cổ phủ đổi lấy Thần hậu.

Lời này vừa nói, mọi người phẫn nộ.

Càn Khôn pháp tổ tiếp tục nói:

- Lúc này tức giận cũng vô ích. Việc này vốn cũng trong dự liệu. Nếu bây giờ có tin tức, chứng minh Thần hậu vẫn an toàn.

Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, thật lâu không nói. Phổ Hóa thiên tôn cả giận:

- Lẽ nào chúng ta lại chịu để tặc tử này thao túng, thật sự phải giao mảnh Bàn Cổ phủ ra sao?

Cứu Khổ thiên tôn nói:

- Nhưng Thần hậu đang trong tay hắn, bất luận thế nào cũng không thể để bị nguy hại.

Trên điện nhất thời lại lâm vào một cảnh tĩnh mịch.

Càn Khôn pháp tổ nói:

- Người này năm lần bảy lượt, đều là vì mảnh Bàn Cổ phủ mà đến. Bàn Cổ phủ, từ sau khi khai thiên lập địa, đã vỡ vụn thành ba mảnh. Bây giờ chỉ có Thần tộc công khai mảnh này, hai mảnh khác rơi đâu không rõ. Người này ngang ngược như thế, hiển nhiên là tình thế bắt buộc, mưu đồ thật làm người khác lo lắng.

Thiếu Điển Tiêu Y trầm mặc hồi lâu, dứt khoát nói:

- Bất luận khi nào ở đâu, Thiên giới Thần tộc tuyệt không thỏa hiệp với bất kỳ ai.

Lúc này, ở Tàng Thức Hải.

Thần hậu bị nhốt trong một trụ thủy tinh, xung quanh không biết là kết giới gì, nàng dùng hết sức lực cũng không thoát khỏi. Hà tộc ôn nhu tươi đẹp, nàng đặt mình trong trụ thủy tinh, tay áo đong đưa, yên hà như lửa.

Đáng tiếc, người áo đen trước mặt lại không thu cảnh đẹp này vào mắt.

Trên mặt hắn đeo mặt nạ được mài từ ngọc đen, áo đen che khuất toàn bộ cơ thể. Hắn đứng ở đó, như hòa vào bóng tối. Nghê Hồng thượng thần giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu bản thân chỉ là phí sức. Cũng phải, người này trực tiếp xông vào Bồng Lai Giáng Khuyết, đương nhiên không sợ pháp lực của nàng.

Nàng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Bắt bản cung, có mục đích gì?

Tên áo đen trong mắt bắn ra hai điểm hàn quang, đối diện với câu hỏi của nàng, trả lời rõ ràng:

- Vốn là muốn bắt ngươi đổi mảnh Bàn Cổ phủ, Thiếu Điển Tiêu Y cự tuyệt rồi. Không nghĩ tới, ngươi thân là Thần hậu, mẫu nghi Thần tộc, lại không có một chút giá trị.

Lời này nghe vào tai, Nghê Hồng thượng thần phát hiện chính mình cũng không ngạc nhiên.

Thiếu Điển Tiêu Y, ha ha, cũng đúng. Hắn làm sao có thể dùng mảnh Bàn Cổ phủ đến trao đổi nàng? Thiên giới Thần hậu, cũng chỉ là một Thần chức, thật buồn cười, ta xuất giá nhiều năm như vậy, lại không có phu quân.

Nhưng thân là Thiên giới Thần hậu, bất luận là phụ thần mẫu thần, cũng là các vị tôn trường, căn dặn nàng chỉ có mấy chữ --------- lấy đại cuộc làm trọng. Yêu hận vui buồn của bản thân, đều không đáng nhắc tới.

Trước mắt tình huống nguy cấp, tốt nhất chuyển hướng thù địch, không cho Ma tộc đứng ngoài cuộc.

Nếu không thì Thần tộc đơn độc đối phó người này, còn lo lắng Ma tộc đánh lén.

Nàng hạ quyết tâm, dằn xuống vết thương lòng, nói:

- Thiếu Điển Tiêu Y sao có thể dùng mảnh Bàn Cổ phủ đối lấy ta? Hắn từ trẻ đã một lòng yêu Tuyết Khuynh Tâm, ngay cả khi Tuyết Khuynh Tâm rơi vào Ma đạo, vẫn như cũ nhớ mãi không quên. Ta và các con ta, bất quá chỉ là công cụ để ổn định Thần tộc. Lúc Quy Khư vỡ tan, hắn có thể nhẫn tâm nhìn con trai ta đi chịu chết, cũng không chịu truy cứu tội lấy trộm Bàn Cổ phủ của Tuyết Khuynh Tâm. Ngươi nếu muốn lấy mảnh Bàn Cổ phủ, thì nên đi bắt Tuyết Khuynh Tâm mới được.

- Tuyết Khuynh Tâm?

Đông Khâu Xu cầm bát hương trong tay, mùi hoa cỏ đậm đặc tạm thời xua tan mùi hôi trên người hắn.

Yêu tộc.

Đế Hào chật vật rời đi, mọi người cũng ăn xong. Đế Lam Tuyệt đương nhiên phải sắp xếp chỗ ở.

Hắn sắp cho Huyền Thương quân ở Ngô Đồng các, cực tây của phủ Thiếu quân, Huyền Thương quân thấy biển số trên sứ lệnh liền nhíu mày. Hắn quét mắt qua Dạ Đàm, Dạ Đàm không lộ rõ Yêu bài thân phận mình. Hắn đành phải hỏi:

- Ngươi vì sao không có Yêu bài*?

(*Yêu ở đây không phải Yêu tộc mà là thắt lưng, có lẽ là lệnh bài đeo ở thắt lưng)

- Hả? Ta?

Dạ Đàm tự chỉ mình, nói:

- Phủ Thiếu quân này ta hay đến, từ trên xuống dưới nhiều người biết, không cần Yêu bài.

Câu trả lời này đương nhiên không làm quân thượng vui được. Hắn hỏi:

- Ngươi ở đâu?

Dạ Đàm đương nhiên nhận thấy hắn không hài lòng, ấp a ấp úng nói:

- Ta à.... cái này.......

Đế Lam Tuyệt dựa đến, khiêu khích:

- Nàng thích pháp bảo, bình thường ở Lâm Lang Phường nơi luyện chế pháp bảo. Nếu chơi ở chỗ ta quá muộn, nghỉ lại phòng ta cũng là chuyện thường.

Lời này khiến quân thượng như sắp bị cắm sừng.

Quả nhiên, Huyền Thương quân nói:

- Lâm Lang phường ở chỗ nào? Tối nay ta cùng ngươi đến nghỉ tạm.

Dạ Đàm nói:

- À à, Lâm Lang phường cách đây không xa, ta cùng ngươi đi.

Nàng vừa nói vừa chuẩn bị đi ra ngoài, Đế Lam Tuyệt quét mắt qua:

- Ta vừa có một pháp bảo mới, là cây sáo ngọc, gọi là Đại Đạo Đồng Bi.

Dạ Đàm dừng chân, Đế Lam Tuyệt vờ như vô tình, nói:

- Người bán sáo này nói với ta, ngươi từng ở Võng Lượng thành hỏi giá, nhưng lại không mua. Ta rất vất vả mới có được.

- Ta muốn xem ta muốn xem!

Dạ Đàm giống như bị hai tay vô hình túm lại, kìm lòng không được chạy đến bên Đế Lam Tuyệt. Sau cùng cũng không quay đầu lại, cùng Đế Lam Tuyệt chạy mất dạng.

Huyền Thương quân đứng nguyên tại chỗ, thật lâu không nói ------------ nữ nhân này, thật là nịnh bợ đến mức trong sạch thoát tục.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz