Tiet Ho
Phong Tê Tùng đi diệt cướp,cũng không phải gióng trống khua chiêng mà đi."Lão Tam không thể công khai cải lệnh,hắn vẫn sẽ đi" Phong Tê Tùng nói với Thiên Sơn "Trần Bắc Đấu nhất định đồng ý với hắn,bảo đảm hắn sẽ không chết ở bên trong ổ mã phỉ"Thiên Sơn rất tán thành: "Trần Bắc Đấu là người thành tinh,biết không cho Tam gia được chỗ tốt,hắn sẽ không ra chiến trường"".....bằng vào chúng ta cùng hắn,mới có thể tìm được chứng cứ Trần Bắc Đấu cùng mã phỉ cấu kết""Chỉ là bên phía tiểu thiếu gia..." Thiên Sơn do dự.Phong Tê Tùng quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng ngủ,Bạch Hạc Miên còn đang co rúc dưới lớp chăn,hô hấp rất nhẹ rất cạn,vẫn còn ngủ say. Tâm hắn mềm xuống,lục phủ ngũ tạng đều dâng lên ôn nhu cùng yêu thương.Mà điện báo ở trên bàn bị gió thổi lộ ra một góc.Điện báo là gửi cho Phong Ngọa Bách,bản chính khẳng định là đã đưa đến Trần gia,Phong Tê Tùng lấy đến,là bản sao nội tuyến chặn lại được.Phong Tê Tùng biết Bạch Hạc Miên thông minh,y chiều hôm qua chỉ nhìn liếc mắt Cảnh Vệ Viên tay cầm điện báo một cái,liền giống như là bị hút hết khí lực,cơm cũng không ăn,cũng không nói lời nào,ôm ảnh chụp ngủ cho tới bây giờ."Tôi để lại một đội Cảnh Vệ Viên ở nhà" Phong Tê Tùng châm chước nói "Cậu cũng lưu lại""Nhị gia?" Thiên Sơn đột nhiên trợn mắt "Chuyện này...""Bên người Hạc Miên cần có người phối hợp" Phong Tê Tùng giơ tay lên,ngăn Thiên Sơn tiếp tục nói chuyện "Trần Bắc Đấu người này,cũng không phải dễ đối phó như vậy,hắn đối với việc tôi chết khẳng định có hoài nghi""Nhị gia,ngài là nói... ?" Thiên Sơn khiếp sợ mở to hai mắt.Phong Tê Tùng làm cái thủ thế im lặng,quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Hạc Miên,thấy y chưa có dấu hiệu tỉnh lại,mới mở miệng: "Trong lòng cậu nắm chắc là tốt rồi"Thiên Sơn vẫn cứ nghi ngờ không thôi.Phong Tê Tùng lại khôi phục nguyên bản hờ hững,phảng phất người mới vừa tán gẫu việc diệt cướp không phải hắn: "Bức ảnh đã rửa xong chưa?""Ảnh.....Bức ảnh?""Là bức Hạc Miên ngày hôm qua tuyển chọn cẩn thận" Phong Tê Tùng thở dài "Bảo là muốn treo ở bên trong phòng ngủ"Thiên Sơn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Rửa xong,đang ở bên tiệm chụp ảnh chờ đóng khung,hoàn thành liền đưa lại đây cho ngài xem qua""Cũng không cần đưa tôi xem,Hạc Miên thích là tốt rồi" Phong Tê Tùng đi tới bên giường,đem chân thò ra ngoài chăn của Bạch Hạc Miên nhét trở về "Cũng không biết lúc nào thì có thể trở về,nếu là kịp về ăn tết...."Phong Tê Tùng dừng một chút,chân mày cau lại: "Tôi sẽ về kịp cùng em ấy ăn tết"Bạch Hạc Miên vẫn còn ở trong mộng giống như nghe thấy được cam kết của Phong Nhị ca,lông mày đang nhíu chặt giãn ra một chút.Bạch Hạc Miên còn thật đang mơ tới Phong Tê Tùng.Hồi ức của y giống như bọt biển bên trong nước,phải ép một chút,mới có thể đứt quãng chảy ra."Anh là Phong lão Tam sao?" Y nghe thấy bản thân thời còn niên thiếu hỏi.Phong Tê Tùng đang ôm y còn có vết tích đường viền ngây ngô,rũ xuống con mắt,nốt ruồi nơi khóe mắt bị vân mịn nuốt hết hơn nửa.Phong Nhị ca đang cười,Bạch Hạc Miên nghĩ thầm."Tôi không phải,tôi gọi..." Phong Tê Tùng lắc đầu,nhìn qua rất hờ hững,thế nhưng cánh tay căng thẳng đã bán đứng hắn."Anh không phải?" Bạch Hạc Miên thất vọng tránh khỏi tay Phong Tê Tùng.Anh ấy ở trong mơ đối với mình tuyệt vọng gọi: "Đừng,đừng đi"Thế nhưng thiếu niên Bạch Hạc Miên cũng không quay đầu lại mà nhảy tường viện rời khỏi Phong gia.Bạch Hạc Miên ở trong mơ đưa hai tay ra,nỗ lực ôm lấy eo Phong Tê Tùng,y nói: "Em ở đây,Phong Nhị ca,em ở đây"Thế nhưng y chỉ nhìn thấy thân ảnh cô đơn của Phong Tê Tùng,cùng với ánh mắt từ từ sầm xuống."Phong Nhị ca!" Bạch Hạc Miên từ trong mộng thức tỉnh,nghe thấy trước tiên là tiếng vài con chim sẻ trên bệ cửa sổ."Tiểu thiếu gia?" Thiên Sơn từ ngoài cửa sổ thò đầu ra.Bạch Hạc Miên ôm chăn ngồi xuống: "Phong Nhị ca đâu?""Nhị gia đang ở trong thư phòng gửi điện báo trả lời" Thiên Sơn đặt trên bệ cửa sổ một nắm gạo kê,lại đưa bàn tay đến ống quần một bên xoa xoa "Tôi đi gọi ngài ấy ngay đây""Tôi tự mình đi thôi" Bạch Hạc Miên từ trên giường bò dậy.Phong Tê Tùng ở nơi gọi là thư phòng,không bằng nói là phòng ngủ hắn ở trước khi cưới Bạch Hạc Miên,hai gian sương phòng tường dán tường,trung gian chỉ cách một cánh cửa nhỏ.Bạch Hạc Miên đánh một cái ngáp đi tới,nước mắt nơi khóe mắt còn chưa khô ráo,cũng bởi vì nhìn thấy Phong Tê Tùng liền triệt để rơi xuống."Làm sao thế này?" Phong Tê Tùng cười ôm lấy y.Bạch Hạc Miên hoảng loạn dời đi tầm mắt,ôm lấy cần cổ Phong Nhị ca nói: "Không có chuyện gì,có hạt cát bay vào trong mắt""Sợ?" Phong Tê Tùng tiến đến bên tai y nói nhỏ.Bạch Hạc Miên sợ quân trang,đối với Phong Tê Tùng mà nói không phải là bí mật gì. Hắn quá hiểu y,từ trước đây thật lâu đã bắt đầu."Anh có phải là phải đi?" Bạch Hạc Miên nhỏ giọng,cẩn cẩn thận thận hỏi "Phong Nhị ca,anh có phải muốn không chào mà đi?""Sẽ không" Phong Tê Tùng đem y ôm lên,đặt ở trên giường trong thư phòng "Hạc Miên,anh không muốn để em thương tâm,nhưng anh cũng sẽ không không nói tiếng nào bỏ lại em""......Anh phải để cho em yên tâm" Phong Tê Tùng đưa tay cắm vào mái tóc mềm mại của y "Anh phải làm cho em tin tưởng,anh chẳng mấy chốc sẽ trở về""Có thật không?""Thật" Phong Tê Tùng trầm thấp mà nở nụ cười.Bọn họ yên tĩnh đối diện trong chốc lát,vẫn là Phong Tê Tùng mở miệng trước: "Chờ anh trở về,có lẽ em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ"Bạch Hạc Miên tay theo Phong Tê Tùng nói dời đến trên bụng,trái tim lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên: "Anh ơi...""Cho nên chớ hồ nháo" Phong Tê Tùng cũng không đem nói chuyện rõ,chỉ căn dặn "Khoảng thời gian này,Tuân lão tiên sinh thỉnh thoảng sẽ đến nhà thay em bắt mạch,nếu như ông ấy bốc thuốc,em không nên nháo tính tình,coi như khổ,cũng phải uống"Bạch Hạc Miên bé ngoan gật đầu."Em nha" Phong Tê Tùng bỗng nhiên có chuyện nói không hết,mà lời chưa kịp ra khỏi miệng,toàn bộ lại biến thành một tiếng than thở.Hắn làm sao có khả năng hoàn toàn bỏ tâm xuống đây?Bạch Hạc Miên như nhận ra được cảm xúc của Phong Tê Tùng,giang hai cánh tay,bắt chước bộ dáng ở trong mộng,ôm lấy eo Phong Nhị ca."Em ở đây" Y tự lẩm bẩm "Em liền ở nhà chờ anh về"Phong Tê Tùng rốt cuộc không nói ra được nhiều lời an ủi,trở tay đem tiểu thiếu gia ôm vào trong ngực,cùng y chia sẻ một nụ hôn môi nóng rực ướt át.*Phong Tê Tùng đi trong đêm.Đi thời điểm Bạch Hạc Miên hoàn toàn tỉnh táo,rõ ràng khốn đốn đến không chịu được,còn cố trừng đôi mắt vằn lên tia máu xem Phong Tê Tùng đem quân trang màu gỉ sét mặc vào,lại phủ thêm áo choàng màu mực.Y đã lâu không nhìn thấy một Phong Nhị thiếu như vậy.Phong Nhị ca nho nhã giống như thư sinh không thấy,thay vào đó chính là Phong Tê Tùng sắp chinh chiến sa trường."Ngủ đi" Phong Tê Tùng tay mang bao tay màu đen rơi vào trên bụng Bạch Hạc Miên "Không còn sớm. Ngủ một giấc anh sẽ trở lại""Lừa người" Bạch Hạc Miên nắm chặt cái tay kia,xuất ra khí lực cả người mới nói ra một câu hoàn chỉnh "Nào có nhanh như vậy?"Phong Tê Tùng khóe môi câu lên: "Anh sẽ trở về ăn tết cùng em""Một lời đã định""Một lời đã định" Phong Tê Tùng đem tay y kéo đến bên môi,ấn xuống một nụ hôn nhợt nhạt,sau đó nói "Đi thôi"Tâm Bạch Hạc Miên bị hai chữ này nói ra đột nhiên nhấc lên,lại theo tiếng đóng cửa mà treo lên cao. Y biết Phong Nhị ca nếu không trở lại,tâm liền không yên ổn,nhưng y đưa tay đặt ở trên bụng,cưỡng bách chính mình nhắm hai mắt lại.Phong Tê Tùng có chiến trường của Phong Tê Tùng, Bạch Hạc Miên cũng có.Mấy ngày sau đó,Thiên Sơn đều lo lắng đề phòng chiếu cố tiểu thiếu gia,chỉ lo y bởi vì Phong Nhị thiếu không ở bên,cáu kỉnh,thậm chí ngay cả Tuân lão tiên sinh đều chuẩn bị đến ở lại Phong gia,chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào,nào biết được Bạch Hạc Miên nên ăn thì ăn,nên ngủ thì ngủ,chưa bao giờ làm loạn,có lúc rảnh rỗi còn có thể ở trong viện đi vòng quanh một chút,hoạt động gân cốt.Thiên Sơn rảnh rỗi,không nhịn được hỏi: "Tiểu thiếu gia,có muốn gửi điện báo cho Nhị gia hay không?"Bạch Hạc Miên bắt tay sau lưng ở trong viện giẫm tuyết: "Tôi gửi,Nhị gia có thể nhận được sao?""Sợ là không thể""Vậy tôi còn gửi làm cái gì?" Y liếc Thiên Sơn một cái.Thiên Sơn nhất thời nghẹn lời: "Vạn nhất...""Thôi đi,nào có cái gì vạn nhất?" Bạch Hạc Miên dùng chân đạp tuyết thành một cái hố,lại đi đến mặt đất nhặt mấy cục đá "Nói nữa,nếu như tôi gửi điện báo bị Trần Bắc Đấu chặn lại,nhất định sẽ tăng thêm phiền phức cho Phong Nhị ca""Cũng đúng,nên như vậy" Thiên Sơn lúng túng gật đầu,tùy tiện tìm cái lý do chạy trốn.Thiên Sơn đi tìm Tuân lão tiên sinh.Hắn nói liên miên cằn nhằn nói nửa ngày,cuối cùng hỏi: "Tuân lão tiên sinh,ngài nói tiểu thiếu gia như vậy,làm sao sinh tốt?"Tuân lão tiên sinh đang mang kính không giải thích được ngẩng đầu lên: "Tiểu thiếu gia không phải rất tốt sao?""Nhưng là hắn không làm khó a!" Thiên Sơn gục xuống bàn,nghĩ mãi mà không ra "Tôi thấy thiếu phu nhân nhà người khác,nếu như tiên sinh không ở nhà đều quậy nháo mà""Thiên Sơn này" Tuân lão tiên sinh đau đầu,tay đang còn cầm sách thuốc nện ở đỉnh đầu của hắn "Nhị thiếu phu nhân của chúng ta nữ nhân sao?""Không phải a...""Không phải,vậy làm sao có khả năng khóc sướt mướt? Nói nữa,coi như là nữ nhân,ai nói cho cậu việc tiên sinh không ở nhà liền muốn nháo?""Thế nhưng...""Không có nhưng nhị gì hết" Tuân lão tiên sinh không nhịn được đem Thiên Sơn đuổi ra khỏi phòng "Rảnh thì trở về trong nom tiểu thiếu gia một chút,vạn nhất đã xảy ra chuyện gì,Nhị gia trở về tuyệt đối sẽ bắt cậu hỏi tội!"Thiên Sơn giật mình một cái,chỉ lo Bạch Hạc Miên làm ra việc thiêu thân gì,không ngừng chạy trở lại Phong trạch,phát hiện Bạch tiểu thiếu gia đang ở trong thư phòng đọc sách."Cậu làm cái gì mà chạy toát ra mồ hôi toàn thân vậy?" Bạch Hạc Miên nghe tiếng bước chân ngẩng đầu lên,trong mắt bắn ra tia sáng mừng rỡ "Là Phong Nhị ca có tin tức sao?"Thiên Sơn đột nhiên nghẹn lại,không dám nhìn vào mắt Bạch Hạc: "Nhị gia còn đang ở trên đường,phỏng chừng hai ngày nữa có thể gửi điện báo về nhà"Bạch Hạc Miên nghe vậy,cũng không quá mất mát,lực chú ý của y rất mau trở lại trên sách,không có tý nào bởi vì lời nói của Thiên Sơ mà chịu ảnh hưởng.Thiên Sơn sờ sờ chóp mũi,nhớ tới lời Tuân lão tiên sinh nói,không dám lên tiếng nữa."Làm sao có thể gửi điện báo?" Bạch Hạc Miên lầm bầm lầu bầu "Nếu là gửi điện báo,tám phần mười đều bị Trần Bắc Đấu chặn lại,còn không bằng không gửi..."Y nhìn thấu triệt,không phải là vì không nhớ Phong Nhị ca,mà là nhớ tới cam kết của Phong Nhị ca.Anh ấy muốn trở về cùng mình ăn tết đây.Tới gần cửa ải cuối năm,bầu không khí căng thẳng trong Kim Lăng thành hơi hơi hòa hoãn chút,Bạch Hạc Miên mang theo Thiên Sơn ra cửa mua hàng tết,còn đặc biệt chuyển về đến ba,bốn bó bánh pháo,bảo là muốn ở đêm 30 bắn."Nói không chừng Phong Nhị ca sẽ trở lại" Y xoa xoa tay cười "Anh ấy đáp ứng rồi"Thiên Sơn từ trên ngựa nhảy xuống,trên lưng khiêng tất cả đều là đồ vật tiểu thiếu gia mua,nghe lời này cũng theo phụ họa: "Không phải sao? Đều đã đi được hai tuần lễ,nên có tin tức""Không có tin tức chính là tin tức tốt" Bạch Hạc Miên đột nhiên không đầu không đuôi lầm bầm một câu,nói xong,không cho Thiên Sơn thời gian phản ứng,quay đầu tiến vào Phong trạch,tìm Tuân lão tiên sinh bắt mạch cho mình.Tuân lão tiên sinh còn không đưa ra lời chắc chắn,mỗi lần bắt mạch đều phải trầm tư gần mười phút,sau đó lặp lại mấy lần "Rất tốt",cuối cùng giống như lão tăng nhập định lật xem sách thuốc.Bạch Hạc Miên có lòng muốn hỏi,lại không tìm được cơ hội,chỉ có thể xoa bụng dưới mất mát trở lại phòng ngủ của mình và Phong Nhị ca.Đến cùng có hay không có kinh hỉ đây?Bạch Hạc Miên thở dài,chuẩn bị thay đổi áo khoác,Thiên Sơn đột nhiên lảo đảo mà chạy vội tới: "Tiểu thiếu gia.....Tiểu thiếu gia!""Xảy ra chuyện gì?" Trái tim treo lơ lửng của y mạnh mẽ nảy lên một cái,chỉ lo là Phong Nhị ca bên kia xảy ra chuyện."Trần Bắc Đấu dẫn người đi về hướng mộ tổ Phong gia" Sắc mặt Thiên Sơn từ từ trở nên trắng bệch,cuối cùng còn mơ hồ hơi đen lại "Nói là được Tam gia ủy thác,phải giúp Đại gia cùng Nhị gia di chuyển mộ phần"Leng keng!Bạch Hạc Miên thất thố làm rơi chén trà trong tay: "Hoang đường!""Tiểu thiếu gia,chuyện này.....""Thiên Sơn,Phong Nhị ca để lại một đội Cảnh Vệ ở nhà đi?" Y liền đem áo khoác một lần nữa khoác ở đầu vai,nâng lò sưởi tay màu vàng,đột nhiên đem cửa phòng đẩy một cái "Đem mọi người gọi tới,ngày hôm nay có tôi ở đây,xem ai dám ở địa bàn Phong gia động thổ!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz