Tieu Qua Phu
"Nhuyễn Nhuyễn! Về nhà đi! " Dưới ánh hoàng hôn, một bóng người mảnh khảnh đứng trước cửa nhà ôm đứa bé nhỏ trong tay, gọi con gái tan học về nhà, gió nhẹ thổi qua mái tóc của đứa nhỏ, nương theo bàn tay nhỏ bé múa múa của đứa nhỏ, Nhuyễn Nhuyễn mồ hôi nhễ nhại chạy về nhà.Cô nhóc nhéo đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của em gái mình một cách quen thuộc, bị ba ba nhẹ nhàng gõ đầu mới thè lưỡi đi rửa tay.Nhuyễn Nhuyễn năm nay bảy tuổi, rất tinh quái, à vua trẻ con trong xóm, mỗi ngày tan trường đều lôi kéo một đám trẻ con đi khắp nơi.Cậu dạy trẻ em ở một trường học gần đó, cậu đã đọc sách trước đây, viết cũng tốt, kể từ khi cậu với Nhuyễn Nhuyễn và chồng đến ngôi làng này vài năm trước, cậu đã bắt đầu dạy học.Đứa nhỏ trong ngực cậu là nhặt được, tên là An An. Cậu sau khi sinh mổ, chồng cậu vẫn còn sợ hãi, không dám để cậu mang thai nữa, bình thường sau khi vui vẻ cũng lập tức dọn dẹp cho cậu, vì sợ vô tình lại có thêm một đứa con.Đón An An hoàn toàn là tình cờ, lúc đó đang là mùa đông, hai người đang chuẩn bị vào thành phố làm ăn, đi được nửa đường thì nhìn thấy một vật gì đó giống như một chiếc túi vải nhỏ bên đường. Nó thỉnh thoảng lại di chuyển, họ mơ hồ nghe thấy một âm thanh yếu ớt, âm thanh đó giống như tiếng mèo con mới sinh đang gọi mẹ.Cậu vội vàng dừng lại, lại gần nhìn xem, không ngờ trong túi vải nhỏ lại có một bé gái mới sinh, bé gái được bọc trong nhiều lớp chăn bông đơn giản, bên trong nhét một tờ giấy nhỏ. trên đó có một dòng ghi chú: Xin những người tử tế hãy nhận nuôi con bé.Người đàn ông cũng giật mình, hai người đứng bên đường nhìn quanh, hoang vắng, thời tiết lạnh giá và nhiều gió, họ không biết ai lại có thể tàn nhẫn đến mức bỏ rơi cô ở nơi bụi bặm này.Thấy giọng nói của đứa bé ngày càng nhỏ dần, như sắp chết, cả hai liền ôm đứa bé chạy về thôn trang."Bác sĩ Lưu! Xin ngài hãy ra đây xem!" Trước khi người đàn ông đến, giọng nói đầu tiên đã đánh thức vị bác sĩ đang ngủ gật trong bệnh viện—— bác sĩ kia chính là bác sĩ Lưu năm đó đã kiểm tra cho cậu trước khi sinh. Trong thời điểm khó khăn năm đó, một người đàn ông đưa vợ và con gái ra khỏi thành phố, tình cờ gặp bác sĩ Lưu đang định về quê tị nạn.
[ truyện được đăng tải tại wattpad: @annalam1902 ]Bác sĩ Lưu dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy người đàn ông bế một đứa bé đi vào, còn cậu về nhà lấy quần áo thuở nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận và than thở rằng đứa trẻ thực sự may mắn, nó đã gặp được hai vợ chồng trong thời tiết khủng khiếp này và cứu lấy nó một mạng."Tội lỗi quá, người mẹ nào độc ác lại bỏ rơi con gái mình", một nhóm dân làng đang tán gẫu trước bệnh viên nghe thấy liền bước vào xem, dì Lưu hàng xóm vẻ mặt đau lòng."Này...có lẽ cũng không phải là mẹ ruột vứt nó đi, trên tờ giấy không phải có nói xin nhận nó làm con nuôi sao? Có lẽ người mẹ đó thực sự không thể sống nổi""Cũng có thể lắm, hiện tại lại thành ra thế này rồi! Nhưng khổ đứa bé rồi"......Cậu cẩn thận mặc quần áo sạch sẽ cho đứa trẻ và hỏi hắn có muốn nhận nó làm con nuôi hay không, nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của vợ, hắn dường như đã hạ quyết tâm, liền cười nói, " Đứa bé này chắc là ông trời ban cho chúng ta, làm sao chúng ta có thể bỏ lỡ nó. Chỉ là lúc nó đến rất gian nan, vậy đặt tên là An An đi, hy vọng sau này con bé sẽ lớn lên bình an thuận lợi."Nói xong vuốt ve mặt cậu, cùng nhìn về phía con gái thứ hai của bọn họ, An An.May mắn thay, sức khỏe của cô con gái nhỏ An An không nghiêm trọng, cậu và chồng có kinh nghiệm nuôi con nên họ sớm bắt tay vào chăm sóc đứa trẻ. Không có sữa, hắn đến trại chăn nuôi dê trong làng để vắt sữa dê cho An An uống hàng ngày. Hắn dậy sớm lấy ba chai sữa dê ấm rồi quay lại, đun sôi nửa chai, để nguội rồi đổ vào bình sữa khi nhiệt độ gần như vừa phải. Cậu dỗ An An đang khóc ngồi trên giường đợi chồng, khi hắn bước vào phòng dường như có hơi hoảng hốt, giống như lại trở về năm đó.Đứa bé đang cực kỳ đói bụng ùng ục hút bình sữa, cậu chuyên chú nhìn đứa nhỏ, ngay cả mình trong lúc vô ý lộ ra vẻ mặt mỉm cười cũng không biết. Hắn thấy thế nổi lên ý đồ xấu xa, cũng tiến lại gần vào trong ngực cậu."Anh đang làm gì vậy, đừng làm phiền, đứa nhỏ đang uống sữa.""Mùi sữa thơm quá", hắn hướng về phía ngực mềm mại của cậu, lặp lại chiêu cũ của mình, "Anh cũng muốn uống sữa"Đáng tiếc nhiều năm như vậy, cậu đối với sự trêu chọc của hắn đã có chút miễn dịch, mặc cho hắn cọ cọ trên người cậu cũng không để ý tới, dù sao hắn thích làm loạn, lại tự mình ngoan ngoãn chạy vào phòng tắm giải quyết. Cậu muốn đi học, nhưng hắn lại không nỡ để cậu mệt mỏi.Trường học cách nhà bọn họ không xa, ban ngày An An được dì Lưu nhiệt tình đưa đi, sau khi cậu tan học sẽ đón con bé. Sau đó An An rất ầm ĩ, không phải cậu hoặc là cha ôm liền khóc, không có biện pháp, cậu chỉ có thể bé con đến lớp học, nói đến cũng lạ, An An ở bên cạnh ba ba liền cực kỳ yên tĩnh, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào lớp học, nét mặt đầy tò mò.Hắn biết cậu vất vả, mang con đến lớp học không phải là biện pháp tốt nhất, nên ngày hôm sau liền đóng gói bình sữa, tã lót và khăn tay của An An, bế đứa bé lên và cõng lên núi làm việc.Ánh hoàng hôn kéo theo bóng dáng của cậu và Nhuyễn Nhuyễn ngày càng dài, hai cha con trông giống nhau đứng ở cửa nhà, phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, chờ đợi người nhà họ trở về. Cách đó không xa, một người đàn ông cõng một sọt đầy, một tay ôm lấy An An, hai người như đang thì thầm, hai mặt áp vào nhau khiến An An cười khúc khích."Cha! An An! ""Nhìn kìa, An An, là tỷ tỷ đang gọi chúng ta, ba ba cũng đang chờ chúng ta.""Da da!""Lớn tiếng một chút, ba ba ở xa như vậy không nghe thấy con đâu""Da da!!""Thật ngoan. Nào, để cha hôn con một cái!"
[ truyện được đăng tải tại wattpad: @annalam1902 ]Bác sĩ Lưu dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy người đàn ông bế một đứa bé đi vào, còn cậu về nhà lấy quần áo thuở nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận và than thở rằng đứa trẻ thực sự may mắn, nó đã gặp được hai vợ chồng trong thời tiết khủng khiếp này và cứu lấy nó một mạng."Tội lỗi quá, người mẹ nào độc ác lại bỏ rơi con gái mình", một nhóm dân làng đang tán gẫu trước bệnh viên nghe thấy liền bước vào xem, dì Lưu hàng xóm vẻ mặt đau lòng."Này...có lẽ cũng không phải là mẹ ruột vứt nó đi, trên tờ giấy không phải có nói xin nhận nó làm con nuôi sao? Có lẽ người mẹ đó thực sự không thể sống nổi""Cũng có thể lắm, hiện tại lại thành ra thế này rồi! Nhưng khổ đứa bé rồi"......Cậu cẩn thận mặc quần áo sạch sẽ cho đứa trẻ và hỏi hắn có muốn nhận nó làm con nuôi hay không, nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của vợ, hắn dường như đã hạ quyết tâm, liền cười nói, " Đứa bé này chắc là ông trời ban cho chúng ta, làm sao chúng ta có thể bỏ lỡ nó. Chỉ là lúc nó đến rất gian nan, vậy đặt tên là An An đi, hy vọng sau này con bé sẽ lớn lên bình an thuận lợi."Nói xong vuốt ve mặt cậu, cùng nhìn về phía con gái thứ hai của bọn họ, An An.May mắn thay, sức khỏe của cô con gái nhỏ An An không nghiêm trọng, cậu và chồng có kinh nghiệm nuôi con nên họ sớm bắt tay vào chăm sóc đứa trẻ. Không có sữa, hắn đến trại chăn nuôi dê trong làng để vắt sữa dê cho An An uống hàng ngày. Hắn dậy sớm lấy ba chai sữa dê ấm rồi quay lại, đun sôi nửa chai, để nguội rồi đổ vào bình sữa khi nhiệt độ gần như vừa phải. Cậu dỗ An An đang khóc ngồi trên giường đợi chồng, khi hắn bước vào phòng dường như có hơi hoảng hốt, giống như lại trở về năm đó.Đứa bé đang cực kỳ đói bụng ùng ục hút bình sữa, cậu chuyên chú nhìn đứa nhỏ, ngay cả mình trong lúc vô ý lộ ra vẻ mặt mỉm cười cũng không biết. Hắn thấy thế nổi lên ý đồ xấu xa, cũng tiến lại gần vào trong ngực cậu."Anh đang làm gì vậy, đừng làm phiền, đứa nhỏ đang uống sữa.""Mùi sữa thơm quá", hắn hướng về phía ngực mềm mại của cậu, lặp lại chiêu cũ của mình, "Anh cũng muốn uống sữa"Đáng tiếc nhiều năm như vậy, cậu đối với sự trêu chọc của hắn đã có chút miễn dịch, mặc cho hắn cọ cọ trên người cậu cũng không để ý tới, dù sao hắn thích làm loạn, lại tự mình ngoan ngoãn chạy vào phòng tắm giải quyết. Cậu muốn đi học, nhưng hắn lại không nỡ để cậu mệt mỏi.Trường học cách nhà bọn họ không xa, ban ngày An An được dì Lưu nhiệt tình đưa đi, sau khi cậu tan học sẽ đón con bé. Sau đó An An rất ầm ĩ, không phải cậu hoặc là cha ôm liền khóc, không có biện pháp, cậu chỉ có thể bé con đến lớp học, nói đến cũng lạ, An An ở bên cạnh ba ba liền cực kỳ yên tĩnh, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào lớp học, nét mặt đầy tò mò.Hắn biết cậu vất vả, mang con đến lớp học không phải là biện pháp tốt nhất, nên ngày hôm sau liền đóng gói bình sữa, tã lót và khăn tay của An An, bế đứa bé lên và cõng lên núi làm việc.Ánh hoàng hôn kéo theo bóng dáng của cậu và Nhuyễn Nhuyễn ngày càng dài, hai cha con trông giống nhau đứng ở cửa nhà, phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, chờ đợi người nhà họ trở về. Cách đó không xa, một người đàn ông cõng một sọt đầy, một tay ôm lấy An An, hai người như đang thì thầm, hai mặt áp vào nhau khiến An An cười khúc khích."Cha! An An! ""Nhìn kìa, An An, là tỷ tỷ đang gọi chúng ta, ba ba cũng đang chờ chúng ta.""Da da!""Lớn tiếng một chút, ba ba ở xa như vậy không nghe thấy con đâu""Da da!!""Thật ngoan. Nào, để cha hôn con một cái!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz