ZingTruyen.Xyz

Tien Su Duong Phu Ky

Edit: Tagoon

Gần đây bộ lạc Đại Hùng quả thật hơi thiếu nhân thủ!

Trứng đất và lúa mạch trồng ra phải có người chăm sóc, làm thịt hun khói yêu cầu lượng lớn củi lửa, săn thú cũng không thể buông, càng đừng nói gần đây, tư tế còn bắt đầu mày mò làm đồ gốm.

Đồ gốm kia vừa phải đào bùn, vừa phải tìm củi lửa, tốn mất không ít công phu.

Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy bộ lạc Đại Hùng rất đông, bây giờ lại cảm thấy...... Nhân số có chút không đủ dùng.

Bởi vì quá nhiều việc, ngay cả người như Dương Oánh Dương Tốc trước kia luôn có thể tìm được cơ hội lười biếng, hiện giờ cũng không có nổi một phút ngơi tay.

Hùng Dã hai ngày này nhìn thấy bọn họ, phát hiện bọn họ đen hơn nhiều, trước đây mỗi lần gặp y đều trợn mắt giận dữ giờ cũng không còn rảnh mà trừng.

Như vậy khá tốt.

Nhưng bởi vì thiếu người, bọn họ mới không đi đánh bộ lạc Cự Hổ.

Bộ lạc Cự Hổ đông hơn bọn họ, thực lực cũng mạnh. Bọn họ đi đánh bộ lạc Cự Hổ, điều này tương đương với tự mình chạy vào trong miệng khủng long bạo chúa!

Khỉ nhỏ kia nghe vậy, mặt đầy vẻ mất mát, nhìn có chút đáng thương.

Hùng Dã lại nói: "Nếu ngươi muốn tiếp tục sống ở bộ lạc chúng ta thì không thể cả ngày biến thành hình thú trốn tránh, cái gì cũng không làm...... Ngươi tới chỗ tư tế hỗ trợ đi, việc nặng ngươi không làm được, nặn bùn hẳn là có thể."

Người này thật sự rất yếu, nói là mười hai tuổi, vóc dáng so ra còn kém hơn đứa trẻ mười tuổi trong bộ lạc bọn họ. Đây còn chưa tính, sức lực của nó cũng rất yếu.

Đại khái chính là bởi vì như vậy, tư tế mới để nó lại, cũng chưa sắp xếp cho nó việc gì để làm.

Nhưng Hùng Dã cảm thấy, nó cần thiết phải làm việc. Nó không có cha mẹ nuôi dưỡng, ăn ở tại bộ lạc, tổng nên làm chút gì đó cống hiến cho bộ lạc.

Sau khi dạy dỗ đứa nhỏ này xong, Hùng Dã đứng lên, nói với Chu Tịch: "Chu Tịch, ta đi đào bùn."

Chu Tịch nói: "Từ từ."

"Còn có việc sao?" Hùng Dã hỏi.

Chu Tịch từ trên ghế nằm đứng lên: "Hôm nay là lần đầu tiên nung gốm, ngươi giúp ta dọn ghế nằm qua đó đi."

Hắn đối với việc nung gốm không quá am hiểu, chỉ đơn giản nói vài câu với tư tế rồi kệ tư tế một mình bận rộn.

Nhưng giờ đồ gốm sắp đến thời điểm nung, hắn tổng phải đi nhìn một chút.

Ghế nằm của Chu Tịch là tư tế sai một người thạo điêu khắc trong bộ lạc làm cho hắn, dùng nguyên một khúc gỗ lớn đẽo thành, cực kỳ rắn chắc và cực kỳ nặng, bình thường đều là Hùng Dã hoặc những người khác giúp hắn bê.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, hắn chắc chắn không nâng nổi.

"Ngươi ngồi xuống." Hùng Dã nói.

Chu Tịch liếc nhìn Hùng Dã, ngồi xuống ghế, sau đó đã bị Hùng Dã nâng cả người lẫn ghế lên, dọn tới chỗ tư tế định thiêu chế đồ gốm.

Nơi đó rất lộn xộn.

Có vài người đang nặn bùn, nặn ra đủ loại đồ vật hình thù kỳ quái, còn nặn ra ít gạch hình hộp chữ nhật, đặt ở một bên. Mà ở bên cạnh chỗ làm phôi, tư tế đang sai người đào một cái hố.

"Chờ lát nữa thiêu chế đồ gốm, là cho mấy món đất nặn này vào lửa để nung?" Tư tế nhìn thấy Chu Tịch bèn lập tức hỏi: "Đại khái phải thiêu bao lâu?"

Chu Tịch không biết.

Hắn từ trong sách lịch sử và một số tạp thư đọc qua phương pháp chế tác đồ gốm, nhưng căn bản không hề dụng tâm ghi nhớ. Sau lại trải qua nhiều năm mạt thế, hắn gần như đã quên bằng sạch.

"Thần Thú không thích người không làm mà hưởng, chúng ta phải tự mình thử." Chu Tịch nói. Hắn không có khả năng cái gì cũng nói cho những người này, vẫn nên để bọn họ tự mình sờ soạng thì tốt hơn.

Đương nhiên, hắn có thể giúp ít vội, tỷ như ở bên cạnh dùng tinh thần lực quan sát trạng huống đồ gốm đang nung, đưa ra một vài kiến nghị.

Những món đồ nặn bằng đất được đặt giữa cái hố to, bên cạnh vây quanh một vòng gạch, ngoài cùng là một vòng củi lửa.

Chờ toàn bộ bày biện xong xuôi, lập tức có người bậc lửa lên vòng củi chung quanh.

Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

Người bộ lạc Đại Hùng nhìn cái hố lửa lớn, bàn tán sôi nổi: "Đồ gốm rốt cuộc là cái gì?"

"Ta cũng không biết......"

"Nghe nói là Thần Thú lại nói với Chu Tịch gì đó......"

"Các ngươi cảm thấy có thể thiêu ra được sao?"

"Cái hố lửa này...... Ta cảm thấy có thể ở trong sơn động tập thể làm một cái, như vậy mùa đông sau khi đốt lửa, nhất định sẽ vô cùng ấm áp."

......

Ngọn lửa cháy rất vượng, Chu Tịch nhìn tình huống, cảm thấy hố này đào không tốt.

Cái hố nếu như đào sâu xuống phía dưới là có thể đậy thêm cái nắp, giữ nhiệt càng tốt hơn.

Còn bây giờ, muốn giữ cho lửa luôn vượng thì phải không ngừng thêm củi vào trong.

Bây giờ đã là mùa hè, thời tiết vô cùng nóng bức. Đứng đợi ở cạnh một cái hố lửa như vậy, tất cả mọi người đều nóng đến mồ hôi đầm đìa.

Tư tế còn lẩm bẩm: "Đã dùng mười tám bó củi, bây giờ là mười chín bó......"

Chu Tịch không đi quản suy nghĩ của tư tế, mà quan sát đến tình huống ngọn lửa.

Đại khái thiêu được hai giờ, tư tế bèn hỏi: "Chu Tịch, đồ gốm thiêu xong chưa?"

"Vẫn chưa." Chu Tịch nói, có vài viên gạch đã nứt ra, có mấy viên nhìn không tệ, nhưng đồ vật ở giữa còn chưa trở thành gốm.

Nếu vẫn chưa thiêu xong thì phải tiếp tục thiêu, tư tế lại thêm rất nhiều củi lửa vào.

Trong khi bộ lạc Đại Hùng đang bận rộn, người bộ lạc Cự Trư bởi vì hôm nay không cần đi săn cho nên rất nhàn rỗi, lúc này chạy tới xem náo nhiệt.

Trư Chiến cảm thấy bộ lạc Đại Hùng này có chút khôi hài.

Người Thú Thần Điện bận rộn cả một năm cũng mới chỉ thiêu ra mấy trăm món đồ gốm, nghe nói phương pháp chế tác phi thường phức tạp, bộ lạc Đại Hùng này...... Cũng quá nực cười!

Bọn họ tùy tiện lấy chút bùn nặn đồ vật cho vào lửa thiêu là nghĩ đã thiêu ra đồ gốm? Sao có thể!

Đồ gốm dựa theo cách nói của Thú Thần Điện chính là bảo vật Thần Thú ban cho thú nhân, sao có thể là dùng bùn thiêu ra được?

Chẳng qua, đồ gốm thật sự dùng rất tốt. Khác không nói, nồi gốm bát gốm so với nồi đá chén đá dùng tốt hơn không biết bao nhiêu lần, còn rất nhẹ.

Đương nhiên, người bình thường sẽ không cơ hội dùng đồ gốm. Ở bộ lạc bọn họ, đồ gốm tượng trưng cho thân phận, một vài người thậm chí còn dùng mảnh vỡ của gốm mài thành trang sức đeo trên người.

"Thú Thần Điện không phải nói, đồ gốm dùng một loại đá đặc thù làm sao? Bọn họ đây là đang làm gì? Muốn dùng bùn đất để làm đồ gốm?"

"Đồ gốm sao có thể là dùng bùn đất để làm!"

"Nhiều củi lửa như vậy, cứ thế mà lãng phí......"

Đám người bộ lạc Cự Trư nhìn cảnh tượng trước mắt đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Đương nhiên, khiến cho bọn họ bất đắc dĩ nhất chính là Chu Tịch.

Chu Tịch ngay từ đầu cách hố lửa hơi gần, sau lại cảm thấy quá nóng nên từ bên cạnh hố lửa rời tới dưới bóng cây phía xa.

Sau đó lập tức có người bê cái ghế nằm đến cho hắn.

Cuối cùng Hùng Dã trở lại, bị hắn gọi tới, còn không biết đi chỗ nào kiếm được chút trái cây về cùng ăn với hắn.

Một người bên cạnh Trư Chiến "tấm tắc" hai tiếng: "Tên Chu Tịch này cũng quá biết hưởng thụ rồi? Cuộc sống của hắn so với tư tế của bộ lạc chúng ta còn thoải mái hơn." Tư tế bộ lạc bọn họ vì quyền lực mà mỗi ngày nhảy nhót khắp nơi, lao tâm mệt nhọc. Chu Tịch lại khác. Bọn họ tới bộ lạc Đại Hùng đã mấy ngày, mỗi lần thấy hắn, hắn không phải đang nấu ăn thì chính là đang nằm nghỉ ngơi, nếu không thì là ra ngoài tản bộ, sau đó tìm ít hoa hoa cỏ cỏ trở về.

Đã thế, người trong bộ lạc còn đối với hắn nói gì nghe nấy, Hùng Dã kia còn càng nghe lời hơn.

Bọn họ phát hiện Hùng Dã đã là một chiến sĩ thú sơ cấp, thậm chí là cường giả trong các chiến sĩ thú sơ cấp. Lại thêm mấy năm, y chắc chắn sẽ trở thành chiến sĩ thú trung cấp.

Một cường giả như vậy, vậy mà lại chỉ biết vây quanh tên Chu Tịch kia......

Trư Chiến có chút chướng mắt y.

Chẳng qua bọn họ rốt cuộc là ngoại lai, cũng không tiện nói cái gì......

Hùng Dã không biết hành vi của mình lại bị Trư Chiến chướng mắt.

Lúc này y đang bị Chu Tịch lôi kéo học viết chữ.

Lúc trước Chu Tịch dạy y làm toán y đã cảm thấy rất khó, không nghĩ tới bây giờ thế nhưng có thứ còn khó hơn!

Mấy chữ này...... Đây rốt cuộc là cái gì?!

Trên thế giới này, thế nhưng có thứ khó đến như vậy?

Ngay cả tên của y...... Cái chữ "Hùng" này sao lại khó viết thế nhỉ? Y có chút hối hận đã thức tỉnh thành gấu, nhưng mà tên động vật khác cũng rất khó viết!

Đặt tên không nên dùng nguyên hình của mình để gọi, tên y hẳn phải là "Nhất Nhất"!

Ở bộ lạc nguyên thủy này, có người cũng giống với người trên địa cầu, bắt đầu đặt tên cho mình là "Nhất Nhất".

"Chu Tịch, vì sao phải viết chữ, ta cảm thấy vẽ một con gấu càng dễ hơn." Hùng Dã nói.

Chu Tịch nói: "Trên thế giới này có nhiều loại gấu như vậy, nếu như chỉ vẽ một con gấu, ai biết con gấu này là ngươi hay là những người khác trong bộ lạc?"

Điều này cũng đúng...... Hùng Dã gật gật đầu.

"Nhưng nếu ngươi viết Hùng Dã, đó chính là ngươi." Chu Tịch nói tiếp.

Hùng Dã lại gật gật đầu, sau đó nói: "Chỉ là...... Một người sau khi đã chết, tư tế thường sẽ lấy tên của hắn đặt cho người mới sinh ra trong bộ lạc...... Trước khi có ta kỳ thật đã có một người tên Hùng Dã."

Chu Tịch: "......" Hắn thật đúng là không biết chuyện này......

Chu Tịch nói: "Có thể đem tên của ngươi và tên của ta cùng khắc vào tảng đá, cho phép hậu nhân xem." Dạy một người chưa bao giờ tiếp xúc với văn tự viết chữ giản thể kỳ thật rất khó khăn. Chu Tịch ngay từ đầu hoàn toàn không có ý định này.

Nhưng hắn và Hùng Dã nếu muốn cả đời ở bên nhau, tổng phải tìm ít chuyện để làm.

Hơn nữa ý nghĩa của chữ viết hẳn là vô cùng trọng đại. Có văn tự, một số tri thức văn hóa mới có thể truyền thừa xuống dưới.

Đương nhiên, không truyền xuống cũng chẳng sao cả. Hắn có lẽ cả đời đều không được dùng đến nồi sắt, còn nói cái gì văn hóa......

Hùng Dã đối với đề nghị này của Chu Tịch cảm thấy cực kỳ hứng thú. Lấy tên của y và Chu Tịch khắc lên tảng đá, vĩnh viễn truyền xuống dưới? Thật tốt!

Y ngay lập tức có động lực để học chữ.

Chu Tịch chậm rãi dạy y viết, trong lúc đó còn thuận tiện bện quần áo.

Hắn giúp Hùng Dã làm quần áo, nhưng Hùng Dã không thường mặc. Rốt cuộc quần áo mặc ở trên người, khi biến đổi hình thú sẽ bị hỏng.

So sánh ra thì váy da thú đơn giản hơn nhiều, cho dù lúc biến thành hình thú bị xé rách, chờ khi biến trở về hình người nhặt lên còn có thể tiếp tục mặc.

Chu Tịch bèn cân nhắc bện mấy cái váy giống như váy da thú cho Hùng Dã mặc.

Người nơi này không biết có thể phát triển được giống như trên địa cầu hay không. Nếu được như vậy...... Trên đường, một người mặc tây trang giày da đột nhiên nứt toạc quần áo biến thành gấu......

Chu Tịch đột nhiên hơi muốn xem.

Trời dần tối.

Hôm nay không phải ngày đội săn thú đi săn. Theo thời gian trôi, người ra ngoài thu thập củi lửa cũng đều đã trở về...... Mọi người tụ tập lại ở bên cạnh cái hố lửa.

Tư tế thậm chí vung tay lên, bảo mọi người trực tiếp ở cạnh hố lửa ăn cơm.

Tư tế nói vậy xong, người trong bộ lạc lập tức dẫn lửa sang bên cạnh, đắt đầu nướng trứng đất cùng với thịt hun khói.

Trông rất nhiều người như vậy, Chu Tịch và Hùng Dã là ăn ngon nhất.

Chu Tịch dùng dầu xào ớt, lại bỏ thịt hun khói thái lát cùng một loại đậu que vào xào, sau khi chín thì coi như đồ ăn kèm cùng với trứng đất nướng, hương vị cực kỳ ngon.

Bọn họ thậm chí còn không chỉ ăn mỗi cái này.

Lúc trước Chu Tịch phơi một ít nấm, bây giờ hắn còn dùng dưa muối để nấu một nồi canh nấm. Trong thời đại không có bột ngọt, canh như vậy tươi ngon đến mức nói không nên lời.

Người bộ lạc Cự Trư nhìn đến đỏ mắt cực kỳ.

Bọn họ tuy rằng có chút chướng mắt Chu Tịch, lại cũng không thể không thừa nhận, người này nấu ăn thật sự rất ngon!

Nhìn thoáng qua đồ ăn trước mặt Chu Tịch, bọn họ buồn bực tiếp tục gặm thịt hun khói, ăn trứng đất của chính mình.

Kỳ thật mấy thứ này đã ăn rất ngon, bọn họ sao lại cảm thấy hương vị không tốt nhỉ?

Nghĩ như vậy không ngừng chỉ có mấy người bộ lạc Cự Trư.

Người bộ lạc Đại Hùng giống nhau đều rất thèm.

Đúng lúc này, Chu Tịch nói: "Đồ vật trong cái hầm kia đã thiêu gần xong, không cần tiếp tục thêm củi lửa."

Ỷ vào mình có tinh thần lực, Chu Tịch vẫn luôn quan sát đến tình huống cái hố, thỉnh thoảng nhắc người thêm củi lửa.

Nhưng dù vậy, gạch và đồ gốm trong hố vẫn thiêu rối tinh rối mù, trên cơ bản đều nứt ra rồi.

Nhưng tốt xấu...... Cũng là thiêu thành "mảnh gốm"?

Nghe Chu Tịch nói vậy, bộ lạc Cự Trư đã làm tốt chuẩn bị chế giễu.

Đồ gốm nơi nào lại dễ dàng như vậy đã có thể làm được? Người của bộ lạc này thật sự có thể sử dụng bùn và lửa làm ra đồ gốm, bọn họ về sau nhất định cũng sẽ tôn thờ Chu Tịch!

Người bộ lạc Cự Trư không tin bộ lạc Đại Hùng như trò đùa mà lại có thể làm ra được đồ gốm, nhưng người bộ lạc Đại Hùng lại rất tin tưởng Chu Tịch.

"Không biết đồ gốm trông như thế nào......"

"Lửa khi nào có thể tắt?"

"Buổi tối hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy đồ gốm xong rồi mới đi ngủ!"

......

Sau khi ngừng thêm củi, hố lửa liền chậm rãi tắt.

Thiêu khoảng bảy tiếng đồng hồ, sau khi lửa tắt hoàn toàn, tư tế sai người kẹp hết những khúc gỗ còn nóng đỏ ra khỏi hố, mọi người rốt cuộc nhìn thấy đồ vật bên trong.

Gạch làm tường vây có một chỗ đã đổ, mấy cái bát đĩa thì bởi vì trời tối nên không nhìn rõ lắm......

Bọn họ lại đợi thêm khoảng một giờ mới có người biến thành hình thú đi xuống hố, sau đó chuyển đồ vật bên trong ra ngoài.

Những viên gạch phần lớn đều nứt, có chỗ là màu đỏ, có chỗ màu đen, nhìn hình thù kỳ quái, cũng có một vài viên nhìn bề ngoài...... Không ngờ lại thành gốm.

Còn mớ chén đĩa ở giữa mà Chu Tịch bảo người làm, phần lớn đều vỡ.

"Đều vỡ." Tư tế hơi mất mát, nhưng lại nói: "Mảnh gốm này rất xinh đẹp, ta sẽ dùng nó để trang trí cho sơn động của ta!"

"Một cái có thể sử dụng vậy mà cũng không có." Chu Tịch từ trong đống đổ nát lôi ra một cái đĩa miễn cưỡng coi là hoàn hảo ngắm nghía, sau đó lập tức phát hiện bên trong có mấy chỗ có vấn đề, e là dùng một chút sẽ vỡ.

Chu Tịch còn đang cảm thán, đám người Trư Chiến đã trợn mắt há hốc mồm: "Các ngươi...... Thế nhưng thật sự thiêu ra đồ gốm!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz