Tiêu Nhược Phong - Hệ Liệt Thiếu Niên
Mây tạnh trời quang (9-10)
Dài tập, Trùng sinh, Không CP
#Tiêu Nhược Phong, #Bắc Ly bát công tử, #Cửu quân tử
-----o0o-----
Tác giả: Cẩm NamTạm thời không có CP, có chút sủng Nhược Phong, mang một chút dáng vẻ tinh thần sa sút của Nhược Phong ở Ám Hà Truyện.Có tương tác với cửu quân tử ở Quân Hữu Vân (Chưa đọc cũng không sao, chỉ cần biết Quân Hữu Vân là chuyện từ đời sư phụ của Lý Trường Sinh, toàn là người rất mạnh).Trùng sinh nhưng kí ức mơ hồ.Tiêu Nhược Phong làm du hồn thấy được đại kết cục của nhóm Tiêu Sắt.Thời gian sau khi trùng sinh: Ba tháng trước Tây Nam Đạo.______________________Mây tạnh trời quang (9)Thú thật, Lý Ngôn Hề không muốn xem Cố Kiếm Môn với Tô Mộ Vũ cứ thử qua thử lại. Muốn đánh thì đánh luôn đi, cứ vòng vo lòng vòng.Y vừa đến Tây Nam Đạo liền giao Cố Lạc Ly cho người được Tiêu Nhược Phong sắp xếp.Sau đó tới gần nhà Cố Kiếm Môn, xem thử tam đồ tôn của Tô Bạch Y làm ăn thế nào. Vừa tới đã thấy hai phe giằng co, y còn nghĩ nếu đồ tôn kia đánh không lại người của Ám Hà gì đó ở phe đối diện, y có thể cười nhạo Tô Bạch Y một phen, rồi tiện thể ra tay cứu.Kết quả là hai người chẳng đánh cho ra hồn, chỉ thử vài chiêu lấy lệ.Lý Ngôn Hề: …Hóa ra người tới để làm trò cười là ta.Mấy việc này lẽ ra phải đẩy cho tên Chu Chính vô lại kia, tên kia mà không chăm sóc tốt cho tiểu Phong Phong thì xong đời.Nhưng Tiêu Nhược Phong cũng nói rồi, y chẳng phải làm gì cả, chỉ cần cuối cùng xuất hiện đúng lúc, những chuyện khác đều đã được sắp xếp ổn thỏa.Lý Ngôn Hề khẽ cười, thân pháp tựa u linh rời đi, tiện thể quan sát tất cả những nhân vật có mặt ở đây.*“Làm càn!” Bách Lý Đông Quân lạnh mặt quát giận: “Nhìn thử xem ai đang cướp hôn! Lưu Ly!”Mọi người quay đầu, nhìn về phía tiểu thư nhà họ Yến.“Nhìn nhầm rồi.” Huệ Tây Quân thở dài.Mọi người quay lại hướng cũ, chỉ thấy Bạch Lưu Ly xoay người một vòng, cái đuôi ngoài tường móc lên trời, một vật thể khổng lồ dựng đứng rơi xuống trung tâm sân viện.Làm từ gỗ liễu, đầu to đuôi nhỏ.“Quan… quan tài?” Mọi người hít một hơi lạnh.Bách Lý Đông Quân bước lên một bước, đẩy nắp quan tài ra.Nhưng bên trong lại trống rỗng!Bách Lý Đông Quân: ?!!Chuyện gì vậy, bên trong chẳng có gì?!Các công tử đến đây đều biết bên trong vốn dĩ phải là gì, chẳng lẽ bị đánh tráo rồi sao?!Sắc mặt tất cả biến đổi.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ta biết các vị muốn làm gì, cho nên nhận lệnh Phong Hoa công tử đưa đến một thứ.”Mọi người nhìn thấy một người áo đen, đội nón màu đen ngồi trên nóc nhà: “Còn về quan tài này, vốn dĩ bên trong đã được để trống, các vị công tử không cần nghĩ nhiều.”Nghe nói là do lão thất chuẩn bị, Lôi Mộng Sát và những người khác không khỏi thở phào, nếu không thì đúng là không biết xử lí thế nào.Lôi Mộng Sát chống nạnh hét lớn: “Đã là người lão thất phái đến, vậy ngươi đưa cái gì tới, sao còn chưa lấy ra?”“Đương nhiên là… người rồi.” Người áo đen lập tức bay xuống, kéo theo một người.Đồng tử Cố Kiếm Môn co lại: “Huynh trưởng!”Cố Lạc Ly cũng vội vàng chạy đến cạnh Cố Kiếm Môn, nắm chặt cánh tay hắn: “Ta không sao, là hắn cứu ta, hoặc có lẽ là Phong Hoa công tử đứng sau hắn.”Người mà kẻ áo đen mang đến chính là Cố Lạc Ly, vốn dĩ đã chết từ lâu. Yến Biệt Thiên ngàn vạn lần không ngờ người hắn giết lại sống sờ sờ đứng ở đây.Mặt Yến Biệt Thiên nặng như chì: “Phong Hoa công tử không hổ danh Phong Hoa khó lường!”“Bản lĩnh thất sư đệ nhà bọn ta không cần ngươi phải tán thành.” Lạc Hiên tuy không biết Tiêu Nhược Phong làm bằng cách nào, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tự hào.Yến Biệt Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa: “Ra tay!”Tiêu Lịch phất tay áo dài, bút Phán Quan nắm trong tay hắn. Hắn tung người nhảy lên, muốn dùng một chiêu tiên phong chém tất cả những người có mặt.Người áo đen vẫn ngồi vững trên mái nhà, an tĩnh xem sự việc biến chuyển.Lý Ngôn Hề chỉ ngồi ở ngoài nhìn cảnh tượng trước mắt, dù sao chuyện của bọn họ cứ để họ tự giải quyết, mà ở đây đều là nhân tài kiệt xuất của thế hệ này.Không biết thiên phú lứa trẻ này thế nào, thật khiến người ta trông chờ.Một trận ân oán gia tộc kết thúc, song vì Cố Lạc Ly còn sống nên Cố gia vẫn do Cố Lạc Ly quản lý.Đệ đệ hắn Cố Kiếm Môn vẫn có thể thoải mái quay về thành Thiên Khải, Lý Ngôn Hề đứng dậy vươn vai, đám đồ tôn của Tô Bạch Y cũng không tệ, có thể xem như được việc.Vừa định rời đi thì bị Ôn Hồ Tửu gọi lại, Lý Ngôn Hề mới quay đầu: “Có chuyện gì sao?”“Chỉ là thấy thiếu hiệp ngồi trên mái nhà mãi không nhúc nhích, còn tưởng ngươi có chuyện gì khác.” Ôn Hồ Tửu cười nói, hắn đã là nhân vật bước vào bảng Quán Tuyệt, người hắn gặp đa số đều có thể nhìn ra trình độ. Chỉ có người đứng ngoài trông như vô sự này mới là sâu không lường đượcBách Lý Đông Quân vội giải thích: “Cữu cữu, hắn là người của Phong Hoa công tử, một trong Bắc Ly bát công tử, là người đưa Cố gia chủ về. Giờ việc xong rồi, hắn phải quay về bẩm báo.”Ôn Hồ Tửu tuy tin lời Bách Lý Đông Quân, nhưng vẫn giữ vài phần cảnh giác.Lý Ngôn Hề dưới chiếc nón đen hơi nhướng mày: “Đúng như tiểu công tử nói, ta phải về thành Thiên Khải phục mệnh. Chẳng lẽ gia chủ Ôn gia muốn nhúng tay vào?”“Thiếu hiệp nói đùa rồi, liên quan đến thành Thiên Khải, ta không gánh nổi đâu.” Ôn Hồ Tửu cười ha ha hai tiếng, dính dáng quá sâu với thành Thiên Khải không phải chuyện tốt. Nếu đã là người của hoàng tử, thì hắn nên giữ khoảng cách.“Quả thật.” Lý Ngôn Hề lập tức đổi giọng: “Nếu không muốn dây vào thành Thiên Khải, vậy cũng đừng dùng độc vật của ngươi để thử ta!”Y phất tay một cái, mấy con độc trùng từ trong tay áo bay ra, bị y vận nội lực hóa thành tro bụi: “Độc tốt đấy, tiếc là dùng sai người rồi.”Sắc mặt Ôn Hồ Tửu tuy không đổi, nhưng trong lòng đã hoảng hốt. Hắn vốn ở tam giáp của bảng Quán Tuyệt, hơn nữa độc của Ôn gia không ai không biết, vậy mà y lại có thể dễ dàng hóa giải, thực lực người này tuyệt đối là trên cả mình!Nhưng giang hồ chưa từng nghe danh đối phương, ngay cả khi du lịch thành Thiên Khải cũng không thấy bóng dáng. Một kẻ ẩn danh như thế lại chịu đầu quân cho một vị hoàng tử, đúng là khiếp sợ.“Thiếu hiệp võ công sâu không lường được, là ta không bằng người.” Ôn Hồ Tửu không muốn ở lâu, muốn đưa Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong rời đi.Vừa bước đi, liền nghe tiếng y vọng lại: “Không phải ta sâu không lường được, mà là thành Thiên Khải sâu không lường được.”Ba người rời khỏi, những người dưới sân đều nhìn theo. Lý Ngôn Hề cũng biết mình vừa dọa họ, nhưng lại không muốn giải thích, chỉ nói: “Chư vị công tử mau chóng xử lý chuyện của mình, ta không quấy rầy nữa, ta còn phải đi phục mệnh.”Nói rồi, Lý Ngôn Hề không đợi nhóm Lôi Mộng Sát nói thêm đã lập tức rời đi. Vốn dĩ họ còn muốn hỏi tên y.Cố Lạc Ly ở bên cạnh nói: “Thì ra là vậy, ban đầu ta cũng không biết hắn là người bên cạnh Phong Hoa công tử. Sư huynh đệ các người đều thật lợi hại.”“Người này đứng trước độc của Ôn gia mà vẫn ung dung, đúng là rất mạnh. Khi nào về phải hỏi lão thất xem.” Lôi Mộng Sát cười, khoác tay lên vai Cố Kiếm Môn: “Mau xử lý việc còn lại, chúng ta cùng về thành Thiên Khải.”*“Cữu cữu, người đó là ai? Độc của cữu cữu vậy mà hoàn toàn không có tác dụng.” Bách Lý Đông Quân tò mò: “Giang hồ vẫn có người có thể ung dung trước mặt cữu cữu sao!”Không phải không có người giải được độc Ôn gia, nhưng thản nhiên như vừa rồi thì chưa từng thấy.Ôn Hồ Tửu vỗ vai hắn: “Ngươi không nghe ra sao? Tuy có khí tức giang hồ, nhưng hắn không phải người giang hồ, hắn là người của thành Thiên Khải.”Nói rồi thở dài: “Do ta tự đánh giá cao mình, lại xem thường năng lực của thành Thiên Khải. Thôi, dù sao sau này cũng không còn liên quan nữa.”Bách Lý Đông Quân mơ hồ gật đầu.“Hiện tại xử lý độc trên người bạn ngươi trước đã.”*“Vương gia, quan hệ giữa Ảnh Tông và Cảnh Ngọc Vương đang dần căng thẳng. Thanh Vương hình như muốn lôi kéo Ảnh Tông, mà nguyên nhân mâu thuẫn có vẻ liên quan đến vương gia.” Thẩm Quảng Bách nhìn sắc mặt Tiêu Nhược Phong, thấy hắn vẫn như thường.Trong mắt Thẩm Quảng Bách, một khi Tiêu Nhược Phong mở cửa chiêu mộ nhân tài, rất nhiều người ngưỡng mộ hắn nhất định sẽ tìm cách gia nhập thế lực của Lang Gia Vương. Mà chuyện này đã không còn do Tiêu Nhược Phong tự quyết nữa.Hơn nữa, đã có bắt đầu thì ắt sẽ có ngày chính thức trở thành Lang Gia Vương, chỉ là chờ thời cơ mà thôi.“Ta đương nhiên biết. Ảnh Tông là thân tín của phụ hoàng, lôi kéo được đương nhiên là chuyện tốt, nhưng điều đó cũng có nghĩa một điều.” Tiêu Nhược Phong nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi nói: “Họ không còn chỉ bảo vệ hoàng tộc Tiêu thị, mà đã trở thành công cụ của một thế lực. Phụ hoàng đã ngồi vững ngai vàng, cũng không còn cần đến nữa.”Hắn không ngại cho Thẩm Quảng Bách biết thêm một số chuyện, tiết lộ vừa đủ đôi khi sẽ có hiệu quả khác biệt.Thẩm Quảng Bách nhìn ra sự thờ ơ coi thường của Tiêu Nhược Phong đối với Ảnh Tông, bèn đề nghị: “Tuy không cần Ảnh Tông, nhưng cuối cùng vẫn phải có dòng mạch khác chảy vào.”Ảnh Tông dù mặt trời khuất núi, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đó là sự thật.“Ta chỉ cần lực lượng tinh nhuệ đã qua rèn luyện, có thể một kích tất sát vào thời khắc mấu chốt.” Tiêu Nhược Phong uống một ngụm trà, đặt chén xuống bàn đá: “Chỉ có thế lực trong tay mình mới là đáng tin nhất. Còn ngươi, mau sớm xử lý việc của gia tộc.”Thẩm Quảng Bách biết Tiêu Nhược Phong đang hạ lệnh đuổi khách, liền hiểu ý: “Vậy ta cáo lui. Ta sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén trong tay Vương gia.”Tiêu Nhược Phong không đáp, chỉ đợi hắn rời đi.Chu Chính từ trong tối bước ra: “Chuyện ở Tây Nam Đạo đã giải quyết. Mấy vị sư huynh của ngươi cũng sắp về rồi. Ngươi có dự định gì khác không?”“Trong lần hành động này, ta đã xếp người vào Thiên Ngoại Thiên. Còn Ám Hà…” Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu nhìn trời: “Ta vẫn đang nghĩ. Dù sao nhiều thế lực, có một số chuyện nếu muốn làm thì vẫn có chút khó.”Rốt cuộc hiện giờ hắn không còn là quyền thần đứng dưới một người trên vạn người như trước, muốn làm chuyện gì cũng sẽ bị hạn chế.Ngón tay Tiêu Nhược Phong khẽ gõ đầu gối, ánh mắt lóe sáng: “Có lẽ gần đây phụ hoàng sẽ tìm ta làm vài chuyện.”______________________Mây tạnh trời quang (10)Trong lúc các sư huynh vẫn chưa về, Thái An Đế liền phái Trọc Thanh công công gọi Tiêu Nhược Phong vào cung.Tiêu Nhược Phong nhận chỉ xong liền đi theo Trọc Thanh. Lần trước việc của kỵ binh và Bắc Man vẫn chưa có kết luận cuối cùng, mấy việc này không thể kéo dài quá lâu.Sau khi đưa Tiêu Nhược Phong đến Thái An Điện, Trọc Thanh lập tức đóng cửa lại.Lúc này chỉ có Thái An Đế và Tiêu Nhược Phong ở trong điện.“Phụ hoàng.” Tiêu Nhược Phong chắp tay hành lễ, sau đó nhìn sắc mặt phụ hoàng, vẫn chưa nói gì thêm.Thái An Đế nhìn Tiêu Nhược Phong, hờ hững bảo: “Con đến rồi, gần đây võ học có tiến bộ gì không?”“Dạ đương nhiên có, nhưng nếu đột phá thì trước mắt vẫn chưa.” Tiêu Nhược Phong bình tĩnh đáp.Có điều Thái An Đế cũng không nói quá nhiều về vấn đề này: “Trước giờ con đã có thiên phú về võ học, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, con đã là tướng quân đánh giặc thì một phó tướng hẳn là không đủ dùng. Con tìm một người dưới trướng đáng tin cậy giúp con đi.”Lời nói có ẩn ý, ngoài mặt Tiêu Nhược Phong không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng đã hoài nghi.Phụ hoàng hắn rốt cuộc đa nghi đến mức nào, trong lòng hắn biết rõ, ông ấy đang bảo hắn bồi dưỡng tâm phúc sao?Lẽ nào không lo lắng ngày nào đó mình có ý định, dấy binh tạo phản.Hay nói cách khác, kiếp trước cùng huynh trưởng kiểm soát Thái An Điện, những người có mặt, ngoại trừ hắn và hoàng huynh, thế lực của những hoàng tử còn lại cộng lại chiếm hai phần. Hoàng huynh hai phần, còn lại toàn bộ là của hắn.Sao lần này lại sớm như thế, nhưng lúc này vẫn không thể làm trái ý phụ hoàng.“Nhi thần tuân chỉ, hoặc phụ hoàng có người thích hợp đề cử không ạ?”Để an toàn, Tiêu Nhược Phong vẫn quyết định hỏi ý phụ hoàng trước.Thái An Đế liếc mắt nhìn Tiêu Nhược Phong, ông chắp tay sau lưng: “Chọn người con tin cậy giúp con làm việc, chẳng lẽ bảo trẫm làm giúp con?!”“Nhi thần không dám.” Tiêu Nhược Phong cúi thấp đầu.“Còn không mau đi!”*Nhìn bóng dáng Tiêu Nhược Phong rời đi, Thái An Đế ngồi xuống lật mấy quyển tấu chương.Không lâu sau, Trọc Thanh ở bên ngoài bước vào: “Cửu điện hạ đã rời khỏi hoàng thành.”Thái An Đế ừ một tiếng rồi thôi.Trọc Thanh nhìn sắc mặt Thái An Đế, khóe miệng nở nụ cười: “Hình như bệ hạ rất vui mừng.”Thái An Đế tạm dừng: “Ngươi dám phỏng đoán ý trẫm?”“Nô tài không dám.”Thái An Đế tiếp tục xem tấu chương, nhìn được mấy quyển lại nói: “Đứa con này của trẫm cuối cùng cũng có chút thay đổi, còn là thay đổi theo những gì trẫm muốn, vậy trẫm có phải cũng nên tỏ ý một chút?”Trọc Thanh khom người không nói gì, ngay sau đó Thái An Đế liền bảo: “Chỉ là cũng phải cảnh giác.”*Bảo Tiêu Nhược Phong chọn phó tướng thì quá đơn giản, người nào dùng được đều đã trải qua một lần.Cuối cùng trực tiếp giao cho Tiết Đoạn Vân.Cho dù không có quyết định khó hiểu của Thái An Đế ngày hôm nay, Tiết Đoạn Vân sớm muộn cũng ở dưới trướng hắn, vậy thì thăng quan trước đi.Còn tưởng phụ hoàng sẽ bảo hắn đi đánh giặc, còn có thể hít thở khí trời.“Tốt quá, ta thấy phụ hoàng ngươi rất tin tưởng ngươi, chỉ cần khắp nơi sắp xếp người của mình vào là hoàn thành nhiệm vụ sắp tới.”Lý Ngôn Hề đã về từ Tây Nam Đạo, đang ngồi tùy tiện đối diện Tiêu Nhược Phong, khoa tay múa chân bàn nghiệp lớn tương lai.Tiêu Nhược Phong đau đầu nhìn y.Chẳng biết ai là trưởng bối, ai là tiểu bối.“Phụ hoàng tin tưởng ta chia ra rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất, tình thế phía Bắc Man quả thật có vấn đề. Thứ hai, Thanh Vương và Ảnh tông rất có thể sẽ kết minh với nhau, cần một bên kiềm hãm bọn họ, mà thế lực của ta và huynh trưởng cũng đã có xung đột với Ảnh tông. Thứ ba, nếu ta thật sự có thế lực đủ mạnh, có khả năng khiến thế lực của các hoàng huynh khác cũng tăng theo.”Để cho Lý Ngôn Hề đừng quá tự tin bay bổng, Tiêu Nhược Phong vẫn kiên nhẫn giải thích vài câu.Lý Ngôn Hề ngẫm nghĩ: “Ngươi cũng đã nói ngươi và Cảnh Ngọc Vương là liên minh. Nếu ông ta muốn chế ngự, sao không cho Cảnh Ngọc Vương thêm chút thế lực đi, đây rõ ràng là nhìn trúng ngươi, đừng quên kiếp trước vị trí đó vốn là của ngươi.”“Xin cẩn thận lời nói.” Tiêu Nhược Phong lập tức trở nên nghiêm túc, “Tiền bối nói có lời đắc tội. Không có thứ vốn dĩ thuộc về mình, ta không phủ nhận phụ hoàng có lúc xem trọng ta, nhưng sự xem trọng của đế vương, nay ta đã không gánh nổi nữa.”“Không sao, không sao, ta chỉ nói vậy thôi. Ngươi nhất định hiểu phụ hoàng ngươi hơn ta.” Lý Ngôn Hề hoàn toàn không để bụng.Dù sao chỉ cần Tiêu Nhược Phong không sao, hắn muốn đi đường nào thì đi. Chín người bọn họ ở đây thì có gì mà không giải quyết được.Hơn nữa lúc Chu Chính đi, hắn đã nói với Lý Ngôn Hề về tình trạng dạo này của Tiêu Nhược Phong, Lý Ngôn Hề cũng hy vọng Tiêu Nhược Phong có thể sớm cởi bỏ khúc mắc, sống cho thật tốt, không cần phải nuối tiếc điều gì nữa.“Mấy sư huynh ngươi sắp về rồi nhỉ?” Lý Ngôn Hề uống ngụm nước: “Đến lúc đó chắc ngươi sẽ đi gặp họ.”Ai ngờ nghe Tiêu Nhược Phong trả lời liền sững người: “Đi làm gì, tình hình bên đó ngài đã nói với ta rồi. Nhị sư huynh chắc chắn cũng sẽ tìm ta để khoe, ta đi chẳng phải làm mất hứng sao?”“Ngươi nhìn lại xem mình đang nói cái gì. Ngươi là sư đệ nhỏ nhất của bọn họ, đã là sư huynh đệ, sao ngươi đến lại làm mất hứng? Chẳng lẽ vì thân phận vương gia sao?”Lý Ngôn Hề cuối cùng cũng biết những lời nhận xét của Chu Chính là do đâu.Tiêu Nhược Phong nghe vậy cũng biết lựa lời thuận theo: “Không phải làm mất hứng, coi như cho ta một thời gian nghỉ ngắn ngủi đi, gần đây ta rất mệt.”Bản thân mỗi ngày đều ngủ đến khi tự tỉnh, thời gian ngủ mỗi ngày cũng rất dài, nhưng cảm giác mệt mỏi trước sau không hề thuyên giảm, ngay cả đồ ăn cũng thường xuyên không có hứng ăn.Hắn biết rõ điều này rất bất ổn, cho nên mỗi ngày đều miễn cưỡng ăn mấy miếng, đủ nhu cầu bình thường của cơ thể là được.“Thời gian nghỉ lại càng nên trò chuyện với các sư huynh ngươi nhiều hơn, bảo bọn họ kể vài chuyện thú vị, uống chút rượu, chẳng phải tốt hơn sao?”Lý Ngôn Hề cũng thuận thế đáp lại Tiêu Nhược Phong.Tiêu Nhược Phong biết mình có nói thế nào cũng không nói lại người này, đành dùng sự im lặng để trả lời.“Hay là để sư phụ ngươi tới hỏi thử xem, sư phụ ngươi chắc là cũng rất muốn biết tình hình của ngươi.”Lý Ngôn Hề luôn có cách trị Tiêu Nhược Phong, quả nhiên cuối cùng Tiêu Nhược Phong vẫn phải mở miệng: “Chỉ là chuyện nhỏ, đừng làm phiền lão nhân gia. Ông ấy đã nói mọi người đều phải trả giá vì lựa chọn của chính mình.”“Ồ ~” Lý Ngôn Hề làm bộ hiểu ra: “Ý ngươi là đồ đệ xảy ra chuyện, sư phụ ngươi vẫn mặc kệ ngươi, vậy cần phải nói Tô Bạch Y dạy bảo lại mới được.”Lại nữa rồi.Quả nhiên mình không thể nói chuyện bình thường với người này, Tiêu Nhược Phong quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Lý Ngôn Hề nữa.“Bên Danh Kiếm sơn trang đã bảo Chu Chính đi, gia tộc Bách Lý có dây dưa rất nhiều, dù là nắm giữ binh quyền khiến đế vương nghi ngờ, hay là chuyện của Diệp Vũ, chỉ e không thể chết già.”“Nếu có thể chết già còn cần ta về làm gì?”Tiêu Nhược Phong chỉ trả lời thản nhiên: “Ta đến là để giải quyết theo cách ổn thỏa nhất. Bách Lý gia cần có sư phụ ta bảo đảm, cho nên Bách Lý Đông Quân cần phải vào môn hạ sư phụ ta.”Chỉ khi có lớp bảo đảm này, mới trì hoãn được ý muốn diệt trừ của phụ hoàng với Bách Lý gia.*Ôn Hồ Tửu cõng Bách Lý Đông Quân, bước qua Lôi Mộng Sát và những người khác, ngoái lại một cái: “Bắc Ly bát công tử, danh bất hư truyền.”“Có khi sang năm sẽ là cửu công tử.” Lôi Mộng Sát cười.“Cửu công tử?” Ôn Hồ Tửu phi thân rời đi.Lôi Mộng Sát lẩm bẩm với chính mình: “Cửu công tử, Tửu công tử, thú vị.”Bốn công tử liền bước lên vài bước, chặn ngay cửa, ngăn cản đám kiếm khách.Lôi Mộng Sát ngẩng đầu, mỉm cười: “Chư vị kiếm hiệp, xin dùng xong yến tiệc rồi hãy rời đi.”Bắc Ly bát công tử chắn đường, ai còn dám hành động?Bạch Phát Tiên rút kiếm tiến lên: “Ngươi muốn cản ta?”Lôi Mộng Sát nhếch môi, làm bộ hung hăng: “Ta còn có thể giết ngươi.”Cách đó không xa, Chu Chính ẩn mình, dựa lưng vào vách đá hờ hững quan sát.Rõ ràng Lý Ngôn Hề có thể tiếp tục theo mấy đồ tôn này, thế mà đòi trở về Thiên Khải, đổi cho mình tới trông.Hắn ở Thiên Khải làm việc cho Nhược Phong chắc chắn đáng tin hơn Lý Ngôn Hề kia. Việc theo dõi người khác đáng lẽ không nên để hắn làm.Nếu được thì bây giờ xử hết mấy tên Bắc Khuyết này cho xong.Giết không được, thật nhàm chán.________________________Ngoài lề một tí, vì tò mò nên tui đã dạo vài chương đầu Quân Hữu Vân.Sơ lược thì Học Cung là nơi tụ tập văn khí học thức trong thiên hạ, giống trường chuyên được các gia tộc đua nhau gửi con em vào đây. Ai nấy đi học về cũng khác hẳn, cần kế thừa thì kế thừa, cần lập gia đình thì lập gia đình.Về tam quân tử Lý Ngôn Hề hiện đang chiếm sóng nhiều nhất: Mỗi lần tới tiết dạy của thầy này là ổng nói liền tù tì mấy tiếng không ăn uống ngủ nghỉ, học sinh càng hỏi lại càng giảng hăng say. Trên lớp thôi chưa đủ, thỉnh thoảng đi đường gặp đứa nào là lôi ra kiểm tra miệng. =))))Nên có nickname là Lý Không Nói, ý bảo là không muốn nói chuyện với ông này.Nhưng có nhiều cái để giảng vậy là vì ổng học rộng biết nhiều thật.Hết rồi, muốn biết thêm mời quẹo đi đọc truyện. ^^Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz