Đêm khuya, cô vẫn còn đau vì vết thương, khiến mẹ phải qua chăm bẵm tận phòng. Cũng là tiện thể tâm sự dăm ba lời."Con gái, con và Jungkook trước nay quan hệ không tốt nhưng lại giấu ba mẹ. Có phải là muốn bị mẹ đánh đòn không?"Cô nghe thấy mà bĩu môi làm nũng."Mẹ, cậu ta có gì tốt, con thật sự không thích cậu ta một chút nào.""Vậy con thích ai? Kim Taehyung?""Con hiện tại không thích ai hết. Mà Kim Taehyung cũng tốt, anh ấy khá hơn ranh con kia nhiều.""Ranh con?" Mẹ nhìn cô dò xét."Phải, con cảm thấy cậu ta chính là ranh con.""Ranh con đó cứu mạng con. Còn chấp nhận mất một ngón tay để đem con trở về. Ranh con đó vẫn còn chưa đủ tốt sao?" "Đổi lại người dưới lồng là cậu ta, con cũng sẽ làm vậy. Mẹ nói xem, quan hệ 2 nhà đặc biệt tốt, không lẽ cậu ta trơ mắt nhìn con chết.""Được rồi được rồi, con nói đúng. Không cần gắt gao như vậy ảnh hưởng sức khoẻ. Nhưng mà con này, là ai cũng được, nhưng nhất định không thể là Kim Taehyung, rõ chưa.""Con biết rồi, nhưng ba mẹ vẫn không chịu nói lý do cho con." "Cơ hội phù hợp con sẽ biết. Ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi." "Con còn muốn hỏi, hà cớ gì ba mẹ luôn gán ghép cho con với Jungkook vậy chứ?" Bà Bianchi cười, vén tóc mai cô một cách nhẹ nhàng: "Nói thế nào nhỉ, con gái nhỏ của mẹ vừa sinh ra đã thật là mê trai."Cô ngẩn người, sau đó bất ngờ xà vào lòng mẹ: "Con mê trai hồi nào chứ? Mẹ gạt con." Bà Bianchi cười hiền từ, vừa ôm vỗ vai con gái, vừa xoa đầu: "Ngày trước con và Jungkook lẽ ra có ngày dự sinh khác nhau. Nhưng vì một biến cố xảy ra với bọn ta, cho nên cả hai đứa đều bị ép sinh sớm. Có thể vì là con gái, thể lực yếu nên con có chút khó khăn.""Rồi sao nữa ạ?" Cô chăm chú nghe."Mặc dù hai đứa nằm riêng hai lồng kính, nhưng lại được đặt sát nhau. Khoảnh khắc mẹ nghĩ là mẹ mất con rồi, thì Jungkook bên cạnh liền khóc rất lớn.""Mắc gì cậu ta khóc ạ?""Mẹ không biết, nhưng lúc đó trái tim con đập trở lại."Cô tròn mắt: "Trùng hợp vậy ạ?" "Còn nữa, không hiểu thế nào mà nhóc con nhà con rất khó ở. Theo ông bà ngày xưa thì nói là bị vía.""Con biết cái đó ạ.""Đúng rồi. Cho nên con khóc rất nhiều, khóc đến không ai dỗ được. Đột nhiên có một hôm mẹ Jeon bế Jungkook tới, đặt nằm bên cạnh con thì con lại không khóc nữa.""Làm sao có chuyện đó được ạ?""Có đấy. Thậm chí, khi bọn ta để hai đứa ngồi đối diện nhau, lúc mà Jungkook cầm tay con, con còn cười rất vui nữa đó."Cô nghe đến đây liền thấy quá vô lý, hoặc cũng có thể vào thời khắc đó cô cảm thấy hắn xấu xí nên buồn cười chăng."Sao? Nghi ngờ mẹ hả?" "Xì, mẹ gạt con." - Cô nũng nịu vùi đầu vào lòng mẹ."Hahaa, mẹ không gạt con, là con không muốn tin thôi. Từ lúc đó mẹ đã nghĩ phải chăng hai đứa sinh ra vốn là dành cho nhau?" "Mẹ à!!!! Không có chuyện đó đâu!!! Khoan đã! Mẹ rõ ràng gạt con, Bọn con đâu có sinh nhật cùng nhau đâu?""Ồ, con gái mẹ vẫn còn tỉnh táo nhỉ?""Mẹ!!!!!!!!!!"Hoá ra đã lớn đầu như vậy vẫn là bị mẹ chọc ghẹo đến suýt thì ngu ngơ. Thực ra trong lòng cô không phải không có chút cảm kích nào. Là do cái tôi của hắn cũng cao, hai người không thể ngồi xuống cùng nói chuyện một cách tử tế. Một khoảng thời gian sau đó hai bên đều giữ yên lặng. Chỗ cục cảnh sát không có nhờ vả gì, cô lại đang trong quá trình bình phục nên ba mẹ không cho động chân động tay. Thời gian rảnh cô chỉ dành cho việc tô tượng. Năng khiếu hội hoạ có chút đỉnh. Nghe đâu hồi bé có người tặng ba cô tượng đá sư tử lớn để đặt ở cổng nhà, chính là cô đem bút màu ra tô con sư tử thành con sư hề. Sáng nay cô đang chìm vào giấc ngủ thì mẹ đi vào xốc chăn dậy, tối qua thức đến hơn 3 giờ sáng để hoàn thành nốt tượng hồ ly."Con gái, mau dậy đi, hôm nay chúng ta có việc quan trọng." Cô nhùng nhằng, có việc gì mà quan trọng hơn giấc ngủ lúc bấy giờ chứ."Aaa, mẹ ơi cho con ngủ đi ạaaaaaa.""Con gái con đứa, mặc vậy đi ngủ đó hả! Mẹ đã vứt mấy bộ đồ này đi rồi mà!" Thói quen đi ngủ của cô khá xấu, chân tay sẽ loạn cào cào. Chính vì vậy mà cô chẳng bao giờ mặc váy ngủ. Thay vào đó là đồ ngủ cute hình thú. "Aaa, mẹ mặc kệ con điiiii""Nếu con không dậy, mẹ lập tức gả con cho Jeon Jungkook!" Trên đời này đâu có đứa con nào qua mặt được cha mẹ mình. Sau câu nói đó, cô tỉnh táo đến bất ngờ, đứng dậy phi thẳng vào nhà vệ sinh. Bà Bianchi chỉ biết lắc đầu. Bữa sáng nhẹ nhàng, nhận lệnh ngồi ở nhà chờ người qua rước. Không biết việc quan trọng gì nhưng thấy mặt mũi mẹ cô có chút lo lắng. "Mẹ, con có cần phải mặt lịch sự một chút không? Việc lớn lắm ạ?""Không cần, con mặc vậy được rồi, thoải mái là được." Cô bán tín bán nghi nhìn lại đồ trên người. Chỉ là một chiếc áo phông, cùng với quần đũi ống rộng. Mẹ cô chắc chắn với quyết định này sao? "Tới rồi tới rồi."Bác quản gia chạy vào thông báo với mẹ, sau đó hai người hồ hởi ra đón khách, cô tò mò chạy theo sau. Không phải chứ? Có phải khách nào đâu!Cô đứng ở cửa khó hiểu nhìn mẹ mình vui mừng chào đón người mình ghét nhất trần đời."Avena, mau tới đây!" Mẹ cô vẫy tay gọi, cô vùng vằng bĩu môi đi tới. "Hai đứa đi vui vẻ nha, thích bộ nào thì chốt luôn. Cũng sắp đến ngày rồi." "Ngày gì vậy ạ?" - Cô ngơ ngác."Lát nữa Jungkook sẽ nói cho con biết. Được rồi đi đi kẻo muộn." Ngơ ngác, ngỡ ngàng, cô bị mẹ ấn đầu ngồi vào xe rồi đóng cửa cái rầm. Còn thái độ của hắn vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Lúc lái xe hắn im lặng, có vẻ chẳng có ý định sẽ nói cho cô biết, cho nên cô quyết định mở lời."Chúng ta đang đi đâu?"Hắn không trả lời, thậm chí không quan tâm. Với lấy tai nghe đút vào hai lỗ tai, bật nhạc hết công suất. Cô tức muốn hộc máu, đạp chân mạnh vào xe. Và tất nhiên hắn cũng chẳng mảy may. Một lúc sau, họ dừng lại ở một tiệm đồ cưới mang phong cách cổ điển. Từ bên ngoài có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng đến khó tả. Hắn chẳng nói chẳng rằng theo nhân viên đi vào trước, cô phải chạy lon ton đằng sau.Vừa vào bên trong một ông cụ tóc bạc phơ tiến lên với nụ cười ấm áp, cẩn thận đưa tay về phía cô."Tiểu thư Avena, lần đầu được gặp mặt." Cô với phép lịch sự, đặt tay mình lên tay của ông cụ, sau đó nhận lấy nụ hôn chào thân mật ở mu bàn tay. "Tôi đã nhận sự giao phó của ngài Bianchi, hi vọng tiểu thư sẽ hài lòng." "Tôi thậm chí còn không biết mục đích đến đây ngày hôm nay." Ông cụ loé lên tia bất ngờ nhìn về phía hắn, sau đó lấy lại sự điềm tĩnh đáp lại cô. "Tiểu thư, váy cưới của cô sẽ do chúng tôi đảm nhiệm."
___________________________
Tối hôm đó nhà cô trở thành bãi chiến trường. Ba mẹ vậy mà lại ép hôn cô, đây đã là thời nào rồi. Họ còn không nói lý lẽ, tự chọn ngày cưới, ngay cả địa điểm và khách mời cũng đã xong.
Cô nhất quyết chống trả, biểu tình bằng cách nhịn ăn nhịn uống.
Ròng rã 3 ngày trôi qua, ba mẹ cô thế mà thực sự không nếm xỉa. Còn cố tình sai hết người làm trong nhà chuẩn bị cho đám cưới, khiến cho cô không muốn ra khỏi phòng.
Tối ngày thứ 3, một cô gái nhỏ len lén nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô.
"Tiểu thư, tiểu thư ăn nhiều một chút mặc váy cưới mới đẹp. Phu nhân không biết em giấu đồ ăn cho tiểu thư đâu."
Cô gái ngây thơ vui vẻ kể lể, đổi lại là sắc mặt bất mãn của cô: "Em còn nói là ta không ăn nữa đâu đó!"
"Tiểu thư ngày nào cũng ăn hết mà."
"Em...!"
"Hì, em chỉ đùa tiểu thư một chút. Tiểu thư, em vẫn không hiểu tại sao một người hoàn hảo như cậu Jungkook mà tiểu thư không thích vậy?"
Cô vừa húp nước canh vừa thản nhiên trả lời: "Em thích thì đi mà lấy."
"Em đâu có dám, nhưng mà em cảm thấy hai người là đẹp đôi nhất. Phu nhân cũng đã nói với em rồi. Sau này tiểu thư về bên đó cũng là em đi theo chăm sóc. Tiểu thư đừng lo, em sẽ bảo vệ tiểu thư."
Nhìn cô bé 19 tuổi ngây ngốc trước mặt mà cô bật cười, gõ đầu con bé: "Em á, còn trẻ người non dạ."
"Em trẻ người non dạ nhưng mà nhìn ra cậu Jungkook rất tốt đó."
"Này Mina, em rốt cuộc là người của ta hay của Jeon Jungkook kia vậy."
"Hì, em là tiểu thư nâng đỡ từ nhỏ, em coi tiểu thư như chị gái nên cũng muốn tiểu thư gả cho người tốt. Em không cha không mẹ, là tiểu thư cứu em về đây, cho nên nếu là điều tốt đẹp em nhất định nghĩ cho tiểu thư đầu tiên."
"Cái miệng em quá trời rồi."
"Nếu tiểu thư thực lòng không thích cậu Jungkook, em sẽ đứng về phía tiểu thư. Nhưng trước mắt tiểu thư nên làm theo ý của ông bà chủ. Về sau kiếm cớ ly hôn hẵng chưa muộn. Em nghĩ rằng phải có lý do nào đó khiến ông bà muốn tiểu thư cưới gấp như vậy."
Cô nhìn nhóc hầu của mình, ánh mắt dò xét hiện lên.
"Sao.... sao tiểu thư nhìn em vậy ạ?"
Chưa chờ cô bé hết lo lắng, cô đưa tay nhéo mũi: "Bảo sao mẹ lại chọn em đi theo ta. Đã thông minh như vậy từ bao giờ."
"Hì, em là tiểu thư dạy mà."
"Điều này chưa phải ta chưa nghĩ tới. Là do hỏi nhưng tên khốn đó không trả lời. Có vẻ cũng không biết, cậu ta chỉ là muốn chọc tức Kim Taehyung."
"Gần đây em thấy ông bà thì thầm to nhỏ rất nhiều. Hễ có em đi tới thì không nói nữa. Cho nên em nghi ngờ. Hơn nữa ông bà sẽ không làm điều tổn hại đến tiểu thư."
"Tất nhiên ta hiểu."
"Tiểu thư rung động với cậu Taehyung ạ?"
"Em tầm bậy!"
Cô bé không nói gì, chỉ đi đến tủ quần áo của cô, mò mẫm một lúc thì lấy ra quyển sổ nhỏ. Nó khiến cô tá hoả nhảy chồm đến giật lại.
"Sao em dám!"
"Em xin lỗi, hôm trước tiểu thư bảo em là lại tủ quần áo em mới phát hiện ra."
"Em đọc nó?"
"Em xin lỗi." - Cô nhóc lo sợ cúi mặt. "Nhưng mà đây không phải lần đầu em nhìn thấy nó."
"Sao?"
"Đã có lần em thấy phu nhân ngồi đọc nó ở phòng khách. Hôm đó tiểu thư không ở nhà. Nhưng bây giờ em mới biết nó là của chị. Em liền nhớ ra phu nhân luôn nói với chị rằng không được là cậu Taehyung. Cho nên...."
"Cho nên em nghĩ ba mẹ vì lý do đó mà ép ta cưới Jungkook?"
"Vâng ạ. Tiểu thư chưa bao giờ suy nghĩ về lời đó của phu nhân sao ạ?"
"Em nghĩ ta bị khờ sao?"
"Vậy..."
"Ta không tìm được lý do."
"Tiểu thư cứ lấy cậu Jungkook chắc sẽ biết thôi ạ."
"Em nghĩ vậy?"
"Vâng ạ."
"Đánh đổi lớn quá đấy."
"Biết đâu lại thú vị ạ? Tiểu thư của em luôn thích điều thú vị mà?"
Cả hai nhìn nhau hồi lâu rồi cùng nở nụ cười. Đúng là cô ưa thú vị, nhưng đánh đổi bằng chính bản thân và hạnh phúc của mình thì phải suy nghĩ thận trọng.