ZingTruyen.Xyz

Tình dục phiêu lưu ký: Những người mẹ

Chương 42: Xem lén cô Loan thay quần áo

TinhDucPhieuLuuKy

Buổi chiều thứ Bảy cuối tháng Mười ở Sài Gòn mang một vẻ dịu dàng hiếm hoi, khi nắng thu vàng óng ả len lỏi qua những tán lá me già cỗi trên đường Nguyễn Thượng Hiền, vẽ nên những vệt sáng lung linh trên mặt đường nhựa bóng loáng sau cơn mưa rào bất chợt. Gió heo may thổi nhẹ mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ công viên gần đó, khiến không khí quận 3 trở nên dễ chịu hơn giữa cái nóng ẩm ướt quen thuộc của thành phố. Nam đạp xe cùng Minh từ quận Bình Thạnh qua, hai cậu bé mười lăm tuổi với balo nặng trĩu sách vở và quần áo thể thao trên vai, hướng về nhà Huy để tụ tập đá bóng sân sau như mọi cuối tuần. Minh cười toe toét, mái tóc undercut gọn gàng lòa xòa vài sợi mồ hôi dưới nắng chiều: "Huy nó khỏe rồi, tuần này tao với mày cho nó thua te tua. Mẹ tao bảo mang ít bánh trung thu còn thừa qua nhà nó ăn cho vui." Nam gật đầu, đạp xe sát bên bạn với nụ cười gượng gạo, lòng cậu đầy những suy tư không lời – những khoảnh khắc với mẹ và cô Tú vẫn ám ảnh cậu như những nét màu loang lổ trên bức tranh chưa khô, khiến cậu tránh ánh mắt Minh một chút khi cậu bạn nhắc đến "mẹ tao".

Họ đến nhà Huy lúc bốn giờ chiều, căn nhà hai tầng kiểu cũ với tường sơn vàng nhạt đã bong tróc vài mảng, cổng sắt sơn trắng mở hé, và khoảng sân nhỏ trồng mấy chậu thiên túy với hoa giấy đỏ rực ven tường. Minh gõ cửa inh ỏi: "Huy ơi, mở cửa! Tao với Nam đến đá bóng đây!" Tiếng bước chân vang lên từ trong nhà, và cửa mở ra với Huy đứng đó, đầu gối phải vẫn còn băng bó trắng toát nhưng nụ cười toe toét quen thuộc: "Vào đi tụi bây, tao khỏe rồi, chiều nay cho tụi mày thua!" Ba cậu bé cười đùa rộn ràng, bước vào sân sau nhà Huy – một khoảng sân bê tông rộng rãi với khung thành tự chế từ ống nước cũ kỹ, nơi lũ bạn lớp 10A1 thường tụ tập đá bóng cuối tuần. Nam vỗ vai Huy: "Mày khỏe thật chưa? Đầu gối còn đau không?" Huy cười lớn, đá nhẹ quả bóng da vào chân Nam: "Khỏe re, đau gì. Chơi đi, tao làm thủ môn trước!"

Trận bóng bắt đầu trong không khí sôi động của những cậu bé tuổi mới lớn, với tiếng bóng da "bộp bộp" vang vọng trên sân bê tông, tiếng reo hò và cười đùa át đi mọi mệt mỏi từ tuần học dài dằng dặc. Minh dẫn bóng lắt léo qua Nam, sút penalty căng như kẻ chỉ khiến Huy bay người cản phá ngoạn mục: "Yeah! Tao thắng!" Nam cười lớn, lao lên tranh bóng với Huy, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua cửa sổ phòng khách nhà Huy – nơi cô Loan, mẹ Huy, đang tất bật dọn dẹp với dáng cao dong dỏng thanh thoát, da trắng hồng tự nhiên lấp lánh dưới nắng chiều len qua cửa kính. Bà khoảng ba mươi tám tuổi, nhưng vẻ đẹp của bà hôm nay toát lên sự mặn mà quyến rũ khó cưỡng – bà mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng mỏng tay áo xắn lên khuỷu lộ ra cánh tay thon dài trắng muốt, quần jeans ống suông ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài và vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc đen dài ngang lưng buộc đuôi gà cao với vài lọn tóc lòa xòa bên má, và nụ cười dịu dàng khi bà quay ra sân sau nhìn lũ trẻ chơi bóng: "Các con chơi vui nhé, cô làm nước mát mang ra."

Nam khựng lại một giây khi nhìn bà, tim cậu đập thình thịch như trống đánh – cô Loan với khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh dưới hàng mi cong vút, sống mũi cao thanh thoát và đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đã khiến cậu say mê từ lần gặp đầu tiên khi bà băng bó vết thương cho Huy. Bà cười với cậu qua cửa sổ, bàn tay thon thả vẫy nhẹ: "Nam chơi giỏi quá, cẩn thận kẻo ngã như Huy nhé." Giọng bà ngọt ngào, đầy quan tâm, khiến Nam đỏ mặt cúi đầu đá bóng: "Dạ cô ơi, cháu cẩn thận ạ." Trận bóng tiếp tục với những pha tranh chấp gay cấn, Minh sút penalty thắng Huy khiến cậu bạn nằm dài trên sân bê tông cười ngặt nghẽo: "Thua rồi mày, phạt chạy vòng sân!" Nam cười lớn, nhưng ánh mắt cậu cứ lén lút hướng về cửa sổ phòng khách – nơi cô Loan đang tất bật pha nước mát, dáng cao dong dỏng di chuyển khéo léo giữa những chiếc ly thủy tinh, áo lụa trắng mỏng ôm sát bầu ngực đầy đặn căng tròn nhấp nhô theo nhịp tay, núm vú in hằn mờ ảo qua lớp vải khi bà cúi xuống cắt chanh tươi.

Buổi đá bóng kết thúc lúc sáu giờ chiều, khi nắng tháng Mười đã ngả bóng vàng vọt trên sân bê tông với những cánh hoa giấy đỏ rực rơi lả tả từ cây ven tường. Lũ bạn mồ hôi nhễ nhại ngồi dài trên ghế đá sân sau, uống nước mát cô Loan mang ra với nụ cười dịu dàng: "Uống đi các con, chơi mệt rồi. Cô làm bánh mì kẹp pate mang ra ăn cho no." Bà đặt khay bánh mì nóng hổi lên bàn đá, áo lụa trắng mỏng trễ nhẹ lộ ra khe ngực sâu hun hút giữa hai bầu ngực đầy đặn, làn da trắng hồng mịn màng lấp lánh mồ hôi nắng chiều khiến Nam phải quay mặt đi để che giấu sự rạo rực dâng trào. Minh gắp bánh mì lia lịa: "Mẹ Huy nấu ngon quá dì ơi, ngon hơn mẹ con." Huy cười lớn: "Mẹ tao khéo tay, tụi mày ăn no đi." Nam ăn chậm rãi, ánh mắt cậu lén lút lướt qua cô Loan – bà ngồi xuống ghế đá bên cạnh với nụ cười ấm áp, quần jeans ôm sát tôn lên bờ mông tròn trịa cong vút khi bà ngồi xuống, và cậu nuốt nước bọt khi bà cười khẽ: "Nam ăn đi cháu, lớn nhanh để đá bóng thắng Minh nhé."

Buổi tụ tập kết thúc lúc bảy giờ tối, khi trời đã tối mịt với những ánh đèn neon lấp lánh từ xa và gió heo may tháng Mười thổi mát rượi qua sân sau nhà Huy. Minh vỗ vai Nam: "Tao về trước nhé, mẹ tao gọi về ăn tối. Mai gặp mày ở trường." Huy cười lớn: "Ừ tụi mày về đi, lần sau tao thắng lại." Nam gật đầu, nhưng lòng cậu đầy suy tư – cậu muốn ở lại thêm chút nữa, với cô Loan và những rung động thầm lặng mà bà khơi dậy trong cậu từ lần gặp đầu tiên. "Ừ tao về đây. Huy khỏe lại rồi, tuần sau đá tiếp nhé." Nam đáp, đạp xe ra đầu hẻm với balo trên vai, nhưng cậu quay lại nhà Huy với lý do quên khăn mặt: "Huy ơi, tao quên khăn, vào lấy cái." Huy cười lớn: "Vào đi, mẹ tao trong nhà."

Nam bước vào nhà với tim đập thình thịch, tiếng cười nói của Huy và Minh đã xa dần ngoài đầu hẻm, và cậu tiến vào phòng khách với balo trên vai, giả vờ tìm khăn mặt nhưng ánh mắt cậu hướng về phòng ngủ của cô Loan – cửa khép hờ với rèm che mỏng manh lay động theo gió quạt từ sân sau. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phòng ngủ, và Nam lén lút tiến lại gần, tim đập thình thịch như trống đánh khi nhìn qua khe cửa hé mở – cô Loan đang thay đồ sau buổi chiều tất bật tiếp lũ trẻ, bà cởi chiếc áo sơ mi lụa trắng mỏng qua đầu với động tác chậm rãi, để lộ thân trên trần trụi với làn da trắng hồng mịn màng lấp lánh mồ hôi nắng chiều, bầu ngực đầy đặn căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở, núm vú hồng hào lớn lớn nổi bật trên nền da trắng, cứng lại dưới không khí se lạnh từ quạt trần. Bà cúi xuống cởi quần jeans ống suông, kéo quần lót cotton trắng xuống đùi với dáng cao dong dỏng thanh thoát, lộ ra thân dưới trần trụi – hông rộng cong vút dẫn đến bờ mông tròn trịa cong vút, lồn bà hồng hào mọng nước với lớp lông mu đen nhánh tỉa gọn khép hờ như một bông hoa sen đang hé mở dưới ánh đèn phòng ngủ vàng vọt.

Nam đứng chết trân ngoài khe cửa, chim cậu cương cứng đau đớn dưới lớp quần jeans, đầu khấc hồng hào giật nhẹ chọc ra in hằn rõ rệt qua lớp vải mỏng, nỗi rạo rực dâng trào khiến cậu phải siết chặt tay vào khung cửa để kìm nén. Cô Loan không hay biết, bà đứng trước gương treo tường ngắm nghía cơ thể mình với nụ cười dịu dàng, tay vuốt nhẹ bầu ngực đầy đặn như kiểm tra độ đàn hồi, núm vú lớn lớn hồng hào cứng lại dưới đầu ngón tay thon dài trắng muốt, rồi bà cúi xuống mặc chiếc váy ngủ cotton mỏng màu hồng nhạt, vải ôm sát đường cong eo nhỏ nhắn dẫn đến hông rộng và bờ mông tròn trịa, núm vú in hằn mờ ảo qua lớp vải mỏng khi bà quay người. Nam nuốt nước bọt, chim cậu giật mạnh dưới lớp quần jeans với hình ảnh ấy – cơ thể cô Loan khỏa thân như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, làn da trắng hồng mịn màng lấp lánh mồ hôi, bầu ngực đầy đặn căng tròn với núm vú lớn lớn hồng hào nổi bật, và lồn bà hồng hào mọng nước với những nếp gấp mềm mại khép hờ lộ ra dưới lớp lông mu đen nhánh tỉa gọn – khiến cậu phải quay đi với hơi thở dồn dập, rời nhà Huy với balo trên vai và nỗi say mê dâng trào không thể kìm nén.

Trên đường về dưới ánh đèn đường vàng vọt tháng Mười, gió heo may thổi mát rượi qua mặt, Nam biết rằng, cô Loan đã trở thành một phần mới trong những khát khao thầm kín của cậu – một vẻ đẹp mặn mà khiến cậu say mê, và cậu sẽ tìm cách quay lại nhà Huy, để nhìn bà thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz