Dài tập, Không CP, Huynh đệ
#Tiêu Nhược Cẩn, #Tiêu Nhược Phong, #Tiêu Tiếp
-----o0o-----
Tác giả: Đông Phong Xuy Đảo Tiểu Bạch Dương
https ://dongfengchuidaoxiao baiyang. lofter. com/post/ 1f11bf42_ 2bcc11724
*Một lòng quyền mưu vì lão đệ*U ám áp lực, không phải sảng văn, cảnh báo OOC*Vai ác quá phế chịu không nổi, phải thêm tí chỉ số thông minh______________________Chương trước:
Ở hiện trường cướp dâu chú ý tới đệ đệ nhiều hơn______________________Vương gia xoa thái dương, kéo cơ thể mỏi mệt rời khỏi thục nữ yểu điệu giả dối. Tin tức truyền tán loạn khắp thành Thiên Khải, đã bắt đầu ấp ủ vòng xoáy âm mưu mới...Xa xa, Thanh Vương cười nhạo, ném mớ tin tức hư hư thực thực của hai tòa vương phủ vào trong đống lửa.Sắc mặt lạnh lẽo, kéo luôn cấp dưới cười ngây ngô vào trong đống lửa, tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng da mặt hun cháy."Chuyện tốt? Đây là chuyện tốt?! Lão tam nắm Ảnh tông trong tay còn nói với ta là chuyện tốt, bảo hai huynh đệ kia bất hòa? Có ngu mới tin!""... Chẳng qua việc này cũng nhắc ta, hôn lễ kia nhất định còn vấn đề khác... tiếp tục điều tra cho ta!"......Suy nghĩ mãi, Tiêu Nhược Cẩn vẫn quyết định điều tra thân phận của người kia.Cháu duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân, còn có Tư Không Trường Phong không biết đến từ đâu, một tiểu tử vô danh...Điêu Lâu Tiểu Trúc, Thu Lộ Bạch...Điêu Lâu Tiểu Trúc...Dòng suy nghĩ chạy liên tục như điện, Tiêu Nhược Cẩn chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh đi.Người này, Tiêu Nhược Phong có biết.Có lẽ báo đáp ân tình, cho nên... đó không phải là đồng cảm thông thường, Nhược Phong muốn giữ mạng cho người đó không chỉ vì tấm lòng thương hại và mềm mỏng như thường lệ.Tiêu Nhược Cẩn đau đầu không thôi, rốt cuộc y cũng nhận ra đệ đệ đang vì y mà chĩa kiếm vào bạn bè...... Cũng là bị bạn của mình gây thương tích."..."Người này là ai?Người này rốt cuộc là ai?!Thật ra muốn tìm người này có một cách rất đơn giản, bắt đầu từ chỗ Tiêu Nhược Phong.Đương nhiên, Tiêu Nhược Phong làm việc rất kín đáo, cho dù huy động lực lượng bao nhiêu cũng rất khó tìm được sơ hở trên người hắn.Nhưng người bên cạnh hắn thì không hẳn, dù sao không phải ai cũng có thể tính toán không bỏ sót như Lang Gia Vương.Chẳng hạn như, Diệp Khiếu Ưng.... Nhưng không được.Tuy Tiêu Nhược Cẩn biết, bây giờ y điều tra việc này đã là khiến đệ đệ giận.Tuy rằng y dùng cách khác vẫn có thể tra ra được.Thậm chí Tiêu Nhược Cẩn còn có dự cảm rất mãnh liệt, dù kết quả thế nào, đến cuối cùng huynh đệ bọn họ nhất định sẽ cãi nhau.Thủ đoạn giữa quá trình dường như cũng chẳng mấy quan trọng.... Nhưng không thể, việc này khác hoàn toàn. Nếu bắt đầu điều tra từ Tiêu Nhược Phong, chẳng khác nào lợi dụng sự tin tưởng của đệ đệ dành cho mình, dù chỉ là vô tình cũng vậy. Cho nên cứ cho là y sẽ đạt được mục đích nhanh và thuận tiện hơn, cũng không thể làm.Bởi vì đây là đường không có lối về.......Thanh vương phủ.Trang viện phong cảnh trang nhã, trăng qua cành liễu.Thanh Vương không phải đang đợi vị giai nhân nào đó đến hẹn, mà là một mình rầu rĩ uống rượu..."Haiz...""Vương gia, vì cớ gì lại ưu sầu, hay là... chuyện liên hôn của Ảnh tông?" Thấy gã chán nản cùng cực, tôi tớ trung thành liền mở miệng hỏi."Đúng vậy." Thanh vương lười nhác buông chén rượu, gối lên cánh tay, phiền muộn nhìn trời...Lại hạ thấp giọng: "Đúng vậy.""Vương gia, việc này... thứ cho tiểu nhân lắm mồm, tam vương tử liên minh với Ảnh tông đương nhiên khiến người muộn phiền, nhưng...""Không đến mức này?" Thanh Vương lập tức mở to mắt, "Ngươi thấy việc này chẳng là gì ư?"Gã quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm tôi tớ."Vương gia! Tiểu nhân nghĩ vương gia anh minh thần võ, không sợ hạng nhãi nhép!""Chậc," Thanh Vương lạnh lùng cười, "Muốn nói bổn vương xây dựng thế lực đã lâu, không nên sợ lão tam chỉ vừa mới liên minh với Ảnh tông, đúng không?""..." Tôi tớ khiêm nhường cúi thấp đầu."Haiz..." Thanh Vương thở dài đơn độc, lắc đầu, nhìn bốn phía vẫn không có người xuất hiện, "Thôi, dù sao cũng rảnh rỗi, bổn vương không phải là không thể nói cho ngươi một chút..."Vung tay áo, nhìn tôi tớ một cái, nhịn không được lại than: "Ngươi đúng là trung thành có thừa, tầm nhìn lại không đủ! Có điều nếu người bên cạnh lão tam lão cửu cũng ngu dốt như ngươi, bổn vương mới thật sự yên tâm...""Tiểu nhân hổ thẹn...""Không sao, đứng lên đi, con người không hoàn mỹ, ngươi có thể trung thành với ta là đủ rồi. Biết dùng người là trách nhiệm của bổn vương.""Tiểu nhân...""Không rõ? Không sao, cũng không cần hiểu, nào, ngươi nói xem trong thành Thiên Khải này, tam đại vương phủ chúng ta thực lực rốt cuộc thế nào?""Việc này..." Tôi tớ do dự."Được rồi, nói đi. Sai cũng không sao, bổn vương chỉ muốn xem suy nghĩ của một số người thường, cứ nói... nhà ai thế lực lớn nhất.""Bằng lòng giải ưu vì chủ nhân." Tôi tớ dập đầu, "Theo ý tiểu nhân, vương gia mới là...""Bổn vương không cần người nịnh hót.""Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân, thật lòng cảm thấy...""Vì sao cảm thấy như vậy?""Tiểu nhân cả gan, vương gia là hoàng tử phong tước khai phủ sớm nhất, luận căn cơ, thâm hậu hơn hai vị kia, luận nhân mạch triều đình, quen biết rộng rãi hơn họ không biết bao nhiêu. Còn về kết giao giang hồ... vương gia ngài lại càng không kém... Còn về cửu hoàng tử tuy vào môn hạ Lý tiên sinh, có quân công trong người, lại làm người quá ngay thẳng, không kết bè đảng, trong triều không phe cánh. Theo ngu kiến của tiểu nhân... cửu điện hạ có danh vọng, lại thua xa không bằng vương gia...""Ai chà," Thanh Vương đáp quái dị, "Mấy lời này của ngươi lại khiến bổn vương xem trọng. Đây là do ngươi nghĩ?""Vương gia quá khen, không phải do chính tiểu nhân, nhờ thường xuyên nghe vương gia thảo luận với các tiên sinh, bắt chước lại lời của người khác mà thôi.""Tốt thôi, cho dù như vậy cũng đã không tệ. Thế bổn vương thu hồi phán đoán trước đó, có điều ngươi vẫn chưa nói xong, tam đại vương phủ, vẫn còn một vị.""Cảnh Ngọc Vương..." Tôi tớ do dự."Cảnh Ngọc Vương là nhân vật không dễ chọc, có thể nói là không thể đắc tội nhất." Thanh Vương tiếp lời, "Khác với bào đệ của hắn, Cảnh Ngọc Vương tàn nhẫn độc ác, lòng dạ thâm sâu, hơn nữa rất ghi thù. Trong thành Thiên Khải này dù chưa phải ai cũng kính ta, nhưng mỗi người đều sợ hắn ba phần.""...""Sao không nói, không dễ đánh giá? Không dễ đánh giá đến mức nào, hay là... ngươi chướng mắt hắn?""... Tiểu nhân không dám." Tôi tớ lập tức cúi đầu, "Chỉ là Cảnh Ngọc Vương, tiểu nhân nhìn không ra...""Nhìn không ra hắn lợi hại đến mức nào đúng không, cho rằng hắn thùng rỗng kêu to? Ngươi cũng biết khi hắn còn chưa được phong vương, bổn vương từng ở trước mặt phụ hoàng chế nhạo hắn, sau đó..."Tôi tớ lập tức lạnh sống lưng, chuyện sau đó, bọn họ đương nhiêu đều từng nghe nói, dù sao đây cũng là chuyện gièm pha của Thanh Vương điện hạ...Chỉ là không ngờ, nguyên nhân sự việc lại là như thế."Nhưng... nhưng..." Tôi tớ nơm nớp lo sợ, sợ chủ tử nhà mình không vui, "Các tiên sinh đều nói...""Hắn vì nóng giận nhất thời mà trả thù là không khôn ngoan, chẳng bằng tạm nhẫn nhịn tính kề về sau, các tiên sinh đều nói như vậy?""...""Không phải là không có lý, cho nên bổn vương... quả thật không so đo với hắn." Thanh Vương im lặng nghĩ, đây là nguyên nhân mà mưu kế của thư sinh chỉ nên tham khảo. Bọn họ đâu biết được rằng tam vương tử làm loạn một hồi tuy không được lợi ích thực tế nào, trông như giận dỗi, nhưng lại dựa vào đó làm cơ hội gièm pha Thanh Vương, thăm dò ý nghĩ của hoàng đế, mới là cao tay chân chính.Không thấy sao, sau lần đó Cảnh Ngọc Vương thuận buồm xuôi gió, làm việc càng lúc càng lớn mật, còn không phải là được hoàng đế ngầm đồng ý đấy sao!Một đám lợn đần."Tóm lại, Cảnh Ngọc Vương tuyệt đối không phải đối thủ có thể khinh thường, đừng tưởng hắn không đáng nhắc tới. Rất nhiều người còn xem hắn là vương gia kém nhất trong thành Thiên Khải. Dựa vào đâu? Chỉ vì hắn là vương phủ duy nhất trong tam vương không có vũ lực ủng hộ?""..." Nói như vậy, tôi tớ như được thức tỉnh. Trước đây phân tích không ai nhắc đến việc này, đương nhiên là vì quan hệ chặt chẽ giữa Lang Gia Vương và Cảnh Ngọc Vương, Lang Gia Vương có chẳng khác nào Cảnh Ngọc Vương cũng có, nhưng lại quên mất rằng cho dù quan hệ đệ tử học đường Lý tiên sinh, hay danh hào Bắc Ly bát công tử hoàn toàn là về Lang Gia Vương, mà không phải là Cảnh Ngọc Vương."Đúng rồi, thì ra Ảnh tông..." Thì ra Ảnh tông mới là thế lực giang hồ đầu tiên liên minh với Cảnh Ngọc Vương.Việc này hiển nhiên là thay đổi trọng đại, chẳng trách Thanh Vương điện hạ của bọn họ sầu lo như thế.Hơn nữa, hai vương phủ Lang Gia Vương và Cảnh Ngọc Vương trước giờ vẫn cùng tiến cùng lùi..."Ngu xuẩn!" Nhìn tôi tớ ngu muội, Thanh Vương có chút nóng nảy, "Không chỉ Ảnh tông! Ảnh tông liên minh hiện tại xem mới thấy khác biệt rõ rệt, nhưng ngươi có biết trước đó Cảnh Ngọc vương phủ có thể xếp cùng với bổn vương và Lang Gia Vương là dựa vào đâu không?"Tôi tớ ngẩn ra, "Chẳng lẽ không phải...""Đừng nhắc Lang Gia Vương, đương nhiên không phải! Các ngươi cả ngày chỉ biết Lang Gia Vương, bổn vương chưa từng thấy thân vương được phong tước chỉ bằng quan hệ, huống hồ hắn còn bộc lộ tài năng trước đệ đệ hắn." Nhớ lại bản thân trước kia thiển cận, Thanh Vương rầu rĩ không thôi, sao gã có thể nhận xét đối thủ cạnh tranh của mình nông cạn đến thế, còn tưởng đối phương chỉ biết nịnh nọt phụ hoàng...Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gã hồ ly Tiêu Nhược Cẩn cũng thật biết cách thao túng lòng người, chẳng trách họ đều bị lừa bịp."Cảnh Ngọc Vương có một thứ rõ ràng mà chúng ta không có ưu thế, ngươi có tưởng tượng được đó là gì không?""Dạ?" Tôi tớ trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên y không nghi ngờ chủ tử nhà mình nắm giữ nhiều điều bí ẩn mà người thường không biết. Thanh Vương điện hạ chính là hoàng tử có quyền thế tối cao của thành Thiên Khải hiện tại, nếu phải nói rõ thì y thật sự không biết Cảnh Ngọc Vương có cái gì vượt hơn hai người còn lại."Ai nha," Thanh Vương thấy tôi tớ khổ sở suy ngẫm, đã không nhịn nổi, "Vẫn chưa nghĩ ra? Ngu xuẩn! Là tiền đó, tài lực!! Cảnh Ngọc Vương là thân vương có tiền nhất trong tất cả chúng ta!""Dạ..."Hay nhỉ, lại là vẻ mặt này.Thanh Vương không muốn giải thích, chỉ nôn nóng bảo, "Đã bao lâu rồi, người bổn vương đợi sao còn chưa tới?""Được rồi! Theo bổn vương lâu như vậy, còn tưởng học hỏi được gì, hóa ra chỉ biết đua đòi. Một tiểu nhân hạ đẳng mà cũng dám xem thường thân vương phủ?!"Tôi tớ lập tức quỳ rạp dưới đất, vừa thỉnh tội, vừa nghe Thanh Vương răn dạy, "Sao bổn vương nói đến tiền ngươi lại phản ứng như thế? Nói!""Là... Là, không phải tiểu nhân bất kính, chỉ là thương... thương nhân kinh doanh, trước giờ là thấp... thấp kém..." Dưới uy thế dữ dội của Thanh Vương, tôi tớ ngập ngừng..."Nghề thấp kém?! Hắn được phong vương tước nhất đẳng, ai dám nói một câu thấp, mà bạc trắng bóng có ai không cần dùng, ai cầm mà dám nói một câu thấp kém, đúng là tự cho mình thanh cao!""..." Tôi tớ mở to mắt, ngây người. Y là tâm phúc của Thanh Vương, thân phận thấp kém hàng năm theo hầu nhân vật lớn, ra ra vào vào không biết đã gặp bao nhiêu người nổi tiếng. Trong đó người nào người nấy coi tiền tài như cặn bã, tiểu nhân như y cũng không phải lo tiêu dùng, nào ngờ vương gia nhà mình coi trọng như thế..."Ăn, mặc, ở, đi lại, thánh hiền cũng không thể miễn, ở đây làm gì có ai không cần bạc, thậm chí là bổn vương..." Ai mà không muốn có tiền, gã cũng muốn cơ, "Bổn vương không thiếu tiền, nhưng chẳng qua cũng chỉ đủ dùng mà thôi..."Đương nhiên, tiền của gã luôn đủ dùng.Nhưng nguyên nhân trong đó lại không thể nói rõ. Tóm lại không có chuyện không đủ, phần không đủ đều có quan viên đến chủ động bù vào... Việc này tất nhiên chứng tỏ Thanh Vương quyền thế to lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm. Gã chỉ không rõ Cảnh Ngọc Vương kia... Tiêu Nhược Cẩn rốt cuộc làm thế nào công khai có được tài sản kếch xù như thế, lại còn rất minh bạch, có kiểm tra thực hư cũng chẳng sợ.Tra tới tra lui, cũng chỉ có một kết quả... là biết kiếm thật mà thôi.Lấy hoàng tôn tôn quý kiếm lời, vội vội vàng vàng, dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, cứng cỏi co được dãn được đủ khiến người khác kinh ngạc cảm thán. Thế mà có mưu sĩ mắt như mù cho rằng Cảnh Ngọc Vương đơn thuần dựa vào đệ đệ lập nghiệp, bản thân không có chút bản lĩnh, cũng không chịu nghĩ xem vì sao, thành Thiên Khải vốn ban đầu không có ba tòa vương phủ."Vương gia, vương gia..."Tiếng kêu gọi hoàn hồn, Thanh Vương thở dài, cảm thán mình trễ như vậy mới hiểu được đạo lý này. Tình hình này sợ là đã sớm lọt vào mắt phụ hoàng. Đa mưu túc trí, đa mưu túc trí a!"Vương gia, người ngài đợi...""Ồ..." Rốt cuộc cũng đợi được, Thanh Vương vội vàng ra ngoài đón tiếp, không còn dáng vẻ đao to búa lớn, "Mau mau, có tin tức gì không, tin của con gái Ảnh tông.""Cướp dâu... Diệp Vân?! Kẻ đó là Diệp Vân?!""Không đúng, không đúng, Ảnh tông phản ứng thế nào, Ảnh tông có sắp xếp gì không?""Được, tiếp tục tra... Còn nữa, nghĩ cách tiếp cận Ảnh tông, có điều đừng dùng thân phận của chúng ta, nào, bổn vương chỉ ngươi... Hư hư thật thật như thế, ám chỉ là được, hiểu chưa?""Mau chóng hồi báo, nhất định phải chú ý hướng đi của chúng.""Tuyệt đối cẩn thận, phải cẩn thận!"......Biết sau Thanh Vương, muộn một ngày.Tư Nhạc Phường.Người hầu nhìn tờ giấy chữ nhỏ trong tay vương gia nhà mình bị xé thành mảnh nhỏ, đổ vào trong lư hương, cháy thành tro...Nắp vàng đậy lên lư hương, Cảnh Ngọc Vương vung ống tay áo, thong thả đứng dậy: "Tiêu Nhược Phong đang ở đâu?""..." Mọi người giật nảy mình."Ta hỏi Lang Gia Vương đang ở đâu!""..." Cho dù biết rõ nội tình, cũng xấu hổ không dám trả lời, nhủ thầm Lang Gia Vương không phải vừa chạy khỏi quý phủ đây sao, giờ lại muốn đi tìm?Chẳng qua Lang Gia Vương đúng thật không có về phủ, thật sự không biết đang ở đâu.Không biết thì đi tìm.Tìm, lập tức đi tìm, dù là phải lật tung vương thành.Vì thế Tiêu Nhược Phong đang cùng người khác uống trà, đột nhiên bị khách không mời mà đến xâm nhập quấy nhiễu.Đành thúc giục người kia rời đi, còn nhỏ giọng dặn dò: "Khiếu Ưng ngươi đi trước.""... Ca?"Diệp Khiếu Ưng vốn dĩ không tình nguyện rời đi, nghe được một tiếng ngượng ngùng của vương gia nhà mình, càng thêm ghét bỏ nhíu mày.Bất đắc dĩ nhìn Lang Gia Vương bỏ lại hắn, nghênh đón ca ca không bớt lo..."Ca, huynh có chuyện gì sao?""Chuyện quan trọng." Kết quả Tiêu Nhược Cẩn lạnh lùng nói một câu, thế mà phát lệnh ngược lại: "Diệp Khiếu Ưng, ngươi ở lại."Diệp Khiếu Ưng dừng bước, không phải vì mệnh lệnh của Cảnh Ngọc Vương.Y đang nhìn Lang Gia Vương."..." Tiêu Nhược Phong vẫn chưa quyết định nên để y đi hay ở, Tiêu Nhược Cẩn đã mở miệng hỏi trước, "Diệp Vân do ngươi cứu đi?"... Xem ra việc này đã lộ."Khiếu Ưng."Nhận ra ánh mắt thúc giục của Lang Gia Vương, Diệp Khiếu Ưng hiểu ra, không để Cảnh Ngọc Vương nói gì với y, chỉ ôm quyền, xoay người rời đi xen lẫn một chút châm chọc, đắc ý ngoảnh mặt, thậm chí khi lướt qua Cảnh Ngọc Vương còn không phục mà hừ một tiếng.Một vương gia có tiếng không có miếng cũng muốn sai khiến ta?"Đứng lại."Cảnh Ngọc Vương vẫn gọi y."Đứng lại!"Không để yên đúng không... Vừa quay đầu lại, lửa giận ngút trời của vương gia chưa từng lên chiến trường khiến y phải giật mình."Quỳ xuống!"Đầu gối vô thức mềm nhũn, Diệp Khiếu Ưng tức giận sục sôi. Đương nhiên là bất động, nhưng ánh mắt trừng qua vẫn bị ép khí thế.... Dựa vào đâu?"Người vừa hừ cái gì, xin lỗi!"Sớm biết Cảnh Ngọc Vương nóng tính, nhưng theo bên cạnh Lang Gia Vương, lần đầu tiên y chứng kiến đối phương vì chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn chuyện."Ta không..." Suýt nữa muốn giảo biện, lại chột dạ mà ngậm miệng lại, ôm quyền, "Mạt tướng thất lễ, mong vương gia thứ tội."Cảnh Ngọc Vương chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ nhàng bảo:"... Qùy xuống, lặp lại lần nữa."Diệp Khiếu Ưng thiếu điều nổi nóng."..." Kêu ngươi một tiếng vương gia, ngươi làm tới đúng không?Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn."Không phải với ta, với Lang Gia Vương, nói lại lần nữa."Lửa giận đùng đùng bị dập tắt.Quay người lại, Tiêu Nhược Phong ái ngại ngồi kia.Giọng nói của Tiêu Nhược Cẩn vang lên từ phía sau: "Vương gia nhà ngươi gọi ta một tiếng ca, ngươi ở trước mặt hắn khinh miệt ta làm khó xử hắn như thế, chẳng lẽ không phải vi thần bất trung? Còn không xin lỗi?""..." Diệp Khiếu Ưng cụp mắt.Rốt cuộc cũng thành thật quỳ trước mặt Lang Gia Vương, còn thật lòng dập đầu."Mạt tướng... biết sai rồi."Lang Gia Vương không dễ dàng cho qua, đợi y bái xong mới duỗi tay hơi đỡ khuỷu tay của y, dìu y đứng dậy.Tiêu Nhược Cẩn làm như không thấy, vẫn ở bên cạnh: "Đệ đệ ta mềm lòng, hắn không làm ra vẻ tự cao tự đại với các ngươi là hắn tốt tính, các ngươi cũng không được vì thế mà ức hiếp hắn, đặc biệt là khi ở bên ngoài, có hiểu không?""..." Diệp Khiếu Ưng nín thở lắng nghe.Y trước giờ kính trọng Lang Gia Vương có thừa, kết quả gặp tên khốn Cảnh Ngọc Vương lại nói y thành hình tượng như thế."Nếu như vậy," Y không phục, "Mạt tướng có một chuyện muốn hỏi, thỉnh cầu được chỉ giáo.""Chuyện gì?"Lần này Diệp Khiếu Ưng lại rất cung kính, không dám chậm trễ một ly, có điều ánh mắt đầy ngang ngạnh: "Cảnh Ngọc Vương có biết trước mặt người ngoài không nên trách mắng?"Tiêu Nhược Phong vừa nghe y bắt đầu mở lời là lại thấy đau đầu, đây là đang định kêu oan vì hôn lễ lần đó lão ca mắng hắn trước mặt mọi người mà! Lần này là không trách mắng trước mặt người ngoài, nhưng lại đem mấy câu của huynh trưởng miêu tả thành cha mẹ răn dạy con cái, đây tương đương với nặng nề lên án."..." Nhìn sang huynh trưởng nhà mình, quả nhiên sắc mặt khó coi."Vương gia đã là huynh trưởng, cớ gì bất nghĩa?" Diệp Khiếu Ưng đáng chết kia còn nói nữa.Nếu cha mẹ đều không nên, ngươi làm ca ca có phải rất không nên không? Lấy vi huynh bất nghĩa đối vi thần bất trung, Diệp Khiếu Ưng không uổng là nho tướng, hỏi vặn vô cùng chuẩn xác, nhưng nghe thuộc hạ của mình dùng bụng thi thư vào lúc này, Tiêu Nhược Phong chỉ cảm thấy cực kì đau đầu.Đặc biệt là khi phát hiện huynh trưởng nhà mình càng lúc càng đen mặt, thế mà lại bị nói không trả lời được."..." Tiêu Nhược Cẩn trầm ngâm một lúc, mới từ từ mở miệng: "Việc này... bổn vương quả thật thiếu suy nghĩ..."Cái gì mà thiếu suy nghĩ, rõ ràng là thị uy! Cảnh Ngọc Vương này ngày ngày vênh váo tự đắc, đặc biệt là đối với vương gia nhà hắn, chỉ biết ỷ mình là huynh trưởng, Diệp Khiếu Ưng đang định phát huy, không chịu bỏ qua rốt cuộc cũng chọc giận người khác."Diệp Khiếu Ưng!!"Thấy thuộc hạ mình làm khó dễ huynh trưởng, Tiêu Nhược Phong thường giữ thái độ hiền hòa rốt cuộc cũng không nhịn nữa.Hắn giận dữ đứng dậy, chặn lời cấp dưới còn định nói năng hùng hồn, "Ngươi còn muốn đòi giải thích thế nào? Việc này huynh trưởng đã tạ lỗi, hơn nữa liên quan gì đến ngươi? Bình thường ta dạy ngươi xen vào việc riêng của người khác như vậy sao?""..." Diệp Khiếu Ưng khiếp sợ ngẩng đầu, kinh ngạc Lang Gia Vương bình thường thân thiện dễ gần lại tức giận như thế, cũng không ngờ là Cảnh Ngọc Vương sẽ xin lỗi? Tóm lại là không nhìn thấy Tiêu Nhược Cẩn hoang mang giãy ra, còn vương gia nhà mình lại âm thầm kéo tay áo huynh trưởng."Việc này... Mạt tướng... biết sai, là tại hạ vượt quyền...""Được rồi, ra ngoài đi." Tiêu Nhược Phong khó chịu đáp."Vâng...""..." Sau khi chỉ còn hai huynh đệ, bầu không khí có chút khác thường.Tiêu Nhược Cẩn cười như không cười, "Sao ta không nhớ rõ...""Ai nha, ca!" Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ, "Đệ không như thế hắn sẽ không cam tâm tình nguyện chấm dứt. Diệp Khiếu Ưng cứng đầu cãi cùn, huynh... cũng đừng so đo với hắn.""Bổn vương làm sao so đo với hắn." Tiêu Nhược Cẩn khinh thường, rồi lại nhìn đệ đệ, "Ta chỉ cảm thấy ngươi làm chủ soái cũng quá thiệt thòi, không uy tín, sao một tiểu tướng cũng không coi ngươi ra gì...""Không phải..." Tiêu Nhược Phong muốn giải thích, lại dở khóc dở cười:Đúng là không khéo, Diệp Khiếu Ưng cũng nghĩ huynh như vậy."Hắn... có chút hiểu lầm về huynh, cứ luôn muốn ra mặt thay ta..." thật xấu hổ..."Ha ha, ta nhìn ra." Tiêu Nhược Cẩn vẫn cười, nhưng khí lạnh dày đặc, đây là đệ đệ ta, còn cần đến lượt người khác ra mặt?"Cho nên đệ không muốn trách hắn? Aiz, Nhược Phong... Đệ luôn biết thông cảm cho người khác, băn khoăn quá nhiều, làm khổ chính mình..." Tiêu Nhược Cẩn thở dài, nhìn là biết ai đó vết thương vừa khỏi một chút đã vội vàng chạy đi lo việc. Nhìn bộ dạng đệ đệ nhà mình suy yếu khí huyết thiếu hụt khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, "Lao tâm lao lực hao tổn tinh thần, phải biết sức người có hạn, làm sao mong cầu mọi chuyện hoàn mỹ, ngươi như vậy..."Luôn ra mặt chống đỡ trước tiên nhằm cứu vãn xung đột, cũng không sợ tâm huyết uổng phí..."Ca..." Tiêu Nhược Phong chuyển chủ đề, né tránh ánh mắt quan tâm của hắn, "Huynh tìm ta có chuyện gì không?"Diệp Khiếu Ưng vốn dĩ muốn bẩm báo chuyện kia."Chuyện của Diệp Vân." Nhận ra bọn họ vẫn chưa kịp nói, Tiêu Nhược Cẩn mới nói rõ mục đích không chút e dè."Diệp Vân, con trai Diệp tướng quân, cũng là cô nhi duy nhất còn lại của Diệp phủ, ngày đó người tới cướp dâu là hắn?""...""Là đệ ra tay ngăn cản hắn, còn bảo vệ hắn, cho nên hiện tại hắn ở chỗ đệ, vẫn an toàn, có đúng không?""..." Tiêu Nhược Phong vẫn không nói gì."Ta biết đệ đang nghĩ cái gì, nhưng Nhược Phong, bây giờ nói tội không đáng chết cũng vô dụng. Việc này nghiêm trọng, ta sẽ nói thẳng luôn, Diệp Vân, cần phải xử lí, mau chóng xử lí!"Người đối diện thế mà vẫn không có phản ứng."... Tiêu Nhược Phong, ngươi đang nghĩ cái gì?! Tạm không nhắc hắn cướp dâu làm mất mặt hoàng gia, kẻ đó là Diệp Vân, hoàng đế nói rõ muốn giết, ngươi có biết giữ hắn lại nguy hiểm bao nhiêu? Việc này một khi bại lộ, sẽ liên lụy khôn lường... Diệp Khiếu Ưng có biết ngươi lấy tính mạng họ ra mạo hiểm không?"Tiêu Nhược Phong rốt cuộc cũng để lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn không mở miệng."Tốt thôi!" Tiêu Nhược Cẩn oán hận gật đầu, "Y có biết, nhưng y không để bụng. Thuộc hạ ngươi vì ngươi không màng sống chết, rất tốt! Nhưng ngươi phải hiểu được, đến lúc đó không chỉ những người ngươi sắp xếp bảo vệ Diệp Vân, ngay cả chúng ta cũng gặp họa sát thân!!""..." Tiêu Nhược Phong cúi đầu đứng yên, vẻ mặt não nề vẫn không thay đổi."Sao, ngươi không tin?!! Ngươi không hẳn sẽ vì...""Không phải, ca," Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu, ngắt lời trong hắn nóng vội, "Đệ biết, đệ biết việc này nghiêm trọng nhường nào.""Diệp Vân xuất hiện, còn có ý nghĩa liên hôn với Ảnh tông lần này..." Tiêu Nhược Phong rảo bước, bình tĩnh phân tích, "Hai việc này nếu tách ra thì thôi, nhưng cố tình lại xảy ra trên cùng một người. Phụ hoàng vốn dĩ dè chừng Ảnh tông và chuyện năm xưa của Diệp phủ, hiện giờ hai điểm mấu chốt này, còn có thêm Bách Lý hầu phủ bị nghi ngờ có liên quan... Mỗi một việc đều là lửa cháy đổ thêm dầu, chạm vào khắc nổ, đệ hiểu rất rõ.""Ngươi...!" Tiêu Nhược Cẩn càng không hiểu, vì sao đệ đệ rõ ràng biết tình hình còn có thể bình chân như vại, nhịn không được bèn lạnh giọng: "Ngươi hiện tại đang ngồi trên ngòi pháo nổ!!""... Bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan xương nát thịt, đệ biết." Ánh mắt Tiêu Nhược Phong sáng ngời kiên định, khiến Tiêu Nhược Cẩn giật mình."Huynh trưởng..." Người đối diện trịnh trọng nói, "Không phải đệ không nghĩ tới, chỉ là... thân phận hậu nhân Diệp gia của hắn, đối với phụ hoàng mà nói, với ta mà nói, lại là chuyện khác...""..." Lần này đến lượt Tiêu Nhược Cẩn im lặng. Hắn mờ mịt nghĩ, chuyện khác là chuyện gì xảy ra? Nghe giọng điệu của đệ đệ, chẳng lẽ..."Không sai." Nhìn huynh trưởng kinh hoảng, Tiêu Nhược Phong nói dứt khoát, "Đệ muốn bảo vệ hắn. Đệ còn muốn... muốn bảo vệ hắn sống sót, sống đến một ngày Diệp gia giải oan rửa tội. Thân phận hậu nhân Diệp gia đối với phụ hoàng là lý do bắt buộc phải giết, mà đối với ta lại là lý do cần phải bảo vệ!""..." Tiêu Nhược Cẩn ngơ ngác.Ngơ ngác trước đệ đệ dõng dạc mơ mộng, ngơ ngác trước sự ngây thơ không tiếc hi sinh bản thân của đệ đệ.Tiêu Nhược Cẩn nghĩ, sao mọi chuyện lại thành thế này? Hắn rõ ràng tới khuyên đệ đệ rời xa nguy hiểm, nếu có thể thì tốt nhất bóp tắt mồi lửa ngọn nguồn của hiểm nguy, kết quả Tiêu Nhược Phong lại nói với hắn là mình chuẩn bị ôm lửa mà đi?"Ngươi..." Tiêu Nhược Cẩn run rẩy, "... Ngươi biết ngươi đang làm gì không?""Đệ biết. Binh hành hiểm chiêu, như đi qua vách núi vạn trượng, chỉ cần đi nhầm một bước... sẽ thua hết cả bàn.""Ngươi biết còn đi?!""Bởi vì đệ cần phải làm!!" Lang Gia Vương trước giờ ôn tồn lễ độ giọng như chuông vang, "Đệ không thể mặc kệ họ tiếp tục sai lầm mười mấy năm trước, giết chết con của công thần ngày xưa, cũng là huynh đệ đồng chí, rồi lại chôn vùi mọi thứ xuống đất! Đây không chỉ là mạng của một mình Diệp Vân, càng là...""Tiêu Nhược Phong!!" Tiêu Nhược Cẩn không còn muốn quản hắn nghĩ gì, không thở nổi, "Ngươi điên rồi?! Ngươi vì một Diệp Vân mà muốn chôn vùi hết thảy của chúng ta bao năm qua sao!?"Tiêu Nhược Phong thế mà không chỉ muốn giữ mạng cho Diệp Đỉnh Chi, hắn còn muốn giữ thanh danh của Diệp phủ, trời ạ, hắn lấy cái gì đi giữ?!"Việc này một khi bại lộ, hoàng đế chắc chắn sẽ truy tra, nếu ngươi ra mặt, ngươi bảo vệ thế nào? Đừng nói là giữ lời hứa, trong quá trình chẳng may bại lộ bị người khác bắt được đều nguy hiểm cùng cực. Lần này không phải là một Nho tiên gần đất xa trời, thế cục Thiên Khải hiện giờ hung hiểm, ngươi biết rõ hai vương phủ chúng ta nhìn thì vinh quang vô hạn, thực chất nguy trong sớm tối. Ngay cả Thanh Vương thế lực vững chắc cũng biết mưa gió nổi lên thì nên bảo vệ chính mình, ngươi... ngươi lại muốn..."Đặt toàn bộ thân gia, chỉ vì một họ Diệp vô danh tiểu tốt?Trong tình cảnh người người bàng hoàng bất an, còn thay người khác cầu cái gì mà... danh dự trong sạch?!Tiêu Nhược Cẩn không muốn tranh luận đúng sai với đệ đệ thêm nữa, sau khi biết suy nghĩ của Tiêu Nhược Phong, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi bủa vây, bóp chặt hắn...Vì sao? Vì sao Tiêu Nhược Phong lại như thế? Vì sao đệ đệ từ nhỏ do hắn nuôi lớn, giữa loạn cục lại có ý nghĩ chính nghĩa ngây thơ nguy hiểm như thế?Suy nghĩ một lúc mới tỉnh táo lại."Ngươi không thể..." Tiếng kêu gọi sâu lắng, "Chúng ta vất vả lắm mới đi được đến bước này..."Từ hậu cung sát khí bốn phương, từ hoàng tử vô danh, bọn họ trả giá bao nhiêu mới đến được hôm nay, vùng vẫy ra một vùng trời... Tiêu Nhược Phong hắn biết chứ, hắn cần phải biết..."Huynh trưởng..." Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ, áy náy nhìn hắn.Không có ý định thay đổi suy nghĩ."Nhược Phong..." Tiêu Nhược Cẩn hít thật sâu, ngẫm nghĩ chắp vá, "Không thể, không thể là Diệp Vân... Giữ mạng Diệp Đỉnh Chi, có cách... đệ từ từ, ta giúp đệ..."Tuy nguy hiểm nhưng vẫn có cách.Vốn dĩ Tiêu Nhược Cẩn đến để làm gì, khuyên Tiêu Nhược Phong giết Diệp Đỉnh Chi cắt đứt mối họa về sau?Tiêu Nhược Cẩn biết đối phương sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại hắn thà rằng Tiêu Nhược Phong chỉ là không muốn bán đứng bạn bè thì tốt rồi!"... Còn những gì đệ muốn, hiện tại không phải lúc, Nhược Phong, quá hấp tấp... đệ không thể... vì một Diệp Đỉnh Chi mà đem hết thảy...""Huynh trưởng," Tiêu Nhược Phong nhíu mày, "Đệ không có muốn làm phản...""Ngươi còn không mưu phản?! Chỉ cần ngươi để lộ ý đồ của mình, thời khắc đó, ở trong mắt người nọ đã cùng cấp với mưu phản!!""Ngỗ nghịch quyết định của hắn, là tên rời cung không có đường quay đầu!"Sau khi quát lên, Tiêu Nhược Cẩn cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, ép bản thân bình tĩnh, "Thời cơ chưa chín muồi, vì sao ngươi phải gấp như vậy?""..." Tiêu Nhược Phong thậm chí xoay người đi, không muốn đáp lời hắn, vẻ mặt sầu lo."Nhược Phong... đệ không phải người nóng nảy, rốt cuộc tình hình là thế nào?" Tiêu Nhược Cẩn đột nhiên có chút bất an."... Huynh trưởng, việc này... huynh không cần tham dự." Tiêu Nhược Phong cụp mắt, lạnh nhạt đáp."Cái gì?!"Tiêu Nhược Phong không giải thích nhiều, đột nhiên nhấc chân rời đi, Tiêu Nhược Cẩn vội vàng kéo hắn, "Ngươi có ý gì, Tiêu Nhược Phong!?"Lang Gia Vương phong thái lỗi lạc quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt khiến Cảnh Ngọc Vương nhảy dựng."Đệ nói là, huynh vốn dĩ cũng không muốn cứu hắn."Khí kình nhẹ nhàng ập đến, Cảnh Ngọc Vương hơi lùi lại, đến khi đuổi theo cũng chỉ còn cơn gió vờn quanh..."Tiêu Nhược Phong!""Tiêu Nhược Phong!!!"Tiêu Nhược Cẩn ngơ ngác đứng tại chỗ...Một lúc sau mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.Những ánh mắt lạ lẫm và vô lễ, lần lượt hướng về vị khách ăn mặc sang trọng nhưng lại không còn hình tượng đáng nói, gọi to tên ai đó mà chạy ra ngoài. Trước vẻ mặt thất thần của người nọ, mọi người tò mò muốn hóng chuyện...Ngay cả người hầu đứng bên ngoài cũng như vậy, há hốc mồm vì chủ nhân vương phủ trước giờ chưa từng mất điềm tĩnh thất lễ như vậy.Cho đến khi ánh mắt của Tiêu Nhược Cẩn đảo qua."Vương gia!" "Vương gia!!"Mới có người chợt tỉnh ngộ, vội vã hành lễ thỉnh tội không ngừng.Vương gia?!Xưng hô của các tôi tớ khiến những vị khách săm soi vừa rồi thốt lên vài tiếng kêu ngạc nhiên, đồng loạt cúi đầu... Đây là vị vương gia nào?Vừa định đuổi theo ai?"..."Nhưng sau khi hoàn hồn, Tiêu Nhược Cẩn lại rơi vào trạng thái ngây ngẩn... Tiêu Nhược Phong vừa rồi... đã đẩy hắn ra?Thậm chí còn dùng nội lực khiến hắn rời tay, đẩy hắn một cái.Tiêu Nhược Phong này... không biết mình mất bao nhiêu thời gian mới khỏi thương sao?! Lại dám động nội lực!!Hắn ngẩn người, đến mức khiến tôi tớ hoảng hốt, gần như không dám thở:"Vương, vương gia...?"Đề phòng ánh mắt xung quanh đang lén lút nhìn qua, sợ có ai chọc giận chủ nhân của mình...Cảnh Ngọc Vương cũng chẳng có thời gian truy cứu bá tánh bất kính, hắn chỉ nhanh chóng đuổi theo ra ngoài:... "Tiêu Nhược Phong!"Có việc thì bình tĩnh thương lượng, giận dỗi lung tung làm gì?!... Một câu này Tiêu Nhược Phong thường hay nói với hắn, rốt cuộc nay cũng thốt ra từ miệng Tiêu Nhược Cẩn. Lại không tìm được người cần nghe, tan biến trong dòng người đến người đi nhộn nhịp........."Vương gia vương gia vương gia! Vương gia, có tin lớn!!""Có chuyện gì!" Tôi tớ đột nhiên xông vào làm gián đoạn suy nghĩ, Thanh Vương cực kì bất mãn, quát người vừa đến ngừng hoảng loạn, "Không thấy bổn vương đang nghị sự sao?""..." Lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một vị khách khác, tôi tớ xấu hổ dừng lại."Điện hạ," Mưu sĩ áo trắng ngồi bên dưới chắp tay, mỉm cười khiêm nhường, "Nếu đã suy nghĩ mãi mà không ra, chi bằng thay đổi tâm trạng một chút, nghe thử tin mới là gì?""Được rồi," Thanh Vương ném tình báo trước mặt xuống, "Nói nhanh, tin gì mà khẩn cấp như vậy?""Cái gì, lại là hai huynh đệ đó bất hòa?!" Vừa nghe nội dung, gã tức giận đến mức muốn tát cho người dưới một cái ngay tại chỗ, nhưng nhìn người bên cạnh lại kiềm chế cơn giận, "Có chuyện này mà cũng làm phiền ta mãi? Đã nói không truyền tin đồn chưa xác minh!"Ánh mắt tức giận nhìn xuống, chẳng lẽ lần trước tên ngu xuẩn kia còn chưa đủ để cho chúng một bài học sao?Tin tức chấn động khiến vị mưu sĩ dáng vẻ thư sinh kia nhíu mày, Thanh vương liền vội vàng nói, "Tiên sinh đừng trách, gia nhân của ta cứ thích làm lớn chuyện, hễ nghe thấy chuyện tốt là quên hết tất cả, chê cười rồi...""Lần này không giống đâu, vương gia!""Có gì không giống?" Thanh Vương tỏ vẻ không kiên nhẫn.Sau khi nghe kĩ tình hình, Thanh Vương cuối cùng cũng không còn oán trách tin đồn vặt vãnh nữa, ngồi lại sau bàn với vẻ mặt phức tạp.Nghĩ, hai huynh đệ này đang làm cái trò gì..."Vương gia..."Mưu sĩ cất lời, nhưng gã giơ tay lên, ngăn không cho người khác quấy rầy."..."Lại nhìn đống tình báo trên bàn, ngẫm nghĩ một lần...Quả thật, với tính cách nóng nảy của Cảnh Ngọc vương, dù có mắng đệ đệ thế nào cũng không thể coi là cãi nhau, không bất hòa nổi.Nhưng lần này khác, là Lang Gia Vương... đã trở mặt với ca ca hắn.Một người trước giờ luôn quân tử nhã nhặn điềm đạm, lý do gì lại không giữ thể diện ở trước công chúng trở mặt với người khác? Đặc biệt là với ca ca trước giờ hắn luôn kính yêu.... Diệp Vân...Thấy gã thu lại vẻ mặt nghiêm trọng, bên cạnh mới có người lên tiếng, "Điện hạ...?""Điện hạ, dường như đã có quyết định?""Ừ..." Gã nở nụ cười đầy ẩn ý."Vậy theo ý ngài, hai huynh đệ đó... không phải đang diễn?""..." Thanh Vương không nói rõ, trước tiên dùng ánh mắt ra hiệu cho đám tôi tớ rời đi, sau đó mới cúi xuống, "Bản vương cho rằng, hai người này, thật sự có mâu thuẫn."Mưu sĩ không hỏi tại sao, chỉ cung kính cúi chào."... Điện hạ thật sáng suốt.""Ồ?" Thanh Vương ngạc nhiên, "Ngươi cũng nghĩ vậy?""Thảo dân nhỏ bé, không thường ở gần các bậc quý nhân, chỉ có thể quan sát hành vi của họ, đã sớm nhận thấy hai vị Cảnh Ngọc Vương và Lang Gia Vương tính cách trái ngược, chí hướng khác nhau, sau này ắt sẽ có xung đột. Nếu ngày đó là hôm nay, ta... không hề ngạc nhiên.""..." Nghe đến đây, Thanh Vương trầm ngâm suy nghĩ.Về lão tam và lão cửu, thực ra gã là người rõ nhất, tuy hậu cung có rất nhiều huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng tình cảnh của Tiêu Nhược Cẩn và Tiêu Nhược Phong lại khác hẳn, bọn họ không giống hoàng gia.Trái lại, giống những huynh đệ nghèo khổ bình thường ở dân gian, cùng chung hoạn nạn đối xử chân thành với nhau.Những việc này không tận mắt chứng kiến sẽ không tin nổi, cũng chẳng trách người ngoài sẽ hoài nghi như vậy. Mà cái Thanh Vương nghĩ lại là tình cảm thân thiết thì thế nào, bọn họ rốt cuộc vẫn là người Tiêu gia, sống trong hoàng quyền tranh đấu không thể chứa quá nhiều tình cảm riêng.Đặc biệt gã cũng biết, như lời mưu sĩ đã nói, giữa hai huynh đệ này có quá nhiều khác biệt.Nếu thật sự có mâu thuẫn, thì đó lại là cơ hội để lợi dụng..."Tiên sinh, tạm gác chuyện này qua một bên," Nhưng Thanh vương chuyển chủ đề, quay lại nội dung họ thảo luận trước đó, "Hãy nói Ảnh tông, trong số các bang phái võ lâm trên thiên hạ, tại sao chỉ có Ảnh tông là khác biệt?""Ảnh tông..." Thấy hoàng tử điện hạ biết rõ còn cố hỏi, mưu sĩ cười nhạt, ngả người về sau, "Ảnh tông là một thanh đao của bệ hạ.""Trước đây là một thanh đao trung thành, nhưng sau chuyện nhà họ Diệp, không chỉ sụp đổ một phủ tướng quân, mà thanh đao có mối liên quan sâu sắc với phủ tướng quân cũng bị bệ hạ cho về kho, không dám dùng nữa.""Tiên sinh sắc bén." Thanh Vương tỏ vẻ nghiêm trọng, gật đầu, lại tha thiết hỏi, "Vậy theo ý tiên sinh, vì sao phụ hoàng...""Đương nhiên là có người khiến ngài ấy cảm thấy bị đe dọa.""..." Vừa dứt lời, Thanh Vương đã biến sắc, mưu sĩ liền vội vã chắp tay tạ lỗi, "Điện hạ...""Ta chỉ hy vọng..." Thanh Vương nghĩ, hy vọng người mà phụ hoàng đề phòng không phải là gã?Liệu có phải mình suy nghĩ quá ngây thơ, đột nhiên gã cảm thấy lo sợ, sợ mình quá nhiều mũi nhọn, cây cao đón gió..."Điện hạ chớ lo lắng." Mưu sĩ an ủi, "Rất có thể là người khác...""Vương phủ khác, lão cửu sao? Không thể nào!" Thanh Vương phản bác ngay, "Phụ hoàng chẳng phải rất thích hắn sao?"Đặc biệt là sau sự việc của Nho Tiên, Tiêu Nhược Phong làm hỏng việc, nhưng Thái An Đế lại tin lời giải thích của hắn, chưa từng trách cứ, khiến những kẻ đang đợi xem trò hay như bọn họ đều kinh ngạc. Sự tin tưởng sâu sắc đủ để nói lên thánh tâm, đây mới là điều khiến Thanh Vương lo sợ Lang Gia Vương mà không nói ra."Điện hạ... Hiệp giả dùng võ vi phạm lệnh cấm." Thư sinh kia nhắc nhở.Thanh Vương cảm thấy tê tái da đầu.Gã nghĩ đến nhiều thứ hơn, bao gồm cả vị Lý tiên sinh học đường mà hoàng đế vừa kính vừa sợ, và quân đội mà Lang Gia Vương nắm trong tay..."Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán, không cần quá coi trọng... Ngoài ra còn có một hầu phủ khác, bệ hạ cũng rất để ý..."Tây Lâm Bách Lý gia, Trấn Tây hầu phủ...Thanh vương lập tức nghĩ đến."Bệ hạ đã cao tuổi, thực sự đã đến lúc phải phòng ngừa tai họa khi chưa xảy ra...""Còn sớm!" Thanh Vương hét lớn, rồi điều chỉnh giọng điệu, "Ý bổn vương là... Phụ hoàng chẳng qua chỉ không còn dư thừa sức lực như trước nữa..."Nếu bây giờ đã vội có những suy nghĩ không nên có, thì đúng là lòng người không đủ, lấy trứng chọi đá.Chết còn không biết chết như thế nào."... Vì vậy mà phụ hoàng mới nghĩ đến chuyện khôi phục lại Ảnh tông."Mưu sĩ gật đầu khích lệ."Nhưng phụ hoàng chắc chắn sẽ lo lắng Ảnh tông có thể vì chuyện cũ của Diệp gia mà phản bội ngài. Cho nên, để xóa tan sự nghi ngờ của hoàng đế, lão thất phu Dịch Bặc kia mới vội vã gả con gái, cuộc liên hôn này hóa ra là để thể hiện lòng trung thành với phụ hoàng!""Tiêu Nhược Cẩn à Tiêu Nhược Cẩn..."Còn về lão tam, rõ ràng là lão tam đã nhận ra điều này nên mới chủ động tiếp xúc với Ảnh tông, để hoàng đế tứ hôn! Không chỉ đơn giản là để xây dựng lực lượng giang hồ cho riêng mình.Tại sao Ảnh tông lại tha thiết vội vã cầu hôn đến mức cam tâm để con gái làm thiếp cũng muốn vào vương phủ. Chúng không phải coi trọng Cảnh Ngọc vương, mà là nhắm đến vị đứng sau lưng Cảnh Ngọc Vương.Ban trắc phi và chiếu thư chính vị không phải là đặc ân mà Cảnh Ngọc vương xin cho sủng thiếp, mà là cách hoàng đế trấn an Ảnh tông..."Thì ra là vậy."Không ngờ đó Tiêu Nhược Cẩn, ngươi mới là kẻ ngoài mặt thì kiêu ngạo, nhưng thực chất lại trung quân vì quân giải ưu, đứa con hiếu thảo nhất của phụ hoàng! Chó trung thành!... Thế sao ta lại không nắm bắt cơ hội này nhỉ!"Điện hạ...?" Có lẽ là Thanh Vương biểu lộ cảm xúc ganh ghét quá rõ ràng, mưu sĩ xấu hổ ho khan hai tiếng nhắc nhở gã, "Có biết bệ hạ lựa chọn cũng có lý do riêng không?""..." Thanh Vương bừng tỉnh, hiểu rõ mọi chuyện."Vì giữa chúng ta, hắn là bên có vũ lực yếu nhất?"Đối tượng liên hôn không do hắn chọn. Món hời lớn từ Ảnh tông, chỉ có Cảnh Ngọc Vương mới nhận được.Vì để hoàng đế gián tiếp khống chế Ảnh tông, Cảnh Ngọc Vương vừa làm việc thay hoàng đế, vừa thông qua thân phận bị đế vương khống chế để lôi kéo Ảnh tông giúp đỡ mình. Mà tiền đề của kế hoạch này là phải đảm bảo hoàng tử trung gian được chọn ở trong mắt hai bên đủ yếu thế để dễ bề kiểm soát.Sống sót từ chỗ hiểm, quen thuộc nhỉ, Tiêu Nhược Cẩn...Như vậy, trợ lực mà Cảnh Ngọc Vương có được sẽ bị hạn chế, nhưng nếu thuộc diện giám sát của hoàng đế, điều này sẽ khiến đế vương cảm thấy yên tâm.Do đó, liên hôn lần này mới quan trọng đến vậy.Nhưng cũng không đơn giản là Cảnh Ngọc vương phủ có thực lực khác với trước đây. Mà nghiêm trọng hơn, cũng phức tạp hơn..."Đúng vậy, liên hôn thành công, từ nay Cảnh Ngọc Vương sẽ có đủ cơ sở tự tin để cắt đứt với Lang Gia Vương, không còn là thân vương có tiếng không có miếng dựa vào tình thân che chở. Cho nên ta mới nói, bọn họ không phải không có cơ sở để xảy ra xung đột.""Ha..." Mặt Thanh Vương lập tức tái nhợt, điều này quá nhanh, cũng quá tàn nhẫn.Huynh đệ trước kia thân thiết như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?!Nhưng mặt gã lại đỏ lên, không khỏi phấn khích: Đây là cơ hội tốt!Như vậy những tình báo gã có trong tay đều có căn cứ.Tiểu tử Diệp Vân phá hỏng liên hôn tất nhiên sẽ bị Ảnh tông bí mật truy sát. Bởi vì người muốn âm thầm loại bỏ phiền phức thế hệ trước để lại nhất chính là Ảnh tông bị hoàng đế nghi ngờ có "mối liên hệ cũ" với hắn!"Điện hạ..."Mưu sĩ khiêm tốn vẫn muốn xin chỉ dẫn, nhưng Thanh Vương đã bắt đầu uống trà, không kìm nén được sự phấn khích: "Tiên sinh... Ta vốn định mời ngài đến để bàn luận... Xin chỉ dẫn cách xử lý Diệp Vân hiện đang trong tay Lang Gia Vương, làm sao để lật đổ hắn, nhưng bây giờ ta nghĩ... Như vậy vẫn quá đơn giản..."Bởi vì mối ràng buộc niềm tin được hình thành từ cuộc liên hôn lần này của Ảnh tông có khuyết điểm.Bắt đầu từ Diệp Vân, đến con gái của Ảnh Tông, Lang Gia Vương, và cả Cảnh Ngọc Vương, tất cả đều vì một lỗ hổng không lấp được mà bị buộc lên cùng một sợi dây.........Cảnh Ngọc vương phủ.Trong vườn thanh bình, tiếng đàn du dương đột nhiên ngắt quãng.Sự xuất hiện của chủ nhân vương phủ đã phá vỡ không khí tĩnh lặng, các thị nữ lặng lẽ lui ra, để cho đôi tân nhân có không gian riêng...Khi người thị nữ cuối cùng rời đi, Dịch Văn Quân lập tức rút khuỷu tay bên cạnh Cảnh Ngọc Vương về."Ngươi đến đây làm gì?""..." Lạ thay, lần này vương gia bá đạo không nói mấy lời dễ chọc tức như "ngươi là vương phi của ta, muốn gặp lúc nào thì gặp", mà chỉ chán nản ngồi xuống bên cạnh nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn bị đứt..."Ngươi..."Chưa kịp để Dịch Văn Quân mở lời, vẻ mơ màng sâu lắng trong mắt Cảnh Ngọc Vương đã biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm, chậm rãi hỏi: "Ngươi có điều gì bất mãn, vì sao trong phủ bổn vương tấu khúc nhạc sầu muộn này?""Không có... Đây vốn dĩ không phải...""Trống rỗng nhạt nhẽo, nỗi buồn ẩn trong nhạc, ngươi tưởng tất cả mọi người đều nghe không hiểu sao?" Tiêu Nhược Cẩn nói vậy, nhưng không giống với sự áp đảo như mọi khi, ngược lại có chút mệt mỏi và bất lực, phất tay: "Thôi bỏ đi, lần sau đừng đàn nữa...""Ngay cả việc ta đàn cũng quản sao?" Dịch Văn Quân nghe thế, không kiềm được mà cao giọng.Lại bị hắn hạ giọng, vẫn còn bực bội: "... Tiêu Nhược Cẩn, ngươi đừng quá đáng, ta đã theo ý ngươi không bước chân ra khỏi cửa, không cho ta gặp sư huynh cũng đành vậy, giờ ngay cả việc đàn ngươi cũng không cho?!""Lạc Thanh Dương là gì của ngươi, nhất định phải gặp mặt hàng ngày? Bổn vương đối xử với ngươi không tốt sao, còn phải để hắn kiểm tra ư?!""Hắn là sư huynh của ta, đến quan tâm ta không được à! Ta ở đây..." Dịch Văn Quân thở dài, buồn bã nói, "Việc này không được, việc kia cũng không được... Ta... chỉ muốn có người nói chuyện mà thôi.""... Được rồi," Tiêu Nhược Cẩn cúi đầu, im lặng một lúc, cuối cùng nói, "Lần sau... bổn vương không ngăn cản các ngươi, nhưng chỉ được nói chuyện, không thể gặp mặt.""Còn nữa, nói chuyện khác, đừng thể hiện sự bất mãn với ta ra ngoài, nếu ngươi thật sự không vui đến vậy, chi bằng nói thẳng với ta."Lời này khiến Dịch Văn Quân ngạc nhiên nhìn hắn, thấy hắn nghiêm túc.Cuối cùng nàng cười lạnh, ai dám chứ, Cảnh Ngọc Vương điện hạ trọng thể diện lại tâm trạng thất thường..."Biết rồi..." Nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý, "Chỉ là làm bộ như vậy, thật sự cần thiết sao... Tốt xấu gì ngươi cũng là thân vương, cần gì ở trong phủ mình cũng phải..." Thật khổ sở, tự chuốc phiền phức.Ánh mắt của Tiêu Nhược Cẩn khiến nàng không dám nói thêm.Chỉ là khi gọi các thị nữ đến để hầu hạ vương phi, vẻ mặt lưu luyến không rời của Cảnh Ngọc Vương lại trông có vẻ tình cảm mặn nồng.Cũng khó cho hắn diễn đạt như vậy.Kiêu ngạo ẩn nhẫn nhường này khiến Dịch Văn Quân khinh thường, đồng thời cũng thấy kiêng kị.Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của hoàng tử Tiêu gia, không từ thủ đoạn để tranh quyền đoạt lợi?......Vội vàng rời khỏi Dịch Văn Quân, Cảnh Ngọc Vương lại lên kiệu ra ngoài, nhưng điểm đến là Lang Gia vương phủ.Lang Gia vương phủ, tượng sư tử đá uy vũ đặt trước, Cảnh Ngọc Vương xuống kiệu, đi thẳng đến cổng lớn đóng chặt..."Điện hạ..."Thủ vệ khiếp đảm gọi y.Nhìn chín hàng bảy cột đinh trên cửa lớn, Tiêu Nhược Cẩn không tỏ ý kiến, hỏi một câu: "Hắn vẫn không nhận bái thiếp của ta?""Việc này...""Được, bổn vương chờ, chờ đến khi nào hắn ra đón thì ta vào."Nói xong liền khoanh tay, đứng im một chỗ.Khiến những người đứng trước cửa lông tơ dựng đứng, miễn cưỡng trấn định bản thân mới lầu bầu phái người vào phủ bẩm báo.Tiêu Nhược Cẩn đợi họ quay lại, rồi tiếp tục đợi. Thậm chí phu nâng kiệu và tôi tớ, tiếp tục, đợi... đợi ngoài mái hiên. Cảnh Ngọc Vương đứng thẳng tắp dưới mặt trời trên cao, bản thân thản nhiên tự tại, lại khiến thủ vệ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.Cảnh tượng kì lạ hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, đương nhiên chỉ khe khẽ bàn tán, không dám ở lâu.Cảnh Ngọc Vương còn chưa nói gì, tôi tớ bên cạnh đã nhịn không được, đứng không nổi lặng lẽ duỗi eo...Thấy chủ tử nhà mình liếc thoáng qua... lại tiếp tục đứng nghiêm chỉnh.Bọn họ không dám mở miệng, nhưng may thay thủ vệ của Lang Gia vương phủ cũng nhịn không được."Điện hạ..." Thủ vệ khổ tâm khuyên nhủ: "Ngài làm vậy... xin đừng làm khó chúng tôi, cũng làm khó vương gia chúng tôi...""Vậy kêu vương gia của các ngươi ra gặp ta.""..."Một lúc sau, lại tới thêm một đội người, cung kính truyền đạt lời xin lỗi của vương gia bọn họ, xin Cảnh Ngọc Vương về phủ."Ha," Tiêu Nhược Cẩn cười nhạt, lại than: "Tiểu tử ngươi, chiêu này coi như cũng học được bảy tám phần."Giây lát sau lại nghiêm mặt."... Không về."Tiêu Nhược Phong thật sự không biết lão ca dở chứng ngang tàng lại khó đối phó đến vậy!Đợi đợi, đứng đến nỗi quan viên tới bái kiến đều sợ không dám vào cửa, chỉ chọn cửa nhỏ mà vào, khiến hắn rất bất đắc dĩ, đành tạ lỗi với khách đến thăm.Nhưng ngẫm lại thì lão ca hắn công việc bận rộn, làm sao đợi ở trước cửa hắn mãi được, thế mà Tiêu Nhược Cẩn vẫn không đi là không đi, có việc gấp từ Cảnh Ngọc vương phủ tìm tới cũng chỉ trả lời dặn dò qua miệng.Rào rạt... Tiêu Nhược Phong sốt ruột đi vòng vòng không biết bao nhiêu lần, bất chợt một cơn mưa ập xuống, nhanh chóng tạo thành một màn mưa dưới mái hiên...Cảnh Ngọc Vương toàn thân quần áo quý giá bị ướt nhẹp, tôi tớ hồn bay phách lạc căng dù, lại bị hắn hất ra."Làm gì?! Bổn vương tới chờ người, không phải đi du ngoan, có cần bày dọn bàn ghế, uống chút rượu luôn không?"Đuổi tôi tớ đi, lại im lặng ngẩng đầu, nhìn màn mưa mênh mang, cảm nhận từng giọt mưa rơi xuống mặt, ướt đẫm áo...Rốt cuộc, y gọi thủ vệ lại."Đi, giao thư này cho vương gia các ngươi, rồi hẵng quyết định... có gặp ta hay không.""..."Tốc độ hiện thân của Lang Gia Vương còn nhanh hơn y dự tính, nhanh hơn rất rất nhiều.Sau màn mưa mịt mờ, khoảnh khắc hình bóng quen thuộc của đệ đệ xuất hiện trước mặt, Tiêu Nhược Cẩn trước giờ tự nhận bản thân tâm can lạnh như sắt thép cũng không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy lòng dạ như bị thấm lạnh dưới cơn mưa nhỏ này."Tiêu Nhược Phong...""Ca..." Không ngờ huynh trưởng nhà mình thật sự không màng thể diện đứng chờ dưới mưa, Tiêu Nhược Phong nhìn bộ dạng chật vật của y mà sửng sốt.Nhưng biểu cảm trên mặt ca ca, là sao?"Đệ... thật sự chỉ vì người kia mới bằng lòng gặp ta?""Dạ...?"Trong lúc hai bên đối diện, một người đau đớn tan nát cõi lòng, một người mờ mịt không hiểu, vị thủ vệ trước đó mới vội vã đuổi tới, dừng trước mặt Tiêu Nhược Phong, có chút oán giận: "Vương gia!!"Trong lúc trời đổ mưa, vương gia của họ chạy quá nhanh, đuổi theo còn không kịp!Cầm lá thư chưa thấm nước, thủ vệ mới nhớ ra... À đúng rồi, đây chẳng phải là thứ mà Cảnh Ngọc Vương lấy ra chuẩn bị dụ vương gia nhà hắn ra gặp mặt sao? Thế này, ra gặp mất rồi... Hắn chạy một chuyến công cốc!"..."Tiêu Nhược Phong khó hiểu nhận lá thư, nhìn sang lão ca... trong phút chốc thấy người kia xấu hổ giận dỗi."..."Thôi, nhanh chóng đón người vào phủ."Ca... Hay là huynh..."Tiêu Nhược Phong đã bao giờ thấy huynh trưởng nhà mình như gà rớt vào nồi canh như bây giờ, nhưng dù toàn thân y phục ẩm ướt, Tiêu Nhược Cẩn vẫn không mất uy phong, ngăn chặn nỗi lòng thấp thỏm của đệ đệ trước hình tượng chật vật, nhanh chóng vào thẳng chủ đề, "Việc này Lý Trường Sinh nói thế nào?""...?""Ta hỏi chuyện của Diệp Đỉnh Chi, Lý Trường Sinh có ý kiến gì?""Sư phụ... không... không có ở đây." Tiêu Nhược Phong vô thức đáp lại trong ngơ ngác, đến khi phản ứng lại mới cảnh giác, "Ca huynh hỏi việc này làm gì?!"Tiêu Nhược Cẩn liếc nhìn hắn với ánh mắt sắc bén."Nếu kế hoạch không thành công, bệ hạ nổi giận, ông ấy là người duy nhất có thể cứu ngươi! Ngươi nói ta vì sao phải hỏi?""...""Vẻ mặt đó là sao, ông ấy mặc kệ ngươi thật à?""Không phải, ca..." Tiêu Nhược Phong suy nghĩ nên giải thích thế nào, "Sư phụ tình huống đặc thù, không phải là mặc kệ...""Được rồi, được rồi, đã biết..." Tiêu Nhược Cẩn phất tay, hơi tạm dừng, nước mưa chảy xuống thái dương, y cũng không nhấc tay lau, "Vốn dĩ không ngóng trông...""Đọc thư xem, chuyện Diệp Vân, ngươi biết hay là không biết?"Quả nhiên, lúc Tiêu Nhược Phong nhìn thấy nội dung trong thư cũng không mấy ngạc nhiên, khiến Tiêu Nhược Cẩn tức điên, "Ngươi biết còn giấu ta?!""Ca, việc này không liên quan đến huynh!!"Đúng đúng đúng, chính hắn có quyết định, có kế hoạch, tự mình mạo hiểm, tự mình tìm chết."Ngươi muốn đẩy ta ra ngoài, tự mình đi tìm chết đúng không?! Trước đó ngươi đã có ý định này, đúng không?!""Ca..." Tiêu Nhược Phong thấy y như vậy, trong lòng khổ sở, biết Tiêu Nhược Cẩn nổi cáu đại khái là không khuyên được, nhưng vẫn cố gắng, "Huynh bình tĩnh, đại cục làm trọng... Huynh cũng nói, mình nỗ lực đến địa vị bây giờ không dễ dàng gì... Nếu chuyện Diệp Vân huynh không muốn quản, cần gì phải vì sự tùy hứng của đệ mà nhảy vào vũng nước đục này...""Ca... quá nguy hiểm... huynh cũng biết mà!""..." Tiêu Nhược Cẩn lạnh mặt, không nói tiếng nào."Tình hình hiện giờ không thể so với trước kia, phụ hoàng...""Không cần ngươi phải nói!" Tiêu Nhược Cẩn thô lỗ ngắt lời hắn, "Thế cục trong triều ta không biết chắc? Nhưng ngươi cứu Diệp Vân mà là tùy hứng thôi sao, đó là liều mạng! Vì lý tưởng trong sáng của ngươi!! Tiêu Nhược Phong, ngươi và ta chí hướng khác nhau, ta không thể bận lòng thiên hạ, ngươi cũng không muốn kéo ta vì giấc mộng của ngươi mà chết, đều được! Công nghĩa, tư tình, hai bên ngươi đều không muốn buông bỏ, nhưng làm gì có chuyện tốt như vậy!""Ca ca, huynh tin đệ một lần, cũng không hẳn là phải chết... Hơn nữa, coi như thất bại, cũng còn có..."Ánh mắt tin cậy của hắn lại khiến Tiêu Nhược Cẩn giận tím mặt: "Coi như thất bại, ngươi cũng tin tưởng ta có thể hoàn thành đại cục?!""Đúng vậy... Không phải ca ca vẫn luôn...""Im miệng!!" Tiêu Nhược Cẩn giận run cả người, từng giọt nước rơi xuống trên nền gạch..."Tiêu Nhược Phong ngươi không còn, ta lên ngôi vị hoàng đế có tác dụng quái quỷ gì?!!"<Tuyệt đối chưa xong, hẳn là còn tiếp>____________________
Tác giả: "*Thiết lập nhân vật của Thanh Vương đã sửa xong, suất diễn nhiều hơn, nhưng cũng vì đắp nặn cho vai chính*Về phần quyền mưu, chỉ có thể nói là dốc hết sức lấp bug*Ý kiến khác nhau vẫn có thể nâng đỡ nhau mới thật sự là huynh đệ nha! Huynh đệ Tiêu gia một văn một võ, tổ hợp nghiêm lệch về một bên, rõ ràng khác biệt vẫn sống chết có nhau, rất đáng để đu!*Mắng đệ đệ một lúc thì vui, theo dỗ đệ đệ mới hú hồn (x " =))))))))))))))____________________Thiệt mê hai anh em như tui hơi cay Diệp Dịch luôn á, để hợp thức hoá việc bôi đen Tiêu Nhược Cẩn mà xây dựng ổng có tiếng không có miếng, còn hở ra là cho một vài nhân vật xuất hiện nói xấu ổng công khai. :)) Đã ai làm gì đâu??Thiệt tình là không có ghét ai quá ngoài hai khứa kia, mà đi loanh quanh thấy có người chửi mấy nhân vật bị dàn xếp mà cũng tội, rốt cuộc cũng chỉ là bàn đạp để trải đường cho câu chuyện. Ví dụ như Diệp Khiếu Ưng, anh em Cẩn Phong,... thấy bị ụp nồi nói xấu hơi nhiều mà buồn. (´Д`)Tiêu Nhược Cẩn từ hoàng tử vô danh không ai quan tâm nuôi em khôn lớn đến từng đó, thiết nghĩ ổng kiếm nhiều tiền vậy chắc trước tiên để nuôi em, nhất là nhỏ này đau bệnh, thuốc men áo lông thú các loại..., chứ còn tranh quyền đoạt lợi gì đó chắc là tiện đường thôi. 🐧🐧🐧Btw, chương này Phong lì quá nha, phải em tui tui oánh rồi =)))))