Tieu Het Tien Cua Anh Di Dung Ngai
Trì Nguy đứng ngẩn ra trước cửa trung tâm thương mại, trong túi áo là chiếc điện thoại đã hiện sẵn nhiệm vụ: Tiêu 1 T$ trước 0h. Trên màn hình, đồng hồ đếm ngược hiển thị con số 23:17:08, trôi chậm rãi từng giây.Cậu chưa từng tiêu nhiều tiền như vậy chỉ trong một ngày. Kiếp trước, mỗi đồng tiền đều phải đổi bằng mồ hôi và những đêm thức trắng làm việc. Nay lại được giao nhiệm vụ… tiêu tiền. Trì Nguy cảm thấy kỳ lạ, thậm chí có chút tội lỗi.Bước vào sảnh, mùi cà phê rang và bánh ngọt hòa quyện. Các cửa hàng san sát, ánh đèn neon rực rỡ, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Người qua lại tấp nập, ai cũng bận rộn chọn lựa. Cậu dừng trước một cửa hàng quần áo cao cấp, kính cửa phản chiếu bóng dáng gầy gò của mình.Nhân viên mặc đồng phục đen lịch sự cúi chào. “Xin chào quý khách, mời vào ạ.”Trì Nguy bước vào, bàn tay vô thức siết chặt điện thoại. Trong đầu cậu vang lên giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy uy lực của Ân Vũ Dương: Tiêu hết, nếu không… sẽ bị phạt.Cậu hít một hơi, chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng treo ở kệ gần nhất. “Cái này bao nhiêu?”“Năm trăm nghìn đồng ạ.”Trì Nguy thoáng tính toán. Một trăm nghìn tương đương một T$, mà giá cái áo đã gấp năm lần. Nghĩa là chỉ cần mua một chiếc là vượt nhiệm vụ, nhưng liệu có tính là “tiêu hết” không?Cậu mở StarGram, gửi tin nhắn tới tài khoản có tên “Quản lý Nhiệm vụ”: Nếu em mua hơn số tiền yêu cầu thì có được tính không?Chưa đầy vài giây, tin nhắn trả lời xuất hiện: Tính. Nhưng phần dư sẽ cộng vào nhiệm vụ hôm sau.Cậu suýt bật ra tiếng than. Nghĩa là mua dư hôm nay, mai phải tiêu nhiều hơn. Không được, phải vừa đủ mới an toàn.“Xin lỗi, tôi chỉ xem thôi.” Cậu mỉm cười gượng rồi bước ra ngoài.Gần đó là một quán cà phê nhỏ, bảng menu treo ngay cửa. Một ly latte đá giá bảy mươi nghìn, bánh su kem ba mươi nghìn. Vừa đủ một trăm nghìn.Cậu bước vào, gọi một ly latte và một phần bánh. Khi nhân viên quét thẻ, cậu nhìn chằm chằm màn hình máy quét, chờ hiện chữ Hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng, trên điện thoại chỉ xuất hiện thông báo:[Đã tiêu: 1 T$. Tiếp tục tận hưởng thời gian còn lại.]Trì Nguy cau mày. “Tiếp tục tận hưởng” nghĩa là vẫn phải ở ngoài à?Cậu mang khay đồ ra bàn gần cửa sổ. Ly latte bốc khói thơm lừng, bánh su kem mềm xốp, phần kem bên trong béo ngậy. Cắn một miếng, cậu bất giác khẽ cười. Lâu lắm rồi mới ăn thứ gì ngon thế này.Ở một nơi khác, cách hàng trăm năm ánh sáng, Ân Vũ Dương ngồi trong phòng điều khiển, trước mặt là một màn hình quang não khổng lồ. Hình ảnh từ camera nhiệm vụ truyền trực tiếp cảnh Trì Nguy ngồi ăn bánh, ánh nắng xiên qua ô cửa kính, rọi lên gương mặt trắng trẻo.Anh chống cằm, ngón tay khẽ gõ mặt bàn. “Ngon đến thế sao?”Trợ lý ảo bên cạnh lên tiếng: “Ngài có muốn điều chỉnh nhiệm vụ ngày mai để cậu ấy gặp chút khó khăn không?”Ân Vũ Dương liếc nhìn, khóe môi cong nhẹ. “Tăng gấp đôi. Và thêm giới hạn: không được tiêu trong các quán ăn.”“Đã rõ.”Anh nhìn lại màn hình. Trì Nguy đang mở StarGram, chụp ảnh ly latte và bánh su kem, đăng với dòng chữ: Lần đầu được ăn ngon thế này.Bên dưới, một bình luận ẩn danh hiện ra: Ăn ngon thôi chưa đủ. Ngày mai thử chơi lớn đi.Trì Nguy nhìn chằm chằm vào dòng bình luận, cảm giác quen thuộc mơ hồ len lỏi. Cậu trả lời: Chơi lớn… là sao?Bình luận mới xuất hiện ngay: Tiêu tiền sao cho mọi người phải nhớ mặt em.Cậu khẽ bật cười, nghĩ chắc là người xem livestream trêu mình. Không biết ở một nơi khác, người nhắn chính là Ân Vũ Dương.Buổi tối, khi đồng hồ đếm ngược về 0h, điện thoại rung lên: [Nhiệm vụ hoàn thành. Ngày mai: Tiêu 2 T$ – Cấm mua đồ ăn.]Trì Nguy trừng mắt nhìn màn hình. Cấm mua đồ ăn? Thế thì tiêu kiểu gì? Trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi, còn ở phía bên kia vũ trụ, một người đàn ông đang nhấp một ngụm rượu, chờ đợi phản ứng của cậu vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz