ZingTruyen.Xyz

Tiểu Quả Phụ

Chương 7: Ám sát 2

annalam1902


Mở cửa vào chính là hai thuộc hạ của bố chồng cậu là Cổ Nhâm và Lưu Dịch, mẹ chồng cậu oán giận nói, "Sao các cậu lại đến trễ như vậy?"

Cổ Nhâm nhìn qua có chút bối rối, cười nói, " Xin lỗi phu nhân, trên đường xe bị hỏng, tôi đến trễ một lúc"

Bà lôi kéo cậu cùng lên xe lại bị một thuộc hạ khác là Lưu Dịch ngăn lại "Lão gia nói mấy ngày nay phu nhân ít nhiều cũng mệt mỏi, kiểm tra là đến bệnh viện gia đình ngài làm, đều rất quen thuộc, phu nhân không cần quá lo lắng"

Bà do dự, mà Lưu Dịch nhiều lần thuyết phục, bà liền từ bỏ ý định đi cùng cậu, bà trở về phòng cầm một cái áo khoác mỏng cho cậu khoác lên.

Cậu hai tay đặt trên bụng, ở trong xe lảo đảo buồn ngủ, hai thuộc ngồi ở phía trước thỉnh thoảng ánh mắt trao đổi, sau khi xe chạy ra một đoạn, Cổ Nhâm tựa hồ hạ quyết tâm, lái xe theo hướng khác.

"Ngươi xác định lão gia thật sự muốn...giết cậu ta? "Cổ Nhâm có chút lo lắng, dù sao cũng là hai mạng người.

Thì ra, ông ta nói bí mật an bài bác sĩ phá bỏ nghiệt chủng đều là giả, đây rõ ràng là muốn kéo người ta chôn sống ở vùng hoang dã.

"Lão gia nói cái gì ngươi liền làm cái đó."

"Nhưng..." Cổ Nhâm liên tưởng đến người vợ đang mang thai của mình.

Lưu Dịch thấp giọng ngoan độc nói, "Ngươi cảm thấy hắn là người bình thường sao! Đàn ông không thể mang thai, ngay cả khi mang thai, ngươi có nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng của hắn là bình thường? "

Cổ Nhâm nghẹn lại, tuy rằng hắn không ủng hộ chuyện 2 người con trai yêu nhau, nhưng nói như thế nào cũng là người của thiếu gia, huống chi là con của thiếu gia.

Trong lòng hắn phỏng đoán, trong nghề của bọn họ không tránh khỏi chuyện giết người phóng hỏa, nhưng luôn có nguyên tắc không đụng vào phụ nữ trẻ, cho dù kẻ thù là phụ nữ cũng sẽ được đối xử đặc biệt. Trẻ con vô tội, lại có người giết cả trẻ con...

Hắn bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, nắm chặt tay cầm vô lăng. Lưu Dịch thấy sắc mặt hắn tái nhợt, biết hắn ít nhiều bận tâm đến quái vật trong bụng kia, có chút không kiên nhẫn nhưng vì ổn định Cổ Nhâm, liền nói, "Ngươi cho rằng đây là con của thiếu gia? Lão gia lúc trước đã điều tra qua, đây là sau khi thiếu gia rời đi mới mang thai, căn bản không phải là con của thiếu gia! Hắn phản bội thiếu gia, ngươi hiểu không? "

"Ngươi ngẫm lại, nếu thiếu gia còn ở đây, biết hắn..." Lưu Dịch nhìn về phía cậu một cái, thấy người mê man liền thả lỏng tâm, "Biết hắn sẽ sinh con, thật là ghê tởm."

Xe chạy gần hai tiếng đồng hồ, thật vất vả mới tránh được khu vực trung tâm thành phố, lúc này chỗ bọn họ đang ở bên cạnh một mảnh rừng cây ở ngoại ô.

[ truyện được đăng tải tại wattpad: @annalam1902 ]

Lưu Dịch đầu tiên xuống xe khảo sát tình hình đường đi, đi một vòng trong rừng rồi lại quay lại, đi tới cốp xe lấy ra một cái xẻng.

"Cổ Nhâm! Nhanh lên! Còn sửng sốt cái gì nữa!" Lưu Dịch trầm giọng nói.

Hắn thấy Cổ Nhâm còn ngồi ở ghế lái ngẩn người có chút nóng nảy, mẹ nó đã từ khi nào rồi!

Vừa nói, hắn vừa thô bạo kéo Cổ Nhâm ra khỏi xe "Sao lúc này ngươi lại giả vờ tốt bụng! Việc này nếu ngươi dám không làm, trở về người chết chính là ngươi! "

Cổ Nhâm bị xẻng lạnh lẽo làm cho hoàn hồn, hắn vẫn có chút yếu đuối, "Ta..."

Lưu Dịch tức giận ném hắn lên cửa xe, "Mở cửa! Đưa hắn ta ra ngoài, ta đi đào hố trong rừng, người đi theo ta! "

Cổ Nhâm run rẩy mở cửa xe sau, một người con trai gầy yếu cuộn mình ở chỗ ngồi, có lẽ vì ngồi lâu trong xe không thoải mái, lông mày nhíu chặt, nhưng cũng không tỉnh.

Cổ Nhâm hít sâu một hơi, đưa tay ôm cậu, lúc ôm người ra khỏi xe không cẩn thận suýt ngã, liền nghe được cậu rên rỉ đau đớn, hắn bị hoảng sợ.

Bởi vì thai khí không ổn định, đứa nhỏ trong bụng bắt đầu ầm ĩ, cậu vẫn đang ngủ bất an sờ sờ bụng nhô lên, trên người toát mồ hôi lạnh.

Cổ Nhâm bị dọa đến choáng váng, bụng kia có động tĩnh!

Thứ trong bụng... Nó còn sống!

"Cổ Nhâm! Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau tới đây!" Lưu Dịch xa xa vung xẻng trong tay hét lên.

Cổ Nhâm đỡ cậu ngồi dựa vào bên cạnh xe, hắn lau cho mình một thân mồ hôi.

Làm nghề của bọn họ đều nói sẽ có báo ứng, lúc giết người đều sẽ ám chỉ cho rằng đây là người đáng bị họ giết, như thể họ có thể tránh được những điều xui xẻo trong tương lai.

Hắn rất yêu vợ và cũng yêu đứa con sắp chào đời, đó là đứa con mà hắn phải rất vất vả mới có được.

Cổ Nhâm cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt, đỡ cậu tựa vào bên cạnh xe, mới siết chặt khẩu súng lục bên hông.

Lưu Dịch tức giận chạy tới, chửi rủa, nhìn Cổ Nhâm quay lưng về phía hắn, rút ​​ra một khẩu súng lục trong tay, bộ dáng như muốn bắn chết cậu, hắn cũng không hiểu Cổ Nhâm mềm lòng cái gì.

"Bang!"

Lưu Dịch giật mình vừa nghi hoặc nhìn vết thương trên người, hắn lắc lắc thân thể, vừa định tiếp tục đến gần Cổ Nhâm thì một phát súng khác từ xa lao tới, trúng vào đầu hắn.

Cổ Nhâm choáng váng, lúc phát súng đầu tiên hắn còn chưa kịp phản ứng, cho rằng Lưu Dịch không thể chờ đợi được giết người, còn theo bản năng chắn trước người cậu, tiếng súng thứ hai vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lưu Dịch ngã xuống trước mặt mình.

Xa xa một đám người cưỡi ngựa chậm rãi xông tới, cầm đầu là một nam nhân thân hình cao lớn.

Nam nhân nhảy xuống ngựa, từ trên cao nhìn nhìn xuống đôi chân yếu ớt run rẩy của Lưu Dịch nhưng không hề tức giận.

[ truyện được đăng tải tại wattpad: @annalam1902 ]

Lưu Dịch ném khẩu súng trong tay, run rẩy kêu thiếu gia.

Người đàn ông không để ý đến anh ta, ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng của cậu, hai phát súng vừa rồi nổ ra rất lớn, còn cách cậu gần như vậy, không biết có em ấy hay không. Tại thời điểm này cậu yếu ớt mở mắt, đau đớn và vô thần.

Đứa trẻ trong bụng sợ hãi và lăn lộn bất an. Người đàn ông ôm người ngồi vào trong xe, thủ hạ vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Trong xe, ánh mắt người đàn ông đầy u ám, hắn không bao giờ nghĩ rằng cha mình sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng dù sao đó cũng là lỗi của chính hắn, nếu như không phải không bỏ được cậu, cũng sẽ không làm cho cậu mang thai.

Hắn đem cậu ôm vào trong ngực, dùng áo khoác bọc lại, lau mồ hôi cho cậu, nhẹ nhàng sờ bụng trấn an cậu, nụ hôn dày đặc rơi vào trên mặt, lại dùng môi đáp lại cậu.

Cậu ngửi thấy hơi thở quen thuộc, ít nhiều thả lỏng hơn, nhưng thân thể vẫn không thoải mái như trước, vì thế càng theo bản năng dính lấy người đàn ông ấy.

Môi lưỡi đan xen lẫn với tiếng nước dâm đãng, cậu dần dần thấy rõ người trước mắt, người đàn ông lại hôn cậu vài cái, đem người hôn đỏ mặt mới bỏ qua.

Nước mắt rơi ướt đẫm vạt áo người đàn ông, hắn đau lòng, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cậu: "Đừng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz