ZingTruyen.Xyz

Tim Nguoi Trong Ky Uc

Word count: 1k4+—————————————————————————

Riki đã thức dậy ngay sau khi Santa nằm xuống. Anh nghĩ rằng đối phương chỉ định ngủ với mình một đêm nên lúc đầu anh mắt nhắm mắt mở cho qua. Kết quả là anh không hề nghĩ tới hành động của Santa càng lúc càng trở nên kích thích, hơi thở sau gáy càng ngày càng nóng, cơ thể không tránh khỏi hưng phấn bởi những cái vuốt ve.

"Ưmm...."

Ngay khi Santa chạm vào ngực, Riki cuối cùng cũng không kìm chế được âm thanh của mình. Anh nghe thấy tiếng cười khúc khích từ người phía sau, xấu hổ dùng cùi chỏ đẩy cậu ra.

"Anh đừng tức giận." Santa sợ đến mức vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, em..."

Riki không nói tiếng nào, kéo chăn bông quấn mình thành một quả bóng. Vị gia hoả này không biết từ lúc nào đã phát hiện anh tỉnh rồi còn cố ý trêu chọc. Trò đùa của cậu thật sự khiến anh có chút khó chịu rồi.

"Riki~~" Santa hoảng rồi, cậu cẩn thận kéo chăn bông ra phát hiện rằng Riki không dùng bao nhiêu sức lực.

Santa dường như luôn cảm động trước những điều nhỏ nhặt này, cậu chui vào chăn bông mang Riki ôm chặt trong vòng tay, nỗi uất hận mà bấy lâu nay cậu kìm nén dường như đang tuôn trào vào lúc này.

"Anh sẽ nhớ em chứ?"

"........Không biết nữa" Riki thiếu chút nữa không kìm được suy nghĩ của mình.

"Nhưng em rất nhớ anh."

"Tôi còn chưa đi mà.."

Hai người vụng về trò chuyện trong bóng tối, nghe thấy giọng Santa càng lúc càng nghẹn ngào, Riki nhịn không nổi quay đầu lại nhìn cậu. Nhưng anh không ngờ rằng đối phương đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ Riki buông bỏ lớp phòng bị xuống cậu đã ngay lập tức đè đối phương xuống áp môi mình lên môi anh.

Mỗi lần bị Santa tấn công như vậy, Riki đều nhéo lỗ tai của cậu tỏ vẻ bất mãn. Đối phương giống như một chú cún nhỏ vừa liếm vừa cắn môi anh, không còn cách nào khác đành phải mở miệng đáp ứng cậu.

Cứ nghĩ rằng tiếp tục như thế này Santa sẽ mất kiểm soát, nhưng sau khi hôn đủ rồi, cậu nằm đè lên người anh, một chút cũng không muốn động.

"Thật ra em rất sợ." Santa trầm giọng nói.

"Em muốn tôn trọng quyết định của anh nhưng em càng sợ anh không cần em nữa, sợ liệu anh có quên mất em không?"

Santa dường như không bị ảnh hưởng bởi phản ứng của Riki, tiếp tục độc thoại: "Em rất ngốc phải không? Em cứ nghĩ ôm anh như thế này anh sẽ không bỏ chạy nữa."

Riki thiếu chút nữa đã dao động rồi, anh dường như biến thành một kẻ xấu xa bỏ rơi Santa. Sự níu kéo này khiến anh mềm lòng.

"Nhưng em biết rất khó để anh thay đổi quyết định, vì vậy em sẽ không ép buộc anh ở lại."

Sáng hôm sau, Riki dậy sớm chuẩn bị rời đi cũng không hề thông báo cho các đồng đội khác, chỉ có Santa giúp anh xách hành lý xuống lầu rồi đưa anh lên xe.

Trợ lý đang ngồi ở ghế trước, Santa không dám ôm anh, thật lâu sau một hồi im lặng cậu chỉ có thể nói một câu: "Chăm sóc tốt cho chính mình."

"Được "

Riki chuyển đi rồi.

Santa bước vào phòng Riki nhìn xung quanh một nửa số quần áo trong tủ đã bị chuyển đi, Tất cả những đồ trang trí lấp lánh trong phòng cũng đã được dọn sạch sẽ, dấu vết của sự sống cũng giảm đi khiến Santa thực sự cảm thấy đối phương càng ngày càng cách xa mình.

Vào đêm Giáng sinh, Santa đã chụp một bức ảnh cây thông Noel trong phòng gửi cho Riki, trong hai ngày qua cậu cố gắng không liên lạc với đối phương. Thực tế, kể từ buổi chiều ngày hôm ấy Riki rời đi cậu đã rất nhớ anh ấy.

Thật may mắn Riki không có ý định trốn tránh cậu, khi tin nhắn được gửi đi rất nhanh đã có phản hồi.

「Đèn sáng lên thật đẹp」

"Có chuyện vui sao, nói chuyện cũng cười vui vẻ như vậy."

Santa nhanh chóng nín cười sau khi nghe thấy những lời chọc ghẹo của đồng đội, cậu tắt điện thoại cảm thấy có chút chột da.

"Không phải chứ! Bị tôi nói trúng rồi?" Đồng đội tỏ vẻ ngạc nhiên: 'Không nghĩ rằng trông cậu thành thật như vậy lại trốn đi yêu đương."

"Không có, tôi làm sao có thể yêu đương." Santa không nói dối, cậu và Riki thực sự không yêu đương.

"Dù sao cậu cũng cẩn thận một chút, cuối năm rồi các paparazzi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."

Santa không hiểu lắm về ý của đồng đội, nhưng cậu không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, nghĩ một chút cậu hỏi: "Gần đây chúng ta có hoạt động nhóm nào không?"

"Hình như không có. ​​Công ty không phải cho chúng tôi nghỉ lễ sao? Nếu có hoạt động nhóm thì cũng vào năm sau."

Năm sau, quá lâu rồi. Santa bơ phờ dựa vào ghế sô pha, chờ đợi không có mục đích cũng quá nhiều dằn vặt rồi.

"A~~ Hình như có bữa tiệc tối vào đêm 31, hôm đó cậu sẽ không đi chơi giao thừa chứ?"

Santa ngay lập tức ngồi thẳng: "Tất cả mọi người sao?"

"Có lẽ vậy"

Không ngờ lại có thêm bất ngờ này, Santa lập tức lấy lại sức sống, từ hôm đó cậu bắt đầu mong chờ đến ngày 31 để được gặp Riki, ngày đó liền dọn phòng khách từ sớm.

Các đồng đội của anh ấy đang làm việc bên ngoài cũng lần lượt trở về khi sắp đến giờ ăn tối, Santa ngồi trên ghế sofa trong phòng khách không hề nhúc nhích. Ngay cả khi được đồng đội rủ đi chơi cậu cũng không hứng thú, lâu lâu lại đưa mắt nhìn về hướng cửa.

Hôm nay công ty dự định quay vlog cho họ Santa cảm thấy an tâm rằng Riki sẽ trở lại, nhưng thời gian từng chút từng chút một trôi qua, cậu không đợi được đến khi cánh cửa được mở.

"Santa ăn cơm thôi."

"Ngồi ngốc ở đó làm gì? Mau lại đây." 

Santa đứng dậy nhìn đồng đội đang ngồi quanh bàn ăn, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Riki đâu?"

Đồng đội vỗ trán: "Azz tôi quên mất không nói với mọi người, hôm nay Riki sẽ không đến."

"Cái gì?" Santa choáng váng.

"Anh ấy nói vừa lên máy bay, tới không kịp nói mọi người đừng đợi."

Trái tim của Santa ngay lập tức trở thành tro tàn, cậu đã chờ đợi cả ngày trong niềm vui, nhưng cậu không nghĩ kết quả lại như thế này.

Cảm giác chờ đợi trong hụt hẫng khiến Santa hồn vía lên mây, nhưng vlog vẫn đang được quay cậu chỉ có thể miễn cưỡng sốc lại tinh thần.

"Thời gian này chắc Riki đã xuống máy bay rồi." Đồng đội lấy điện thoại di động ra: "Gọi video cho anh ấy đi."

Ngay khi nghe thấy tên Riki, Santa nhạy cảm ngẩng đầu lên, cậu nhìn cuộc gọi video của đồng đội không bao lâu bên kia liền bắt máy.

Đồng đội lập tức ồn ào trở lại, Santa cách xa điện thoại một chút, ngẩng đầu nhìn Riki trên màn hình, dù đã mấy ngày không gặp, nhưng đối với cậu thì dường như cả thế kỷ đã trôi qua. Nhìn chằm chằm người trên màn hình đang suy nghĩ miên man, nỗi thôi thúc trào dâng trong lòng càng lúc càng khó kìm nén.

Muốn gặp anh.

Một khi đã nảy sinh ý nghĩ như vậy thì khó mà rút lại được, sau bữa tối, các đồng đội quây quần bên chiếc TV để xem bữa tiệc giao thừa đã được ghi hình trước đó, nhưng Santa lại bí mật lên lầu thay quần áo.

Santa mở điện thoại lên, xem trong bản ghi nhớ có ghi địa chỉ của Riki mà cậu đã tìm được, cho dù sự liều lĩnh của cậu khiến đối phương nổi giận, ngay cả khi cậu có thể nghe thấy lời từ chối thêm một lần nữa, thì giờ phút này cậu cũng không thể chịu đựng nổi nữa.

Cậu phải gặp được Riki, cậu muốn gặp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz