ZingTruyen.Xyz

Tình địch [Doflamingo x Rosinante]

Chap 9

dopeflamingo36375

Sáng Rosi đi học, đầu cậu rối như tơ vò, không tập trung được gì. Cậu vẫn chưa hết ghê sợ chuyện hôm qua với hắn, tự hỏi hắn còn định làm nhục cậu như thế nào nữa. Năm tiết học trôi cái vèo, chả mấy chốc đã hết buổi sáng. Tan học, cậu bước ra cửa định đi về nhà thì một giọng nói lanh lảnh vọng từ góc vắng trong trường khiến cậu giật mình.

Rosi thập thò sau bức tường để xem người đó là ai. Cậu suýt xanh mặt khi thấy cô ả tóc cam lúc trước cậu gặp. Cô ta đang nói chuyện với mấy đứa con gái khác gần đó. Giọng ả nghe vẫn khó chịu như lần trước, khiến cậu chỉ muốn lảng đi ngay. Nhưng có gì đó khiến cậu tò mò, nên định ở đó hóng xem họ nói chuyện gì.

Tóc cam: - Bọn mày có vấn đề gì với tao?
???: - Mày đừng tưởng xinh đẹp một chút mà quyến rũ con trai trong trường, mày hống hách trướng mắt bọn tao cũng đủ lâu rồi!- mấy đứa con gái hất hàm doạ nạt.
Tóc cam: - Nực cười, một lũ xấu xí chúng mày tách lẻ ra thì làm được gì?? Đừng tường tao sợ ba cái trò hội đồng của bọn mày.
???: - Không nói nhiều, bọn mày cho nó một trận, lột váy áo con này ra cho nó biết tay.

Mấy đứa lao vào đánh con nhỏ tóc cam một trận, xé rách áo, vừa giật tóc vừa chửi rủa thậm tệ. Ả tóc cam vậy mà không chịu yếu thế, bả cũng túm tóc ấn đầu vài đứa xuống, nhưng không thể thắng lại số đông. Tiếng mắng chửi của bọn con gái đúng là khó nghe,  lôi kéo chú ý của vài học sinh gần đó, vài người còn định quay lại bằng điện thoại.

Mấy đứa con gái thấy tình hình có vẻ căng, bọn chúng xé áo bả để cảnh báo xong liền bỏ đi. Cậu núp sau tường, không biết làm gì tiếp theo, thường thường nếu thấy người gặp nạn thì cậu không ngần ngại đưa tay giúp đỡ, nhưng đằng này lại là ả tóc cam xấu tính hôm nọ.

Tóc cam: - Ê, thằng núp sau tường kia, mày là cái thằng hôm nọ phải không? Mày ở đây để xem tao bị làm nhục à? - Cô ta cười khổ, chống tay ngồi dậy đầy mệt nhọc.
Rosi: - Không.. tôi vô tình đi ngang qua đây thôi..
Tóc cam: - Thế biến khuất mắt tao!
Rosi: - Đợi đã...

Cậu ra chỗ cô ta, cởi áo khoác đồng phục của cậu để khoác cho bả. Cậu vừa làm vừa quay mặt đi, cố không nhìn chiếc áo đã rách tả tơi. Tóc cam vốn không quan tâm, bả không tốn một giây hất chiếc áo lại vào người cậu.

Tóc cam: - Tao không cần áo hay lòng thương hại của mày, mày là loại người tao ghét nhất.
Rosi: - Tôi cũng thích gì cô? Chẳng qua tôi thấy cô cũng giống tôi, bị người khác không coi ra gì thôi.

Cậu kiên nhẫn khoác áo đồng phục qua vai cô ta lần nữa, ngạc nhiên khi bả không hất áo ra như lúc trước.

Rosi: - Tôi tên Rosinante, lớp 301. Mà cô tên là gì?
Tóc cam: - Viola - bả mặt lạnh tanh.

(Note: Viola tóc đen nhưng mình lỡ nói tóc cam rồi:))thui thì cứ giữ nguyên tóc cam nhé)

Cô ta lấy áo cậu mặc vào, vẫn giữ giọng kiêu căng lúc nãy.

Viola: - Đi theo tôi về nhà, tôi thay áo khác rồi trả áo cho cậu.

Rosi không nói gì thêm, chỉ im lặng đi theo cô ta về nhà. Cậu không có chuyện gì để nói với cổ, cũng không có ý bắt chuyện làm quen với một người rắc rối như vậy. Mọi thứ rất đơn giản, đi theo, lấy áo, đi về và không liên quan tới nhau nữa. Hoặc chỉ có mỗi cậu nghĩ vậy.

Dofy lúc đó cũng vừa ra khỏi lớp, hắn và đàn em trốn đám fan nữ bằng cách trèo qua tường sau trường. Đàn em leo qua bức tường cao trước hắn, đáp xuống bên kia bức tường rồi hắn mới định leo lên. Chợt hắn để ý thấy bóng dáng Rosi cùng với một đứa con gái khác ở ngoài cổng chính, nên cứ ngoái cổ nhìn theo. Đàn em gọi Dofy mấy lần hắn mới quay lại.

Dofy: - Tao để quên đồ, cứ đi đi, kệ tao.

Nói rồi hắn lại tụt lại vào trong, đàn em nhún vai nhìn nhau đầy thắc mắc.

•••

Quay lại chuyện Rosi, cậu đi theo Viola mãi qua mấy ngõ nhỏ. Đường đi vắng người làm cậu có cảm giác không an toàn khi đi qua nơi này, nhất vào buổi tối. Tới nơi mới thấy nhà cô cũng nhỏ, nếu không muốn nói là hơi cũ. Với diện mạo sang chảnh của cô ta, ít ra Viola sống ở một gia đình giàu có nào đó.

Viola: - Đợi tôi ở ngoài, tôi vào rồi trả áo cho cậu. Đặc biệt là không được tới gần nhà tôi đâu.
Rosi: - Cô không cần nhắc lần thứ hai đâu:((

Cô ta bước vào trong nhà, một lúc lâu sau có tiếng vọng ra như cãi nhau. Cậu thấy lo lo lại đến sát gần nhà để xem chuyện gì xảy ra, không phải là người nhà cô đang mắng cô ấy chứ?

???: - Tiền đâu?
Viola: - Em làm gì có?
???: - Tao bảo mày làm việc cho tao cơ mà?
Viola: - Có phải lúc nào cũng có người bao dưỡng đâu?
???: - Thế cái áo mày đang mặc là của ai?

Cậu nghe thấy tiếng cãi nhau lớn dần, theo đó tiếng chân rầm rầm đi ra ngoài. Cậu cuống quá chưa trốn kịp thì bị một người đàn ông lớn hơn chục tuổi túm lại. Coi bộ ổng xộc xệc, đầu tóc rối bù, nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.

???: - Thế thằng nào đây?
Viola: - Bạn em, em với nó không có quan hệ gì hết. - Cô tức tối ngăn tay anh ta lại.
???: - Bạn hả, mày không cần thể loại bạn con nhà nghèo đâu. Tao bảo mày tìm thằng nào giàu có, sao mày không nghe tao?

Nói rồi ông túm tóc Viola, đánh cô một trận. Rosi cản lại ông không được, nên đánh vào đầu ổng. Cậu đánh không quá mạnh nhưng ổng đã loạng choạng đi không vững nữa. Viola bị ổng đánh đau nhưng vẫn kéo tay Rosi lại, nói như sắp khóc.

Viola: - Đừng đánh anh ấy, anh trai tôi yếu lắm, anh ấy không có thuốc thì sẽ không được tỉnh táo lắm..

Rosi chưa kịp nghe cô nói xong thì bị một cây gậy đánh thẳng vào đầu cậu từ đằng sau. Cậu bị đánh đau đến choáng váng, máu chảy ra đầy ở vai gáy, bản thân mất kiểm soát liền ngã khuỵ xuống dưới đất. Người đàn ông cầm cây gậy đánh vẫn chưa hả giận, ổng còn dẫm mạnh vào bụng cậu khiến cậu đau ọc ra nước.

Bị dẫm đạp vậy nhưng Rosi không dám đánh lại, chỉ hết sức giữ chân ổng lại để không bị ông ta dẫm mạnh hơn. Ổng tiện lấy chân đang dẫm lên bụng làm trụ, chân kia đá nốt vào vết thương trên đầu cậu, khiến máu chảy ra còn nhiều hơn trước. Viola giằng cây gậy từ tay lão không được, bị hắn đẩy lăn xuống cầu thang trước cửa nhà.

Rosi chống cự yếu ớt, bị thương ở đầu khiến cậu dần lịm đi, mặc cho bản thân bị đánh đập không thương tiếp. Trước khi ngất hẳn, cậu mù mờ thấy Dofy chạy đến, mặt hắn đen thui lại. Cậu chưa thấy hắn như vậy bao giờ, nhưng cậu quan tâm làm gì nữa, cậu sắp ngất lịm luôn rồi.

•••

Cậu cảm thấy ý thức mình đang dần biến mất, nhưng lạ là cậu vẫn ý thức ra được điều đó. Vừa nghĩ vậy, cậu chợt thấy nóng rát trong phổi, cảm giác khó thở ập về. Cậu hoang mang cố thở nhưng không có tác dụng, nước từ đâu nhấn chìm cậu, bít lấy đường thở, cảm giác đau đớn tràn vào phổi. Chắc chắn lại là giấc mơ ấy, cậu muốn tìm cách tỉnh dậy, cậu dùng hết sức vả mạnh vào mặt nhưng vẫn không có tác dụng.

Cậu nghe thấy tiếng Dofy gọi cậu từ xa. Hắn đánh thức cậu dậy thành công, khiến cậu nửa tỉnh nửa mê thầm cảm tạ. Điều tiếp theo hắn hỏi cậu có đói không, Rosi gật đầu nhẹ tỏ ý đói bụng. Lúc cậu ngẩng lên, đầu Dofy biến thành cái miếng pizza từ lúc nào. Cậu không kìm chế được cơn đói, há miệng cắn Dofy, hắn ta ngay lập tức từ trần. Baby5, Law và bố cậu cũng biết điều đó, họ vô cùng thương tiếc tổ chức cho hắn một lễ tang long trọng.

Cậu tỉnh dậy một lần nữa, lần này cậu có thể nói mình không còn ở trong một giấc mơ quái đản nào. Giây đầu tiên vừa thức dậy, cậu chưa thoát được khỏi cảm xúc trong giấc mơ kia. Nó quá thật khiến cậu bật khóc vì cậu đã giết nhầm Dofy. Nhưng được chục giây sau cậu mới hoàn hồn lại, tự thấy mình như thằng dở hơi.

Cơn đau nhức từ đầu và khắp người nhói lên khiến cậu sa sẩm mặt mày, không nhấc được người lên nữa. Cậu quay đầu để nhìn rõ xung quanh hơn. Nơi cậu đang nằm trông hoàn toàn xa lạ, phòng ngủ thiết kế rộng rãi, tường vách lót gỗ ván khiến gang màu căn phòng trầm tối. Bên cạnh cậu là cửa sổ lớn hắt ánh chiều tà, không biết cậu đã nằm ngất bao lâu mà trời chiều chuyển thành buổi tối tới nơi. Cậu để ý một bàn nhỏ ở góc tường xa xa, một chiếc bàn thờ nhỏ kiểu Nhật, trên bàn là hai bức ảnh một nam một nữ, bất ngờ là trông họ còn khá trẻ.

Dofy: - Cậu ổn lại chưa?

Rosi bị giật mình, cậu ngước mắt lên nhìn. Hắn ngồi chìm trong bóng tối nên cậu không nhận ra. Cậu cố nhớ chuyện xảy ra ít phút trước, hắn đến đúng lúc cậu bị anh trai Viola bón hành, bộ mặt hắn lúc đó tức giận khó có thể diễn tả bằng lời..

Rosi: - Không phải anh đánh ông ta chứ? - Rosi như linh cảm ra điều gì đó bất ổn.

Dofy không nói gì, thay vì đó hắn đứng dậy, bước ra khỏi chỗ tối. Lúc đó cậu mới thấy rõ hắn vẫn đang nở nụ cười nãy giờ.

Dofy: - Thì sao?

Rosi: - Anh là đồ điên, anh định giết ông ta à? Anh ta là anh trai Viola đấy! - Cậu dùng hết sức rít giọng đầy phẫn nộ với hắn.

Dofy chặn miệng cậu bằng ngón tay cái, ra dấu cho cậu im lặng. Hắn tiến lại gần sát cậu, cái bóng to lớn của hắn chắn hết chút nguồn sáng mờ mịt trong phòng. Cậu sợ hãi đưa mắt ra hướng khác nhìn, chỉ thấy áo trắng hắn mặc lúc trước bị vứt sang một bên, trên có dính máu đỏ tươi không rõ của ai.

Hắn vẫn dùng ngón tay đặt trên môi câu, ấn mạnh rồi kéo cả mặt lại về giữa, để mắt cậu nhìn thẳng vào hắn. Vì quá tối, cậu không thấy rõ mặt người đối diện lắm, chỉ thấy cặp kính phản chiếu cửa sổ chiều tà đỏ như máu. Trước khi nhận ra, cổ họng cậu khô rát không bật ra thành tiếng.

Dofy: - Chuyện hôm nay, tôi biết chứ, cậu vì ai đó mà cho mượn áo khoác, vì ai đó mà không dám đánh trả lão kia. Chắc hẳn giờ cậu vẫn hận tôi lắm vì đã bón hành ông anh của Viola rồi. Cậu không thấy chứ Viola khóc lóc, chửi tôi nhiều lắm.

Không sai, mắt cậu đầy thù định khi nghe hắn nhắc tới Viola. Hắn cũng đoán được phản ứng  này từ cậu, mặt hắn trở nên lạnh lẽo với nụ cười đã tắt từ lúc nào.

Dofy: - Tôi nghĩ tốt hơn hết nên giữ cậu bên cạnh, cắt đi một hai cái chân, để cậu không đi theo ai khác nữa, cũng không ai biết cậu đã biến mất đâu nhỉ.

Rosi nghe vậy vô cùng hoảng sợ. Hắn có thể trêu đùa cậu theo các cách hắn muốn, và lần nào hắn cũng lộ điệu cười ngoác mang tai. Nhưng lần này hắn còn không buồn doạ cậu, bằng chứng là hắn không cười nữa, bàn tay lần xuống cổ cậu bóp chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz