Tien The Rat Ngot Ngao Ong Xa Dung Qua Hu Ngung Truyen
Ý thức được mình nhìn tay cô một hồi lâu, Ninh Dịch Thần có chút xấu hổ, vội vàng dời ánh mắt, giơ cái ly lên uống một ngụm to, kết quả không cẩn thận bị sặc đến ho khan liên tục!Tô Chỉ Hề thấy vậy lập tức lấy khăn giấy chùi chổ bị ướt, tay còn lại thì vỗ vào lưng nhè nhẹ, cô hơi bối rối nói: “Anh uống nước chậm một chút.”Ninh Dịch Thần khó khăn lắm mới hết bị sặc, bên má nhiệt độ cũng chưa từng được rời đi.Anh ta không hi vọng ở trước mặt cô mà mình bị mất mặt như vậy, đặc biệt là nghe cô trách cứ, hắn rất muốn cải lại nhưng cảm thấy có cái gì đó không hợp lí, nên đành để cái bộ mặt lạnh lùng ra để che giấu, nhẹ nhàng đẩy Tô Chỉ Hề ra.Tô Chỉ Hề cũng thuận theo buông lỏng ra, chỉ là từ trong tay hắn đón lấy cái ly, lại lấy thêm tờ giấy đưa cho anh ta.Ninh Dịch Thần yên lặng cầm lấy tờ khăn giấy, bổng nhiên csmr thấy cô gái này căm sóc người khác rất thuần thục.Không giống như Tô Liên Hề, Tô Liên Hề không biết chăm sóc người khác, Ninh Dịch Thần thường cảm thấy nghi ngờ không giống như cô gái sẽ suốt ngày chăm sóc hawsnba năm còn thường xuyên lau mình cho hắn.Hôm nay hắn bị bệnh, Tô Liên Hề cũng chỉ tới nhìn mặt hắn rồi liền đi.Không, anh ta không nên trách móc nghi ngờ Liên Hề. Vì cô ấy mất đi vai nữ chính, cô ấy đau lòng là điều hiển nhiên, mà anh lại không chịu giống cô ấy, nên trong logf của cô ấy cũn ít nhiều có chút oán trách anh.Ninh Dịch Thần vì bạn gái mà tìm lí do giải thích, lúc này mới nhìn Tô Chỉ Hề nói: “Cảm ơn.”“Không cần khách sáo.” Tô Liên Hề ngồi xuống trên ghế: “Trợ lí của anh bao giờ mới trở lại? Tôi ở đây chờ một lát, anh có yêu cầu gì có thể nói cho tôi.”Lúc này đây, Ninh Dịch Thần cũng không có từ chối. Nhưng mà anh ta cũng không biết làm sao khi cùng ở chung một chổ với Tô Chỉ Hề, nên đành tiếp tục cứng ngắt ngồi đọc sách.Phòng bệnh một lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc.Tô Chỉ Hề yên tĩnh ngồi ở một bên, lấy tay chống cằm, sắc mặt có chút hoảng hốt không biết suy nghĩ cái gì. Ánh mắt của Ninh Dịch Thần không kiềm đước nhìn qua, có lẻ bởi vì vậy mà trong nháy mắt, tim của anh không tự giác đập thật nhanh.Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Cô ngồi đến phát ngốc, trong đầu không tự giác xuất hiện hình dáng của Hách Kính Nghiêu.Bất kệ hình dáng gì của Hách thiếu gia, đều vĩnh viển đều tản ra hơi thở xoay quanh cô. Nhớ tới ảnh tượng nào đó làm người khác phải đỏ mặt tim đạp liên hồi, cô không thể tự chủ lỗ tai lại nóng lên.Chính là nhớ tới anh ta đã có vị hôn thê, nội tâm của Tô Chỉ Hề lại rối rắm lên…. khuôn mặt nhỏ hiện lên sự buồn rầu.Ngồi ngốc một phát là nữa giờ, chờ cô phản ứng lại đã là 6 giờ.Cô ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Dịch Thần vẫn như cũ ngồi đọc sách vẫn bộ dáng nghiêm túc cứng nhắc.“Anh đói bụng chưa? Bằng không tôi đi ra trước nhà ăn cửa bệnh viện mua giúp anh bát canh?” Tô Chỉ Hề mở miệng nói.Ninh gia là nhà làm chính trị, ở thành phố Dương Đông. Ninh Dịch Thần rõ ràng có thể trở về Ninh gia, nhưng lại vì Tô Liên Hề nên vẫn luôn ở lại thành phố Viêm Châu.Cho nên hiện tại anh ta nằm viện, bên cạnh chỉ có một trợ lí nhưng bộ dạng của anh ta đối với trợ lí này không tin cậy cho lắm.Ninh Dịch Thần mím môi, vốn dĩ định cự tuyệt nhưng tiếc rằng anh ta hiện tại đã sớm đói bụng.“Vậy thì làm phiền cô rồi.” Anh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.Tô Chỉ Hề khó lộ ra một chút mỉm cười: “Chờ một lát.”Cô tươi cười như vậy tựa hồ mang một tia chế nhạo Ninh Dịch Thần bỏng nhiên có chút xấu hổ buồn bực.Chính là từ đáy lòng, ác cảm đối với Tô Chỉ Hề không tự giác lại tan biến rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz