Thượng Thần, ôm con hổ nhỏ của ngài về !
Chương 56: Ôm cây đợi "hổ"
Sáng sớm, trong Thanh Phong Các lớn nhất Ô Điệp Châu.Lúc Duyệt Nhi mới vừa được Tức Mặc Ly ôm ra khỏi phòng, ngồi vào bàn ngọc, đối diện với cảnh tượng bên ngoài, nàng vẫn ngây ngẩn không biết đang suy nghĩ gì, giống như chuyện gì cũng không khơi gợi được hứng thú trong lòng nàng.Cửu Kiếm và Khổng Tước vừa dùng ánh mắt vừa kết hợp cả truyền âm để trao đổi với nhau. Hai người phụ nữ có tính cách tương tự lại vô cùng nhiệt tình phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn màng này khiến cho ngay cả Thất Mệnh đang đứng cách bọn họ xa nhất cũng cảm nhận được một cách mãnh liệt. Cửu Kiếm kể rất chi tiết tỉ mỉ cho Khổng Tước biết về quan điểm cá nhân của nàng, nàng đã định nghĩa Duyệt Nhi là hình tượng của một tiểu cô nương cầu yêu mà không được, còn Tức Mặc Ly là tên đầu gỗ. Sau khi hai người thảo luận, rốt cục quyết định sẽ tiến hành giáo dục lâu dài cho Duyệt Nhi, Giờ phút này, hai nàng trao đổi ánh mắt với nhau kết thúc thương lượng, cùng gật đầu một cái, cứ thế mà làm!Cửu Kiếm tiến lên một bước ,hành lễ nói: "Duyệt Nhi cô nương, nơi này náo nhiệt như vậy, không bằng thuộc hạ dẫn người đi dạo một vòng, nhân tiện có thể tâm sự chuyện con gái với nhau?" Duyệt Nhi vốn không muốn di dạo, tiếc rằng một câu "tâm sự chuyện con gái với nhau" của Cửu Kiếm lại làm cho nàng dao động, lập tức gật đầu.Tức Mặc Ly còn chưa lên tiếng, Phất Dung liền nhịn không được nói: "Cửu Kiếm, cô đang muốn quấy rối à, tin tức ngày hôm qua chúng nhận được còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Cô còn dám dẫn Duyệt Nhi cô nương ra ngoài?" Cửu Kiếm và Khổng Tước bắt đầu hơi lo lắng. Hiện tại Ô Điệp Châu năm giới, a, hoặc nói là cao thủ lục giới đều đang đuổi giết Duyệt Nhi, các nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy. Duyệt Nhi nhất thời không nghe thấy mọi người nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng, mình thật sự là sủng vật của y, đi chỗ nào cũng không được tự do!Tức Mặc Ly thấy nét mặt Duyệt Nhi có chút oán hận, im lặng một lúc rồi nói: "Duyệt Nhi, nàng muốn đi?" Duyệt Nhi gật gật đầu, thiếu chút nữa còn mở to hai mắt. Đôi mắt của Tức Mặc Ly tối sầm lại, không nói gì, phất tay từ trong đỉnh lấy ra một chiếc lược gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng chải tóc cho Duyệt Nhi, dưới biểu hiện trợn mắt há miệng như gặp quỷ của mọi người, y tao nhã tết cho Duyệt Nhi hai cái bánh bao trên đầu, vừa vặn che giấu hai lỗ tai nhỏ vào trong.Vừa lòng đánh giá đầu bánh bao đáng yêu ngay trước mắt, mái tóc ấy tô điểm khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi càng trắng mịn đáng yêu, Tức Mặc Ly áp chế suy nghĩ muốn hôn nàng, quay đầu nói với Cửu Kiếm: "Không được có sơ xuất gì." Cửu Kiếm không ngừng gật đầu, lôi kéo Duyệt Nhi và Khổng Tước đi về hướng náo nhiệt nhất.Ngưng Không nhìn tầm mắt của Tức Mặc Ly luôn dán vào bóng dáng Duyệt Nhi, nói: "Chủ thượng, ngài không đi theo sao?" Tức Mặc Ly lắc đầu: "Có lẽ bởi vì ta nên nàng mới rầu rĩ không vui như vậy." Ngưng Không yên lặng lui sang một bên, Phất Dung và Thất Mệnh suy nghĩ một lúc, cũng không theo sau.Tức Mặc Ly ngồi trong chốc lát, lại đứng lên ra bên ngoài nhìn xem, rồi lại ngồi xuống, lại đứng lên, cứ như thế, lúc Ngưng Không thấy hai mắt đều hoa hết cả lên thì Tức Mặc Ly thản nhiên nói: "Không để cho nàng phát hiện ra ta là được rồi." Có lẽ là cảm thấy ngượng ngùng, y vừa nói xong liền biến mất ngay trước mặt Ngưng Không .Mọi người: . . . . . . Có phải Lạc Thủy thượng thần kiêu ngạo đáng thương như vậy vẫn sẽ lạc mất cô hổ nhỏ Duyệt Nhi, không lạc mất nha, Cửu Kiếm Khổng Tước lôi kéo Duyệt Nhi bước vào "Yếm Phường" nổi tiếng nhất Ô Điệp Châu ,thậm chí là nhất lục giới thì không trở ra nữa, Yếm Phường, tên như ý nghĩa, Tức Mặc Ly dứt khoát dừng bước, lẳng lặng giấu mình vào một bóng râm ở khoảng giữa hai lầu các.Mà trong Yếm Phường, Cửu Kiếm Khổng Tước bảo người đo vóc dáng của Duyệt Nhi, thuận tiện ngồi trong gian nữ trà riêng trong Yếm Phường bắt đầu giáo dục vấn đề Tình Yêu.Cửu Kiếm: "Duyệt Nhi, người thích chủ thượng sao?" Duyệt Nhi suy nghĩ một lúc, gật gật đầu: "Thích, rất thích." Cửu Kiếm vừa lòng gật đầu: "Vậy người có muốn luôn ở bên cạnh ngài ấy?" Duyệt Nhi thì thầm nói: "Ta không biết, bây giờ ta ở bên cạnh y, như vậy đã rất tốt rồi." Cửu Kiếm nói: "Người không sợ cuối cùng ngài ấy cũng giống như Doanh Châu sơn chủ, yêu một nữ tử khác?"Duyệt Nhi bị nói trúng suy nghĩ mấy ngày nay của nàng, thành thật nói: "Sợ." Mấy ngày nay, đã vô số lần nàng nghĩ đến có một cô nương khác thay thế mình nằm trong lòng của Mặc Ly, chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng thở không nổi.Cửu Kiếm trông thấy dáng vẻ của Duyệt Nhi, càng nói lời thâm ý: "Cho nên nói, người yêu chủ thượng rồi."Duyệt Nhi bị dọa đến ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Yêu?" Là tình yêu trong thoại bản sao? Là cảm giác Ôn Chi Hàn đối với nàng?Khổng Tước nhịn không được nữa nói: "Chính là tình cảm ta dành cho Thất Mệnh đó. Bất kể y có thích ta hay không, đối với ta như thế nào thì ta đều nguyện ý đi theo y, chờ y hồi tâm chuyển ý. Đó cũng là tình cảm Khanh Lan đối với Doanh Châu sơn chủ, cũng là tình cảm Doanh Châu sơn chủ đối với Thược Dược. . . . . ."Nhắc tới đến Doanh Châu sơn chủ và Khanh Lan, Duyệt Nhi lại yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì, đợi đến lúc Cửu Kiếm nhịn không được nữa thì Duyệt Nhi mới chậm rãi nói: "Vậy tình cảm Mặc Ly dành cho ta, giống Doanh Châu sơn chủ đối với Khanh Lan hay là đối với Thược Dược đây?"Vấn đề này vừa được đưa ra đã làm khó cả Cửu Kiếm và Khổng Tước. Trong lòng Cửu Kiếm cũng có chút do dự, nàng cũng có thể xem như đã nhìn thấy từng ngày trưởng thành của chủ thượng nhưng chưa bao giờ thấy y có tình cảm với bất cứ ai, chỉ lạnh nhạt thoáng qua khiến cho người ta không rõ y có đang vui vẻ hay không. Y cưng chiều Duyệt Nhi, nhưng mà, ai biết đó là tình cảm gì? Có lẽ giống như tình cảm Doanh Châu sơn chủ đối với Khanh Lan, chỉ xem nàng ấy là thú cưng của mình? Khổng Tước cũng có suy nghĩ như thế, dù sao tâm tư của một người như Lạc Thủy Thượng Thần cũng không phải mấy người các nàng có thể suy đoán được.Khổng Tước lặng lẽ nói: "Duyệt Nhi cô nương, vậy vì sao người không tự hỏi Lạc Thủy Thượng Thần?" Sắc mặt Duyệt Nhi cũng trở nên ảm đạm : "Lần trước ta cũng từng hỏi y, có phải xem ta là con hổ nhỏ hay không. Y nói, ta vốn là con hổ nhỏ."Khóe miệng của Cửu Kiếm và Khổng Tước giật giật, đáp án này có rất nhiều nghĩa, quả thật cũng chỉ có người không mẫn cảm cẩn thận suy nghĩ như Lạc Thủy Thượng Thần mới có thể nghĩ ra.Duyệt Nhi thở dài, Cửu Kiếm không đành lòng nói: "Vậy người khiến cho ngài ấy yêu người. Bằng không nếu ngài ấy xem trọng nữ tử hoặc nam tử khác, vậy người làm sao bây giờ." Duyệt Nhi ngẩng đầu, lại một lần không biết trọng điểm câu nói ở đâu: "Yêu nam tử? Giống Kha Mộ Thanh và Đông Hải Thái Tử sao?" Cửu Kiếm và Khổng Tước hưng phấn gật gật đầu. Từ lần trước đi Nam Hải trở về, Cửu Kiếm đã trắng trợn thu thập các loại bí tịch ướt át, lúc tính ra cũng đã hơn vạn quyển, nhất là loại nam nam v.v.. lại càng sưu tập vô hạn. Mà Khổng Tước là cô nương Ma tộc theo đuổi Thất Mệnh mấy trăm năm, khụ khụ, đương nhiên cũng không lạc hậu.Vì thế, đề tài từ chuyện Duyệt Nhi hoàn toàn di dời sang đề tài nam nam làm trung tâm.Chờ Yếm Phường mang đồ lên cho Duyệt Nhi thì hoàng hôn đã buông, mặt trời đã lặn xuống núi tây. Hai lỗ tai nhỏ bé của Duyệt Nhi đều dựng thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Cửu Kiếm và Khổng Tước tỏ vẻ tương đối hài lòng với nội dung buổi nói chuyện ngày hôm nay, ngoại trừ một vài đề tài râu ria.Mới vừa bước ra khỏi cửa Yếm Phường bí ẩn thì cặp mắt sắc bén của Cửu Kiếm và Khổng Tước liền nhìn thấy Tức Mặc Ly đang thản nhiên đứng dưới bóng râm, vẫn dáng vẻ rất chi là thu hút không thể xem thường. Thấy Duyệt Nhi đi ra, liền phi thân đến ôm lấy Duyệt Nhi, vuốt nhẹ sống mũi của nàng, hỏi: "Đói bụng chưa?" Duyệt Nhi gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục nụ cười như trước, Tức Mặc Ly rất vừa lòng nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, trong lòng có phần khen ngợi Cửu Kiếm và Khổng Tước, ngay sau đó, suy nghĩ của y hoàn toàn rạn vỡ.Chỉ thấy Duyệt Nhi cọ cọ đầu trong lòng y rồi mới chờ mong hỏi: "Mặc Ly, không phải người và Đạp Vũ sư phụ có một chân1 chứ?" Giờ có thể lý giải vì sao lần trước khi nàng nói Đạp Vũ sư phụ đối xử với nàng rất tốt thì Tức Mặc Ly nổi lên sát khí.1 quan hệ bất chính (nguồn: zhidaobaidu)Cảm giác được ánh mắt còn lạnh hơn sương giá của Tức Mặc Ly, Cửu Kiếm, Khổng Tước đành đỡ trán: . . . . . .Đại hội bảo vật ngàn năm tổ chức một lần diễn ra ở một chỗ tương đối rộng lớn, trung tâm là một gốc cây không biết mấy vạn năm tuổi làm Triển Vật Đài (đài trưng bày bảo vật), phạm vi chung quanh rộng khoảng mấy trượng. Cách đó không xa, Cửu Kiếm lấy ra một tấm vải cẩm vân tốt nhất lót lên một nhành cây cao to, Tức Mặc Ly liền ôm Duyệt Nhi phi thân ngồi lên, tư thái tiêu nhiên, tao nhã vô hạn. Nơi này đối diện với trung tâm Triển Vật Đài, có góc nhìn rất tốt. Đám người Cửu Kiếm, Thất Mệnh đứng trong khoảng không ở phía sau mười bước, cũng rất hứng thú nhìn về phía Triển Vật Đài.Ô Điệp Châu vốn là nơi người trong ngũ giới trao đổi bảo vật, bảo vật nhiều không biết bao nhiêu mà nói. Mà đồ vật được trưng bày trong đại hội bảo vật đương nhiên là thứ vừa quý lại vừa hiếm khắp lục giới. A, ban nãy có người mới bán bình ngọc của Quan Thế Âm bị người ta trộm, bị linh lực từ bốn phương tám hướng phóng tới đánh te tua rơi xuống đài. Còn có một nam tử Ma tộc bán thứ mà nam tử cần dùng "Nhất Dạ Thất Thứ Hoàn" (một đêm bảy lần), bị những kẻ tự xưng là nhân sĩ chính phái và lão đại đám Ma giới cảm thấy được số lượng bảy lần này quá ít, làm mất mặt Ma tộc nên bay đến đánh cho hoa rơi nước chảy, sau khi gã đó chật vật buồn bã xuống đài còn bị người ta cướp đi Nhất Dạ Thất Thứ Hoàn khiến cho người ta nhịn không được mà thở than cho kiếp sống bán bảo vật long đong của y.Càng đến phút cuối, bảo vật lại càng quý hiếm, hấp dẫn đến mức Duyệt Nhi sắp ngủ trong lòng Mặc Ly cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe, người dưới đài kêu giá càng lúc càng sôi nổi, lại không dám trực tiếp lên tranh giành, trừ phi y muốn bị cao thủ khắp ngũ giới đuổi cùng giết tận.Vật cuối cùng được đấu giá chính là một viên đan dược — Mẫu Đơn Nhan. Mẫu Đơn Nhan chính là đan dược được luyện từ nhiều dược liệu cực kỳ khó tìm trong lục giới, hơn nữa, nếu người Tiên giới luyện tiên đan này sẽ phải tổn hại một nữ tử mỹ mạo có tu vi trên mức Đại La Thượng Tiên để ngưng tụ thành, nếu là ngũ giới đương nhiên cũng cần một nữ tử mỹ mạo có tu vi ở mỗi giới tương đương với Đại La Thượng Tiên. Luyện đan dược này vô cùng độc ác lại rất trân quý, ở trong mắt một vài người, nó còn hấp dẫn hơn cả vũ khí Nghịch Viêm, đã mấy vạn năm chưa từng có người luyện thành viên đan dược này.Quả thật, nó là một viên thuốc thần kỳ, cho dù bà lão tám mươi tuổi ăn vào thì ngoại hình cũng có thể khôi phục lại dáng vẻ của thiếu nữ mười sáu tuổi, chỉ cần lúc người ăn nó nghĩ mình có dáng vẻ gì thì liền có thể biến thành dáng vẻ đó, không hề có tỳ vết nào.Những người sống không biết bao nhiêu năm nhất định sẽ có một vài chấp niệm với hình dáng của bản thân mà không muốn cho người khác biết.Người trên Triển Vật Đài vừa mới giới thiệu xong thì cả Đại hội đều xôn xao. Đừng nói đám nữ tử, cho dù là đám nam tử cũng vô cùng kích động. Lòng ai mà không thích đẹp, bất luận nam nữ già trẻ, đương nhiên cũng có nam tử vì muốn mang lại niềm vui cho ai đó.Hai lỗ tai của Duyệt Nhi hưng phấn dựng lên, giọng nói nhu mềm: "Quả thật thần kỳ như thế sao?" Trong đôi mắt của Tức Mặc Ly ánh lên nét dịu dàng: "Duyệt Nhi muốn?" Duyệt Nhi lắc lắc đầu, lại gật gật: "Không biết chơi vui không."Người dưới đài kêu giá càng ngày càng cao, dần dần những người bình thường cũng không dám nói chuyện. Chỉ có tiếng kêu giá vang lên."Mười nghìn vạn lượng (một trăm triệu lượng)!" Một giọng nói nữ tử mềm mại đáng yêu có chút gấp gáp nói."Một trăm nghìn vạn lượng (một tỷ lượng)!" Dưới đài lại một mảnh ồ lên.Duyệt Nhi cảm thấy kêu giá như vậy chơi rất vui, cũng muốn thử xem, nhân tiện nói: "Một trăm triệu vạn lượng (một nghìn tỷ lượng)!" Giọng nói nhu mềm truyền vào tai mọi người, ai nấy chỉ cảm thấy một trận tê dại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Lúc nhìn xa xa thấy đó là một tiểu cô nương thì đều cười nhạo."Tiểu cô nương, một trăm triệu vạn lượng hoàng kim? Cô tuổi còn nhỏ, cướp ở chỗ nào chứ?""Tiểu cô nương, đây cũng không phải là nơi để cô đùa giỡn, nhanh chóng về nhà bảo cha mẹ tìm một bé trai đính hôn đi." Lại một tràng cười vang.Duyệt Nhi không phục, từ túi càn khôn lấy ra tiền vài ngày trước Thất Mệnh nhét vào nói là cho nàng tiền tiêu vặt, lục lọi hồi lâu, lấy ra một xấp lớn ngân phiếu, vô cùng đắc ý giơ giơ lên, cười nói: "Thế này đủ chưa?". . . . . .Thất Mệnh bị đám người Cửu Kiếm dùng ánh mắt thúc giục, bất đắc dĩ bước lên đả kích tiểu công chúa nhà mình: "Duyệt Nhi, ở đây mới chỉ có một vạn lượng (mười nghìn lượng) mà thôi." Duyệt Nhi 'a' một tiếng, lại nói: "Trước khi đi không phải Chi Hàn đã đưa ngân phiếu rất nhiều sao?" Khóe miệng Thất Mệnh co rút: " Mười nghìn vạn lượng thì có, nhưng một trăm triệu vạn lượng, Duyệt Nhi à, bán cả Bồng Lai cũng không nhiều như vậy. . . . . ." Doanh Châu và Bồng Lai hầu như đã lũng đoạn buôn bán của cả Tiên giới, có thể nói về tiền bạc không hề thua kém Ngọc Đế. . . . . .Duyệt Nhi: ". . . . . . Không ngờ ta vẫn còn nghèo như vậy a. . . . . ." Thất Mệnh đỡ trán, chủ tử- hiện giờ người đã là người giàu có nhất ởTiên giới,không phải rất tốt sao? Chủ yếu là số tiền một trăm triệu vạn lượng này chúng ta chưa từng thấy qua. . . . . . Vừa mới rồi lúc có người kêu giá mười nghìn vạn lượng thì dưới đài đã có một vị Vương gia nhân gian bị dọa đến độ nôn ra máu được người ta khiêng đi rồi đấy thôi?Duyệt Nhi ngẩng đầu cười nói: "Vậy không mua, mọi người coi như ta nói đùa đi." Quần chúng xung quanh thấy nụ cười của nàng rất xinh đẹp, dáng vẻ ngọc tuyết khả ái, thật sự cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng, liền quay đầu, chuẩn bị xem người kêu giá một trăm nghìn vạn lượng kia còn ở đó không, không ngờ người kia thừa dịp lộn xộn mà chuồn mất, ai nấy đều khinh thường, vậy Mẫu Đơn Nhan liền rơi vào tay nữ tử kêu giá mười nghìn vạn lượng. Nàng kia che khăn sa lụa màu đen, ánh mắt yêu mị, cử chỉ xinh đẹp, mọi người đều có thể cảm nàng ta rất quyết tâm. Chỉ thấy nàng ta nhảy trên đài cao, đang định lấy Mẫu Đơn Nhan.Một giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc vang lên: "Duyệt Nhi, sao có thể hay nói đùa chứ?"Mọi người kinh ngạc nhìn về phía tiểu cô nương mới vừa rồi, người nói chuyện là vị nam tử đang ôm nàng, khuôn mặt của y ẩn giấu dưới bóng râm cành lá không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy khí chất rung động lòng người.Nam tử nói xong câu đó, trong mấy người đứng phía sau có một nữ tử thanh tú tiến lên, đúng là Cửu Kiếm.Nàng bay lên Triển Vật Đài, cười nói: "Một trăm triệu vạn lượng bạc, thứ này là của Duyệt Nhi cô nương nhà ta." Nói xong nhanh chóng từ trong đỉnh lấy ra một túi càn khôn, ở trên đài mở túi càn khôn ra ngay trước mặt người bán, chỉ thấy bên trong đầy những chồng giấy bạc được xếp ngay ngắn, lúc ấy mọi người đều kinh ngạc nói không nên lời. Người bình thường muốn lấy mười nghìn vạn lượng bạc,cũng cần trải qua một quá trình phức tạp mới có thể gom đủ, cô nương này chỉ tùy tiện ném ra, trong túi càn khôn này chỉ sợ không dừng ở con số một trăm triệu vạn lượng! Nghĩ thế gã nhanh chóng thu túi càn khôn vào trong đỉnh, run rẩy phất tay từ trong đỉnh lấy ra viên Mẫu Đơn Nhan được bao bọc trong một kết giới trong suốt, cung kính đưa cho Cửu Kiếm.Nữ tử che mặt kia vô cùng tức giận: "Ngươi. . . . . ." Lại không nói tiếp được, dù sao số tiền người ta đưa ra lại gấp vạn lần số tiền của mình.Cửu Kiếm đem viên Mẫu Đơn Nhan trong suốt đưa tới tay Duyệt Nhi, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi nhận lấy, phá kết giới, dùng ngón tay vuốt ve. Mẫu Đơn Nhan này cũng rất thần kỳ, bất kể nhào nắn như thế nào đều khôi phục lại hình dáng ban đầu, chọc một cái thì đàn hồi trở về. Duyệt Nhi chơi rất vui vẻ, tay trái nắm chặt nó ném về phía tay phải, chạm phải tay phải thì bắn ngược lại, cứ trái phải như thế, liên tục liên tục. . . . . .Mọi người: . . . . . . vật này dùng để thay đổi dung mạo nha, có được nó không lập tức ăn vào thì cũng dùng kết giới cẩn thận bảo vệ nó? Sao lại chơi đùa giống tiểu cô nương này chứ? Cái này không phải là viên đất sét, mà là Mẫu Đơn Nhan đó, một trăm triệu vạn lượng hoàng kim đó! Thế gian này còn có người nào phung phí của trời như nàng không chứ? Đã có những người không chịu nổi kích thích trước mắt mà nôn ra máu không ngừng,được người khiêng đi.Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi chơi vui vẻ như thế, bờ môi gợi lên một nụ cười: "Duyệt Nhi, thích?" Duyệt Nhi vội gật đầu: "Chơi thật vui, thích." Hai mắt to đã cong cong thành hình bán nguyệt, nhanh chóng áp lại gần gương mặt như ngọc của Tức Mặc Ly, hôn lên đấy 'chụt' một tiếng rõ to. Tức Mặc Ly và đám người Cửu Kiếm đều hóa đá . . . . . . Duyệt Nhi (cô nương) thật thích làm theo ý mình?Mặt Tức Mặc Ly có chút nóng, may mà là ẩn trong bóng cây, không ai phát hiện ra sự khác thường của y, chỉ nghe y nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Duyệt Nhi nói: "Sau này thu mua hết Mẫu Đơn Nhan, giá gấp mười lần ngày hôm nay." Mọi người kinh ngạc đến ngừng thở, giọng nói của Tức Mặc Ly không lớn, nhưng đối với người có tu vi cao thâm mà nói, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Lập tức quần chúng gần như choáng váng, một trăm triệu vạn lượng đã là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, sau này gấp mười lần giá ngày hôm này mà còn thu mua hết? Tin tức này làm người nghe kinh sợ, Cửu Kiếm tiến lên phía trước nói: "Vâng, chủ thượng. Nhưng vì sao thu mua Mẫu Đơn Nhan nhiều như vậy? Có chút phiền toái." Sau này có người tìm nàng, quả thật có chút phiền hà.Tức Mặc Ly vuốt ve hai lỗ tai hổ be bé cong cong của Duyệt Nhi, tâm tình cũng rất vui vẻ, lần đầu tiên có lòng tốt giải thích thêm: "Duyệt Nhi thích, cho nàng ném chơi."Ném ! Chơi! Lại có hơn mười người năng lực tiếp thu quá kém bị người ta khiêng đi. Hầu như mọi người đều hướng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm như muốn khoét lỗ trên người Duyệt Nhi đang không ngừng đùa nghịch không hề lên tiếng,cũng có vài nữ tử, trừng mắt đến đau mắt hột.Giờ phút này trên đài cao, trong ánh mắt của nữ tử che mặt đang bốc lửa bừng bừng, lúc này đã tức giận đến cực điểm: "Tiểu tiện nhân, sao bây giờ lại bấu víu vào kẻ khác rồi? Đạp Vũ thượng thần không ở đây, ngươi liền không chịu được cô đơn như vậy sao? Hay là hồng y mỹ nam kia cũng không còn yêu thương ngươi nữa? Một khoảng thời gian lại đổi một người, còn không trùng lặp nữa chứ."Hơi thở của Tức Mặc Ly đã lạnh hẳn đi, Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói ấy, thu hồi lực chú ý từ Mẫu Đơn Nhan trở về, bàn tay nhỏ áp lên người Tức Mặc đang định ra sát chiêu: "Nhu Nhu công chúa?" Giọng nói này, ngữ điệu nói chuyện này, khí tức này, đúng là Nhu Nhu công chúa.Nhu Nhu công chúa cười: "Còn nhớ rõ ta?" Ánh mắt và giọng nói rất yêu mị, khiến cho bọn nam tử dưới đài cũng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, khó tránh tưởng tượng dung nhan sau lớp mạng che. Nhu Nhu công chúa càng vừa lòng, nàng thích cảm giác được mọi người chú ý.Duyệt Nhi thành thật gật đầu, nói: "Bị Sở Từ hủy dung, còn bị đốt hang ổ, bây giờ ngươi vẫn khỏe chứ?" Câu nói ấy khiến cho đám người Cửu Kiếm ở phía sau đều cười rộ lên, Duyệt Nhi cô nương thật sự rất đáng yêu. Nhu Nhu công chúa đáng thương nghẹn họng, tiến thoái lưỡng nan, tức đến độ khăn che mặt cũng muốn bốc khói.Duyệt Nhi không nghe nàng ta nói gì, càng cười vui vẻ, từ trong lòng Tức Mặc Ly đứng dậy, dùng linh thức dò xét chỗ đứng của Nhu Nhu công chúa, liền đạp không đi tới. Lập tức bước đến trước mặt Nhu Nhu công chúa, cười ngây thơ: " Không phải ngươi muốn tới lấy Mẫu Đơn Nhan sao?" Nhu Nhu công chúa bị chọc đúng chỗ đau, quay đầu đi, không trả lời.Đối với Cửu Vĩ hồ tộc luôn xem diện mạo bên ngoài như sinh mệnh của mình mà nói, bị hủy dung cũng gần như là đả kích hủy diệt tính mạng, nhất là Nhu Nhu công chúa vốn là một nữ tử cao ngạo, kiêu căng bốc đồng lại càng nghiêm trọng, mấy chục năm nay hàng đêm nàng ta đều không ngủ được, tìm kiếm lùng sục khắp ngũ giới, thật vất vả mới nghe nói trong Đại hội bảo vật lần này có Mẫu Đơn Nhan xuất hiện, nàng liền cầu xin Vương mẫu nương nương cô cô và phụ vương gom góp đủ tiền để đến đây, cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ theo ý muốn, rốt cục có thể khôi phục mỹ mạo của bản thân, không ngờ cuối cùng vẫn bị Duyệt Nhi đoạt mất, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi duỗi ra, Mẫu Đơn Nhan màu trắng trong suốt liền xuất hiện trước mặt Nhu Nhu công chúa ,sáng chói khiến cho đôi mắt Nhu Nhu công chúa cảm thấy đau đớn: "Ngươi muốn sao?" Nhu Nhu công chúa muốn dời ánh mắt đi, đáng tiếc thế nào cũng không có cách di dời tầm mắt, đây là vật nàng tha thiết ước mơ, ngay tại trước mặt nàng, như thế nào có thể nói lời cự tuyệt. Nàng ngơ ngác nhìn Mẫu Đơn Nhan, giống như nói mê: "Muốn." Nói xong thủ pháp cực nhanh hướng về Mẫu Đơn Nhan trên tay Duyệt Nhi, chỉ còn thiếu một tấc nữa đã chạm đến Mẫu Đơn Nhan, tiếc rằng Duyệt Nhi đã sớm cảm giác được động tác của nàng ta, bàn tay nhỏ bé thu lại rất nhanh, thân mình vừa chuyển, quay đầu lại mỉm cười xinh đẹp: "Vậy, không, cho, ngươi. Tức chết ngươi!"Nhu Nhu công chúa thấy không cướp được, lại nghe thấy những lời này, tức giận đến muốn hộc máu, trong lòng hận không thể ngũ mã phanh thây Duyệt Nhi, bàn tay nhanh chóng chuyển động như ẩn như hiện, vô số luồng ánh sáng đánh về hướng Duyệt Nhi, thu chiêu lấy mệnh, Duyệt Nhi không dự đoán được phản ứng của nàng ta lại hung mãnh như thế liền lui lại mấy bước, Nhu Nhu nhận ra sự khác thường, châm chọc nói: "Thì ra đã biến thành một con mù. Cũng đúng, rời khỏi Đạp Vũ thượng thần, ngươi ngày càng suy bại."Hôm nay Duyệt Nhi bị nàng ta châm chọc như thế, cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng vẫn nghe thấy ý sỉ nhục trong lời nói, đôi mắt to ánh lên ý sắc lạnh, ổn định thân người, tay cũng bắt đầu liên tục phát động công kích, bắt đầu phòng ngự, hai người cứ vậy đánh nhau trên Triển Vật Đài. Tay áo bay tán loạn, hai luồng khí tức khác nhau cùng va chạm tại một chỗ, trong thoáng chốc ánh sáng đan xen, gió to nổi lên bốn phía. Duyệt Nhi ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát, nàng không lấy Huyền Oanh Lưu Ly trượng ra, tay không chém từng luồng sát khí chứa đầy linh lực về bốn phía, Nhu Nhu công chúa hoảng hốt trong lòng, lần trước lúc gặp Duyệt Nhi, ngay cả tiên thân Duyệt Nhi cũng chưa tu thành, mà mình lúc ấy đã ở tu vi Cửu Thiên Huyền Tiên, hiện giờ đã mấy chục năm sau, nàng ta đã đạt cảnh giới cao nhất của tu vi Đại La Thượng Tiên, nhưng linh lực và pháp lực của Duyệt Nhi còn mạnh hơn nàng rất nhiều, phương thức chiến đấu vừa nhanh lại vừa dứt khoát, hoàn toàn không giống dáng vẻ dễ bị ức hiếp trước kia.Duyệt Nhi càng lúc càng nhanh, ngón tay không ngừng biến hóa, Nhu Nhu công chúa phải dùng toàn lực ứng phó, khăn che mặt cũng bị cuồng phong và linh lực của Duyệt Nhi thổi bay, mọi người dưới đài vừa nhìn thấy liền hít sâu một hơi, trên gương mặt trắng nõn của Nhu Nhu công chúa, bên trái bên phải đều có hai vết sẹo rộng bằng ngón tay, bởi vì gương mặt và ngũ quan của nàng đều rất xinh đẹp, mang theo hai vết sẹo dài lại khiến cho người ta có cảm giác vết sẹo ấy càng nổi bật. Lúc này Nhu Nhu công chúa vô cùng giận dữ, châm biếm: "Không thể tưởng được trong mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi cũng có chút dáng vẻ tu tiên, chẳng lẽ nhận được mấy ngàn năm linh lực của nam nhân nào, hay là? Cùng nhiều nam tử song tu mà được? !" Mày liễu của Duyệt Nhi nhướn lên, đang chuẩn bị ra tay, Tức Mặc Ly đã sớm phi thân đến, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, bạch quang chợt lóe, Nhu Nhu công chúa liền bị đánh rơi xuống đài.Nhu Nhu công chúa nôn ra một ngụm máu, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng truyền tin về địa điểm của nàng cho các trưởng lão biết. Đột nhiên phát giác chung quanh lặng ngắt như tờ, lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn liền ngây người.Vừa mới rồi Tức Mặc Ly tiêu nhiên ngồi ở trên cây, tuy rằng mọi người bị dáng vẻ tao nhã của y làm cho khuất phục, nhưng cũng cảm thấy nam tử sủng ái một cô nương như vậy nhất định là kẻ bỡn cợt với đời, hoặc trên mặt có chỗ nào đó không đầy đủ, tỷ như dung mạo, bằng không nhất định không cần lấy lòng một vị cô nương như vậy. Không ngờ hiện giờ thấy y phi thân lên đài, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên liền ôm lấy tiểu cô nương kia, dung nhan hoàn toàn hiện rõ trước tầm mắt mọi người, dung mạo ấy còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời rực rỡ trên trời xanh, rất nhiều người đều thở không nổi, theo bản năng nheo mắt lại.Trong lòng Nhu Nhu công chúa vừa tức vừa đố kỵ: "Tiểu tiện nhân ngươi thật đáng ngưỡng mộ, ngoại trừ dựa vào nam nhân, ngươi còn có năng lực nào khác chứ?" Đám nữ tử dưới đài vốn là có chút ghen tị, hiện giờ thấy Nhu Nhu công chúa luôn miệng nói Duyệt Nhi như vậy, lại vừa nhìn thấy Tức Mặc Ly ra tay đánh Nhu Nhu công chúa, cũng nghĩ Duyệt Nhi chẳng qua chỉ dựa vào nam nhân mới được như thế, bắt đầu xù xì bàn tán.Đột nhiên có người lớn tiếng nói: "Trên mái tóc đen của tiểu cô nương này không phải là cái tai hổ màu tím sao?" Vừa rồi khi Duyệt Nhi đang đánh nhau, vô ý bị Nhu Nhu công chúa dùng linh lực đánh lên mái tóc, giờ phút này hai lỗ tai be bé đã lộ ra. Hôm nay Cửu Kiếm giúp nàng chải tóc thành hai cái bánh bao như mấy ngày trước Tức Mặc Ly chải tóc cho nàng, nói là không để cho người khác chú ý. Duyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ nghe tất cả mọi người dưới đài bắt đầu ồ lên, cũng có chút kỳ quái, hai lỗ tai của nàng rất kỳ lạ sao? Sao mọi người đều có dáng vẻ kinh ngạc như thế?Dưới đài mọi người đều hăm he, hôm nay không lấy được Mẫu Đơn Nhan, giết tiểu cô nương kia lấy Nghịch Viêm cũng không tệ, huống hồ, giết nàng còn có thể lấy được Mẫu Đơn Nhan, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao. Một vài người tu vi cao thâm bay về hướng trung tâm đài. Nam tử áo trắng kia không biết nguồn gốc ở đâu, nhiều người công kích như vậy cũng chẳng hề lo lắng. Từ không trung có một đội nhân mã vội vàng tiến đến, bọn họ đều đi về hướng Nhu Nhu công chúa. Đám người Cửu Kiếm ở bên cạnh thấy thấy thế khẽ nhăn mày, trong đó lại có người của Thần tộc! Hơn nữa còn là tu vi cao nhất của Thượng Thần.Theo Nhu Nhu công chúa đến Ô Điệp Châu có vài vị trưởng lão và mấy vị thần sứ tu vi thượng thần của thần tộc. Bọn họ ở giữa không trung nâng Nhu Nhu công chúa lên, trong đó có một vị trưởng lão nghiêm khắc quát: "Nhu Nhu công chúa có phần quá manh động rồi, cũng không nhìn xem là ai, y há có thể là người để cho cô trêu chọc?" Dù sao Nhu Nhu công chúa cũng là công chúa của Cửu Vĩ vương tộc, cũng có tu dưỡng một số ngôn hành cử chỉ nên có, nhưng bởi vì lần trước nàng ta bị hủy dung, Đạp Vũ thượng thần lại trở về Thần giới, trong lòng có chút cố chấp thành điên cuồng, hôm nay nói chuyện không lựa lời, rõ ràng là có tâm ma rồi.Mà đám trưởng lão lần trước đem người giao cho Nhu Nhu công chúa, không ngờ nàng ta vì tư lợi bản thân, để Duyệt Nhi tránh được một kiếp, bây giờ xem ra nhổ cỏ chưa nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng. Hôm nay lại gặp phải hậu hoạn lớn như thế ở đây, mấy vị trưởng lão đều có chút muốn khiển trách Nhu Nhu công chúa, thầm nghĩ Nhu Nhu công chúa này tùy hứng quá mức, chỉ sợ sẽ mang đến đại nạn cho Cửu Vĩ Hồ.Nhu Nhu công chúa nhìn thấy có vài vị thượng thần bên cạnh mình nên cười lạnh nói: "Thế nào. Bây giờ không dám tiến lên rồi sao? Cũng đừng quên căn dặn của nữ nhân kia." Mấy vị thượng thần này rất bất mãn đối với nàng ta, chỉ hừ lạnh một tiếng. Nhưng quả thật lại không dám làm trái mệnh lệnh của bề trên, liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ đợi lát nữa thừa dịp rối loạn sẽ ra tay.Chẳng qua trong chốc lát, hơn mười vị tu vi cao thâm các giới hoặc là Thiên Ma, hoặc Yêu Tướng, hoặc Tiên Quân đều bay lên Triển Vật đài.Cái mũi nhỏ của Duyệt Nhi ngửi ngửi, cảm thấy dân số đã đông lên nhiều, cười nói: "Các người muốn lấy thịt đè người à?" Giọng nói nhu mềm của nàng vừa cất tiếng hỏi, gương mặt dày của các vị tự xưng là tu vi cao thâm đều đỏ bừng, trước mắt đúng là bọn họ giống như đang muốn tập hợp lại đánh nhau với nàng và nam tử kia. Nhưng vì Nghịch Viêm, trong lòng bọn họ âm thầm tìm một lý do để có thể cảm thấy yên tâm thoải mái, cũng không có ý định dừng lại.Vài vị thượng thần cũng tiến lên trên đài, lấy ra vũ khí, thầm nghĩ cho dù vị kia có tu vi cao hơn nhưng cùng một lúc đối phó với bốn người bọn họ cũng phải hao tốn công sức, huống chi Thần Quân này còn có điểm yếu, chính là vị tiểu cô nương mà bề trên đã ra lệnh giết, ha ha, thần nếu có điểm yếu, vậy sẽ không chịu nổi một kích .Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên quét mắt nhìn mọi người trên đài, không hề lộ ra cảm xúc gì, thấy Duyệt Nhi có chút lo lắng, xoa nắn hai lỗ tai be bé của nàng: "Sợ sao?" Duyệt Nhi lắc đầu: "Đánh nhau chơi rất vui." Tức Mặc Ly im lặng một lát rồi nói: "Lần này nàng đừng chơi, để cho ta." Duyệt Nhi có vẻ hơi thất vọng, 'ừ' một tiếng.Đứng bên kia, trái tim của Thất Mệnh và Khổng Tước đều đã treo lơ lửng ngay cuống họng, bọn họ chưa từng thấy qua trận đấu như vậy! Một người trong số đó cũng có thể dễ dàng bóp chết bọn họ. Tuy rằng Thất Mệnh không muốn thừa nhận chuyện này là thật, nhưng lúc này cao thủ trong lục giới đều tề tựu về đây đang chuẩn bị giết Duyệt Nhi khiến y lo lắng không yên. Đảo mắt thấy sắc mặt của Lạc Thủy thượng thần vẫn thản nhiên, lại nhìn mấy vị thượng thần bên kia, nhất thời cảm thấy vô lực.Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không không hề chớp mắt, giống như đang xem trò vui gì đó. Cửu Kiếm cười nói: "Phất Dung Ngưng Không, hôm nay chủ thượng sẽ lấy ra vũ khí, lâu rồi ta chưa nhìn thấy Cửu Diệu." Biểu cảm nhàn nhã giống như lúc nào cũng chuẩn bị sẵn hạt dưa vừa cắn vừa xem. Phất Dung, Ngưng Không không trả lời, dáng vẻ hết sức nghiêm túc xem trò vui.Dưới đài trái lại hết sức căng thẳng, cũng không biết ai hô một tiếng, trận quần đánh của đám lão đại tu vi cao thâm trong lục giới sắp bắt đầu rồi. Duyệt Nhi nghe thấy động tĩnh, có chút sợ hãi. Tức Mặc Ly ôm nàng, thân mình chuyển động cực nhanh, một bàn tay bắn ra pháp thuật, biến hóa không ngừng xuyên qua xuyên lại giữa đám người như con thoi, liên tục có người ngã xuống, mấy vị thượng thần liếc nhìn nhau, rút kiếm tiến lên. Trong đó có một vị ra chiêu dồn ép muốn đánh vào điểm trí mạng của Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly có chút không kiên nhẫn, nhiều người như vậy đánh hết thật sự có hơi phiền toái, tốc chiến tốc thắngg đi, vung tay lên lấy ra một thanh đao.Đúng vậy, vũ khí Tức Mặc Ly dùng là đao, thân đao dài bằng nửa thân người, rộng bằng hai bàn tay, mũi đao thu nhỏ vểnh lên trên, tựa như một vầng trăng non mỏng mảnh, cả thân đao đều bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng, hay có thể nói, khi nó xuất hiện đã thay đổi không khí xung quanh trở thành màu vàng vấn vương bao lấy thân nó. Cái chuôi mang ánh vàng rực rỡ, đúng là vũ khí thần binh đủ để làm chói mù đám mắt chó– Cửu Diệu.Tức Mặc Ly vừa mới nâng đao lên, mấy vị thượng thần kia nhìn thấy Tức Mặc Ly lấy vũ khí ra thì sớm đã rối loạn tâm thần, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, đưa mắt trao đổi, cuối cùng nhất quyết cùng nhau bay mất. Mọi người trên đài đều nhìn nhau, thấy mấy vị thượng thần lại ra đi như vậy, cuộc ẩu đả vừa rồi chẳng có kết quả tốt đẹp nào, còn tổn hại nhiều người như thế, trong lòng cũng biết không địch lại, từng người từng người yếu ớt nói một tiếng: sau này còn gặp lại, lợi dụng tốc độ nhìn không kịp liền biến mất khỏi đài. Nói đùa, bọn họ chỉ muốn Nghịch Viêm mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng mạng ra đánh đổi? Chờ tiểu cô nương đi một mình sẽ từ từ tiêu diệt cũng không muộn.Đám nữ tử dưới đài đều nhìn đến ngây người, lúc này hận không thể lăn đến ngay trước mặt Tức Mặc Ly để y liếc nhìn mình một cái, nam tử như vậy lại đối xử rất dịu dàng với tiểu cô nương ở trong lòng, đối với kẻ địch lãnh khốc vô tình, mạnh mẽ vô cùng, phong hoa tuyệt đại, khí chất xuất chúng, dung mạo kinh thế, chỉ cần y xem trọng liếc nhìn một lần cũng đã quá đủ rồi.Cửu Kiếm bĩu môi nói: "Lại là một trận chiến chẳng có kịch tính gì. . . . . . Không thú vị." Khổng Tước trợn mắt há hốc miệng nói: "Sao khi Lạc Thủy thượng thần lấy vũ khí ra thì bọn họ liền chạy mất vậy?"Cửu Kiếm liếc nàng một cái: "Cửu Diệu cũng không phải là binh khí tầm thường, lấy ra lắc lắc cũng có thể dọa kẻ khác, mặc dù không thể nhìn ra tu vi của chủ thượng, nhưng có thể nhìn thấy chỗ lợi hại của Cửu Diệu, người có thể có được Cửu Diệu, chủ thượng lại có phong tư như thế, bọn họ bị dọa chạy cũng rất bình thường. . . . . ." Hai mắt Khổng Tước lập tức lấp lánh như sao: "Thì ra Lạc Thủy thượng thần lợi hại như vậy !"Thanh Phong Các.Lưu Chính đem mọi chuyện xảy ra trong Đại hội bảo vật báo cáo một cách đầy đủ ngọn nguồn cho nam tử đứng bên cửa sổ.Nam tử nghe xong, quay đầu, nhìn không ra biểu cảm gì: "Hả? Hai lỗ tai nhỏ? Mẫu Đơn Nhan?"Lưu Chính cung kính nói: "Ma Thượng, tiếp theo nên làm thế nào?" Từ đầu đến cuối y không đoán được Ma Thượng đến đây làm gì, theo lẽ thường đến Đại hội góp vui cũng không phải là việc người sẽ làm.Trong Ma giới ngoại trừ Sở Từ ra còn có một Ma Quân khác, mà nam tử này đúng là vị Ma Quân ấy– Cốc Quân Tinh.Cốc Quân Tinh nói: "Chờ ta dặn dò". Sau khi đợi Lưu Chính lui ra, Cốc Quân Tinh phất tay từ trong đỉnh lấy ra một bức tranh đã được cuốn lại.Bức tranh từ từ mở ra trong không trung, là hình ảnh một nam tử áo đỏ ngồi ở bên giường, dịu dàng hôn môi người nằm trên ấy, tài nghệ cao siêu khiến người xem giống như được nhìn thấy tận mắt, mỗi nét bút mỗi đường họa đều cho thấy người trong tranh rất dịu dàng. Người nằm trên giường là một tiểu cô nương, gương mặt bị nam tử nghiêng người che mất, chỉ thấy trên mái tóc đen huyền bóng mượt có chút rối tựa như nhung gấm trải dài, cùng với hai lỗ tai màu tím nho nhỏ.Cốc Quân Tinh cười lạnh một tiếng: "Sở Từ, ta bắt được nàng sẽ từ từ tra tấn, xem ngươi có giao Ma Ảnh Châu ra không."Duyệt Nhi hoàn toàn không biết làm sao. Nếu không phải linh lực của nàng rất chuẩn xác, hơn nữa cảm giác cũng rất linh mẫn thì đã sớm té ngã vô số lần rồi. Thật vất vả cho Cửu Kiếm và Khổng Tước dẫn mình đi nghe hí kịch. Không ngờ đến giữa đường thì Cửu Kiếm và Khổng Tước đồng thời đều không thấy đâu, chỉ bảo nàng cứ ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, nàng đã đợi cả ngày mà các nàng còn chưa xuất hiện, không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào chứ? Duyệt Nhi nghĩ dựa vào linh thức của chính mình mà tìm về Thanh Phong Các hẳn không khó nên một mình ra khỏi lầu hí kịch, kết quả! Trái tim hổ nho nhỏ của nàng hoàn toàn kinh hoảng, thì ra Ô Điệp Châu này rất lớn nha! Vừa ra khỏi cửa nàng liền cảm giác được quả thật có muôn trùng lầu các. Nàng đi đâu tìm Tức Mặc Ly ở Thanh Phong Các đây?Giờ phút này nàng mới biết rõ bị mù là một chuyện khóc không ra nước mắt như thế nào, tùy ý lần mò đi về nơi ít người, linh thức tìm được một hồ nước ngay phía trước. Duyệt Nhi nhớ tới Tức Mặc Ly từng nói nếu bị lạc thì ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ y, nhưng Duyệt Nhi cảm thấy đứng ở đình trên hồ nước chờ Tức Mặc Ly đến tìm nàng có vẻ thỏa đáng hơn, mục tiêu rõ ràng hơn.Thật vất vả lần mò đến đình.Ý? Đây là cái gì? Sao giữa đình lại có cây cột? Lần đầu mới biết đó nha, nàng chỉ biết chung quanh đình có lẽ sẽ có cột, nhưng không biết ở chính giữa còn có cột.Sờ, sờ, sờ, cây cột còn nóng nữa chứ! Cảm giác này khiến Duyệt Nhi vội thu tay lại, vô cùng khiếp sợ. Cẩn thận ngửi ngửi, rốt cục phát giác đây căn bản không phải là cột gì hết, đây là một người. . . . . .Duyệt Nhi xấu hổ ngây ngô cười hai cái, xoa xoa lỗ tai nhỏ, cười nói: "Ngại quá, ta nghĩ ngươi là cây cột."Lúc Cốc Quân Tinh theo nàng tới gần hồ nước cũng đã phi thân vào trong đình, đứng đấy từ từ xem nàng lần mò đi đến. Nói vậy nhưng đứng từ xa không thấy gì, đến khi khoảng cách gần hơn mới phát giác tiểu cô nương này lại là một người mù, Sở Từ tiểu tử kia lại thích một kẻ mù ư.Vẫn nhìn nàng đang mò mẫm bước đến đình, hiển nhiên y giấu kín hơi thở, nàng không phát hiện y là người, cứ một mực mò mẫm, ngay cả là y thuộc loại người có tính cách không hợp lẽ đời, cũng có chút không nhịn được mà mỉm cười, cô nương này có chút ngốc nghếch. Giờ phút này nghe thấy nàng xin lỗi, Cốc Quân Tinh lui ra phía sau một bước, nói: "Tiểu cô nương, không ngờ cách ôm cây đợi 'hổ' lại hay như thế?"Duyệt Nhi có chút chút mờ mịt: "Ôm cây đợi 'hổ'?" Cốc Quân Tinh cảm thấy nói không nên lời với thái độ hoàn toàn không đề phòng kẻ khác của nàng, cũng không nhiều lời, trực tiếp dùng hành động giải thích ý của lời nói này. Đúng vậy, Duyệt Nhi bị một dây Ma thừng trói lấy, làm cách nào cũng không thoát ra được, chỉ đành phải phẫn nộ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về hướng Cốc Quân Tinh: "Ngươi và Nhu Nhu công chúa đều là người xấu!" Cốc Quân Tinh thật ra rất thẳng thắn thành khẩn: "Tuy rằng ta và nàng ta không phải cùng một hội nhưng ta đúng là người xấu."Cốc Quân Tinh bay trên không với tốc độ cực nhanh, Duyệt Nhi đáng thương bị kéo đi vô cùng thê thảm, lại phản kháng không được. Cho tới bây giờ Cốc Quân Tinh luôn là một người nhẫn tâm bạc tình, thấy đôi mắt to ngân ngấn lệ của Duyệt Nhi cũng sửng sốt một chút, cuối cùng thả chậm bước chân, trong lòng lại thầm hận chính mình từ khi nào lại học thói thương hương tiếc ngọc nên nói vài lời châm chọc: "Dáng vẻ nhỏ nhắn như thế thật rất hợp lòng người. Khó trách tại sao Sở Từ lại mong nhớ cô nương ngày đêm, nhớ mãi không quên. Chẳng lẽ lời thiên hạ đồn đãi đều là sự thật? Cô nương chỉ có thể dựa vào nam nhân mới sinh tồn được? Theo ta thấy, thật ra nàng càng giống hồ ly tinh hơn cả Nhu Nhu công chúa kia."Duyệt Nhi vô cùng tức giận, nàng đọc nhiều thoại bản như vậy cũng không phải công cốc, đương nhiên hiểu được ý trong câu nói này của Cốc Quân Tinh. Căn bản là nói nàng không có năng lực, chỉ có thể dựa vào nam nhân, còn có thể câu dẫn nam nhân! Hay là do bọn họ đồn đãi? Nghĩ vậy, trong lòng Duyệt Nhi càng phẫn nộ nhiều hơn: "Ta không có, ta cũng có thể đánh thắng ngươi!"Cốc Quân Tinh lớn tiếng cười 'ha ha': "Nàng đánh thắng được ta, sao vừa rồi lại ngoan ngoãn bó tay chịu trói?" Duyệt Nhi không phục: "Vừa rồi nếu không phải ngươi giở trò tâm kế, ta sao lại khinh địch để bị ngươi bắt như vậy? Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi thả ta ra, chúng ta đánh một trận cho thoải mái, ngươi dám không?" Cốc Quân Tinh không cười : "Tiểu a đầu kia, nàng nghĩ rằng ta không biết gì hết sao, một khi thả nàng ra nàng sẽ truyền tin cho đám nam nhân của nàng, không phải sao?" Duyệt Nhi bị nói trúng tâm tư, mà ma thừng đáng ghét này lại buộc rất chặt, không cách nào truyền tín hiệu ra ngoài được, tất cả linh lực, pháp lực phóng ra ngoài đều bị hấp thu như đá chìm đáy biển, nàng muốn truyền tin cho Tức Mặc Ly và đám người Cửu Kiếm, nào có khó nghe như y nói chứ."Hừ, là ngươi không dám thả ta." Duyệt Nhi cũng biết dùng cách khích tướng.Cốc Quân Tinh rất thẳng thắn: "Ta không dám thả nàng. Thật vất vả mới bắt được. Hơn nữa, ở trước mặt Lạc Thủy thượng thần, ta cũng không có tự tin có thể một mình đánh thắng. Nghe nói ở Thần giới y chính là Chiến thần? Chậc chậc, nam nhân của nàng thực khó lường."Duyệt Nhi vừa nghe thấy từ 'nam nhân của nàng' thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, trong mắt người ngoài, Tức Mặc Ly lại là nam nhân của mình sao? Vậy mình là cái gì của Tức Mặc Ly? Là sủng vật? Hay là một nữ nhân? Đây chính là vấn đề mà từ lần trước ở Doanh Châu đến nay nàng luôn suy nghĩ, lòng sớm đã vụn nát, lúc này có một chút vui sướng pha lẫn hoảng hốt, liền lập tức hỏi: "Vậy ta là cái gì của y? Sủng vật hay là nữ nhân?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz