ZingTruyen.Xyz

Tình dục phiêu lưu ký: Những người mẹ

Chương 47: Cô Hiền dạy hóa

TinhDucPhieuLuuKy

Buổi chiều thứ Tư giữa tháng Mười, Sài Gòn vẫn còn cái nóng ẩm quen thuộc dù mặt trời đã ngả bóng dài trên những mái nhà tôn lụp xụp quận Tân Bình. Nam và Huy đạp xe cùng nhau từ trường về, balo nặng trĩu sách vở và hộp bút chì màu mà Nam vẫn mang theo như một thói quen từ những buổi học vẽ với cô Tú. Hai thằng bạn thân lớp 11A1 vừa cười đùa vừa kể chuyện cô giáo chủ nhiệm mắng cả lớp vì tội ngủ gật trong giờ Sinh, rồi chuyển sang chủ đề chính của buổi chiều: lớp học thêm Hóa ở nhà cô Hiền.

"Cô Hiền dạy hay lắm mày ơi," Huy vừa đạp xe vừa huých vai Nam, "nhưng khó tính bỏ mẹ. Lần trước tao làm sai bài tập, cô bắt đứng góc lớp suốt buổi. Mà công nhận cô đẹp thật, hơn ba mươi tuổi mà nhìn như hai mươi lăm." Nam cười gượng, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cô Hiền lần đầu gặp ở trường khi cô nhận lớp 11A1 môn Hóa: cao ráo, da trắng hồng tự nhiên, mái tóc đen dài ngang lưng thường buộc cao gọn gàng, đôi kính gọng mỏng càng làm nổi bật đôi mắt to tròn sắc sảo và đôi môi đỏ mọng luôn mím lại khi nghiêm nghị. Cô hay mặc áo sơ mi trắng hoặc áo kiểu lụa mỏng bó sát, quần tây ôm hoặc váy bút chì dài qua gối, toát lên vẻ đẹp vừa trí thức vừa quyến rũ khó cưỡng.

Nhà cô Hiền nằm trong con hẻm nhỏ đường Trường Chinh, một căn nhà hai tầng mới sơn trắng, cổng sắt sơn xanh lá cây luôn khép hờ. Trước sân trồng mấy chậu hoa giấy đỏ rực và một giàn mướp thơm đang trổ bông vàng tươi. Hai thằng dựng xe ngoài hẻm rồi bước vào, tiếng chuông cửa reo "leng keng" nhẹ nhàng.

Cánh cửa mở ra, cô Hiền đứng đó trong chiếc váy lụa hoa nhí màu xanh ngọc dài qua gối, cổ chữ V hơi sâu lộ ra một chút khe ngực trắng hồng mịn màng, tóc buộc đuôi gà cao để lộ chiếc cổ cao ba ngấn thanh thoát. Mùi nước hoa Chanel Chance thoang thoảng phả ra khiến cả Nam và Huy đều khựng lại một giây.

"Nam, Huy, vào đi các em. Hôm nay chỉ có hai đứa mình thôi, mấy bạn khác báo bận hết rồi." Cô mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa có chút gì đó khiến người đối diện tự nhiên rụt rè. Nam cúi đầu chào, cố không nhìn quá lâu vào khe ngực thoáng hiện khi cô cúi xuống nhặt chiếc bút rơi dưới đất.

Phòng học được kê ở tầng trệt, một chiếc bàn gỗ lớn, bảng trắng, và ba chiếc ghế xếp gọn gàng. Máy lạnh chạy êm ru, ánh sáng đèn LED trắng mát làm căn phòng sáng bừng. Cô Hiền ngồi đầu bàn, Nam và Huy ngồi hai bên đối diện nhau. Trên bàn là chồng đề thi thử THPT Quốc gia môn Hóa mà cô vừa photo.

"Chủ đề hôm nay là este – lipid và amin – amino axit – protein. Bài tập khó, các em tập trung nhé." Cô bắt đầu giảng, giọng nói trong trẻo, rõ ràng, từng công thức hiện lên bảng trắng đều đặn bằng nét bút lông đen sắc nét. Mỗi lần cô đứng lên viết bảng, chiếc váy lụa hoa nhí ôm sát tôn lên đường cong eo thon và cặp mông tròn đầy, Nam ngồi phía sau không khỏi nuốt nước bọt. Mùi nước hoa của cô thoảng qua mỗi lần cô đi ngang, quyện với mùi phấn bảng và mùi mực bút lông khiến đầu óc cậu hơi choáng.

Huy thì chăm chú thật sự, cắm cúi ghi chép, thỉnh thoảng hỏi lại chỗ chưa hiểu. Còn Nam, dù cố gắng tập trung, nhưng ánh mắt cứ lạc về phía cô Hiền: đôi chân thon dài bắt chéo dưới bàn, chiếc váy hơi xẻ tà lộ ra bắp chân trắng hồng mỗi khi cô đổi chân, và nhất là mỗi lần cô chống tay lên bàn để giải thích gần hơn, khe ngực sâu hun hút dưới cổ chữ V khiến cậu phải cúi gằm mặt xuống vở.

Giữa buổi, cô Hiền đứng dậy rót nước mát cho hai đứa. Khi cô cúi xuống đặt ly nước trước mặt Nam, cổ váy hơi trễ, Nam vô tình nhìn thấy rõ chiếc áo lót ren trắng bên trong và một phần quầng vú hồng hồng lấp ló. Cậu giật mình quay đi, mặt đỏ bừng, chim trong quần short thể thao bất giác cương lên một chút. Cô Hiền như không để ý, chỉ mỉm cười: "Uống đi Nam, hôm nay trời nóng lắm, đừng để mất nước."

Buổi học kéo dài gần ba tiếng, từ lý thuyết đến bài tập nâng cao. Cô Hiền kiên nhẫn giảng từng bước, thậm chí ngồi sát Nam để chỉ từng lỗi sai trong bài làm. Mỗi lần cô ngồi gần, mùi nước hoa và hơi ấm từ cơ thể cô khiến Nam phải cố gắng kìm nén hơi thở. Có lúc tay cô vô tình chạm vào tay cậu khi chỉ đáp án, cả hai đều khựng lại một giây, rồi cô mỉm cười lảng đi.

Khi đồng hồ chỉ tám giờ tối, cô Hiền gõ nhẹ bút lên bàn: "Hôm nay đến đây thôi. Hai đứa làm tốt lắm, tuần sau mình làm đề thi thử chính thức nhé." Huy gấp vở, cười toe toét: "Dạ cô, em hiểu hơn nhiều rồi ạ. Cô dạy hay quá!" Nam cũng gật đầu, giọng hơi khàn: "Dạ cảm ơn cô... em... em sẽ cố gắng hơn ạ."

Cô Hiền đứng dậy, váy lụa hoa nhí bay nhẹ theo gió máy lạnh, cô bước ra mở cửa tiễn hai đứa. Khi Nam cúi xuống buộc lại dây giày, cô đứng sát bên, mùi nước hoa lại phả vào mũi cậu thật gần. Cô bất ngờ đặt tay lên vai cậu, giọng nhỏ nhẹ: "Nam này, cô thấy em hơi mất tập trung hôm nay. Có chuyện gì à? Nếu cần cô giúp, cứ nói nhé." Bàn tay cô ấm áp trên vai khiến Nam giật mình ngẩng lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt cô dưới cặp kính gọng mỏng, vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Cậu lúng túng: "Dạ... không có gì cô ơi... tại... tại em hơi đau chân cũ thôi ạ..." Cô Hiền mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa vai cậu một chút rồi buông ra: "Ừ, về nghỉ ngơi đi. Mai cô chờ hai đứa ở trường."

Hai thằng đạp xe ra khỏi hẻm, Huy vẫn còn hào hứng kể về mấy công thức mới học, còn Nam im lặng suốt đường về. Trong đầu cậu chỉ còn lại hình ảnh cô Hiền trong chiếc váy lụa hoa nhí, mùi nước hoa Chanel Chance thoang thoảng, và cái cảm giác bàn tay cô đặt lên vai mình, ấm áp đến lạ.

Đêm đó, nằm trên giường, Nam không tài nào ngủ được. Cậu mở điện thoại, tìm kiếm tên nước hoa mà cô Hiền dùng, rồi lặng lẽ lưu lại hình ảnh cô trên Facebook trường: ảnh cô mặc áo dài trắng ngày 20-11, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh. Cậu biết, một người phụ nữ nữa vừa bước vào những giấc mơ cấm kỵ của mình, và lần học thêm tiếp theo, có lẽ sẽ không chỉ đơn thuần là những công thức hóa học nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz