Tinh Bat Yem Tra
Nên xem, không nên xem, anh đều đã thấy được cả rồi, hơn nữa lại đã mãnh liệt đập vào mắt, khiến một chỗ nào đó trên thân thể cũng nhanh chóng có phản ứng, nhanh giống như phản xạ có điều kiện. Yến tiên sinh từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng tự động kiềm chế, kinh ngạc phát hiện mình có xúc động mãnh liệt, muốn ôm lấy cô, vuốt ve cô, thậm chí...
Cho nên không cần Ôn Tửu nói đi ra ngoài đến lần thứ hai, Yến Luật đã xoay thân thể cứng đờ, quay mặt đi, liếc nhìn nhiều hơn nữa, chỉ sợ sẽ không khống chế được.
Anh nắm tay nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật dài, muốn đè nén dục vọng này xuống, thế nhưng mà cho dù anh có nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là bức họa cuộn tròn ướt át, dáng người đầy đặn mà nhỏ bé, đường cong mềm mại hoàn mỹ, còn có da thịt trắng muốt không tỳ vết, lại làm cho người ta phải phun máu ra.
Ôn Tửu nắm chặt áo lông, xấu hổ tức giận đến mức hận không thể tiến lên đánh cho Yến Luật đã nhìn sạch mình một trận đã đời. Cửa phòng rõ ràng là đã khóa, làm sao cô có thể nghĩ đến anh vậy mà sẽ đạp cửa phòng để đi vào.
Vừa rồi lúc Yến Luật đạp cửa đã gây ra tiếng động khá lớn, tiếng ông nội hỏi thăm vong tới từ đầu bậc thang.
"A Luật, làm sao vậy?"
Yến Luật sợ ông nội đi lên, vội vàng đáp một tiếng: "Không có việc gì."
Sau đó là tiếng của Úc Thiên Thiên: "Ông nội, cháu đi lên xem."
Nghe thấy Úc Thiên Thiên muốn đi lên, Yến Luật vội vàng đóng cửa phòng lại. Ôn Tửu nhìn thấy anh không đi ra ngoài, mà ngược lại còn đóng cửa, một mình ở lại trong phòng cùng với cô, lập tức vừa xấu hổ lại vừa bực bội, nếu không phải lúc này cô đang trần truồng, thật muốn tiến lên đá cho anh một nhát bay ra ngoài.
Tay Yến Luật nắm lấy cửa phòng, quay lưng về phía Ôn Tửu nói: "Nhanh mặc quần áo đi, không sẽ bị cảm lạnh." Lời vừa ra khỏi miệng, anh mới cảm thấy cổ họng giống như đang sôi lên một đốm lửa, trong đầu đều là bộ dáng trần truồng của cô, giống như đã bị đao búa khắc vào trong đầu, đời này đã không thể nào quên được.
Ôn Tửu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, vội vàng mặc quần áo vào, đôi mắt nhìn chằm chặp bóng lưng của Yến Luật, nếu anh dám xoay mặt lại, cô sẽ đánh cho anh đến răng rơi đầy đất.
"Không phải tôi cố ý muốn đi vào, chỉ là vừa rồi nghe thấy cô hét lên." Giọng nói của Yến Luật vô cùng trầm thấp, giống như hô hấp có chút bất ổn.
Ôn Tửu thấy anh nắm tay đẩy trên cửa, tư thế thay cô giữ cửa, cũng không có dấu hiệu bắt đầu làm loạn gì, cũng đã bình tĩnh lại, nói ra: "Bồn tắm trong nhà vệ sinh có con rắn."
"Có rắn?" Yến Luật kinh ngạc, vô tình muốn quay đầu.
Ôn Tửu lập tức quát: "Quay lại."
Yến Luật lập tức quay mặt, kỳ lạ, nhà cũng không phải xây ở vùng thôn quê hoang vu, mùa đông cửa sổ đều đóng chặt, làm sao lại đột nhiên có một con rắn?
Anh đột nhiên nhớ ra, vừa rồi Úc Thiên Thiên lên tầng đi vệ sinh, tầng một cũng có nhà vệ sinh, vì sao cô ta lại cố ý chạy lên tầng hai? Còn có trong hành lý của cô ta, hòm gỗ bảo bối mà cô ta tự ôm lên tầng. Lập tức Yến Luật đã hiểu rõ. Tính cách của con bé kia từ nhỏ đã như con trai, lá gan lại lớn, việc nuôi rắn làm sủng vật này, với cô ta mà nói thì thật ra cũng không có gì là lạ.
Ôn Tửu vội vàng mặc áo ngủ lên, sau đó khoác thêm áo lông ở bên ngoài. Lúc này, Úc Thiên Thiên đã đi đến ngoài cửa: "Có chuyện gì sao Yến Luật, vừa rồi làm sao lại có tiếng động lớn như vậy?"
Yến Luật cũng không trả lời cô ta, khàn giọng hỏi Ôn Tửu: "Cô đã mặc đồ xong chưa?"
Ôn Tửu khó khăn ừ một tiếng. Cô chỉ vội vội vàng vàng mặc cái áo ngủ, sau đó khoác thêm áo lông ở bên ngoài.
Lúc này Yến Luật mới quay đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lẫn nhau đều có chút lúng túng. Chỉ là trong sự xấu hổ của Yến Luật còn mang theo sự ấm áp và vui sướng không dễ cảm thấy. Mà trong sự xấu hổ của Ôn Tửu lại mang theo sự tức giận và bất đắc dĩ rất rõ ràng, trên khuôn mặt trắng nõn hơn cả tuyết trải dài một mảng đỏ ửng, trong trắng như tuyết lại đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa xinh đẹp. dáng vẻ lúng túng xấu hổ của cô, quả thực đã khiến Yến Luật kinh ngạc đến hô hấp cũng phải dừng lại.
Ôn Tửu nhanh chóng rời ánh mắt đi.
Úc Thiên Thiên thấy bên trong cánh cửa không có ai nói chuyện, bèn trực tiếp vươn tay đẩy cửa, vội vàng quan sát cảnh tượng trong phòng. Hành động này lại càng khiến Yến Luật khẳng định quả thật là chuyện tốt cô ta đã làm.
Anh mở cửa phòng ra, Úc Thiên Thiên đang đứng ở ngoài cửa, hỏi: "Vừa rồi có tiếng động gì vậy?" Lúc nói chuyện, ánh mắt trực tiếp lướt qua Yến Luật mà nhìn vào trong phòng. Phát hiện bên dưới áo lông của Ôn Tửu là áo ngủ, trong lòng Úc Thiên Thiên không khỏi dâng lên cơn đắc ý, chỉ tiếc không được tận mắt nhìn thấy bộ dáng chật vật kinh hãi của cô ta.
Yến Luật cười lạnh: "Trong bồn tắm có con rắn, là của cô đi."
Úc Thiên Thiên giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói với Yến Luật: "Ngại quá, tôi quên nói, ở trong phòng tôi không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi hoa sen để tắm, Xán Xán cần bơi lội, cho nên tôi để nó vào trong bồn tắm của phòng này. Tôi đi bắt nó ra."
Quả nhiên là cô ta giở trò quỷ, Yến Luật giận dữ: "Cô đây là cố tình đi, vì sao cô lại không nói cho Ôn Tửu?"
"Thật xin lỗi, tôi quên mất." Miệng thì nói thật xin lỗi, thế nhưng trên mặt Úc Thiên Thiên lại không hề có một tia áy náy nào, ngược lại là bộ dáng đùa dai, trong mắt có một tia cười hả hê: "Vốn định ăn cơm xong sẽ lên lấy Xán Xan ra, kết quả là vừa nãy bà nội gọi tôi chơi mạt chược nên tôi đã quên mất."
Yến Luật cười lạnh: "Bệnh hay quên của cô nặng như vậy sao?"
"Đúng vậy, bệnh hay quên của tôi rất nặng, anh quen biết tôi đã hai mươi năm, cũng không phải không biết." Úc Thiên Thiên trợn mắt nhìn Yến Luật, sau đó cười nhạo Ôn Tửu: "Lá gan của cô cũng quá nhỏ đi. Nhìn Xán Xán cũng chỉ là một con rắn sủng vật mà thôi, nhỏ như vậy, cô sợ nó cắn cô, hay là ăn thịt cô?"
Nếu như có được sự chuẩn bị tâm lý, cho dù nhìn thấy rắn, Ôn Tửu cũng sẽ không kinh hoảng biến sắc kêu ra tiếng như vậy, thế nhưng mà lúc ấy cô đang trần truồng để đi tắm rửa, không hề chuẩn bị tâm lý, vừa khom lưng, đột nhiên một cái đầu rắn nhô lên từ trong bồn tắm, cho dù là ai cũng sẽ hoảng sợ.
Ôn Tửu vốn bị Yến Luật nhìn hết thân thể nên đã mang một bụng tức giận, lúc này Úc Thiên Thiên lại ở trước mặt cô buông lời khiêu khích, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, đi đến trước mặt túm lấy cánh tay cô ta, đùi phải vươn ra nhẹ cong một cái, Úc Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, thân thể đã nghiêng đi, ngay lập tức đã sắp ngã sấp xuống.
Cũng may, Ôn Tửu còn giữ lại chút mặt mũi cho cô ta, cũng không thật sự dùng sức, chỉ dùng một chút kỹ xảo đi quấn chân cô ta, cho nên Úc Thiên Thiên lảo đảo vài vòng, kịp thời đỡ lấy lan can miễn cưỡng đứng vững. Dù vậy, chuyện này cũng thực sự làm cho cô cảm thấy mất mặt vô cùng, hơn nữa lại là trước mặt Yến Luật, cô lại càng không thể chịu đựng được.
Cô tức giận đưa tay vung lên, kích động đánh về phía Ôn Tửu. Ôn Tửu đang chờ cô ta ra tay, cũng thuận thế dạy bảo cô ta một lượt ra trò, thế nhưng tay của Úc Thiên Thiên còn chưa tới trước mặt cô, đã bị Yến Luật nắm lấy.
Úc Thiên Thiên tức giận nói: "Buông tay."
Yến Luật lạnh lùng quát to một tiếng: "Láo xược."
Úc Thiên Thiên nổi cáu: "Cô ta lại dám đánh tôi, đừng quên tôi là khách."
Yến Luật nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một: "Cô đừng quên cô ấy là bạn gái của tôi."
Úc Thiên Thiên tức giận đến cắn môi, lại không nói nên lời, bởi vì ý của Yến Luật rất rõ ràng, Ôn Tửu quan trọng hơn cô. Anh sẽ không thể nào đứng về phía cô.
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, cúi người xuống, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Đêm nay cô tốt nhất trông coi tốt đồ đạc của mình, nếu lại đến dọa Ôn Tửu, cô có tin tôi sẽ lập tức mang nó rán lên không?"
Ôn Tửu lần đầu tiên nghe thấy Yến Luật dùng giọng điệu nặng như vậy để nói chuyện, mặc dù lúc anh bị cô chọc tức đến mức giậm chân, cũng không nhìn thấy anh hung ác như vậy. Không biết sao, trong lòng vậy mà lại khẽ rung động.
Ôn Minh Nguyệt vẫn luôn giáo dục cô, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình, cho nên từ nhỏ đến lớn, Ôn Tửu vẫn luôn tự tin độc lập đến lạ thường, chưa từng cảm thấy bản thân mình cần đàn ông đến bảo vệ. Thế nhưng đến lúc Yến Luật thay cô nói chuyện như vậy, thay cô ngăn cản Úc Thiên Thiên, cô đột nhiên cảm thấy, cảm giác được người khác che chở quả thật là không tồi.
Yến Luật thả tay Úc Thiên Thiên xuống, xoay người lại nói với Ôn Tửu: "Em đi vào trong phòng anh đi."
"Em muốn ngủ."
Yến Luật không cho cô cơ hội từ chối: "Em ngủ phòng anh."
Ôn Tửu lập tức trừng mắt nhìn Yến Luật. Yến Luật lại lập tức nói: "Anh ngủ phòng em, cửa phòng đã bị anh làm hỏng rồi." Nói thêm những lời này, Ôn Tửu mới biết được mình đã oan uổng anh, bèn gật đầu.
Yến Luật đưa cô sang phòng ngủ của mình, sau đó thu dọn quần áo và máy tính của mình một lượt, cầm lấy đi sang bên cạnh.
Ôn Tửu nghĩ lúc này Úc Thiên Thiên chắc đang xử lý con rắn ở trong phòng tắm của cô, định đi qua phòng bên cạnh lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình ở trong bồn tắm.
Không nghĩ tới một lát sau, Yến Luật đã mang những thứ đó sang giúp cô. Bàn chải đánh răng và khăn mặt thì cũng không có gì, cả nội y cô để trên giường chuẩn bị thay anh cũng thuận tiện mang qua luôn.
Ôn Tửu vừa thấy anh cầm áo lót và nội y của mình trong tay, lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng vươn tay đoạt lấy, đỏ mặt nói: "Cám ơn, ngủ ngon."
Ý tiễn khách trong lời nói đã rất rõ ràng, Yến Luật cũng chưa đi mà cúi đầu xuống nhìn cô: "Cô không sao chứ?"
"Chuyện gì?"
"Có sợ không?" Giọng nói Yến Luật ấm áp đến lạ thường.
"Vẫn ổn, lúc đó cũng bị dọa một chút, nhưng cũng đã sớm không sao nữa rồi." Ôn Tửu nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, không khỏi thay đổi sắc mặt. Khí thế của cô tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng cũng chỉ là cô gái trẻ tuổi, chưa bao giờ để cho người khác phái nhìn thấy thân thể, thật sự là vô cùng xấu hổ.
"Vậy cô nghỉ ngơi đi." Yến Luật thấy cô đỏ ửng mặt, trong lòng nhộn nhạo cảm giác say rượu nhè nhẹ, vô hình chung, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng đến khác thường.
"Chờ một chút, còn có chuyện."
"Chuyện gì?" Trong lòng Yến Luật khẽ động, có phải là cô muốn anh chịu trách nhiệm không? Tuy rằng anh sợ nhất là bị phụ nữ lừa bịp, nhưng nếu như cô thật sự cứng rắn bắt anh phải chịu trách nhiệm... Được rồi, sẽ cố mà đồng ý đi.
Đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy của Yến tiên sinh bình tĩnh nhìn bờ môi của Ôn Tửu, vừa khó xử lại vừa ... chờ mong, chờ cô nói ra. Thế nhưng mà, Ôn Tửu cũng không nói chuyện, mà duỗi ngón tay chỉ cái giường, vẻ mặt dường như có chút xấu hổ.
Yến Luật lập tức cảm thấy tim trong ngực đập thình thịch điên cuồng, chẳng lẽ cô muốn anh ở lại ngủ cùng? Cái này, cái này... cũng quá nhanh rồi.
"Anh có thể lấy một cái ga giường mới không?"
Cho nên không cần Ôn Tửu nói đi ra ngoài đến lần thứ hai, Yến Luật đã xoay thân thể cứng đờ, quay mặt đi, liếc nhìn nhiều hơn nữa, chỉ sợ sẽ không khống chế được.
Anh nắm tay nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật dài, muốn đè nén dục vọng này xuống, thế nhưng mà cho dù anh có nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là bức họa cuộn tròn ướt át, dáng người đầy đặn mà nhỏ bé, đường cong mềm mại hoàn mỹ, còn có da thịt trắng muốt không tỳ vết, lại làm cho người ta phải phun máu ra.
Ôn Tửu nắm chặt áo lông, xấu hổ tức giận đến mức hận không thể tiến lên đánh cho Yến Luật đã nhìn sạch mình một trận đã đời. Cửa phòng rõ ràng là đã khóa, làm sao cô có thể nghĩ đến anh vậy mà sẽ đạp cửa phòng để đi vào.
Vừa rồi lúc Yến Luật đạp cửa đã gây ra tiếng động khá lớn, tiếng ông nội hỏi thăm vong tới từ đầu bậc thang.
"A Luật, làm sao vậy?"
Yến Luật sợ ông nội đi lên, vội vàng đáp một tiếng: "Không có việc gì."
Sau đó là tiếng của Úc Thiên Thiên: "Ông nội, cháu đi lên xem."
Nghe thấy Úc Thiên Thiên muốn đi lên, Yến Luật vội vàng đóng cửa phòng lại. Ôn Tửu nhìn thấy anh không đi ra ngoài, mà ngược lại còn đóng cửa, một mình ở lại trong phòng cùng với cô, lập tức vừa xấu hổ lại vừa bực bội, nếu không phải lúc này cô đang trần truồng, thật muốn tiến lên đá cho anh một nhát bay ra ngoài.
Tay Yến Luật nắm lấy cửa phòng, quay lưng về phía Ôn Tửu nói: "Nhanh mặc quần áo đi, không sẽ bị cảm lạnh." Lời vừa ra khỏi miệng, anh mới cảm thấy cổ họng giống như đang sôi lên một đốm lửa, trong đầu đều là bộ dáng trần truồng của cô, giống như đã bị đao búa khắc vào trong đầu, đời này đã không thể nào quên được.
Ôn Tửu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, vội vàng mặc quần áo vào, đôi mắt nhìn chằm chặp bóng lưng của Yến Luật, nếu anh dám xoay mặt lại, cô sẽ đánh cho anh đến răng rơi đầy đất.
"Không phải tôi cố ý muốn đi vào, chỉ là vừa rồi nghe thấy cô hét lên." Giọng nói của Yến Luật vô cùng trầm thấp, giống như hô hấp có chút bất ổn.
Ôn Tửu thấy anh nắm tay đẩy trên cửa, tư thế thay cô giữ cửa, cũng không có dấu hiệu bắt đầu làm loạn gì, cũng đã bình tĩnh lại, nói ra: "Bồn tắm trong nhà vệ sinh có con rắn."
"Có rắn?" Yến Luật kinh ngạc, vô tình muốn quay đầu.
Ôn Tửu lập tức quát: "Quay lại."
Yến Luật lập tức quay mặt, kỳ lạ, nhà cũng không phải xây ở vùng thôn quê hoang vu, mùa đông cửa sổ đều đóng chặt, làm sao lại đột nhiên có một con rắn?
Anh đột nhiên nhớ ra, vừa rồi Úc Thiên Thiên lên tầng đi vệ sinh, tầng một cũng có nhà vệ sinh, vì sao cô ta lại cố ý chạy lên tầng hai? Còn có trong hành lý của cô ta, hòm gỗ bảo bối mà cô ta tự ôm lên tầng. Lập tức Yến Luật đã hiểu rõ. Tính cách của con bé kia từ nhỏ đã như con trai, lá gan lại lớn, việc nuôi rắn làm sủng vật này, với cô ta mà nói thì thật ra cũng không có gì là lạ.
Ôn Tửu vội vàng mặc áo ngủ lên, sau đó khoác thêm áo lông ở bên ngoài. Lúc này, Úc Thiên Thiên đã đi đến ngoài cửa: "Có chuyện gì sao Yến Luật, vừa rồi làm sao lại có tiếng động lớn như vậy?"
Yến Luật cũng không trả lời cô ta, khàn giọng hỏi Ôn Tửu: "Cô đã mặc đồ xong chưa?"
Ôn Tửu khó khăn ừ một tiếng. Cô chỉ vội vội vàng vàng mặc cái áo ngủ, sau đó khoác thêm áo lông ở bên ngoài.
Lúc này Yến Luật mới quay đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lẫn nhau đều có chút lúng túng. Chỉ là trong sự xấu hổ của Yến Luật còn mang theo sự ấm áp và vui sướng không dễ cảm thấy. Mà trong sự xấu hổ của Ôn Tửu lại mang theo sự tức giận và bất đắc dĩ rất rõ ràng, trên khuôn mặt trắng nõn hơn cả tuyết trải dài một mảng đỏ ửng, trong trắng như tuyết lại đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa xinh đẹp. dáng vẻ lúng túng xấu hổ của cô, quả thực đã khiến Yến Luật kinh ngạc đến hô hấp cũng phải dừng lại.
Ôn Tửu nhanh chóng rời ánh mắt đi.
Úc Thiên Thiên thấy bên trong cánh cửa không có ai nói chuyện, bèn trực tiếp vươn tay đẩy cửa, vội vàng quan sát cảnh tượng trong phòng. Hành động này lại càng khiến Yến Luật khẳng định quả thật là chuyện tốt cô ta đã làm.
Anh mở cửa phòng ra, Úc Thiên Thiên đang đứng ở ngoài cửa, hỏi: "Vừa rồi có tiếng động gì vậy?" Lúc nói chuyện, ánh mắt trực tiếp lướt qua Yến Luật mà nhìn vào trong phòng. Phát hiện bên dưới áo lông của Ôn Tửu là áo ngủ, trong lòng Úc Thiên Thiên không khỏi dâng lên cơn đắc ý, chỉ tiếc không được tận mắt nhìn thấy bộ dáng chật vật kinh hãi của cô ta.
Yến Luật cười lạnh: "Trong bồn tắm có con rắn, là của cô đi."
Úc Thiên Thiên giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói với Yến Luật: "Ngại quá, tôi quên nói, ở trong phòng tôi không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi hoa sen để tắm, Xán Xán cần bơi lội, cho nên tôi để nó vào trong bồn tắm của phòng này. Tôi đi bắt nó ra."
Quả nhiên là cô ta giở trò quỷ, Yến Luật giận dữ: "Cô đây là cố tình đi, vì sao cô lại không nói cho Ôn Tửu?"
"Thật xin lỗi, tôi quên mất." Miệng thì nói thật xin lỗi, thế nhưng trên mặt Úc Thiên Thiên lại không hề có một tia áy náy nào, ngược lại là bộ dáng đùa dai, trong mắt có một tia cười hả hê: "Vốn định ăn cơm xong sẽ lên lấy Xán Xan ra, kết quả là vừa nãy bà nội gọi tôi chơi mạt chược nên tôi đã quên mất."
Yến Luật cười lạnh: "Bệnh hay quên của cô nặng như vậy sao?"
"Đúng vậy, bệnh hay quên của tôi rất nặng, anh quen biết tôi đã hai mươi năm, cũng không phải không biết." Úc Thiên Thiên trợn mắt nhìn Yến Luật, sau đó cười nhạo Ôn Tửu: "Lá gan của cô cũng quá nhỏ đi. Nhìn Xán Xán cũng chỉ là một con rắn sủng vật mà thôi, nhỏ như vậy, cô sợ nó cắn cô, hay là ăn thịt cô?"
Nếu như có được sự chuẩn bị tâm lý, cho dù nhìn thấy rắn, Ôn Tửu cũng sẽ không kinh hoảng biến sắc kêu ra tiếng như vậy, thế nhưng mà lúc ấy cô đang trần truồng để đi tắm rửa, không hề chuẩn bị tâm lý, vừa khom lưng, đột nhiên một cái đầu rắn nhô lên từ trong bồn tắm, cho dù là ai cũng sẽ hoảng sợ.
Ôn Tửu vốn bị Yến Luật nhìn hết thân thể nên đã mang một bụng tức giận, lúc này Úc Thiên Thiên lại ở trước mặt cô buông lời khiêu khích, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, đi đến trước mặt túm lấy cánh tay cô ta, đùi phải vươn ra nhẹ cong một cái, Úc Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, thân thể đã nghiêng đi, ngay lập tức đã sắp ngã sấp xuống.
Cũng may, Ôn Tửu còn giữ lại chút mặt mũi cho cô ta, cũng không thật sự dùng sức, chỉ dùng một chút kỹ xảo đi quấn chân cô ta, cho nên Úc Thiên Thiên lảo đảo vài vòng, kịp thời đỡ lấy lan can miễn cưỡng đứng vững. Dù vậy, chuyện này cũng thực sự làm cho cô cảm thấy mất mặt vô cùng, hơn nữa lại là trước mặt Yến Luật, cô lại càng không thể chịu đựng được.
Cô tức giận đưa tay vung lên, kích động đánh về phía Ôn Tửu. Ôn Tửu đang chờ cô ta ra tay, cũng thuận thế dạy bảo cô ta một lượt ra trò, thế nhưng tay của Úc Thiên Thiên còn chưa tới trước mặt cô, đã bị Yến Luật nắm lấy.
Úc Thiên Thiên tức giận nói: "Buông tay."
Yến Luật lạnh lùng quát to một tiếng: "Láo xược."
Úc Thiên Thiên nổi cáu: "Cô ta lại dám đánh tôi, đừng quên tôi là khách."
Yến Luật nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một: "Cô đừng quên cô ấy là bạn gái của tôi."
Úc Thiên Thiên tức giận đến cắn môi, lại không nói nên lời, bởi vì ý của Yến Luật rất rõ ràng, Ôn Tửu quan trọng hơn cô. Anh sẽ không thể nào đứng về phía cô.
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, cúi người xuống, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Đêm nay cô tốt nhất trông coi tốt đồ đạc của mình, nếu lại đến dọa Ôn Tửu, cô có tin tôi sẽ lập tức mang nó rán lên không?"
Ôn Tửu lần đầu tiên nghe thấy Yến Luật dùng giọng điệu nặng như vậy để nói chuyện, mặc dù lúc anh bị cô chọc tức đến mức giậm chân, cũng không nhìn thấy anh hung ác như vậy. Không biết sao, trong lòng vậy mà lại khẽ rung động.
Ôn Minh Nguyệt vẫn luôn giáo dục cô, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình, cho nên từ nhỏ đến lớn, Ôn Tửu vẫn luôn tự tin độc lập đến lạ thường, chưa từng cảm thấy bản thân mình cần đàn ông đến bảo vệ. Thế nhưng đến lúc Yến Luật thay cô nói chuyện như vậy, thay cô ngăn cản Úc Thiên Thiên, cô đột nhiên cảm thấy, cảm giác được người khác che chở quả thật là không tồi.
Yến Luật thả tay Úc Thiên Thiên xuống, xoay người lại nói với Ôn Tửu: "Em đi vào trong phòng anh đi."
"Em muốn ngủ."
Yến Luật không cho cô cơ hội từ chối: "Em ngủ phòng anh."
Ôn Tửu lập tức trừng mắt nhìn Yến Luật. Yến Luật lại lập tức nói: "Anh ngủ phòng em, cửa phòng đã bị anh làm hỏng rồi." Nói thêm những lời này, Ôn Tửu mới biết được mình đã oan uổng anh, bèn gật đầu.
Yến Luật đưa cô sang phòng ngủ của mình, sau đó thu dọn quần áo và máy tính của mình một lượt, cầm lấy đi sang bên cạnh.
Ôn Tửu nghĩ lúc này Úc Thiên Thiên chắc đang xử lý con rắn ở trong phòng tắm của cô, định đi qua phòng bên cạnh lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình ở trong bồn tắm.
Không nghĩ tới một lát sau, Yến Luật đã mang những thứ đó sang giúp cô. Bàn chải đánh răng và khăn mặt thì cũng không có gì, cả nội y cô để trên giường chuẩn bị thay anh cũng thuận tiện mang qua luôn.
Ôn Tửu vừa thấy anh cầm áo lót và nội y của mình trong tay, lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng vươn tay đoạt lấy, đỏ mặt nói: "Cám ơn, ngủ ngon."
Ý tiễn khách trong lời nói đã rất rõ ràng, Yến Luật cũng chưa đi mà cúi đầu xuống nhìn cô: "Cô không sao chứ?"
"Chuyện gì?"
"Có sợ không?" Giọng nói Yến Luật ấm áp đến lạ thường.
"Vẫn ổn, lúc đó cũng bị dọa một chút, nhưng cũng đã sớm không sao nữa rồi." Ôn Tửu nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, không khỏi thay đổi sắc mặt. Khí thế của cô tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng cũng chỉ là cô gái trẻ tuổi, chưa bao giờ để cho người khác phái nhìn thấy thân thể, thật sự là vô cùng xấu hổ.
"Vậy cô nghỉ ngơi đi." Yến Luật thấy cô đỏ ửng mặt, trong lòng nhộn nhạo cảm giác say rượu nhè nhẹ, vô hình chung, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng đến khác thường.
"Chờ một chút, còn có chuyện."
"Chuyện gì?" Trong lòng Yến Luật khẽ động, có phải là cô muốn anh chịu trách nhiệm không? Tuy rằng anh sợ nhất là bị phụ nữ lừa bịp, nhưng nếu như cô thật sự cứng rắn bắt anh phải chịu trách nhiệm... Được rồi, sẽ cố mà đồng ý đi.
Đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy của Yến tiên sinh bình tĩnh nhìn bờ môi của Ôn Tửu, vừa khó xử lại vừa ... chờ mong, chờ cô nói ra. Thế nhưng mà, Ôn Tửu cũng không nói chuyện, mà duỗi ngón tay chỉ cái giường, vẻ mặt dường như có chút xấu hổ.
Yến Luật lập tức cảm thấy tim trong ngực đập thình thịch điên cuồng, chẳng lẽ cô muốn anh ở lại ngủ cùng? Cái này, cái này... cũng quá nhanh rồi.
"Anh có thể lấy một cái ga giường mới không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz