[Tinh•Kiệt/18+][END] Cậu Ba Không Muốn Về Nhà!
Chương 17
Cậu Ba đưa mắt ngắm nghía khe kín của mợ, nơi ấy đang nhịp nhàng phập phồng như một bông hoa đang hé nở dưới cơn gió đêm, mỗi lần co giãn lại tiết lộ nỗi khao khát thầm lặng đang dâng trào từ sâu thẳm cơ thể. Chất dịch lấp lánh như những giọt sương mai rỉ ra từng chút một, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bên giường, và những nếp gấp mỏng manh như lớp lụa bị gió cuốn, dù khó nhận ra trong bóng tối mờ ảo nhưng cậu vẫn phân biệt rõ ràng từng đường nét, như một người thợ kim hoàn đang chiêm ngưỡng viên ngọc quý hiếm mà mình sắp mài giũa.
Cậu khẽ đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lớp da mịn màng ấy, một cử chỉ dịu dàng như vuốt ve cánh hoa còn e ấp, lập tức khe thịt đáp lại bằng một cơn co rút tinh tế, nhẹ nhàng như hơi thở bị nén lại vì bất ngờ, khiến dòng nước ấm áp lại lặng lẽ tràn ra thêm như lời thì thầm của nỗi thèm khát đang thức tỉnh. Cậu cảm nhận được sự run rẩy ấy qua đầu ngón tay, một sự kết nối vô hình giữa hai cơ thể, nơi mà nỗi lo lắng của cậu về cái bụng lớn của mợ giờ đây đã hòa quyện với sự hưng phấn đang dâng cao hơn.
Cậu nhẹ nhàng luồn một ngón tay vào sâu bên trong, động tác chậm rãi như đang khám phá một hang động bí mật đầy bí ẩn. Khi vừa chạm vào mợ liền bật ra tiếng rên khe khẽ từ cổ họng, âm thanh ấy vang vọng như một tiếng thở dài đầy khoái lạc xen lẫn e ngại, lan tỏa trong không gian yên tĩnh của căn phòng, khiến tim cậu đập nhanh hơn, rồi cậu đẩy thêm ngón thứ hai, bắt đầu quá trình nới rộng một cách kiên nhẫn.Từng cử động xoay vòng, mở ra như đang khơi dậy những tầng cảm xúc bị chôn vùi, và cuối cùng tăng lên ba ngón, các ngón tay phối hợp nhịp nhàng như một bản giao hưởng thầm lặng, khuếch trương lớp cơ trơn đang siết chặt, chuẩn bị kỹ càng cho mợ.
Cậu Ba vuốt ve dọc theo thành trong, chà xát nhẹ nhàng lên những điểm nhạy cảm ẩn giấu, mơn man từng lớp thịt đang run rẩy dưới sức ép dịu dàng của cậu, mỗi động tác đều mang theo ý đồ trấn an, như đang dùng chính hơi ấm từ ngón tay để xua tan nỗi e thẹn còn sót lại trong lòng mợ. Khâu Đỉnh Kiệt rên rỉ liên hồi, những âm thanh ấy thoát ra từ sâu thẳm lồng ngực như lời van xin không thành tiếng, và rồi gọi tên cậu: "Cậu Ba..." giọng run run đầy xúc động, như một lời thừa nhận rằng nỗi khao khát đang lấn át cả sự ngại ngùng, khiến cậu cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự gắn kết giữa hai người, nơi mà cơ thể không chỉ là vật chất mà còn là cầu nối cho những cảm xúc sâu lắng của người vợ bị bỏ bê mấy tháng nay.
Cậu Ba nhận thấy đôi chân mợ đang rung động thật nhẹ như cành liễu trước gió, toàn thân mợ như đang cố gắng trụ vững giữa cơn sóng khoái lạc đang dâng cao, mỗi cơ bắp căng ra như sợi dây đàn đang rung ngân, cậu liền rút tay ra một cách cẩn trọng, động tác ấy mang theo chút tiếc nuối nhưng đầy lo lắng, cậu bảo: "Ngồi xuống đây, coi chừng ngã."Giọng trầm ấm như lời dỗ dành một đứa trẻ, muốn bảo vệ mợ khỏi những rủi ro vô hình, suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu cậu như một bản năng bảo hộ, nơi mà tình yêu khiến cậu đặt sự an toàn của mợ lên trên hết thảy.
Tiếp theo cậu luồn bàn tay rắn chắc dưới hai bên bắp đùi mợ, những ngón tay dài ôm lấy lớp da thịt mềm mại, siết chặt một cách vừa phải để giữ mợ hạ thấp xuống. Động tác ấy như đang kéo mợ vào một vòng ôm vô hình, khiến mợ ngồi hẳn lên mặt mình, với khe hẹp áp sát vào đôi môi cậu, sự tiếp xúc ấy mang theo hơi ấm lan tỏa như lửa lan trên cỏ khô, mợ sửng sốt vô cùng, tim đập loạn xạ như trống trận trong lồng ngực.Nỗi bất ngờ ấy khiến mợ run rẩy từ đầu đến chân, nhưng khoảnh khắc tiếp xúc với miệng cậu, mợ chợt cảm nhận một thứ xúc cảm kỳ lạ, đặc biệt như một dòng sông ngầm đột ngột vỡ bờ, lần đầu tiên chủ động đến mức này song mợ vẫn thấy nỗi thèm khát dâng cao hơn nữa.Dù cơn e thẹn vẫn len lỏi như bóng tối trong góc phòng khiến mợ không dám thả lỏng hoàn toàn mà chỉ để cơ thể đáp ứng một cách dè dặt, suy nghĩ ấy xoáy trong đầu mợ như một cơn bão nhỏ, nơi mà sự táo bạo đang chiến đấu với bản tính gia giáo vốn có.
Hai đầu gối mợ cố gắng quỳ vững vàng hai bên thái dương cậu, như hai cột trụ thon thả đang cố gắng giữ thăng bằng cho cả một tòa tháp cảm xúc đang chao đảo. Đùi mợ căng ra, lớp da trắng hồng mịn màng dưới ánh đèn dầu mờ ảo, mỗi lần hơi thở của cậu phả lên đều khiến làn da ấy nổi lên một lớp da gà li ti, như cánh đồng lúa bị gió đêm vuốt ve. Lỗ mợ giờ đây gần như nằm trọn vẹn trong miệng cậu, không còn khoảng cách, chỉ còn lại sự tiếp xúc da thịt nóng bỏng, ướt át, nơi mà mọi ranh giới giữa hai cơ thể dường như tan biến thành một dòng sông ấm áp đang cuồn cuộn chảy.
Tay mợ run run đưa lên, những ngón tay thon dài lần mò trong mái tóc đen nhánh của cậu, vuốt nhẹ như sợ làm vỡ một giấc mộng mong manh, rồi dừng lại ở đó, chỉ dám giữ chứ không dám bấu mạnh. Mợ sợ làm cậu đau, như một lời nhắc nhở rằng dù khao khát có dâng trào đến đâu, mợ vẫn là người gia giáo, vẫn giữ chút e ấp cuối cùng trước người đàn ông mình yêu thương nhất. Suy nghĩ ấy xoáy sâu trong lòng mợ, vừa muốn buông thả vừa sợ hãi, khiến bàn tay mợ siết nhẹ rồi lại nới lỏng, như đang chơi một bản nhạc không lời đầy mâu thuẫn.
Rồi cậu bắt đầu bú mợ, môi cậu bao quanh khe hẹp một cách dịu dàng nhưng đầy chủ đích, từng cú liếm nhẹ nhàng như lưỡi mèo chạm vào sữa, chậm rãi và cẩn trọng. Cậu ẩy lưỡi vào sâu bên trong lớp cơ đang co thắt theo nhịp tim đập loạn xạ của mợ. Bên trong mợ co rút mạnh mẽ, như một bông hoa đang khép lại vì xấu hổ rồi lại hé ra vì khao khát, rỉ nước từng dòng ấm áp, ngọt ngào, thấm đẫm môi cậu, tạo nên những âm thanh chụt chụt nhỏ xíu vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như tiếng mưa rơi trên mái ngói cũ. Mợ rên rỉ, những âm thanh ấy thoát ra từ cổ họng như những tiếng gió hú qua khe cửa, đầy khoái lạc xen lẫn e thẹn, rồi mợ gọi tên cậu: "Cậu Ba...", giọng run run như một lời van xin không thành lời, như muốn níu giữ chút lý trí còn sót lại giữa cơn sóng cảm xúc đang dâng cao.
Nhưng cậu không đáp, chỉ chăm chú bú mợ, lưỡi cậu xoáy vòng sâu hơn, hút mạnh lên những điểm nhạy cảm ẩn giấu, khiến mợ rên nhiều hơn."Ưm.... Cậu Ba..." Tiếng rên ấy giờ đây đã không còn kìm nén, vang lên liên hồi như một bản nhạc hoang dã, mỗi âm thanh đều mang theo một tầng cảm xúc mới, từ ngại ngùng ban đầu đến sự buông thả dần dần, như một dòng sông đang vỡ bờ, cuốn theo mọi e ấp còn lại. Cậu cảm nhận rõ ràng sự đáp ứng từ cơ thể mợ, những cơn co giật nhẹ, dòng nước càng lúc càng dồi dào, và nỗi khao khát đang được giải phóng từng chút một, khiến cậu càng thêm say mê, càng thêm muốn nuốt trọn tất cả, như đang uống một thứ mật ngọt chỉ dành riêng cho mình.
Cứ mỗi lần lưỡi cậu trườn sâu, xoáy nhẹ vào lớp thịt ấm nóng, mợ lại bất giác ưỡn người, lưng cong thành một đường cung mềm mại như dây đàn vừa được kéo căng, rồi bật nhẹ lên khỏi mặt giường. Lỗ nhỏ bị cậu mút đến run rẩy, từng vòng cơ co thắt dữ dội như muốn ôm chặt lấy đầu lưỡi, rồi lại nới lỏng để rỉ ra dòng nước trong veo, nóng hổi, tuôn chảy không ngừng, thấm đẫm cằm cậu, lấp lánh như những hạt trân châu rơi xuống gối trắng. Tiếng chụt chụt nhỏ xíu vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng thở hổn hển của mợ, tạo thành một bản hòa tấu thầm lặng chỉ hai người nghe thấy.
Rồi mợ cảm nhận được rõ ràng, sâu trong bụng có một cơn rung nhẹ lan tỏa, không phải từ khoái cảm của riêng mình, mà từ hai sinh linh nhỏ bé đang ngọ nguậy. Chúng như bị đánh thức bởi những đợt sóng kích thích dâng trào, đạp nhẹ vào thành dạ con, khiến lớp da bụng căng bóng khẽ nhô lên rồi lại lún xuống theo nhịp. Mợ giật mình, một tay rời khỏi tóc cậu, chậm rãi trượt xuống, đặt lên bụng mình, lòng bàn tay áp sát lớp da mịn, vuốt ve nhẹ nhàng như muốn dỗ dành.
Mà cậu ở dưới, dù không nhìn thấy gương mặt mợ vì bị bụng tròn che khuất, nhưng vẫn cảm nhận được từng cử động. Khi cậu mút mạnh hơn, lưỡi xoáy sâu, hút lấy dòng nước ngọt ngào, bụng mợ lại giật khẽ một cái, như một lời đáp lại đầy bản năng. Cậu đưa tay lên, chạm vào bàn tay mợ đang vuốt ve, ngón tay đan xen, cùng sờ nhẹ lên lớp da bụng căng mọng, cảm nhận rõ ràng những cú đạp nhỏ xíu, chắc nịch từ hai bảo bối đang lớn dần. Cậu xoa nhẹ, như muốn nói: "Ngoan nào, để cha mẹ yêu nhau một chút."Nhưng không qua bao lâu, cứ mỗi lần hai đứa trẻ đạp, cậu Ba lại thấy tim mình như bị siết chặt, máu dồn lên não, mắt đỏ rực vì kích thích, thứ ấy của cậu căng cứng đến đau nhức, như muốn nổ tung. Con của cậu đang đạp vợ của cậu, ngay trong lúc cậu đang bú vợ mình đến mê mẩn, còn gì kích thích hơn thế nữa? Cậu thấy phê đến mức toàn thân nóng ran, như đang đứng giữa lò lửa tình, chỉ muốn nuốt trọn tất cả, nuốt trọn mợ, như ôm ấp cả hai sinh linh nhỏ bé đang làm chứng cho tình yêu mãnh liệt này.
Rồi cậu luồn bàn tay rắn rỏi, những ngón dài ấm nóng, lướt dọc theo thân trước của mợ, nơi đang căng tràn như dây đàn bị kéo đến cực hạn, mạch máu nổi rõ dưới lớp da mỏng, từng giọt nước trong suốt rỉ ra từ đỉnh đầu, rơi xuống trán cậu như những hạt mưa ấm áp từ cơn bão tình. Cậu vuốt ve chậm rãi, lòng bàn tay ôm trọn, ngón cái miết nhẹ quanh đỉnh, cảm nhận từng cơn rung động lan tỏa, như đang vuốt một thanh kiếm quý đang nóng lên trong lò rèn. Mợ đang đắm chìm trong khoái lạc, mắt nhắm nghiền, môi hé mở, không hay biết dòng nước ấy đã nhỏ xuống trán cậu, chỉ biết cơ thể mình đang tan chảy dưới từng cử chỉ của cậu.
Ngay khi cậu bắt đầu vuốt ve, tay di chuyển nhịp nhàng như sóng vỗ, miệng vẫn không ngừng bú mợ, lưỡi xoáy sâu vào khe hẹp, hút mạnh như muốn kéo cả linh hồn mợ ra khỏi thân xác. Hai tầng tấn công đồng thời, một bên dịu dàng mơn man, một bên mãnh liệt chiếm đoạt, khiến Khâu Đỉnh Kiệt bật ra tiếng rên lớn, âm thanh ấy vang lên như tiếng khóc bị kìm nén quá lâu, rồi vỡ òa thành những tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má, không phải vì đau mà vì khoái cảm dâng trào đến mức không thể chịu nổi, như một dòng sông bị vỡ đê, cuốn phăng mọi rào cản.
Mợ cúi người về phía trước nhiều hơn, lưng cong thành một đường cung hoàn mỹ, bụng tròn ép sát vào trán cậu, khiến lỗ nhỏ trượt ra khỏi miệng cậu trong một tiếng "chụt" ướt át, để lại trên môi cậu một lớp nước bóng loáng. Tay cậu vẫn không ngừng vuốt ve phía trước, ngón tay xoay tròn quanh đỉnh, miệng lập tức chuyển xuống, ngậm lấy hai viên ngọc châu căng mọng dưới háng mợ, mút mạnh như đang thưởng thức hai viên ngọc trai quý hiếm, lưỡi liếm quanh, cắn nhẹ đủ để mợ giật bắn người. Tay còn lại bóp mạnh lên mông mợ, những ngón tay siết chặt vào lớp thịt đầy đặn, rồi chen một ngón vào trong khe hẹp vẫn đang co thắt, đâm chọc nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, mở rộng từng chút một, như đang khai phá một vùng đất bí mật chỉ thuộc về hai người. Mợ càng rên dữ hơn, tiếng rên giờ giống như đã không còn là tiếng người, mà là tiếng thú hoang bị dồn vào đường cùng của dục vọng, từng âm thanh bật ra từ cổ họng như muốn xé toạc không gian, toàn thân run rẩy, nước mắt và nước từ phía trước cùng tuôn rơi, như một cơn mưa tình ái không thể kìm nén.
Mợ bắt đầu gọi cậu, giọng run rẩy như dây tơ vừa đứt: "Cậu ơi..." Âm thanh ấy không phải lời cầu cứu, mà là lời đầu hàng, là tiếng lòng vỡ òa khi mọi rào cản cuối cùng bị khoái cảm cuốn phăng. Rồi mợ gọi tiếp: "Cậu Ba...", lần này dài hơn, kéo theo một tiếng nấc nghẹn, nước mắt lăn dài trên gò má đang ửng hồng, lấp lánh dưới ánh đèn như những hạt ngọc rơi trên nhung đỏ.
Phía dưới nơi lỗ nhỏ đã bị cậu moi móc, khuyếch trương đến mức lớp cơ mềm mại giờ đây như một dòng suối đang tuôn chảy không ngừng, nước nhờn ấm nóng phủ kín cả bàn tay cậu, trơn tuột, bóng loáng, từng ngón tay ra vào dễ dàng như lưỡi dao cắt qua đậu hũ mềm. Cậu đẩy thêm ngón thứ tư, bốn ngón tay hợp lại thành một khối, xoáy sâu, rút ra, rồi lại đâm vào, mỗi lần đều kéo theo một dòng nước mới, ướt át, dầm dề, thấm đẫm cả ga giường trắng, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng mờ.
Mợ khóc, nước mắt giờ đây không còn là từng giọt nữa mà là thành dòng lăn dài xuống hai bên thái dương, thấm vào tóc mai, rồi mợ gọi tiếp, giọng lạc đi vì khoái lạc: "Cậu Ba... Cậu...""Tam Kim..."Lần này không còn là lời van xin, mà là lời thừa nhận, là tiếng gọi tên người đàn ông đã chiếm trọn cả thân xác lẫn linh hồn mợ, là tiếng lòng bật ra khi mọi e ấp, mọi gia giáo đều tan biến trong cơn bão tình.
Cậu Ba nghe mợ gọi tên của mình thì toàn thân như bị thiêu đốt, máu dồn lên não, mắt đỏ rực, hơi thở nặng nề như ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực. Cậu lập tức giơ tay ra sau lưng mợ, bàn tay rộng lớn ôm lấy tấm lưng ướt mồ hôi, đỡ mợ nằm ngửa ra một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như đang đặt một báu vật quý giá lên bàn thờ tình yêu. Bụng mợ tròn trịa, căng bóng, giờ đây nằm giữa hai người như một ngọn đồi nhỏ, lúc nãy che khuất gương mặt mợ, nhưng giờ đây nằm xuống cuối cùng cũng thấy rõ. Gương mặt mợ dưới ánh đèn càng thêm ướt át, ngọt ngào, diễm tình, hai mắt long lanh nước, môi đỏ mọng hé mở, má ửng hồng như hoa đào nở rộ giữa mùa xuân, đẹp đến mức khiến cậu quên cả thở.
Nhưng tay cậu vẫn không ngừng nong mợ ra, bốn ngón tay vẫn ra vào nhịp nhàng, mở rộng đến cực hạn, miệng thì chuyển xuống ngậm lấy nơi căng cứng phía trước của mợ, nuốt sâu vào cổ họng, mút mạnh như muốn hút cả linh hồn mợ ra khỏi thân xác. "Cậu Ba..." Mợ thét lên, tiếng thét như là tiếng chim hót giữa rừng sâu khi bị dồn vào tuyệt lộ khoái lạc."Chồng... em sướng..." giọng mợ vỡ òa, run rẩy, như một lời thú tội ngọt ngào nhất trên đời.
Mợ quờ quạng hai tay, muốn ôm lấy cậu, muốn níu giữ người đàn ông đang giày vò mình đến mức tan chảy, nhưng bụng đã lớn, nặng nề, khiến mợ khó nhướng người lên, khó cựa quậy, chỉ có thể nằm đó, để mặc cậu hành hạ, để mặc khoái cảm dâng trào như sóng dữ, từng cơn từng cơn cuốn mợ đi, không còn đường lui, không còn chỗ trốn, chỉ còn lại sự buông thả hoàn toàn trong vòng tay của người đàn ông mà mợ yêu thương nhất.
Mỗi lần bốn ngón tay của cậu Ba ra vào, lớp cơ trong khe hẹp bị kéo căng rồi thít lại, như một chiếc lò xo bị nén đến cực điểm rồi bật tung, khiến toàn thân mợ rung lên từng đợt, từ đầu ngón chân đến tận đỉnh đầu. Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy khoái cảm như một cơn lũ từ sâu thẳm bụng dưới, không phải thứ sóng vỗ bình thường, mà là một dòng nước xoáy, cuốn phăng mọi ý thức còn sót lại. Nơi ấy nóng rực, ướt át, mỗi lần ngón tay cậu xoáy sâu, lại chạm đúng một điểm bí ẩn, khiến mợ thấy như có tia lửa điện chạy dọc sống lưng, bắn thẳng lên não, làm mắt mợ mờ đi, tai ù đi, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch hòa cùng tiếng chụt chụt ướt át.
Phía trước của mợ thì bị miệng cậu nuốt sâu, bị mút mạnh, cảm giác như bị hút vào một vực xoáy ấm nóng. Mỗi lần lưỡi cậu cuốn quanh đỉnh đầu, mợ lại thấy một luồng khoái cảm sắc nhọn, như kim châm vào da thịt, đau, mà là đau một cách ngọt ngào, đau đến mức muốn khóc. Nước từ đỉnh đầu rỉ ra không ngừng, bị cậu nuốt trọn, khiến mợ thấy mình như đang tan ra, như một khối băng bị lửa liếm, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, chỉ còn lại sự trống rỗng đầy khoái lạc.
Bụng mợ thì càng nặng nề nhưng vẫn rung lên theo từng nhịp ra vào của ngón tay cậu, hai sinh linh nhỏ bé bên trong như cảm nhận được, đạp nhẹ một cái khiến mợ thấy một tầng khoái cảm khác, lạ lẫm. Như có bàn tay nhỏ xíu từ bên trong vuốt ve, hòa quyện với khoái cảm từ bên ngoài, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn khiến mợ không còn phân biệt được đâu là khoái cảm của mình, đâu là cơn đau của con đạp vào bụng, chỉ biết toàn thân đang tan chảy, đang bốc cháy, đang rơi vào một vực sâu không đáy của dục vọng.
Mà mỗi lần mợ run lên thì Cậu Ba cảm thấy khoái cảm như một ngọn lửa âm ỉ bùng lên từ sâu trong xương tủy, không phải thứ cháy rực bề mặt, mà là một dòng dung nham nóng chảy, lan tỏa từng mạch máu, thiêu đốt mọi giác quan. Mỗi lần bốn ngón tay cậu ra vào khe hẹp của mợ, lớp cơ ấm nóng siết chặt lấy, như một vòng tay vô hình đang ôm lấy cậu, hút cậu vào sâu hơn, khiến thứ dưới háng cậu căng cứng đến mức đau nhức, mạch đập rộn ràng như muốn phá vỡ lớp da mỏng, từng giọt nước rỉ ra từ đỉnh đầu, rơi xuống nệm, như những giọt dầu đổ thêm vào lửa.
Miệng cậu cứ mãi ngậm lấy nơi căng cứng của mợ, nuốt sâu vào cổ họng, vị mặn mòi ngọt ngào lan tỏa trên lưỡi, như đang uống một thứ rượu quý chỉ dành riêng cho cậu. Mỗi lần cậu mút mạnh thì mợ rên lên, tiếng rên ấy vang vào tai cậu như một bản nhạc dâm đãng, kích thích cậu đến mức mắt đỏ rực, hơi thở nặng nề, như một con thú đang bị dồn vào đường cùng của dục vọng. Tay cậu bóp mông mợ, cảm nhận lớp thịt đầy đặn, săn chắc, mỗi lần siết chặt, mợ lại run rẩy, khiến cậu thấy mình như đang nắm giữ cả thế giới, như đang sở hữu hoàn toàn người đàn ông mà cậu yêu thương nhất.
Mỗi lần mợ gọi "Tam Kim", giọng run rẩy, cậu lại thấy tim mình như bị bóp nghẹt, khoái cảm không chỉ là thể xác, mà là cả linh hồn, như đang hòa quyện vào mợ, vào con, vào tất cả, khiến cậu muốn bùng nổ, muốn trút hết mọi thứ vào mợ, để tình yêu này mãi mãi không thể tách rời.
Cứ thế Cậu Ba càng mút càng hăng, như kẻ khát nước tìm thấy suối nguồn, môi cậu áp sát khe hẹp, lưỡi xoáy sâu, hút mạnh từng dòng nước ấm đang tuôn trào, rồi bất chợt chuyển xuống mút lấy lỗ mợ, miệng ngậm trọn, mút đến mức lớp cơ co thắt dữ dội, như muốn nuốt chửng cả cậu vào trong. Mà tay cậu thì vẫn không ngừng chọc ngoáy, bốn ngón tay ra vào nhịp nhàng, xoáy vòng, chà xát thành trong, mỗi lần rút ra lại kéo theo một dòng nước nhờn bóng loáng, thấm đẫm cả bàn tay, rơi xuống ga giường thành những vệt ướt át lấp lánh."Tam Kim... Ưm... A!"
Mợ vừa rên vừa khóc, tiếng rên giờ đã vỡ vụn, không còn là âm thanh mà là những tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, ướt đẫm tóc mai, môi mợ hé mở, thở hổn hển như sắp đứt hơi, toàn thân run rẩy như lá trong gió bão.
Cậu bú lỗ, lưỡi đâm sâu, xoáy mạnh, tay thì nhấn liên hồi vào điểm nhạy cảm bên trong, giày vò mợ không ngừng, mỗi lần chạm đúng, mợ lại giật bắn người, như bị điện giật, bụng tròn rung lên theo từng nhịp, hai sinh linh nhỏ bé bên trong cũng đạp nhẹ, như đang hòa nhịp với cơn khoái lạc của mợ.
Mợ rên to, thở không ra hơi, giọng lạc đi, đứt quãng: "Cậu ơi... Em muốn tới..."Lời nói như van xin, như cầu cứu, nhưng lại đầy khao khát, như một lời thú tội rằng mợ đã hoàn toàn đầu hàng.
Nghe vậy Cậu Ba rời ra một chút, môi bóng loáng nước, mắt đỏ rực, giọng khàn khàn đầy chiếm hữu: "Tới cho tôi xem."
Rồi cậu tiếp tục bú mạnh lỗ, lưỡi đâm sâu hơn, hút mạnh hơn, như muốn kéo cả linh hồn mợ ra, tay thì vuốt ve phía trước, ngón cái miết quanh đỉnh đầu, xoay tròn, vuốt dọc sống, khiến mợ càng sướng. Khoái cảm cứ thế như một cơn lũ vỡ bờ, từ bụng dưới bùng nổ, lan tỏa khắp cơ thể, như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt, nhưng là kim ngọt, kim khiến mợ tan chảy, mắt mờ đi, tai ù đi, chỉ còn lại cảm giác phía dưới bị hút mạnh, còn phía trước thì bị vuốt ve, như hai dòng sông khoái lạc hợp lưu, cuốn mợ vào một vực xoáy không đáy. Rồi toàn thân mợ co giật, nước từ phía trước bắn ra từng dòng, thấm đẫm tay cậu, bụng mợ rung lên, hai sinh linh nhỏ bé đạp mạnh hơn, như đang reo mừng.
Mà cậu thấy mợ sướng thì cũng càng phê, khoái cảm như một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực, thứ dưới háng cậu căng cứng đến mức đau nhức, mạch đập rộn ràng, mỗi lần mợ rên khóc, mỗi lần nước mợ tuôn ra, mỗi lần bụng mợ rung lên vì cú đạp của con, cậu lại thấy mình như đang đứng trên đỉnh núi, hít thở không thông. Như đang được chứng kiến tình yêu của mình kết trái ngay trong khoảnh khắc này, khiến cậu muốn bùng nổ, muốn trút hết, muốn hòa quyện mãi mãi. Tiếng mợ rên khóc, như mật ngọt đổ vào tai cậu, cậu càng móc sâu hơn, bú mạnh hơn, như muốn đẩy mợ đến đỉnh cao nhất, như muốn cùng mợ rơi vào vực sâu khoái lạc không lối thoát.
Rồi cuối cùng, Khâu Đỉnh Kiệt cũng lên đỉnh lần nữa, như một ngọn núi lửa âm ỉ bấy lâu đột ngột phun trào, một khi đã phun là phun liên tục. Phía trước của mợ ồ ạt bắn ra, nối tiếp, nối tiếp, từng dòng trắng đục nóng hổi phun mạnh lên như những đợt sóng bạc đầu vỡ tan trên bờ đá, từng giọt rơi xuống ga giường tạo thành những vệt loang lổ lấp lánh. Phía sau Khâu Đỉnh Kiệt cũng lên đỉnh theo, khe hẹp co thắt dữ dội, nước tràn ra như suối nguồn vỡ đê, ướt đẫm bàn tay cậu, chảy dài xuống đùi, xuống ga, tạo thành một vũng ấm nóng lan tỏa. Hai chân mợ co giật theo từng nhịp phê pha, như hai cánh chim bị gió bão cuốn, run rẩy không ngừng, nước mắt trào ra từ khóe mi, lăn dài trên gò má đỏ bừng. Khoái cảm dâng cao đến mức khiến mợ không thể chịu nổi, như cả linh hồn đang bị kéo ra khỏi thân xác, tan biến trong cơn bão tình.
Nhưng cậu Ba không tha mợ, ngay lúc mợ còn đang cao trào, cơ thể còn run rẩy trong dư âm, mắt còn mờ đi vì khoái lạc, cậu lập tức lấy thứ căng như muốn nổ của mình, to lớn, gân guốc, nóng rực như thanh sắt vừa ra lò, nhét vào, một phát lút cán. Không mạnh bạo, nhưng sâu đến tận cùng, chạm đúng vào điểm nhạy cảm nhất bên trong, khiến mắt mợ trợn lên, đồng tử giãn ra, miệng há hốc không thành tiếng, khoái cảm khi lên đỉnh chưa tan mà cậu đã nhét vào, như một cú sét đánh giữa cơn mưa tình, khiến mợ như suýt ngất."Ưm... Cậu ơi..."Toàn thân Khâu Đỉnh Kiệt co giật mạnh hơn, khe hẹp siết chặt lấy cậu, nước còn lại trào ra thêm, hòa quyện với sức nóng của cậu, như hai dòng sông dục vọng hợp lại, cuốn mợ vào một vực sâu mới, nơi khoái lạc không còn là khoái lạc nữa, mà là sự chiếm hữu hoàn toàn, là tình yêu được khắc sâu bằng da thịt.
Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy bản thân như bị chiếm lĩnh hoàn toàn, như một mảnh đất màu mỡ bị người đàn ông của mình cày xới, khảm sâu vào từng thớ đất, từng mạch máu, từng hơi thở. Thứ to lớn nóng rực của cậu lấp đầy mợ, không còn khoảng trống, không còn lối thoát, chỉ còn lại sự hòa quyện tuyệt đối, như hai dòng sông lớn gặp nhau, cuốn phăng mọi ranh giới. Mợ thấy mình bị cuốn vào, bị kéo sâu vào vực xoáy của cậu, nơi mà khoái cảm không còn là cảm giác, mà là sự tồn tại, là hơi thở, là nhịp tim đập cùng cậu.
Cậu Ba nhìn mợ phê pha, mắt mợ đọng nước, môi đỏ hơn, gương mặt ửng hồng như hoa đào nở rộ giữa mùa xuân, đẹp đến mức khiến cậu thấy tim mình như bị bóp nghẹt, đẹp đến mức cậu muốn dừng lại để ngắm, nhưng dục vọng lại không cho phép. Trong lúc mợ còn đang mê man, cơ thể còn run rẩy trong dư âm cao trào, cậu bắt đầu nhấp hông, chậm rãi nhưng dứt khoát, từng cú đẩy sâu, từng cú rút ra, nơi đã được miệng cậu mở rộng qua giờ đây đón nhận cậu một cách hòa hợp, khe hẹp siết chặt, rồi lại nới lỏng, như một bản nhạc tình ái được chơi trên dây đàn đã căng. Tiếng nước lép nhép vang lên, ướt át, dâm đãng, như tiếng mưa rơi trên mái ngói cũ, hòa cùng tiếng thở hổn hển của cả hai, tạo thành một bản hòa tấu chỉ dành cho hai người.
Mà mợ trong cơn phê vẫn nhìn thấy rõ người đàn ông của mình, áo ngủ chưa cởi, quần cũng chưa cởi, chỉ có nơi đó được lấy ra để sáp nhập mợ, như một thanh kiếm quý được rút khỏi vỏ, nhưng bụng mợ to, tròn trịa, che khuất tầm nhìn, khiến mợ chỉ có thể cảm nhận mà không thể thấy. Mồ hôi ướt nhẹp áo ngủ của cậu, thấm qua lớp vải mỏng, dính sát vào da thịt, thấy rõ từng đường nét mỏng manh nhưng đầy nam tính, vai rộng, ngực săn, bụng phẳng, những đường cơ bắp nhẹ nhàng nhưng ẩn hiện dưới lớp áo ướt, như một bức tượng đồng được tạc bởi bàn tay thần thánh, đẹp đến mức khiến mợ thấy mình may mắn, thấy mình được yêu, được sở hữu bởi người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời.
Mỗi lần cậu di chuyển, mợ như rơi vào cơn mê, nửa mê nửa tỉnh, mắt mợ mờ đi, tai ù đi, chỉ còn lại cảm giác nơi cậu ra vào, sâu, nóng, đầy, chạm đúng vào điểm nhạy cảm nhất, khiến mợ thấy như đang trôi trên mây, như đang rơi tự do. Thứ vừa mới bắn ra giờ đã căng cứng trở lại, như thanh sắt vừa được tôi luyện, đỉnh đầu rỉ nước, từng giọt rơi xuống bụng mợ, hòa cùng mồ hôi, tạo thành một dòng sông nhỏ giữa hai người.
Khâu Đỉnh Kiệt rên rỉ theo từng cú đẩy nhẹ nhàng của Cậu Ba, mỗi nhịp đều như một làn sóng êm ái nhưng sâu thẳm, lặn vào tận đáy dạ con, khuấy đảo lớp thịt mềm mại như người thợ gốm đang xoay vòng đất sét trên bàn xoay, khiến mợ cảm thấy toàn bộ nội tạng như bị cuốn theo một dòng xoáy ấm nóng, không đau mà chỉ đầy, đầy đến mức nghẹt thở. Bụng mợ cứ nhấp nhô theo từng cú đẩy, làn da căng bóng rung lên như mặt hồ bị gió lướt qua, hai sinh linh nhỏ bé bên trong đạp nhẹ, những cú đạp không quá đau, chỉ như những ngón tay nhỏ xíu gõ cửa, nhắc nhở rằng chúng cũng đang hiện diện, đang chứng kiến tình yêu của cha mẹ, khiến khoái cảm của mợ thêm một tầng thiêng liêng, vừa dâm đãng vừa dịu dàng.
Còn Cậu Ba thì đưa đẩy đến tận cùng, từng cú đều chạm đúng vào điểm sâu nhất, rồi lại rút ra chậm rãi, để lại một khoảng trống khiến mợ thèm khát, rồi lại lấp đầy ngay lập tức. Tay cậu vuốt ve phía trước, ngón cái miết nhẹ lên đỉnh đầu đang rỉ nước, xoay tròn như đang vẽ những vòng tròn tình ái trên da thịt, khiến đầu óc mợ quay cuồng, như đang lạc vào một cơn mê không lối thoát, chỉ còn lại tiếng gọi cậu liên tục: "Cậu Ba... sướng... sướng quá..." giọng mợ lạc đi, như một bản nhạc đứt quãng, mỗi từ đều mang theo một tầng khoái lạc mới.
Rồi mợ thở hổn hển: "Em không chịu nổi..." lời nói như van xin, như cầu cứu, nhưng lại đầy khao khát, như một lời thú tội rằng mợ đã hoàn toàn đầu hàng trước cậu.
Thấy vậy, cậu lại giữ hai chân mợ, bàn tay siết nhẹ vào bắp đùi, tiếp tục nhấp sâu, cơn nóng căng trong cậu càng dữ dội, như một ngọn lửa đang bùng cháy. Dù cơn hứng tình dâng cao nhưng cậu vẫn cố gắng làm nhẹ nhàng, mỗi cú đẩy đều được kiểm soát, không mạnh bạo, chỉ thật sâu, chỉ đủ để làm mợ sướng, để mợ cảm nhận được tình yêu của cậu qua từng cử động, không để tổn thương mợ, không để tổn thương hai sinh linh nhỏ bé.
Cậu muốn trêu, muốn nói rằng nếu mợ không chịu nổi sao còn dụ dỗ, nhưng nghĩ lại, mợ đang mang thai, kích thích dâng trào, lại nhạy cảm dễ nghĩ ngợi, sợ mợ lại tự trách mình dâm đãng, cậu nuốt lời trêu vào trong, cuối cùng chỉ hỏi, giọng trầm ấm, thật lòng: "Mợ không chịu nổi thì dừng, nhé!"
Nhưng Khâu Đỉnh Kiệt liền hoảng hốt, hai chân quấn chặt lấy hông cậu, lắc đầu lia lịa, mắt rưng rưng nước như sợ cậu thật sự dừng lại, như sợ mất đi khoái lạc này, mất đi sự kết nối này. Sau một hồi suy nghĩ đảo lộn, mợ thốt ra, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm: "Cậu đừng tha em..."
Cậu Ba nghe câu đó thì như bốc cháy, toàn thân nóng ran, máu dồn lên não, cuối cùng dồn sức đẩy sâu, không mạnh, nhưng sâu đến tận cùng, giữ im lại không cựa quậy."Cậu... Hức..."Thứ to lớn của cậu lấp đầy mợ, chạm đúng vào điểm nhạy cảm nhất, khiến mợ há miệng khóc lớn, nước mắt trào ra, phía trước ngay lập tức lên đỉnh lần nữa, dòng trắng đục bắn ra mạnh mẽ như một cơn mưa tình ái, khe hẹp co thắt dữ dội, siết chặt lấy cậu, nước trào ra thêm, ướt đẫm nệm giường.
Khâu Đỉnh Kiệt cảm thấy khoái cảm sau cao trào như một cơn sóng dữ vẫn còn cuộn trào, dù đã lên đỉnh, nhưng thứ to lớn của cậu vẫn giữ sâu bên trong, không rút ra, như một thanh sắt nóng rực đang cắm chặt vào đáy dạ con, khiến lớp cơ co thắt không ngừng, siết chặt lấy cậu, rồi lại nới lỏng, rồi lại siết, như một vòng xoáy không lối thoát. Mợ quờ quạng hai tay, muốn đẩy cậu ra, muốn cầu xin dừng lại, nhưng khoái cảm lấn át, khiến tay mợ chỉ có thể bấu nhẹ vào tay cậu, rồi lại buông ra, rồi lại bấu, như đang lạc trong một cơn mê không thể tỉnh, toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra vì khoái lạc quá mức, như đang bị nhấn chìm trong một đại dương tình ái.
Cậu Ba nhìn mợ, gương mặt mợ ướt át, mắt long lanh nước, môi đỏ mọng, má đỏ hơn, tóc mai dính mồ hôi, đẹp đến mức khiến cậu thấy tim mình như bị bóp nghẹt, đẹp đến mức cậu muốn dừng lại để ngắm, nhưng dục vọng lại không cho phép. Rồi cậu tiếp tục đưa đẩy, nhẹ nhàng nhưng sâu dày, từng cú đẩy đều chạm đúng vào điểm nhạy cảm nhất, khiến mợ trong cao trào nối tiếp cao trào, phía trước phun không ngừng, từng dòng trắng đục bắn ra, rơi xuống bụng mợ, phía sau cũng co thắt, nước trào ra thêm.Trong cơn vũ bão mợ chỉ biết khóc lóc, rên rỉ, rồi kêu lớn: "Cậu ơi... Em sướng..." giọng mợ lạc đi, như một bản nhạc tình ái bị đứt quãng, mỗi từ đều mang theo một tầng khoái lạc mới không thể khống chế được.
Rồi sau một hồi phê pha, run rẩy, mợ lại nói, giọng run run: "Cậu ác với em...", lời nói như van xin, như trách móc, nhưng lại như một lời thú tội rằng mợ đã sướng đến muốn ngất.
Cậu nghe mợ nói vậy thì thấy ấm trong lòng, như được uống một ngụm mật ngọt giữa cơn khát, lúc trên giường mợ hay nói cậu ác, nhưng nếu cậu dừng thì mợ không chịu, đúng là miệng nói vậy mà thân thể mới thành thật, như một lời chứng rằng mợ yêu cậu, cần cậu, muốn cậu đến mức không thể dừng lại.
Còn mợ nhìn người đàn ông trên mình, mồ hôi ướt nhẹp, tóc dính ướt, toàn thân toát ra hương vị cấm dục nén nhịn, như một ngọn lửa đang bị kìm hãm, bình thường cậu làm rất mạnh bạo, nhưng giờ mợ đang có thai nên cậu nhẹ nhàng vô cùng, mỗi cú đẩy đều được kiểm soát, không mạnh, chỉ sâu, chỉ đủ để làm mợ sướng, để mợ cảm nhận được tình yêu của cậu. Mợ biết cậu đang nhịn, nhịn vì sợ mợ đau, nhịn vì sợ con xảy ra chuyện.Mợ thương cậu vô cùng, thương đến mức muốn khóc, muốn ôm cậu, muốn nói rằng mợ yêu cậu, yêu đến mức không thể sống thiếu cậu.
Mà trong cơn suy nghĩ phê pha, mê man, cậu lại đẩy tới, dồn ép mợ, điểm nhạy cảm bị nhấn sâu, mợ lại khóc, nước mắt lại không tự chủ được liên tục trào â.Mà Khâu Đỉnh Kiệt càng khóc thì càng bị dồn ép, dù cậu làm không mạnh nhưng cũng đủ khiến mợ như chết ngất, toàn thân co giật, khe hẹp siết chặt lấy cậu, nước trào ra thêm, phía trước cũng phun ra lần nữa, cứ cao trào không ngừng.
Mà Cậu Ba đâu tha mợ, vẫn tiếp tục đẩy, nhấp, xoáy, nhấn, mỗi động tác đều như một lời thì thầm dịu dàng nhưng đầy quyền lực, như muốn dùng sự dịu dàng để phá tan mọi rào cản cuối cùng trong lòng mợ. Thứ to lớn của cậu ra vào nhịp nhàng, không mạnh bạo, nhưng sâu đến tận cùng, chạm đúng vào điểm nhạy cảm nhất, khiến nơi đó của mợ co thắt, siết chặt, rồi lại nới lỏng, như một bản nhạc tình ái được chơi trên dây đàn đã căng. Mợ cảm thấy của cậu như muốn dùng sự dịu dàng để phá, phá tan mọi e ấp, mọi ngại ngùng, phá tan cả lý trí, chỉ còn lại khoái lạc, chỉ còn lại tình yêu.
Mợ không biết đã đi đến cao trào bao nhiêu lần, mỗi lần đều như một cơn sóng lớn, cuốn mợ đi, rồi lại kéo mợ về, rồi lại cuốn đi lần nữa. Cho đến khi sâu bên trong lại bị nhấn liên tục, từng cú đẩy đều chạm đúng vào điểm nhạy cảm nhất, mợ cơ rút chân, hai chân co giật như bị điện giật, tay túm chặt nệm, những ngón tay bấu sâu vào ga giường, miệng há hốc rên rỉ, âm thanh ấy như tiếng rú. "Ưmmmm.... Cậu Ba... Ứ...."Cuối cùng sau chuỗi âm thanh khàn đặc phía trước của Khâu Đỉnh Kiệt phun ra dòng nước trong veo, không phải dòng trắng đục như trước, mà là một dòng nước trong, nóng hổi, tuôn ra mạnh mẽ, thấm đẫm bụng mợ, chảy xuống ga giường, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh.
Mợ ngỡ ngàng, cũng hoảng hốt, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, nước mắt trào ra, không phải vì đau, mà vì xấu hổ, vì sướng, vì cả hai cảm xúc đan xen, như một cơn bão nhỏ trong lòng. Hình như đây là nước tiểu... ý nghĩ ấy xoáy sâu trong đầu mợ, khiến mợ muốn độn thổ, muốn biến mất, nhưng phía sau cũng vì vậy mà co bóp cực mạnh, cao trào lại dâng lên, dòng nước ấm bao lấy cậu, siết chặt lấy cậu, như muốn nuốt chửng cậu, như muốn giữ cậu mãi mãi bên trong.
Hoàng Tam Kim bị bóp chặt, khe hẹp siết lấy cậu như một vòng tay vô hình. Cậu chỉ kịp cắm rút thêm mấy chục phát, mỗi phát đều sâu, đều mạnh, rồi rút ra, thứ to lớn của cậu phun trào trên bụng mợ, nhiều, dày đặt, liên tục, mạnh mẽ, từng dòng trắng đục nóng hổi bắn ra, rơi xuống cái bụng to tròn mợ, xuống ga giường, như một cơn mưa tình ái, như một lời chứng rằng cậu đã trút hết, đã yêu mợ đến mức không thể giữ lại gì.
Mà mợ thì đang xấu hổ tột cùng, mặt đỏ bừng, nước mắt lăn dài, nhưng là lần đầu tiên thấy cậu bắn ra ngoài, lần đầu thấy cậu xuất tinh, thứ đó của cậu, to, đỏ, co giật dữ dội, như một thanh sắt vừa ra lò, đẹp đến mức khiến mợ mê đắm, mê đắm đến mức quên cả xấu hổ, quên cả nước mắt mà chỉ còn lại sự ngưỡng mộ, sự yêu thương, sự khao khát muốn ôm lấy cậu, muốn nói rằng mợ yêu cậu, yêu đến mức không thể sống thiếu cậu.
Cậu Ba thấy mợ nhìn mình đê mê như vậy càng khiến cậu thích hơn, như được uống một ngụm mật ngọt giữa cơn khát, như được ngắm một bức tranh tình ái chỉ dành riêng cho mình. Cậu quệt lấy một vệt tinh dịch vẫn còn vương trên đỉnh đầu thứ to lớn của mình, trắng đục, nóng hổi, lấp lánh dưới ánh đèn mờ, rồi đưa tới môi mợ, ngón tay khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng, như đang vẽ một đường tình ái trên cánh hoa.
Khâu Đỉnh Kiệt ngơ ngác một chút, mắt tròn xoe, tim đập thình thịch, nhưng rồi vô thức há miệng, ngậm lấy ngón tay cậu. Lưỡi mợ khẽ cuốn quanh, nếm vị mặn mòi, ngọt ngào, của cậu, của chồng mình. Mợ tưởng rằng thứ này sẽ khó nuốt, sẽ khiến mợ e ngại, không ngờ lại mê đến vậy, như đang uống một thứ rượu quý, như đang nếm một món ngon chỉ dành riêng cho mình, khiến mợ thấy tim mình như bị bóp nghẹt, thấy mình yêu cậu hơn, yêu đến mức muốn nuốt trọn cả cậu.
Mợ tròn mắt nhìn cậu, ánh mắt ấy không còn là e thẹn, mà là thèm thuồng, là khao khát, là sự đầu hàng hoàn toàn. Cậu thấy vợ nhỏ nhìn mình với vẻ thèm thuồng như vậy, đầu ngón tay ngọ nguậy nhẹ trên lưỡi mợ, rồi nói, giọng khàn khàn đầy chiếm hữu: "Lần sau mợ nuốt hết, nhé?"
Mợ nghe vậy, đầu tiên là bất ngờ, mặt đỏ bừng, rồi xấu hổ, ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhưng rồi e thẹn gật đầu, nhẹ nhàng như một lời hứa thầm lặng. Nuốt của cậu, mợ rất thích, thích đến mức muốn làm lại, muốn làm mãi, muốn giữ cậu mãi trong mình.
Rồi mợ nằm đó, cơ thể còn run rẩy trong dư âm. Chỉ có thể để mặc cậu đi ra cửa nói với hạ nhân: "Lấy thau nước nóng." Hai hạ nhân túc trực bên ngoài dám không hỏi câu nào, chỉ lặng lẽ làm theo, như đã quen mệnh lệnh của cậu. Khi thau nước được bê tới, cậu Ba tự mình lau cho mợ, khăn ấm lướt qua da thịt, lau sạch những vệt tinh dịch, những vệt nước, những vệt mồ hôi. Động tác của cậu vừacdịu dàng, vừa cẩn thận như đang lau một báu vật quý giá. Mợ nằm im, không dám nói gì, cũng không dám hỏi thứ mình bắn ra có phải nước tiểu hay không, chỉ biết là quá sướng, sướng đến mức mất hết lý trí, sướng đến mức xấu hổ, nhưng cậu thấy mợ ngượng nên cũng không chọc, chỉ lặng lẽ lau, lặng lẽ yêu thương.
Lau cho mợ xong, cậu đỡ mợ ngồi bên mép giường sạch nhất, lau lại lưng, rồi thay đồ ngủ sạch cho mợ, từng động tác đều nhẹ nhàng, như đang chăm sóc một đứa trẻ. Sau đó cậu lau cho mình, rồi mặc đồ ngủ sạch, mùi hương mới toát ra từ lớp vải, như một khởi đầu mới sau cơn bão tình. Làm xong tất cả, cậu mặc thêm cho mợ một cái áo bông dài rồi bồng mợ ra cửa, hai hạ nhân ăn ý đi vào trong dọn dẹp, không hỏi, không nhìn, chỉ lặng lẽ làm việc. Mợ thấy vậy thì càng xấu hổ rúc vào ngực cậu, mặt nóng bừng. Nửa đem đòi hỏi chồng, còn gì đáng xấu hổ hơn nữa. Cuối cùng mợ chỉ có thể để cậu bồng sang gian phòng khác để ngủ, như một con mèo nhỏ được chủ nhân ôm ấp, như một người vợ được chồng yêu thương, che chở, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz