Chương 41: Đồng đội thứ 7 Tony Tony Chopper
"Sau đó ta đã để nó ở lại với mình và dạy cho nó nghề y. Nhưng dù đã bao nhiêu năm trôi qua, thì trong trái tim của Chopper vẫn luôn có một vết thương không thể nào khôi phục. Nếu như các ngươi muốn nó đi cùng, đây sẽ không phải là chuyện dễ đâu."Bác sĩ Doctorine vừa cho củi vào lò sưởi, vừa chậm rãi kể xong câu chuyện của Chopper. Hope nghe xong, khóe mắt hơi ướt. Có lẽ vì cơn sốt khiến mắt em còn cay, hoặc cũng có thể là vì một hình bóng nào vừa gợi về trong quá khứ.Thật ra trong trái tim mỗi người ai rồi cũng sẽ có một vết thương nào đó. Chỉ có tình yêu mới có thể chữa trị được những vết thương lòng, Hope đã được cứu rỗi bởi nụ cười mời em ra khơi của Luffy, vậy nên em cũng muốn lan tỏa liều thuốc của mình đến với cậu bạn tuần lộc kia"Doctorine, Doctorine."Chopper lúc này bỗng dưng chạy vào, mồm nhanh miệng lẹ báo cáo rằng Wapol đã trở lại."Wapol?". Hope nhướng mày. "Là tên vua độc ác chỉ biết giữ bác sĩ cho mình ấy ạ?""Ừ, là hắn đấy". Doctorine nói, thong thả đứng dậy khỏi ghế. "Được rồi ta phải ra ngoài đây, hai người nghỉ ngơi đi.""Để cháu đi với bà". Hope nói, toang muốn xuống giường thì đã bị Luffy vừa xuất hiện đè lại."Nằm xuống đi". Cậu nói. "Em còn sốt cao lắm, để anh đi cho.""Nhưng-""Nào khỏe lại thì hãy nghịch tuyết sau". Cậu nói. "Ngoan ngủ đi, anh sẽ ra ngoài giải quyết tên đó. Thù ăn tàu và thù đánh lén trên núi tuyết, anh nhất định sẽ báo."Hope hơi nhướng mày, nhưng quả thật là em chưa khỏe, đi còn không nổi thì làm sao có thể tham chiến. Dưới mùi pheromone vô cùng dễ chịu của Luffy, rất nhanh đã lại mê man đi vào giấc ngủ.Thật lâu thật lâu sau khi Hope ngủ đã đời, em cuối cùng cũng lấy lại gần hết sức lực mà xuống giường. Nami đã không còn ở đây, trong phòng được đốt lửa ấm áp chỉ còn lại mình em.Hope nhìn qua ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi trắng xóa cả một vùng. Nhưng thứ này dù lạnh đến đâu thì cũng vô cùng đẹp, từng bông tuyết tinh xảo rơi xuống khiến cho Hope không kiềm được lòng mà mở cửa bắt lấy tuyết rơi.Đẹp thật đấy.Hope nâng niu đóa hoa tuyết trong tay, nhưng deep chưa được bao lâu thì đã bị cái lạnh bên ngoài thổi đến nổi hết cả da gà.Má ơi lạnh vậy trời!!!Bởi vì cả ngày nay thân nhiệt em vẫn luôn cao quá mức người thường có thể chống chịu, cho nên Hope không hề cảm nhận được cái lạnh của hòn đảo mùa đông này. Bây giờ nhiệt độ đã giảm, thành ra em cũng bắt đầu thấy lạnh.Đóng cửa lại không kịp, Hope liền vội vã về lại bên lò sưởi đốt lửa ấm áp. Cạnh đó có một cái giá treo mắc một cái áo khoác màu đỏ sẫm, có lẽ là Nami chuẩn bị cho em.Hope mặc áo khoác vào, tìm giày của mình đi vào rồi nhanh chóng ra khỏi phòng nghỉ. Nơi này quả thật là một tòa lâu đài rất lớn, tường đá xây kín khiến gió không thể lọt vào nhưng dù vậy thì vẫn rất lạnh. Hope nhìn quanh, vì không thấy ai nên chỉ có thể ra ngoài.Bên ngoài trời lúc này đã là sẩm tối. Trăng bắt đầu nhô lên, tuyết vẫn như cũ rơi dày, phủ đầy lên mấy cây thông xung quanh lâu đài một màu trắng xóa."Meo?"Hope chỉ kịp nghe thấy mèo béo nhà mình kêu một tiếng, còn bóng nó tròn méo ra sao vẫn chưa kịp thấy thì đã bị Salem nhào vào lòng."Trời ạ, mày lại nặng lên đấy". Hope buồn cười bế quả banh lông đen thui kia lên. "Ngoan nào, có bị lạnh không?""Meo meo meo". Chủ nhân ơi, người quay lại rồi. Hu hu hu tôi nhớ người lắm chủ nhân ơi."Ừ, tao cũng nhớ mày". Hope âu yếm ôm nó. "Cơ mà mày nặng thật đấy, mấy ngày qua mày đã ăn cái gì mà lên cân nhanh vậy hả?""Meo meo meo". Giờ phút này người chỉ cần nói nhớ tôi được rồi, đừng có body samsung nữa chứ chủ nhân.Thấy nó vui vẻ, Hope cũng cười theo. Giờ nó đã nặng tới mức Hope sắp ôm không nổi, cho nên ôm được một lát thì chỉ có thể để Salem xuống đi bộ cùng mình ra ngoài."A Hope?". Usopp kêu lên. "Em khỏe rồi sao?""Vâng ạ". Hope cười đi đến. "Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng, hẳn em đã gây phiền phức cho mọi người nhiều rồi có phải không?""Đồng đội với nhau mà khách sáo chi thế?". Zoro nói. "Thế em sao rồi? Còn sốt không?""Không ạ". Hope lắc đầu. "Giờ em khỏe như vôi, có thể ăn nguyên một cái bánh kem khổng lồ đó ạ.""Chị mừng là em không sao". Vivi cũng cười. "Em có đang mặc đủ ấm không? Em không nên để bản thân mình bị bệnh nữa đâu.""Trước giờ em chưa từng bệnh đâu". Hope cười hì hì. "Lần này là do em bị rắn cắn dẫn đến phân hóa bất thường thôi, bảo đảm sẽ không có lần sau đâu ạ.""Ra là sốt phân hóa thật à?". Usopp nói. "Vậy giờ em khỏe hẳn chưa? Hay nghỉ ở đây thêm vài ngày nữa đi rồi đi?""Em không sao đâu ạ". Hope nói. "Mà anh đang xây người tuyết ạ? Cho em xây với.""Rồi qua đây đi". Usopp đáp. "Sẵn tiện nhiều tuyết như vậy nên em hãy xây một khu vườn tuyết đi."Hope liền đi qua, tay nhặt lấy một nhúm tuyết vừa lăn tròn vừa nhìn quanh mà hỏi. "Anh Luffy và mọi người đâu hết rồi ạ?""Nami vẫn còn đang thương lượng với bà bác sĩ về tiền chữa trị, Sanji thì đang được chỉnh hình xương". Usopp đáp. "Còn nếu em tìm Luffy thì-""ÔI TUẦN LỘC MŨI XANH, CẬU ĐÂU RỒI HẢ? MAU RA ĐÂY ĐI CHỨ!!!""-đó, cậu ta đấy."Hope tròn mắt nhìn qua, chỉ thấy Luffy đang chạy lung tung tìm kiếm cậu bạn tuần lộc. Thiếu niên có lẽ đã chạy ngoài tuyết rất lâu, cả khuôn mặt cũng vì thế mà ửng hồng.Thấy thuyền trưởng nhà mình đến, Hope liền vui vẻ vẫy tay. Luffy cũng nhanh chóng nhìn thấy em, hai chân vội vã chạy đến gần."Sao em ra đây?". Cậu sờ tay lên trán em mà nhíu mày. "Anh đã nói là không được nghịch tuyết khi còn đang bệnh mà? Em sẽ bệnh hơn đấy Hope.""Em khỏe hẳn rồi ạ". Hope cười nói. "Anh sờ trán em cũng thấy rồi đấy, giờ em có còn sốt nữa đâu."Lòng bàn tay chỉ truyền đến cảm giác mát lạnh chứ không còn thân nhiệt nóng cháy da, Luffy hoài nghi sờ mó mặt Hope thêm vài lần nữa, qua một hồi mới chịu tin rằng em bé nhà mình đã hết bệnh.Dù vậy, cậu vẫn kéo mũ áo khoác của Hope lên trùm kín khuôn mặt cô bé. Hope hơi ngơ ngác, dưới chỗ tóc mái dày, đôi mắt màu đỏ có hơi tròn ra."Vẫn là nên giữ ấm cho em". Thiếu niên cười nói. "Lạnh quá thì cũng dễ bệnh lắm."Hope ngẩn người, rồi nhanh chóng khôi phục. Em cũng kéo mũ áo Luffy lên trùm lại cho cậu, cười đáp. "Vậy thì anh Luffy cũng phải giữ ấm, trời lạnh sẽ dễ bệnh lắm."Luffy cười khanh khách, lại cùng Hope thân mật một lúc.Usopp nhìn thấy cảnh này chân mày không khỏi giật giật. Cậu siết nắm tuyết trong tay, cố gắng kiềm nén ham muốn dùng tuyết bọc đá ném vào đầu hai con hàng ngu ngốc này.Zoro nhìn cũng thấy bụng hơi no no, cho nên liền ôm Salem cũng vừa bị Hope bỏ rơi không chút thương tiếc mà đi qua một bên để tránh bản thân bị bội thực.Vivi chỉ có thể cười trừ, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng lũ yêu nhau nên bị sớm diệt vong."Mà em có thấy Chopper ở đâu không?". Luffy lúc này mới hỏi. "Anh đang muốn đưa cậu ấy đi với chúng ta mà tên đó cứ trốn mãi, làm anh tìm hoài không thấy luôn.""Để em đi tìm với anh". Hope nói. "Nếu cậu ấy trốn ở trên cao thì em có thể bay lên bắt người.""Không cần đâu". Chopper đột nhiên xuất hiện, dáng người nhỏ nhoi nổi bật trên nền tuyết trắng xóa. "Tôi ở đây này."Nami lúc này cũng vừa xuất hiện, phía sau còn kéo thêm một anh chàng Sanji đang bất tỉnh nhân sự."Là Chopper?". Cô nàng hơi tròn mắt."Cậu chịu xuất hiện rồi hả?". Luffy liền vui mừng giơ tay. "Được rồi cậu hãy lên tàu làm hải tặc với chúng tôi đi."Chopper cúi sát mặt xuống, cái mũ anh đào rộng vành vừa đủ che lại hết khuôn mặt cậu."Tôi không đi đâu". Chopper dứt khoát nói.Luffy cũng không nản, tiếp tục rủ rê. "Cậu đừng có vội vàng từ chối như vậy chứ, làm hải tặc vui lắm đó."Usopp liền bĩu môi bất mãn kêu lên. "Mệt muốn chết chứ vui cái nổi gì?!!!""Tôi, ý tôi là..."Chopper cúi mặt, bộ dáng tự ti nhìn có chút đáng thương. Rồi cậu chàng hít sâu một hơi mà ngẩng mặt lên nhìn thẳng bọn họ mà gắt lên."Tôi chỉ là một con tuần lộc thôi!!!""Tôi có hai sừng, móng guốc..." Chopper nói, càng nói càng trông yếu ớt tự ti. "Đã vậy còn có một cái mũi xanh nữa chứ!!!"Thấy Chopper nói mà mắt rưng rưng, Hope không khỏi nhớ lại câu chuyện mà bác sĩ phù thủy đã kể. Nỗi đau trong tim của Chopper không hề nhỏ, và nguyên nhân ngọn nguồn tất cả đều xuất phát từ cái mũi xanh dị biệt của cậu. Chính vì thế khi có người muốn ngỏ lời làm bạn, cậu sẽ tự ti vì bản thân mình là một con tuần lộc có mũi xanh dị hợm trước tiên chứ không phải là vì mình vừa là người vừa là tuần lộc.Thấy mọi người im lặng, Chopper liền nói tiếp, thanh âm kêu gào cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc. "Tuy đúng là tôi rất muốn trở thành một hải tặc, nhưng tôi không thể làm bạn tốt với con người được, vì tôi là một con quái vật, một con quái vật như tôi thì làm sao có thể làm bạn với con người được chứ?"Chopper nén nước mắt, lại hít sâu một hơi lấy bình tĩnh mà tiếp tục. "Thật ra tôi chịu xuất hiện trước mặt cậu vì tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với cậu thôi. Cảm ơn cậu đã mời tôi tham gia, tôi rất cảm kích chuyện đó..."Hope nghe tới đây thì không khỏi trộm nhìn Luffy một lát, chỉ thấy thiếu niên tròn mắt dè môi, trong lòng liền thấy có hơi buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz