Tien Sinh Doan Menh Khong Thinh Thuyet Nga Thi Hac Hon Lao Yeu
[298] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Bùng Nổ****Lão đại, lão nhị, lão tam đều rất hoảng sợ ngồi thành một hàng ngang ở trước mặt Tống Triết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệt, đáy mắt tràn đầy tâm tình mâu thuẫn, thậm chí là bài xích.Đó là cảm giác mà Tống Triết chưa bao giờ thể nghiệm.Cậu không khỏi có cảm giác khó chịu, chính là rất nhanh, những cảm giác đó đã biến mất sạch sẽ, bởi vì đây chỉ là ảo cảnh, hết nhưng những người này không phải bạn cùng phòng của cậu, đều là giả.Cậu ở trong ảo cảnh lâu như vậy, ảo cảnh làm cậu sống cuộc sống trước kia chính vì muốn cậu cho rằng mình đang sống trong thế giới cũ, sau đó phái tới một Tống Triết giả chọc giận cậu, làm cậu phát uy trước mặt bạn cùng phòng, để bạn cùng phòng sợ cậu, nhận được kết quả là làm cậu khổ sở?Kẻ đứng sau kia có phải đã quá coi thường cậu rồi không?Tống Triết cậu là kẻ ngu như vậy sao?Mặc dù Tống Triết chỉ cười nhạt với chuyện này nhưng tới cũng tới rồi, sân khấu đã được dựng sẵn, nếu cậu không phối hợp diễn thì thật có lỗi với ý tốt của kẻ kia.Kết quả, cậu giả vờ khổ sở gục đầu xuống: "Tôi không phải yêu quái gì cả, đây là pháp thuật, tôi thật ra là đại sư tướng số. Không phải ba cậu biết tôi là trẻ mồ côi à? Tôi kỳ thật vẫn luôn được sư phụ nuôi nấng, sư phụ tôi là một người đoán mệnh, ông nói tôi có thiên phú nên đã dạy tôi rất nhiều thuật pháp."Lão đại, lão nhị, lão tam nghi ngờ, vẫn không thể nào tin được lời Tống Triết nói.Tống Triết thở dài: "Các cậu phải biết, các cậu chính là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi sẽ không tổn thương các cậu."Ánh mắt ba người dao động không ngừng, đều liều mạng gật đầu: "Bọn tôi biết, bọn tôi biết mà!"Cuộc sống tiếp đó ba người bắt đầu xa lánh Tống Triết, lúc trong phòng ngủ ba người cười cười nói nói nhưng vĩnh viễn không kéo Tống Triết vào, có nói gì đó cũng lén nói sau lưng Tống Triết.Tống Triết giống như bị ép sát tới ranh giới biến hóa, bị cô lập, cho dù cậu muốn xen vào thì ba người cũng sẽ lập tức im miệng, không nói chuyện nữa.Dần dần, Tống Triết cũng không cưỡng cầu, chỉ lặng lẽ làm chuyện của mình, thoạt nhìn rất sầu não rất uất ức. Ba người nhìn thấy nhưng chỉ coi như không thấy.Ngày nọ có tiết thể dục, Tống Triết một mình quay về trước.Bọn họ chọn học môn bóng chuyền, hai người một nhóm, vốn cậu cùng lão nhị hợp thành một đội, thế nhưng vì chuyện lúc trước mà lão nhị cố chen vào nhóm lão đại, lão tam, cậu không có người hợp tác, lại không muốn tìm người khác, bởi vì nếu cậu không cảm giác sai thì cả lớp đều đang cô lập cậu.Tống Triết thoạt nhìn như cô đơn khổ sở quay về phòng ngủ, bò lên giường trùm chăn rầu rĩ, thật ra chỉ tìm cớ để ngủ bù mà thôi, dù sao thì diễn kịch cũng là một việc rất mệt mỏi.Đổi lại là cậu trước kia, xuất thân trẻ mồ côi, suốt ngày làm thêm bên ngoài, tâm tư mẫn cảm, bị bạn cùng phòng cô lập, bị đồng học ghét bỏ, bạo lực lạnh có thể sẽ làm tâm tình cậu trở nên không ổn định, dẫn tới nghi ngờ nhân sinh.Thế nhưng vấn đề là cậu hiện giờ không phải là cậu lúc trước.Thủ đoạn con nít con nôi này, lúc xử lý đủ loại kỳ án đã gặp không ít.Ảo cảnh rốt cuộc muốn làm gì? Cho rằng làm vậy có thể hủy đi ý chí của cậu? Có phải hơi não tàn không?Tống Triết ngáp một cái, trở mình, ngủ tiếp.Không bao lâu sau, nhóm lão đại quay trở lại.Lão nhị liếc nhìn giường trên, thấy Tống Triết đang ngủ thì dùng ánh mắt báo hiệu với lão đại cùng lão tam, nhỏ giọng nói: "Cậu ta ở phía trên!"Lão đại cùng lão tam gật đầu, sau đó rón rén làm chuyện của mình.Lúc Tống Triết tỉnh lại thì đã là sáu giờ, trời cũng sắp tối.Trong phòng ngủ có mùi thơm thức ăn, nhóm lão đại đang ăn cơm tối, rất thơm, thơm đến mức cái bụng Tống Triết kêu rột rột.Cậu xuống giường, động tĩnh có chút lớn, ba người vẫn tiếp tục ăn cơm của mình, không quay đầu lại.Tống Triết cũng không để ý, tự mình đi ra ngoài ăn cơm tối.Bạo lực lạnh giằng co hơn một tháng, trong khoảng thời gian này không chỉ bạn ký túc xá, bạn học, ngay cả thái độ của giáo sư đối với cậu cũng rất lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét.Cậu giống như đang sống trong một thế giới hắc ám, tất cả mọi người đều chán ghét cậu, tâm tình cậu cũng toàn là tiêu cực. Cho dù đi trên đường thì cũng có người dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu. Thậm chí ngay cả tới căn tin mua cơm, dì múc cơm cũng gắp cho cậu ít thịt hơn người khác.Đối với chuyện này, Tống Triết chỉ muốn nói, đệt, chơi lớn dữ!Nghe thì có vẻ những thứ này đều không quan trọng, thế nhưng khi bạn thật sự ở trong hoàn cảnh đó, bạn sẽ phát hiện cuộc sống như vậy gian nan cỡ nào.Cho dù biết là giả thì bạn cũng khó tránh sẽ bắt đầu buồn bực, thậm chí bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình đã làm chuyện gì không tốt.Khi tâm tình tiêu cực này tích lũy tới mức độ nhất định thì sẽ diễn ra một trận bùng nổ. Tống Triết nghĩ, tới lúc nào đó mình liền diễn một trận bùng phát, nhất định sẽ rất thú vị!Chỉ là nhóm lão đại không cho Tống Triết cơ hội này, bọn họ đột nhiên bắt đầu tiếp cận cậu, cười cười nói nói giống như trước kia, tựa hồ một tháng nay chưa hề xảy ra chuyện gì.Tống Triết cười híp mắt tiếp nhận bọn họ thân cận, giả vờ là cho bọn họ nấc thang lùi.Người bị bạo lực vườn trường một lần nữa được tiếp nhận là thế nào? Van xin khẩn cầu để được chút thương hại, không dám phản kháng, không dám từ chối, tùy ý ném mình xuống sàn cho người khác chà đạp?Chỉ tiếc, đó là người khác, không phải cậu.Kịch bản này thật sự có chút buồn chán! Thế mà không cho cậu chút cơ hội nào để phát huy, chậc chậc!Giờ cũng đã sắp hai tháng rồi, ảo cảnh thật sự dự định để cậu ở đây cả năm sao?Lúc Tống Triết cảm thấy mình không nên tiếp tục chờ đợi theo kịch bản của ảo cảnh nữa, nên nghĩ xem làm thế nào tìm ra lối ra thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."Tống Triết, có phải cậu đã hại chết lão đại không hả? Sao cậu có thể đáng sợ như vậy chứ?" Lão nhị hai mắt đỏ bừng, tròng mắt đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Tống Triết tràn đầy sát ý.Lão tam tức giận tới tay run run, không ngừng gọi cậu là sát nhân ma quỷ, trước đây bọn họ đã nghe lời lão đại mới một lần nữa tiếp nhận cậu, đó chính là quyết định sai lầm.Tống Triết vừa mới từ bên ngoài mua bữa trưa trở về, vừa về đã bị hai người chỉ trích, biểu cảm cậu thực ủy khuất, cực kỳ chuyên nghiệp bắt đầu phủ nhận: "Tôi không có, tôi không phải, đừng có nói nhảm."Lão nhị hối hận cùng cực nói: "Hôm nay ở trong phòng ngủ chỉ có cậu với lão đại, lúc bọn tôi về thì lão đại đã chết ở trên giường rồi, không phải cậu thì là ai?"Tống Triết nhìn về phía giường, lão đại nằm trên giường, gương mặt dữ tợn, nửa gương mặt giống như bị lửa thiêu, cháy đen đáng sợ, nửa kia thì hoàn hảo không tổn hại.Chăn mền trên giường không có dấu vết bị lửa thiêu, chỉ có nửa gương mặt mà thôi, rất kỳ quái."Hơn nữa, chỉ có cậu là có năng lực đáng sợ như vậy!" Ký ức Tống Triết giết chết người kia vẫn còn rất mới mẻ trong đầu lão nhị, lão tam.Trong đời thực nào có thủ đoạn giết người kỳ quái như vậy.Có người nào nửa gương mặt bị cháy rụi nhưng quần áo cùng dra trải giường lại hoàn hảo không tổn hao? Ngoại trừ Tống Triết, ai có thể làm được chứ?"Lão đại lương thiện như vậy, lúc đầu bọn tôi không tính làm bạn lại với cậu, thế nhưng lão đại nhịn không được, hắn cảm thấy cậu rất đáng thương nên mới một lần nữa tiếp nhận cậu. Thật không ngờ, cậu lại là người như vậy." Lão tam rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, không ngừng kêu rên, cứ như Tống Triết thật sự làm ra chuyện không thể nào tha thứ.Tiếng chửi bới của bọn họ rất vang dội, lúc về Tống Triết còn chưa kịp đóng cửa, vì thế người bên ngoài tựa hồ cảm thấy không đúng, nhao nhao chạy tới xem."Trời ạ, Trương Lực Hằng bị làm sao vậy?""Giết người, giết người!""Má ơi, là ai làm vậy? Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!""Thật đáng sợ! Này là chuyện gì vậy?""Tống Triết, Tống Triết, có phải cậu làm không?""Nhất định là cậu ta làm, trước đó Trần Khoa Hi có nói Tống Triết hình như biết pháp thuật.""Trời ạ, sao chúng ta lại học chung với người như vậy chứ?"...Tiếng ồn nhao nhao không ngừng vang lên bên tai Tống Triết, chỉ trích, mắng chửi, ghét bỏ, khinh thường, toàn bộ đổ ập lên người Tống Triết.Gương mặt đáng sợ, lời lẽ ghim người cứ như hoa tuyết lả tả bay xuống người cậu.Tống Triết hít mũi, mọi người cứ tưởng cậu khổ sở muốn khóc, không ngờ cậu lại kéo ghế, mở hộp, cầm lấy đũa, bắt đầu dùng bữa.Mọi người: ....Lão nhị phẫn nộ: "Tống Triết, cậu còn mặt mũi ăn cơm sao? Cậu rốt cuộc có tim không hả?"Tống Triết hút mì, thật sự hoài niệm mùi vị món mì ở phố thức ăn trường học."Sao lại không có mặt mũi?" Tống Triết vô tội nhìn bọn họ, ánh mắt trong suốt lóng lánh: "Mì của tôi sắp nở rồi, còn không ăn thì sẽ hết ngon mất."Lão nhị tức giận ngã ngửa, các học sinh khác cũng nhao nhao chỉ trích cậu máu lạnh, không phải là người, trước đây quả nhiên nên xa lánh cậu, không nên vì đồng tình mà cho cậu thêm cơ hội.Tống Triết cảm thấy khó chịu, trước đây cậu làm chuyện tàn ác gì để đám ngu si này nghĩ cậu như vậy chứ?Lúc cậu đang tiếp tục dùng bữa thì có một nam sinh thô lỗ đi tới giật lấy đũa của cậu ném đi, sau đó chỉ mũi cậu chửi bới.Cơn giận của Tống Triết phừng lên, cậu ghét nhất người khác cắt ngang bữa cơm của mình.Ảo cảnh thật sự cho rằng cậu không dám ra tay à?Tống Triết thuận tay phóng ta linh khí làm người nọ ngã gục, kết quả kỳ quái là người đó ở trước mặt cậu cùng tất cả sinh viên đụng đầu vào cái ghế, cứ vậy bất tỉnh nhân sự.Tống Triết ngậm ngùi không thôi, vì muốn chỉnh chết cậu mà ảo cảnh chịu ra sức thật đấy, còn chưa kịp đụng thì người đã tự giả là bị đụng luôn rồi!Nam sinh ngã như vậy, toàn bộ ký túc xá lại sôi trào, thậm chí có người xung động muốn trói Tống Triết lại, thế nhưng vì e ngại năng lực của cậu mà không dám ra tay.Không bao lâu sau thì cảnh sát tới, nghe lời nói một bên xong thì muốn dẫn Tống Triết đi.Tống Triết chầm chậm lau đũa, tiếp tục ăn mì, sau khi ăn xong thì lau miệng, trong ánh mắt phẫn nộ lại sợ hãi của mọi người, chậm rãi đi theo cảnh sát.Đã như thế này rồi, cậu cảm thấy nếu mình không phối hợp thì thật có lỗi với màn biểu diễn của bọn họ!Tống Triết đứng dậy còn ợ một cái, thuận tiện uống một hớp nước, mọi người vừa vội vừa tức, mắng: "Mày là ma quỷ à?"Tống Triết đáp lại bằng một nụ cười mỉm khiêu khích.[end 298][299] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Đó Không Phải Tống Triết Của Anh****Tống Triết thành thành thật thật theo cảnh sát về cục, sau đó nghe bọn họ uy hiếp cùng khinh bỉ, an phận làm một sinh viên vô tội nhát gan, sau đó bị nhốt vào ngục giam.Tống Triết ngáp một cái, trước khi vào ngục cậu có thử dùng linh khí xem có thể giết chết cảnh sát hay không, có thể thì có thể, thế nhưng không giống Tống Triết giả kia, nếu cậu thi pháp giết chết cảnh sát thì cũng giống như giết người trong đời thực vậy.Chậc chậc, ảo cảnh này cũng có chút lợi hại. Nhưng Tống Triết không có ý định giết cảnh sát, cậu muốn xem thử xem ảo cảnh rốt cuộc muốn làm gì.Lúc cậu đi vào thì trong phòng giam đã có người, đang nằm trên giường ngủ.Tống Triết có thể coi là khách quen của cục cảnh sát nhưng ngục giam thì đây là lần đầu tiên tiến vào. Ảo cảnh cho rằng cậu thật sự không hiểu gì cả sao? Ngay cả quan tòa cũng không thấy đã tống cậu vào tù, tốc độ này có phải hơi nhanh rồi không?Tống Triết vừa phỉ nhổ vừa bưng chậu rửa mặt tiến vào, may mà bọn họ cũng không phát rồ tới mức ngay cả dụng cụ hằng ngày cũng không cho.Bạn cùng phòng giam đang ngủ, Tống Triết nhìn phát chán nên cũng bò lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà nghĩ tới Tiêu Thiên, không biết anh thế nào.****Bị Tống Triết nhớ tới, lúc này Tiêu Thiên cũng đang nhớ cậu.Sau khi tiến vào phòng bệnh, chỉ trong nháy mắt thời gian đã quay về lúc anh còn bé, cô độc cùng Hoàng đại sư sinh hoạt ở trên núi.Trong thoáng chốc, Tiêu Thiên cho rằng mình đang nằm mơ, thế nhưng không có. Mọi thứ đều chân thật cực kỳ!Không phải anh không đi tìm Tống Triết, thế nhưng hiển nhiên nơi này rất kỳ quái, không biết tại sao có thể quay trở về quá khứ, một lần nữa thể nghiệm cuộc sống khổ sở trước đây.Chỉ là anh bây giờ sớm đã không còn là đứa bé chỉ biết khóc đòi cha đòi mẹ như trước nữa, trở lại quá khứ chỉ càng làm anh muốn bù đắp lại tiếc nuối chứ không phải ôn lại đau khổ.Vận mệnh xoay tròn, anh lại tới tuổi xuống núi, anh gấp rút quay trở lại Tiêu gia, muốn tìm Tống Triết.Tiêu Thiên nhớ kỹ lời Tống Triết nói, khi đó cậu đang cùng sư phụ ở một xó nào đó. Anh dựa vào ấn tượng trong kỳ ức, phái người tìm kiếm.Rốt cuộc cũng tìm được.Chỉ là lúc nhìn thấy Tống Triết, thấy vẻ mặt ngây ngô đầy kinh ngạc của cậu, không biết tại sao, trái tim Tiêu Thiên đột nhiên run lên.Tưởng niệm cùng nhớ nhung đột nhiên rút đi như thủy triều, Tiêu Thiên có cảm giác Tống Triết này tựa hồ không phải Tống Tống của anh. Sự thực chứng minh, quả thật là vậy.Sau mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc, Tiêu Thiên hoàn toàn cảm nhận được Tống Triết này không phải Tống Tống anh muốn.Vậy Tống Tống của anh đâu?Tiêu Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng không ngừng tự hỏi, vậy Tống Tống của anh đi nơi nào? Trái tim của anh giống như nằm trong chảo dầu, bị chiên xào nấu nướng, co rút đau đớn khó chịu."Này, thủ đô thật sự đẹp như vậy à?" Tống Triết mở to cặp mắt xinh đẹp, có chút tò mò nhìn người đàn ông im lặng trước mắt, từ nhỏ hắn đã theo sư phụ lớn lên, không hề rời khỏi đạo quan, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người từ thủ đô tới.Tiêu Thiên khẽ ừ một tiếng, không nhìn đối phương, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, Tống Tống của anh..."Anh thật kỳ quái!" Tống Triết nghiêng đầu, ngày nọ đột nhiên xuất hiện trong đạo quán, kích động gọi hắn là Tống Tống, sau khi bình tĩnh lại thì dáng vẻ như hồn bay phách tán, giống như lạc mất bảo bối gì vậy.Tống Triết tuy không đi ra ngoài nhưng TV cùng tiểu thuyết không phải không xem, dáng vẻ của Tiêu Thiên rõ ràng là tới tìm người yêu. Vấn đề là tại sao lại kêu hắn? Lẽ nào dung mạo của hắn rất giống bạch nguyệt quang của anh ta?Tống Triết bĩu môi, đứng dậy phủi mông: "Anh ngắm sao tiếp đi, tôi về đây!" Ai ngu ngốc nửa đêm nửa hôm ở đây hóng gió giả vờ thâm trầm chứ! Còn không bằng về nhà chơi thêm vài ván game.Tiêu Thiên không để ý tới, biểu cảm lại càng im lặng hơn."Muốn tìm cậu ấy không? Chính là Tống Triết của anh!"Âm thanh mờ ảo đột nhiên xuất hiện bên tai Tống Triết, anh cảnh giác nhìn bốn phía: "Ai?""Không cần để tâm tôi là ai, tôi chỉ hỏi, anh có muốn tìm cậu ta hay không?" Âm thanh mị hoặc như đang đầu độc anh.Tiêu Thiên rũ mi mắt, âm thanh kia vẫn còn tiếp tục: "Tống Triết này không phải cậu ta, có đúng không? Muốn tìm người người trong lòng anh thì phải giết chết Tống Triết này."Tiêu Thiên cười lạnh: "Tại sao tôi phải tin lời cô?"Âm thanh kia cười ha hả: "Bởi vì Tống Triết của anh không ở thế giới này, phải giết người kia đi thì Tống Triết của anh mới có thể phụ thân vào thân xác của hắn. Chỉ như vậy hai người mới có thể gặp mặt.""Có ý gì?" Nội tâm Tiêu Thiên có chút bất an."Hì hì, Tống Triết của anh không nói cho anh biết à? Cậu ta không phải Tống Triết của thế giới này, chỉ là sau khi chết đi xuyên tới trên người Tống Triết ở nơi này mà thôi. Cậu ta chính là cô hồn dị thế!"Tiêu Thiên sửng sốt, nội tâm hỗn loạn không thôi, lông mi khẽ run, thế nhưng anh đè nén hết thảy, âm thanh có chút mất giọng: "Cô là người sáng tạo thế giới này?"Âm thanh kia mỉm cười: "Đúng vậy, là tôi sáng tạo. Cho nên nếu anh muốn Tống Triết của mình quay về, anh phải giết Tống Triết này đi. Phải giết hắn đi thì Tống Triết của anh mới có thể trở lại."Nói xong, âm thanh biến mất.Tiêu Thiên ngồi trên nóc nhà, gió đêm thổi qua, thổi lạnh cả trái tim anh.Anh không có bản lĩnh như Tống Triết, thế nhưng anh không phải người ngu mà dễ dàng bị người ta dẫn dụ đi giết chết Tống Triết trong đạo quan. Anh siết chặt nắm tay, không biết âm thanh kia rốt cuộc nói thật hay giả?Nếu là thật thì có phải nói rõ Tống Triết trong đạo quan vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bị Tống Triết phụ thân, bọn họ sẽ gặp được nhau. Nếu Tống Triết trong đạo quan vẫn không có chuyện gì, có phải đại biểu Tống Tống của anh vĩnh viễn sẽ không tới được thế giới này?Nghĩ tới khả năng này, trái tim Tiêu Thiên muốn nổ tung.Ở nơi anh không phát hiện được, sát khí quanh người anh cuồn cuộn như sóng gầm, nồng đậm đáng sợ, thậm chí trong mắt cũng xuất hiện hắc khí.Ngày hôm sau Tống Triết ngáp dài đi ra ngoài thì thấy Tiêu Thiên giống như một khúc gỗ ngồi trên nóc nhà không nhúc nhích, tựa hồ từ hôm qua đến giờ chưa từng thay đổi tư thế vậy."Trời ơi, người này có phải bị ngốc không vậy?" Tống Triết gãi gãi đầu, đạp thang bò lên: "Này, anh ở đây hóng gió lạnh suốt đêm đấy hả?"Nghe thấy âm thanh, Tiêu Thiên có chút cứng đờ quay đầu nhìn lại, con ngươi đầy tơ máu, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Tống Triết, đáy mắt tựa hồ lóe lên gì đó.Trực giác báo cho Tống Triết biết, người đàn ông trước mắt tựa hồ trở nên có chút đáng sợ, nhất là khí thế quanh người, thực tối tăm thực nặng nề. Đến gần thì có cảm giác hít thở không thông.Con bà nó! Chỉ có một đêm không thấy, người đàn ông này đã làm gì vậy?Tống Triết lập tức phóng xuống chạy thẳng tới phòng sư phụ: "Sư phụ, sư phụ, người đàn ông người đã gặp mấy hôm trước có chút kỳ quái!"Sư phụ thông qua cửa sổ nhìn Tiêu Thiên không nhúc nhích trên nóc nhà, nhíu chặt mày, đạo hạnh của ông so với Tống Triết còn nhỏ tuổi lợi hại hơn, tự nhiên nhìn thấu được mệnh cách của Tiêu Thiên, thiên sát cô tinh, trăm năm khó gặp, chỉ là vì sao anh ta lại tới đạo quan nho nhỏ của bọn họ?Sư phụ căn dặn Tống Triết, không nên tới gần anh ta, mệnh cách người đàn ông này quá kỳ quái, tới gần sẽ dễ tổn thương bản thân Tống Triết.Thiên sát cô tinh! Tống Triết từng nghe sư phụ nói về mệnh cách này, hắn hiểu ra, thảo nào dáng vẻ Tiêu Thiên lại tổn thương như vậy, thiên sát cô tinh, khắc vợ khắc con khắc người thân, cho dù anh ta có người yêu thì cũng đã bị khắc chết rồi!Ngẫm lại, Tống Triết cảm thấy anh ta thật đáng thương!Tiêu Thiên ở đạo quan này ngây người thật lâu, đạo quan rất cũ nát, Tiêu Thiên đưa ra chi phí ở lại cao tới mức ngay cả sư phụ cũng không thể từ chối, vì vậy sư phụ chỉ có thể nhấn mạnh với Tống Triết là không có việc gì thì đừng có tới gần Tiêu Thiên.Tống Triết ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng xoay người liền quên mất, dù sao thì đạo quan cũng chẳng có gì vui để chơi, hắn tự nhiên rất tò mò với người bên ngoài.Chỉ là ánh mắt Tiêu Thiên nhìn hắn vẫn luôn kỳ quái như vậy, thậm chí mỗi lần tới gần, Tống Triết còn cảm nhận được sát ý như có như không.Thế nhưng Tống Triết ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy thực kỳ quái, sát ý? Vì sao hắn lại cảm nhận được thứ kỳ quái như vậy? Quan trọng nhất là vì sao Tiêu Thiên lại muốn giết hắn?Sấm chớp vang rền, Tống Triết nhớ tới suy đoán trước đó, rất có thể hắn giống bạch nguyên quang của Tiêu Thiên, mà trên thế giới này cũng có không ít kẻ mất trí, lỡ như Tiêu Thiên lên cơn điên muốn giết chết hắn rồi chiêu hồn thì sao? ?Nghĩ vậy, Tống Triết nhịn không được rùng mình, liền ngoan ngoãn nghe theo lời căn dặn của sư phụ nhà mình, không nên tới gần!Kết quả, chờ tới khi bản thân hắn không dám tới gần thì lại xảy ra ngoài ý muốn. Lúc luyện pháp không biết vì sao lại không thể khống chế, suýt chút nữa đã thiêu mình thành khúc than rồi.Trước giờ Tống Triết chưa từng bị tai nạn như vậy, những thứ này đối với cậu chỉ là sai lầm của con nít mới phạm phải. Thế nhưng bây giờ nó thế mà lại xảy ra trên người hắn.Tống Triết có chết cũng không tin đó là vấn đề của mình.Tiêu Thiên nghe nói Tống Triết gặp chuyện thì đặc biệt tới thăm, ánh mắt vẫn rất kỳ quái, lần này còn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu. Tống Triết thấy mà phiền, tùy tiện qua loa vài câu rồi để anh rời đi.Kết quả Tiêu Thiên rời đi không bao lâu, bóng đèn đột nhiên chớp tắt vài cái rồi tối hẳn.Căn phòng lập tức tối đen, Tống Triết gọi sư phụ vài tiếng, sư phụ ở xa không nghe thấy. Tống Triết chỉ đành kéo cái thân tàn muốn tự thay bóng, kết quả xuất quân bất lợi, rõ ràng đã cúp điện nhưng lúc thay bóng vẫn bị điện giật, trực tiếp từ trên bàn ngã lăn xuống, gãy xương cánh tay.Tống Triết chảy nước mắt, đệt con mịa nó, này rốt cuộc là chuyện gì vậy?Sư phụ nhìn dáng vẻ thương tàn của Tống Triết, thở dài: "Ta cho rằng để con giữ khoảng cách với anh ta thì sẽ không bị mệnh cách của anh ta ảnh hưởng. Không ngờ vẫn không được."Tống Triết há hốc, thì ra là do mệnh cách của tên khốn Tiêu Thiên kia hại. Fuck!"Sư phụ, chúng ta không cần số tiền bẩn đó nữa, bảo anh ta đi đi! Còn không đi thì đồ đệ đáng yêu của người sẽ chết trong tay anh ta mất." Tống Triết gào khóc như một đứa bé lên ba.Sư phụ cũng có chút kỳ quái, rõ ràng mới đầu vẫn còn yên lành, vì sao đột nhiên lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy? Ông thật khó hiểu, thế nhưng vì đồ đệ, sư phụ vẫn tìm Tiêu Thiên nói rõ tình huống.Tiêu Thiên nghe xong ý đồ của đối phương thì dứt khoát đồng ý rời khỏi đạo quan, sau khi sư phụ đi rồi, Tiêu Thiên nhìn căn phòng của Tống Triết, biểu cảm mờ mịt, nhẹ giọng nỉ non: "Tống Tống...." Âm thanh khổ sở.[end 299][300] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Selena****Lúc Tống Triết và Tiêu Thiên song song tiến vào ảo cảnh không thể ra được, ngoài thế giới thực cũng xảy ra ngoài ý muốn.Các vị đại sư huyền học xã vừa truy đuổi tung tích Trương Viễn Trung vừa cảm thấy trăm phần trăm có thể bắt được lão, thế nhưng vào lúc này lại phát hiện thi thể hắn ở một chỗ vắng vẻ ở thủ đô.Mọi người chấn kinh, bao gồm cả Hoàng đại sư cùng Lý đại sư.Trương Viễn Trung sao lại chết?Không phải người của huyền học xã bọn họ, vậy là ai ra tay?Sau khi kiểm tra cẩn thận thi thể Trương Viễn Trung, Hoàng đại sư phát hiện lão ta bị người móc rỗng trái tim, trên người toàn là vết thương, giống như đơn phương bị hành hạ vậy.Người giết lão khẳng định có thực lực cao hơn.Tuy Trương Viễn Trung bị bọn họ tổn thương nặng, thực lực giảm mạnh, thế nhưng lão có vô số pháp bảo, làm thế nào đi nữa cũng không có khả năng dễ dàng bị người ta hành hạ tới chết như vậy.Hoàng đại sư cũng không biết người giết chết Trương Viễn Trung rốt cuộc là địch hay bạn. Trong thủ đô này, là ai có thực lực có thể giết chết lão?Lý đại sư nghĩ có khi nào là Tống Triết làm hay không, dù sao với năng lực của Tống Triết, muốn giết Trương Viễn Trung đang bị trọng thương là dư dả.Hoàng đại sư cũng nghĩ vậy, ông gọi điện muốn hỏi Tống Triết một chút, xem xem có phải cậu làm hay không.Thế nhưng điện thoại không ai bắt máy, Hoàng đại sư chỉ cho là cậu bận. Sau khi trở lại huyền học xã lại gọi lần nữa nhưng kết quả vẫn như vậy. Bất đắc dĩ, ông chỉ đành gọi điện cho Tiêu Thiên, thế nhưng cũng tương tự.Hoàng đại sư bất an, chỉ là Trương Viễn Trung vừa mới chết, ông phải xử lý vài vấn đề, vì thế tạm thời để chuyện Tống Triết lại sau. Ông nghĩ chắc cả hai đều đang bận, chờ hết bận rồi thấy cuộc gọi nhỡ của ông thì sẽ chủ động liên lạc.Chỉ là đến ngày thứ hai vẫn không hề có tin tức, điều này làm Hoàng đại sư lại càng cảm thấy dị thường hơn. Ông gọi điện cho cụ Tiêu, cụ Tiêu cũng biết chuyện Tiêu Thiên mất tích, thế nhưng anh cũng thường xuyên đi cùng Tống triết vài ngày, lần này hẳn cũng là vậy. Điểm khác biệt duy nhất là Tiêu Thiên không gọi điện báo cho bọn họ.Cụ Tiêu đột nhiên ngộ ra, có lẽ Tiêu Thiên không kịp thông báo. Thế nhưng ngay cả Hoàng đại sư cũng gọi điện tới hỏi thăm thì khẳng định là đã xảy ra chuyện.Cụ Tiêu lo lắng, lập tức gọi người đi thăm dò.Kết quả tra được là Tống Triết và Tiêu Thiên tới một bệnh viện ở thủ đô, sau khi đi vào thì không thấy xuất hiện nữa.Theo y tá chứng kiến thì hai người tiến vào phòng bệnh của Lâm Y Nhiên, thế nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không chú ý.Mà cùng ngày hôm đó, Lâm Y Nhiên cũng chết.Trong ánh mắt hoảng sợ của hộ lý, Lâm Y Nhiên giống như bị thứ gì đó chấn kinh mà bị hù chết, trước khi chết vẻ mặt của cô ta cực kỳ dữ tợn, thân thể giống như bị hút cạn máu, hộ lý kinh sợ đến mức trực tiếp bất tỉnh, ngã bệnh.Bởi vì cái chết của Lâm Y Nhiên quá kỳ quái, y tá không dám tới phòng bệnh này nữa.Lúc nhóm Hoàng đại sư tới phòng bệnh, ông rùng mình: "Phòng này có gì đó rất quái lạ!"Ông suy nghĩ một chút, dò xét thi pháp thì bị kết giới ngăn cản phản ngược lại, một lát sau, bọn họ nhìn thấy Tiêu Thiên và Tống Triết đang ở bên trong, hai người nhắm mắt nằm ở nơi đó, thật im ắng."Hoàng đại sư!" Cụ Tiêu kinh ngạc cực kỳ: "Này là chuyện gì?"Hoàng đại sư cùng Lý đại sư nhìn nhau, cũng nghi ngờ, Tống Triết thế mà cùng Tiêu Thiên bị nhốt ở bên trong? Vậy Trương Viễn Trung không phải do Tống Triết giết!Người giết Trương Viễn Trung cùng người vây khốn Tống Triết, Tiêu Thiên có phải là một hay không?Hoàng đại sư cảm thấy sự tình thực khó giải quyết, lập tức gọi các vị đại sư khác của huyền học xã thử đủ pháp thuật thăm dò, kết quả không thể phá được kết giới, kết giới này rất kỳ quái, không hề giống phương pháp của Hoa quốc.Có một vị đại sư vuốt râu nói: "Này tựa hồ là ảo cảnh, thế nhưng ảo cảnh mà thuật sĩ này bày ra tựa hồ có chút khác biệt với Hoa quốc chúng ta.""Không có cách nào công phá, chỉ có thể dựa vào nhóm Tống Triết tự phá giải.""Tựa hồ đã có một nhân vật không tầm thường tới thủ đô, khí tức của ảo cảnh này cùng khí tức ở lại trên người Trương Viễn Trung có chút tương tự, tôi nghi ngờ người giết chết Trương Viễn Trung chính là chủ nhân bố trí ảo cảnh.""Vậy không thể nghi ngờ, người này là địch chứ không phải bạn. Chính là sao lại muốn hại Tống Triết?"...Các vị đại sư ở phòng bệnh này căng não, mỗi người đều đang suy nghĩ xem làm thế nào phá giải ảo cảnh, nếu không phá được, Tống Triết và Tiêu Thiên sẽ thế nào?Nhóm Hoàng đại sư lật tung cả sách cổ nhưng không tìm ra trường hợp tương tự, trong lòng không khỏi nôn nóng, bất an.Đúng lúc này, đệ tử huyền học xã tới, nói là người của Quang Minh thần điện Y quốc xuất hiện ở Hoa quốc, yêu cầu được gặp mặt Hoàng đại sư."Quang Minh thần điện?" Nhóm đại sư nhìn nhau, bọn họ đều là thuật sĩ Hoa quốc truyền thống nhưng cũng có chút hiểu biết về Quang Minh thần điện ở nước ngoài. Bọn họ so với huyền học xã lại càng thần bí hơn, tín đồ thời trung cổ rất đông đảo, chỉ là sau đó dần dần suy giảm, theo xã hội phát triển, khoa học kỹ thuật phát triển, càng nhiều người không còn tin tưởng những chuyện này.Quang Minh thần điện cũng dần dần trở thành truyền thuyết.Thế nhưng thời trước Hoàng đại sư có từng tiếp xúc với bọn họ nên biết, bọn họ cũng không phải mai danh ẩn tích, chỉ là che giấu rất sâu mà thôi.Chỉ là không biết lần này vì sao người của Quang Minh thần điện lại đột nhiên xuất hiện, lại còn muốn gặp ông?Hoàng đại sư cùng Lý đại sư chạy về huyền học xã, nhìn thấy người tới là hồng y giáo chủ Hebrew của Quang Minh thần điện.Thế mà là giáo chủ!Hoàng đại sư giấu kinh ngạc trong lòng: "Không biết Hebrew giáo chủ lần này tới Hoa quốc có chuyện quan trọng gì?"Hebrew có mái tóc dài vàng óng ả, biểu cảm bi thương: "Không biết Hoàng đại sư có biết Selena hay không? Nếu như không nhớ nhầm thì Hoa quốc có người đang điều tra cô ta.""Selena!" Vẻ mặt Hoàng đại sư cứng ngắc, ông nhớ kỹ người này, lúc Tống Triết từ nước ngoài trở về từng nói với ông về sự tồn tại của một người giống như xác sống."Không biết giáo chủ nói có cùng một người hay không, từng có người tiếp xúc với cô ta, phát hiện cô ta giống như xác sống vậy, tim không đập, máu không chảy, thế nhưng lại có năng lực rất đáng sợ."Giáo chủ gật đầu: "Không sai, chính là cô ta! Cô ta từ Y quốc chạy tới Hoa quốc, thậm chí trước đây không lâu còn giết chết một thuật sĩ Hoa quốc."Hoàng đại sư ngồi không yên: "Ngài nói là Trương Viễn Trung?"Giáo chủ nói: "Tựa hồ là tên này, ở Hoa quốc các ông, đó hình như là một tên phản đồ, các ông cũng đang truy tìm hắn."Lòng Hoàng đại sư nóng như lửa đốt, nếu Selena là hung thủ giết Trương Viễn Trung, vậy ảo cảnh trong phòng bệnh chẳng phải cũng là cô ta bố trí à? Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?Giáo chủ thở dài: "Trong lòng Selena có thù hận, mấy trăm năm trước phù thủy hoành hành, gieo rác bệnh tật hắc ám, Quang Minh thần điện vì an nguy của thế nhân đã ra lệnh thiêu chết phù thủy. Selena chính là một trong số đó. Cô ta là một phù thủy xuất sắc, vẫn luôn ẩn giấu năng lực của mình, thế nhưng vẫn bị người trong thôn vô tình phát hiện. Trưởng thôn sợ cô ta liên lụy làng nên đã bảo người thiêu chết. Nào ngờ Selena không cam lòng, cô ta đã sử dụng cấm thuật phù thủy, biến thành xác sống, sau mấy trăm năm chôn sâu dưới lòng đất, cô ta một lần nữa quay lại nhân gian. Cô ta bắt đầu giết chóc trả thù, tìm kiềm đời sau của thôn dân đã thiêu chết mình, sát hại từng người từng người một."Nghe tới đây, Hoàng đại sư cùng Lý đại sư hiểu ra vì sao trong kỳ nghỉ phép, Tống Triết và Tiêu Thiên lại bắt gặp Selena giết người.Hóa ra cô ta đang trả thù!"Quang Minh thần điện chúng tôi nhận được tin tức, lập tức dốc toàn lực đuổi bắt, làm cô ta bị thương nặng. Khoảng thời gian trước cô ta ôm vết thương chạy tới Hoa quốc, tôi nhận được tin liền chạy tới theo."Hoàng đại sư khó hiểu: "Nói vậy Selena hẳn là lần đầu tiên tới Hoa quốc, vậy vì sao cô ta lại giết Trương Viễn Trung, lại còn đối phó với thuật sĩ rất xuất sắc của Hoa quốc chúng tôi, vây bọn họ trong ảo cảnh?"Giáo chủ nói: "Selena bị trọng thương nên cần năng lượng khôi phục. Càng là người có năng lực, ăn tim của họ thì lại càng giúp cô ta sớm hồi phục. Cô ta biến thành một con quái vật, một con quái vật có năng lực cường hãn. Mà ảo cảnh đó chính là thuật phù thủy của cô ta. Cô ta từng dùng nó để sát hại không ít giáo chủ Quang Minh thần điện. Thuật phù thủy của cô ta rất lợi hại, một khi tiến vào ảo cảnh, trừ phi tìm được phương pháp đột phá, bằng không sẽ không có cách nào đi ra. Bọn tôi không biết bên trong ảo cảnh có thứ gì, thế nhưng giáo chủ của Quang Minh thần điện một khi bị tiến vào ảo cảnh liền chết ở bên trong, bị Selena hấp thu năng lực."Nói tới đây, Hồng y giáo chủ hiếm thấy nhíu mày, gương mặt có được chút biểu cảm, không còn giống người không phải người phàm nữa.Hồng y giáo chủ vừa nói vậy, Hoàng đại sư lập tức hiểu được, Selena đã từng gặp Tống Triết, cô ta lợi hại như vậy tự nhiên biết Tống Triết có mấy phần phân lượng, cô ta không nắm chắc mình có thể moi tim Tống Triết nên phải dùng phép thuật vây khốn.Ngay cả giáo chủ Quang Minh thần điện cũng gặp chuyện không may, Tống Triết và Tiêu Thiên ở bên trong không biết thế nào đây?Hoàng đại sư vừa gấp lại lo lắng, Lý đại sư thì rất phẫn nộ: "Đây chính là chuyện của quốc gia mấy ông, bây giờ thì hay rồi, làm cả Hoa quốc chúng tôi cũng không được an bình!"Hồng y giáo chủ cực kỳ áy náy, hứa hẹn sau khi cùng Hoa quốc liên thủ bắt được Selena nhất định sẽ bồi thường."Bồi thường? Hử?" Lý đại sư cười như không cười: "Đại quốc bọn tôi lớn mạnh, cần chút bồi thường của mấy người à? Nếu Tống Triết xảy ra chuyện, các người ngẫm lại xem làm thế nào dập lửa giận của bọn tôi đi."Hồng y giáo chủ biết Tống Triết, trước khi tới hắn có điều tra qua thuật sĩ Hoa quốc, chàng trai Tống Triết này không ở trong huyền học xã nhưng đã phá không ít vụ án lớn ở Hoa quốc.Thậm chí cậu ta còn từng tiếp xúc với Selena, người điều tra Selena cũng có quan hệ với cậu ta.Nhất định là Selena phát hiện Tống Triết lợi hại, muốn dùng phép thuật cướp đoạt năng lực của cậu ta. Nếu Selena thành công, Hồng y giáo chủ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khi đó sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.Không chỉ là mâu thuẫn giữa quốc gia với nhau, mà càng sâu hơn...Hồng y giáo chủ không dám nghĩ tiếp nữa, thái độ hòa hoãn: "Hiện giờ chúng ta phải cùng nhau tìm ra Selena trước đã."Lý đại sư hừ một tiếng: "Còn cần ông nói chắc. Chính là thủ đô lớn như vậy, cô ta sẽ ở đâu?"Đúng vậy, thủ đô lớn như vậy, cô ta sẽ ở đâu chứ?Hồng y giáo chủ nói: "Cô ta không thể rời khỏi ảo cảnh quá xa, tất nhiên là chỉ ở phụ cận."Hai mắt Hoàng đại sư tỏa sáng, nếu là vậy thì dễ rồi![end 300]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz