Tien Le Ngoai Truyen Cam Hung Lich Su Nam Hoan Phat Ha
Bên ngoài xào xạc gió thổi, vết thương ở đầu gối phơi ra trong gió hơi đau nhức nhưng lại có chút man mát, xoa dịu đôi phần. Hồ Bích Hạnh ngồi ngay sau cột hiên, cúi đầu nhìn chỗ xước da, trong lòng ngập tràn bực bội, khẽ lẩm bẩm chửi thề: "Sao mình đen thế nhỉ. Ngã đau vãi luôn."Đợi vết thương khô miệng, nàng mới nhẹ nhàng kéo lại vạt váy phủ hết chân mình. Ngẩng đầu nhìn cái bóng của bản thân kéo dài đến tận cửa điện kia, trong lòng lại toan tính cho sau này. Hồ Bích Hạnh chợt nhớ đến ngày mai có buổi thường triều, nàng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay thì mới thấy là hơn mười giờ tối, từ giờ đến cuối giờ Dần (khoảng gần 5h00 sáng) vẫn còn rất nhiều thời gian nhưng nàng không buồn ngủ mà quyết định bó gối ngồi đợi.Hồ Bích Hạnh muốn nhìn thấy Lý Công Uẩn và cũng muốn để Lý Công Uẩn nhìn thấy nàng, không cần nói gì chỉ cần lẳng lặng nhìn nhau là được. Chỉ cần Lý Công Uẩn còn tình, dẫu cho thiên hạ này có điên đảo ra sao, Hồ Bích Hạnh, nàng... vẫn có thể sống tiếp.Trời Đông tạnh ráo trong trẻo, ánh sáng sớm mai mờ ảo dần dần rọi xuống. Hồ Bích Hạnh quay đầu nhìn khoảng trời trước mặt, khẽ ngáp dài. Nàng vịn cột hiên đứng dậy, lần lượt đi hạ đèn dưới mái hiên xuống, thổi tắt tất cả rồi nghiêm chỉnh cúi đầu đứng đợi bên ngoài. Phía dưới bậc thềm quân Tuỳ Long cũng bắt đầu giao ban.Trần Khương cũng đã đến điện Trường Xuân, trông thấy Hồ Bích Hạnh thì liền đi lại gần, nhẹ giọng hỏi nàng: "Tối qua ngươi hầu ở ngự tiền, lúc ở điện Tử Hoa đã xảy ra chuyện gì vậy?"Hồ Bích Hạnh nghe xong, ngẩng đầu ngước nhìn Trần Khương. Thực chất, nàng nghe được khá rõ ràng nhưng cuối cùng chỉ đáp đơn giản: "Nô tỳ đứng hầu bên ngoài điện, cũng không rõ trong hậu điện xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe thấy Nhân Chiêu hoàng hậu nhắc đến Khai Phong vương với chúa thượng, một lúc sau, thì chúa thượng tức giận rời khỏi điện Tử Hoa ạ."Trần Khương nhìn nàng, gật đầu đã hiểu, ông không lên tiếng chỉ nhìn nàng một cái rất sâu. Hồ Bích Hạnh hít sâu một hơi, khom người, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ thân là cung nữ ngự tiền, tự biết bản thân không nên nhiều lời ạ."Trần Khương gật đầu hài lòng, nói: "Hiểu rõ là tốt." Đoạn, nhìn ra bên ngoài, nói tiếp: "Chúa thượng cũng sắp dậy rồi, đi chuẩn bị đi."Hồ Bích Hạnh đáp một tiếng "Vâng" rồi khom người rời đi.Mãi đến giữa giờ Thìn (khoảng 8h00 sáng) Hồ Bích Hạnh mới có thể quay về phòng nghỉ, nàng không quá mệt mỏi nhưng lại có chút đói bụng. Nhưng nghĩ đến mong muốn tối qua, nàng bèn siết chặt ống tay áo, quay người rảo bước về hướng điện Bách Bảo Thiên Tuế. Đế vương đang ngự tại điện Bách Bảo Thiên Tuế, Hồ Bích Hạnh thân chỉ là cung nữ, nàng không thể đứng dưới điện đợi được nên chỉ có thể đứng ở dãy hành lang gần đó đợi ngài.Cuối giờ Thìn (khoảng 9h00 sáng) buổi thường triều mới kết thúc, quan viên lũ lượt từ điện Bách Bảo Thiên Tuế đi xuống. Lúc đi ngang qua dãy hành lang, Lý Công Uẩn trông thấy Hồ Bích Hạnh, nàng mặc cung phục ngự tiền, tóc được búi cao, đang cúi người thi lễ với ngài. Bước chân Lý Công Uẩn dừng hẳn, ngài khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại. Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, nhưng tâm tình mỗi người một vẻ, Lý Công Uẩn động lòng với nàng, còn Hồ Bích Hạnh lại lợi dụng chính cái tình của ngài để cho mình đường sống lui thân. Vũ Thiệu nhìn Lý Công Uẩn rồi đưa mắt nhìn về phía Hồ Bích Hạnh, hắn khẽ cười, đi lại gần, nhỏ giọng nói với ngài: "Nàng ta chính là người khiến cho Phó chỉ huy sứ đây đến Đông môn quỳ đó à?" Nói xong, lại nhìn Lý Công Uẩn, nhắc nhở: "Trên kia là điện Bách Bảo Thiên Tuế."Lý Công Uẩn nghe xong câu này của Vũ Thiệu, ngài khẽ cúi đầu thi lễ: "Chuyện hôm nay mong Vệ uý đều không nhìn thấy?"Vũ Thiệu bật cười: "Nàng ta là cung nữ ngự tiền, hôm nay ngươi không quá phận nên ta cũng không nhìn thấy gì nhưng nếu để người khác biết được thì không hay đâu." Nói rồi lại nhìn về phía Hồ Bích Hạnh, nói tiếp: "Công Uẩn à, đừng để ảnh hưởng đến cái danh của mình."Câu này Vũ Thiệu nói ra cũng là thật lòng nhắc nhở Lý Công Uẩn, ngoài kia thiếu gì thứ chơi bời, dây dưa với người trong nội đình chỉ tổ làm ảnh hưởng đến danh tiếng bản thân. Đều là không đáng cả!Lý Công Uẩn vốn đã hiểu rõ nhưng cũng chỉ gật đầu mỉm cười, đáp lại: "Cảm ơn Vệ uý đã khuyên nhủ."Hồ Bích Hạnh nhìn Lý Công Uẩn lẳng lặng đứng cạnh Vũ Thiệu, quan phục của hai người đều là võ tướng nhưng dáng dấp hiện ra lại có phần đối lập với nhau. Lý Công Uẩn trong mắt nàng vẫn là dáng vẻ của một quan văn, đó là sự từ tốn phát ra từ người ngài chứ không phải là cảm giác mong manh của chữ nghĩa. Quan viên cũng dần rời đi hết, Hồ Bích Hạnh không thể đứng đây quá lâu, nàng một lần nữa, khom người thi lễ với ngài. Lý Công Uẩn nhìn nàng, bèn gật đầu mỉm cười rồi cũng quay người rời đi.Dưới dòng chảy lịch sử không rõ ràng này, Lý Công Uẩn chính là sợi dây cứu mạng duy nhất của nàng. Hồ Bích Hạnh nhất định phải nắm chặt sợi dây cứu mạng đó. Nhìn bóng lưng ngài rời đi, Hồ Bích Hạnh khẽ khẽ nói: "Lý Thái Tổ, xin lỗi ngài."
Hồ Bích Hạnh trở về phòng nghỉ, nàng cởi cung phục treo lại trên giá. Đồ ăn Bùi Nghi để phần, sớm đã nguội lãnh, Hồ Bích Hạnh cúi đầu ăn hết chỗ cơm trong bát rồi đi lại gần giường từ từ nằm xuống, nàng nhắm mắt, muốn ngủ một chút.Giấc này không quá mộng mị, lúc tỉnh dậy cơ thể thoải mái nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay thì thấy đã là cuối giờ Mùi (khoảng 3h00 chiều). Hồ Bích Hạnh vội vàng mặc lại cung phục, nhanh chóng đến điện Trường Xuân. Hôm ấy ngoài trời lặng gió, Hồ Bích Hạnh đi đến điện Trường Xuân, lúc đến nơi lại thấy Lê Cao Sạ một mình lặng lẽ đứng dưới mái hiên, cúi đầu đọc sách trên tay.Nắng chiều hắt đến phủ lên người cậu, Lê Cao Sạ quay lưng ngược nắng, lẩm nhẩm từng chữ trong sách. Mồ hôi chảy xuống ướt đẫm áo ngoài.Hồ Bích Hạnh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu, bước chân từ từ chậm lại, nàng nhìn cậu một lúc mới định tiến lại gần nhưng vừa cất bước thì bị Đỗ Kỷ gọi ra. Hồ Bích Hạnh trong long nghi hoặc bèn nhỏ giọng hỏi: "Ngoài trời nắng như vậy, sao lại để điện hạ đứng ngoài này đọc sách?"Đỗ Kỷ nhìn Lê Cao Sạ rồi nhìn vào trong điện, khẽ nói: "Là chúa thượng trách phạt điện hạ."Hồ Bích Hạnh nghe xong có chút lặng người, chần chứ một lúc mới hỏi tiếp: "Sao tự nhiên lại trách phạt vậy?""Do điện hạ mải chơi. Hôm nay chúa thượng kiểm tra bài vở, điện hạ đều không thuộc bài, chúa thượng tức giận nên đã phạt điện hạ đứng ngoài này học."Hồ Bích Hạnh nghe xong, mím môi không nói tiếng nào, quay đầu nhìn cậu, khẽ thở dài. Trong lòng thẫm nghĩ 'dạy con kiểu đéo gì vậy?'Đứa trẻ này còn chưa đến năm tuổi nhưng Lê Long Đĩnh lại không để cậu được nuôi dưới váy áo trâm thoa*, mà để cậu một mình ở điện Long Lộc. Các tiên sinh dạy cậu chính thư, đạo lý nhưng quan hệ cũng chưa từng chạm mức thầy trò. Tình cảm của cậu được kiểm soát quá chặt chẽ, ngoài người vừa là quân vừa là cha này ra thì không một ai có thể gây ảnh hưởng đến cái tình trong cậu, kể cả mẹ ruột. Đế vương bạc bẽo vô tình, hoá ra cũng đều được dạy mới nên.* Không được nuôi dưới váy áo trâm thoa: Ở đây tác giả có ý ám chỉ việc Lê Long Đĩnh không để mẹ ruột Lê Cao Sạ hay bất cứ người phụ nữ trong hậu cung nào trực tiếp nuôi dạy Lê Cao Sạ. Tác giả muốn nhấn mạnh vào chữ 'dạy dỗ'.Hồ Bích Hạnh đi ra sau điện, dọn dẹp xong một lượt, lúc trở ra vẫn thấy Lê Cao Sạ đứng ở đó. Cuối cùng nàng không nhịn được, dứt khoát đi về phía cậu, Hồ Bích Hạnh đứng ngay sau lưng cậu, bóng của nàng đủ để che hết cho người phía trước.Lê Cao Sạ nhìn cái bóng từ từ đổ dài xuống trước mặt bèn quay đầu ngước nhìn nàng. Hốc mắt cậu đỏ hoe nhưng lại nín nhịn không khóc."Phụ hoàng không cho nội thị hay cung nhân che ô cho ta."Hồ Bích Hạnh cúi đầu nhìn Lê Cao Sạ, trán cậu đã nhễ nhại mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm thì nhỏ giọng đáp lại: "Điện hạ đừng trách tội, nô tỳ không che ô cho người, chỉ là muốn đứng đây với người một lát thôi."Lê Cao Sạ nghe nàng nói, hốc mắt mỗi lúc một đỏ nhưng nhất mực không khóc chỉ mím môi nén lệ nhìn nàng, cậu khẽ gật đầu rồi lại lẳng lặng cúi đầu tiếp tục đọc sách. Nàng đứng ngay sau lưng cậu, im lặng lắng tai nghe cậu đọc."Tư phụ sự quân, viết nghiêm dữ kính.Hiếu đương kiệt lực, trung tắc tận mệnh."Cậu đọc rất nhỏ song Hồ Bích Hạnh cơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng nhưng lại không hiểu được cậu đang nói gì. Mãi đến tận bốn chữ cuối kia, nàng mới có phần hiểu rõ.Ngước mắt nhìn cánh cửa trước mặt như muốn nhìn rõ người ở trong điện kia. Những kẻ 'trung tắc tận mệnh' với người liệu sau này có được sống yên? Vốn dĩ những lễ giáo phong kiến, luân lý cương thường dùng để trói buộc thân phận, nay lại là thứ có thể dưỡng ra những sỹ phu sống chết tận cùng với lý tưởng. Họ cất tiếng hô hào vì thiên hạ, lấy mạng mình để tận trung với đế vương, sống không thẹn với đạo lý đương thời. Phải thân tại nơi này mới thấy được bốn chữ đó đáng kính biết nhường nào."Ngươi cười cái gì vậy?"Hồ Bích Hạnh nghe Lê Cao Sạ hỏi thì bất ngờ ngẩn ra."Ta hỏi sao ngươi không trả lời?"Hồ Bích Hạnh thấy cậu nghiêm mặt nhìn mình, mới thấy dáng vẻ này của cậu giống hệt Lê Long Đĩnh. Nàng toan mở miệng trả lời thì cánh cửa trước mặt lại mở ra. Cả Hồ Bích Hạnh và Lê Cao Sạ cùng ngẩng đầu ngước nhìn người đứng trước cửa điện kia.Lê Long Đĩnh bước ra, chàng không lên tiếng chỉ trầm mặc nhìn nàng. Hồ Bích Hạnh nhanh chóng quỳ xuống, cung phục phủ trên đất, nàng im lặng cúi đầu.Lê Cao Sạ nhìn chàng, khẽ gọi: "Phụ hoàng!"Hai tiếng này gọi ra, trong giọng điệu còn có phần ấm ức, cậu vẫn đứng yên không dám bước đến gần chàng.Lê Long Đĩnh lúc này mới rởi mắt, cúi đầu nhìn Lê Cao Sạ: "Đã thuộc bài chưa?"Cậu khẽ gật đầu, đáp lại: "Con đã thuộc rồi ạ."Lê Long Đĩnh nhìn ra ngoài trời, chàng cảm nhận thấy được cái nóng bên ngoài, bèn dịu giọng nói với cậu: "Nếu vậy thì về nghỉ đi, lần sau học hành cho tử tế." Đoạn, chỉ vào Hồ Bích Hạnh đang quỳ trên đất, nói tiếp: "Ngươi đưa điện hạ về."Hồ Bích Hạnh rạp người vâng lệnh, rồi nhanh chóng đứng dậy đưa Lê Cao Sạ trở về. Ra khỏi điện Trường Xuân, Lê Cao Sạ mới quay người, nói với nàng: "Ta không muốn về điện Long Lộc lúc này."Hồ Bích Hạnh nghe xong bèn ngồi xổm xuống trước mặt Lê Cao Sạ, tư thế này vừa hay có thể ngang tầm mắt với cậu, nàng nhìn thẳng vào mắt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Vậy điện hạ muốn đi đâu?""Điện Tử Hoa."Nghe câu trả lời của cậu, Hồ Bích Hạnh bất đắc dĩ nhắm mắt thở dài nhưng rất nhanh nàng lại nhìn cậu, khẽ cười: "Nếu vậy nô tỳ đưa điện hạ đến điện Tử Hoa nhé."Lê Cao Sạ mắt rưng rưng ngấn lệ nhưng cậu lại nín nhịn trong lòng, chỉ im lặng nhìn nàng, gật đầu. Hồ Bích Hạnh thử chạm vào tay Lê Cao Sạ, thấy cậu không bài xích mình thì mới nói tiếp: "Điện hạ đứng lâu rồi. Hay để nô tỳ bế người nhé.""Ừ."Hồ Bích Hạnh nghe cậu đồng ý mới khom lưng bế cậu lên, trở về điện Tử Hoa. Cả quãng đường Lê Cao Sạ không nói gì chỉ im lặng dựa đầu lên vai nàng.
Hồ Bích Hạnh trở về phòng nghỉ, nàng cởi cung phục treo lại trên giá. Đồ ăn Bùi Nghi để phần, sớm đã nguội lãnh, Hồ Bích Hạnh cúi đầu ăn hết chỗ cơm trong bát rồi đi lại gần giường từ từ nằm xuống, nàng nhắm mắt, muốn ngủ một chút.Giấc này không quá mộng mị, lúc tỉnh dậy cơ thể thoải mái nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay thì thấy đã là cuối giờ Mùi (khoảng 3h00 chiều). Hồ Bích Hạnh vội vàng mặc lại cung phục, nhanh chóng đến điện Trường Xuân. Hôm ấy ngoài trời lặng gió, Hồ Bích Hạnh đi đến điện Trường Xuân, lúc đến nơi lại thấy Lê Cao Sạ một mình lặng lẽ đứng dưới mái hiên, cúi đầu đọc sách trên tay.Nắng chiều hắt đến phủ lên người cậu, Lê Cao Sạ quay lưng ngược nắng, lẩm nhẩm từng chữ trong sách. Mồ hôi chảy xuống ướt đẫm áo ngoài.Hồ Bích Hạnh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu, bước chân từ từ chậm lại, nàng nhìn cậu một lúc mới định tiến lại gần nhưng vừa cất bước thì bị Đỗ Kỷ gọi ra. Hồ Bích Hạnh trong long nghi hoặc bèn nhỏ giọng hỏi: "Ngoài trời nắng như vậy, sao lại để điện hạ đứng ngoài này đọc sách?"Đỗ Kỷ nhìn Lê Cao Sạ rồi nhìn vào trong điện, khẽ nói: "Là chúa thượng trách phạt điện hạ."Hồ Bích Hạnh nghe xong có chút lặng người, chần chứ một lúc mới hỏi tiếp: "Sao tự nhiên lại trách phạt vậy?""Do điện hạ mải chơi. Hôm nay chúa thượng kiểm tra bài vở, điện hạ đều không thuộc bài, chúa thượng tức giận nên đã phạt điện hạ đứng ngoài này học."Hồ Bích Hạnh nghe xong, mím môi không nói tiếng nào, quay đầu nhìn cậu, khẽ thở dài. Trong lòng thẫm nghĩ 'dạy con kiểu đéo gì vậy?'Đứa trẻ này còn chưa đến năm tuổi nhưng Lê Long Đĩnh lại không để cậu được nuôi dưới váy áo trâm thoa*, mà để cậu một mình ở điện Long Lộc. Các tiên sinh dạy cậu chính thư, đạo lý nhưng quan hệ cũng chưa từng chạm mức thầy trò. Tình cảm của cậu được kiểm soát quá chặt chẽ, ngoài người vừa là quân vừa là cha này ra thì không một ai có thể gây ảnh hưởng đến cái tình trong cậu, kể cả mẹ ruột. Đế vương bạc bẽo vô tình, hoá ra cũng đều được dạy mới nên.* Không được nuôi dưới váy áo trâm thoa: Ở đây tác giả có ý ám chỉ việc Lê Long Đĩnh không để mẹ ruột Lê Cao Sạ hay bất cứ người phụ nữ trong hậu cung nào trực tiếp nuôi dạy Lê Cao Sạ. Tác giả muốn nhấn mạnh vào chữ 'dạy dỗ'.Hồ Bích Hạnh đi ra sau điện, dọn dẹp xong một lượt, lúc trở ra vẫn thấy Lê Cao Sạ đứng ở đó. Cuối cùng nàng không nhịn được, dứt khoát đi về phía cậu, Hồ Bích Hạnh đứng ngay sau lưng cậu, bóng của nàng đủ để che hết cho người phía trước.Lê Cao Sạ nhìn cái bóng từ từ đổ dài xuống trước mặt bèn quay đầu ngước nhìn nàng. Hốc mắt cậu đỏ hoe nhưng lại nín nhịn không khóc."Phụ hoàng không cho nội thị hay cung nhân che ô cho ta."Hồ Bích Hạnh cúi đầu nhìn Lê Cao Sạ, trán cậu đã nhễ nhại mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm thì nhỏ giọng đáp lại: "Điện hạ đừng trách tội, nô tỳ không che ô cho người, chỉ là muốn đứng đây với người một lát thôi."Lê Cao Sạ nghe nàng nói, hốc mắt mỗi lúc một đỏ nhưng nhất mực không khóc chỉ mím môi nén lệ nhìn nàng, cậu khẽ gật đầu rồi lại lẳng lặng cúi đầu tiếp tục đọc sách. Nàng đứng ngay sau lưng cậu, im lặng lắng tai nghe cậu đọc."Tư phụ sự quân, viết nghiêm dữ kính.Hiếu đương kiệt lực, trung tắc tận mệnh."Cậu đọc rất nhỏ song Hồ Bích Hạnh cơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng nhưng lại không hiểu được cậu đang nói gì. Mãi đến tận bốn chữ cuối kia, nàng mới có phần hiểu rõ.Ngước mắt nhìn cánh cửa trước mặt như muốn nhìn rõ người ở trong điện kia. Những kẻ 'trung tắc tận mệnh' với người liệu sau này có được sống yên? Vốn dĩ những lễ giáo phong kiến, luân lý cương thường dùng để trói buộc thân phận, nay lại là thứ có thể dưỡng ra những sỹ phu sống chết tận cùng với lý tưởng. Họ cất tiếng hô hào vì thiên hạ, lấy mạng mình để tận trung với đế vương, sống không thẹn với đạo lý đương thời. Phải thân tại nơi này mới thấy được bốn chữ đó đáng kính biết nhường nào."Ngươi cười cái gì vậy?"Hồ Bích Hạnh nghe Lê Cao Sạ hỏi thì bất ngờ ngẩn ra."Ta hỏi sao ngươi không trả lời?"Hồ Bích Hạnh thấy cậu nghiêm mặt nhìn mình, mới thấy dáng vẻ này của cậu giống hệt Lê Long Đĩnh. Nàng toan mở miệng trả lời thì cánh cửa trước mặt lại mở ra. Cả Hồ Bích Hạnh và Lê Cao Sạ cùng ngẩng đầu ngước nhìn người đứng trước cửa điện kia.Lê Long Đĩnh bước ra, chàng không lên tiếng chỉ trầm mặc nhìn nàng. Hồ Bích Hạnh nhanh chóng quỳ xuống, cung phục phủ trên đất, nàng im lặng cúi đầu.Lê Cao Sạ nhìn chàng, khẽ gọi: "Phụ hoàng!"Hai tiếng này gọi ra, trong giọng điệu còn có phần ấm ức, cậu vẫn đứng yên không dám bước đến gần chàng.Lê Long Đĩnh lúc này mới rởi mắt, cúi đầu nhìn Lê Cao Sạ: "Đã thuộc bài chưa?"Cậu khẽ gật đầu, đáp lại: "Con đã thuộc rồi ạ."Lê Long Đĩnh nhìn ra ngoài trời, chàng cảm nhận thấy được cái nóng bên ngoài, bèn dịu giọng nói với cậu: "Nếu vậy thì về nghỉ đi, lần sau học hành cho tử tế." Đoạn, chỉ vào Hồ Bích Hạnh đang quỳ trên đất, nói tiếp: "Ngươi đưa điện hạ về."Hồ Bích Hạnh rạp người vâng lệnh, rồi nhanh chóng đứng dậy đưa Lê Cao Sạ trở về. Ra khỏi điện Trường Xuân, Lê Cao Sạ mới quay người, nói với nàng: "Ta không muốn về điện Long Lộc lúc này."Hồ Bích Hạnh nghe xong bèn ngồi xổm xuống trước mặt Lê Cao Sạ, tư thế này vừa hay có thể ngang tầm mắt với cậu, nàng nhìn thẳng vào mắt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Vậy điện hạ muốn đi đâu?""Điện Tử Hoa."Nghe câu trả lời của cậu, Hồ Bích Hạnh bất đắc dĩ nhắm mắt thở dài nhưng rất nhanh nàng lại nhìn cậu, khẽ cười: "Nếu vậy nô tỳ đưa điện hạ đến điện Tử Hoa nhé."Lê Cao Sạ mắt rưng rưng ngấn lệ nhưng cậu lại nín nhịn trong lòng, chỉ im lặng nhìn nàng, gật đầu. Hồ Bích Hạnh thử chạm vào tay Lê Cao Sạ, thấy cậu không bài xích mình thì mới nói tiếp: "Điện hạ đứng lâu rồi. Hay để nô tỳ bế người nhé.""Ừ."Hồ Bích Hạnh nghe cậu đồng ý mới khom lưng bế cậu lên, trở về điện Tử Hoa. Cả quãng đường Lê Cao Sạ không nói gì chỉ im lặng dựa đầu lên vai nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz