Thuan Sinh Couple Toi Ship
....Ngụy Vô Tiện vừa đi được một lát, mật huyệt đã tràn ra một ít sản dịch, dọc theo bắp đùi chảy xuống sàn. Bụng bầu càng lúc càng trụy thấp, các cơn đau cũng dữ dội hơn, nhưng nước ối vẫn chưa vỡ.Đi được gần hai vòng quanh Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện rốt cục đi không nổi nữa. Hắn dựa vào người Lam Vong Cơ, vừa thở dốc vừa nói: "Không...aaa..phù... không đi, đi nổi...ư... nữa".Lam Vong Cơ không dám chậm trễ, ngay lập tức bế thốc Ngụy Vô Tiện lên đi nhanh đến bên giường.Vừa được đặt lên giường, Ngụy Vô Tiện đã nằm xụi lơ, toàn thân hắn vô cùng đau đớn không còn chút sức lực nào, chỉ có chút sức dùng để rên rỉ: "Ưm...haaa...đau, đau quá".Cung lui ngày một nhiều hơn nhưng ối vẫn chưa vỡ, Lam Vong Cơ dùng đệm mềm chèn sau lưng Ngụy Vô Tiện, một lần nữa tiến xuống phía dưới giúp hắn kiểm tra sản khẩu. Mật huyệt trải qua giày vò, sớm đã sưng to một vòng, mặc dù Lam Vong Cơ đã cố gắng nhẹ tay nhất có thể, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không tránh được đau đớn, dương vật của hắn cũng bán cương, hơi hơi ngẩng đầu: "Ưm... nhẹ, nhẹ chút". Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện than đau thì không dám động nữa, y rút tay ra ngoài, tiến đến bên cạnh nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: "Đã mở được tám phân, nhưng ối vẫn chưa vỡ. Có đau hay không?", giọng nói chứa đầy yêu thương cùng lo lắng.Ngụy Vô Tiện mặc dù đã đau đến thở không ra hơi nhưng vẫn cố gắng đáp lại Lam Vong Cơ: "Nhị caca hôn ta...ư...ta liền...haa... không, không đau nữa". Theo mỗi nhịp thở dốc của hắn là một lần bụng bầu to tròn co rút mạnh mẽ.Lam Vong Cơ cúi đầu hôn lên hai cái má vì mang thai mà trở nên bầu bĩnh của Ngụy Vô Tiện, sau đó kề trán sát trán hắn, thủ thỉ: "Xin lỗi".Ngụy Vô Tiện vừa giơ tay, định an ủi Lam Vong Cơ, nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì, trong bụng lại truyền đến một trận đau đớn dữ dội. Ngụy Vô Tiện cong người chịu đựng đau đớn, thét lên một tiếng: "Aaaa...". Cùng lúc đó, nơi tư mật của Ngụy Vô Tiện tràn ra một cổ nước ấm hòa lẫn một ít máu loãng, hắn cuối cùng cũng vỡ ối rồi.Lam Vong Cơ lập tức để Ngụy Vô Tiện nằm xuống đệm gối, bản thân y dời xuống giữa hai chân hắn. Mật huyệt của Ngụy Vô Tiện sưng đỏ không ngừng ọc ra nước ối, lỗ nhỏ vốn chật hẹp bây giờ đã mở rộng, có thể bắt đầu sinh hài tử. Dương vật của hắn cũng bị kích thích, sớm đã cương cứng, nghẹn tím nhưng không thể bắn tinh. Lam Vong Cơ tách hai chân Ngụy Vô Tiện ra rộng nhất có thể, y giúp hắn ấn bụng, sau đó nhẹ giọng dặn dò: "Ngụy Anh, nếu đau phải rặn".Ngụy Vô Tiện nắm chặt đệm gối, gật đầu đáp lại Lam Vong Cơ. Gương mặt hắn phủ một tầng mồ hôi mỏng, vì rặn mạnh mà ửng đỏ, mái tóc ướt nhẹp dính sát vào cổ.Bụng bầu to tròn không ngừng phập phồng theo nhịp thở dốc của Ngụy Vô Tiện, thỉnh thoảng lại bị hài tử đá lệch sang một bên, đôi khi còn có thể nhìn thấy bàn chân nhỏ nghịch ngợm thông qua lớp áo mỏng.Ối đã vỡ, cung lui đến ngày càng dày đặc hơn, Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, rặn mạnh xuống dưới: "Ưm....aaaaa...". Nhưng vẫn không có tiến triển gì, mỗi khi hắn dùng sức rặn xuống, thịt non xung quanh mật huyệt đều bị căng ra, nhưng chỉ có chút nước ối rỉ ra ngoài, không hề nhìn thấy bóng dáng của hài tử. Hài tử theo lực rặn của Ngụy Vô Tiện, dần trượt ra ngoài sản đạo, bụng bầu cũng thấp xuống dần.Lam Vong Cơ cực kì lo lắng nhưng y cũng không làm được gì, chỉ có thể dùng khăn ấm giúp Ngụy Vô Tiện lau sạch nước ối dính nhớp ở hạ thân. Khi cung lui kéo đến, Lam Vong Cơ cũng sẽ giúp Ngụy Vô Tiện ấn bụng đẩy hài tử ra ngoài. Nhưng y sợ làm hắn đau nên không dám mạnh tay."Ựm...aaaa...haaaa....". Mỗi đợt cung lui kéo đến, Ngụy Vô Tiện đều cắn chặt môi, nương theo lực ấn bụng của Lam Vong Cơ mà dùng toàn bộ sức lực rặn mạnh xuống dưới. Đôi môi mọng sớm đã bị hắn cắn đến rách da, rướm máu.Lam Vong Cơ vẫn luôn giúp Ngụy Vô Tiện nắn bóp thân thể, y lên tiếng an ủi hắn: "Ngụy Anh, cố một chút".Hài tử sắp ra ngoài lại càng nghịch ngợm hơn, không ngừng quẩy đạp bên trong khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng khổ sở, không ngừng há to miệng thở dốc: "Ư... phù...phù...đau, đau quá".Ngụy Vô Tiện sớm đã bị đau đớn giày vò đến mơ hồ, rốt cục nhịn không nổi nữa bật khóc nức nở: "Nhị caca, đau....aaa...đau quá. Ta, ư... không, không...haaa.. không sinh nữa". Hắn bị hài tử bên trong hành hạ nói một câu cũng muốn mất nửa cái mạng.Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện bật khóc thì vô cùng bất đắc dĩ, y chòm người lên phía trên, hôn lên mặt Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh, đừng khóc".Ngụy Vô Tiện vẫn chưa nhõng nhẽo được bao lâu, trong bụng lại truyền đến một trận đau đớn, hắn vô cùng thống khổ, ôm chặt bụng, cong người rặn thật mạnh xuống. Lần rặn này hài tử vẫn chưa ra ngoài, nhưng đã trượt xuống không ít, chèn ngay xương chậu nam tính nhỏ hẹp của Ngụy Vô Tiện khiến hắn càng thêm khó chịu.Ngụy Vô Tiện nhíu mày, rên rỉ: "Aaaa...haa...đau..ư..đau quá".Lam Vong Cơ nhìn ái nhân đau đớn thì không khỏi tự trách, y vô cùng đau lòng Ngụy Vô Tiện nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn phải chịu khổ. Tuy người sinh con, chịu đau là Ngụy Vô Tiện, nhưng Lam Vong Cơ cũng khổ sở không kém hắn bao nhiêu. Mỗi khi Ngụy Vô Tiện phải cong người rặn xuống, Lam Vong Cơ đều cắn chặt răng, nín thở giúp hắn ấn bụng, trên mặt y cũng toàn là mồ hôi."Aaaaa....". Ngụy Vô Tiện dùng hết sức lực rặn mạnh xuống dưới, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chỏm tóc đen của hài tử lấp ló ngay cửa huyệt.Lam Vong Cơ vui mừng nói to, giờ phút này quy phạm đoan chính gì đó đối với y đều không còn quan trọng nữa rồi: "Ngụy Anh, nhìn thấy rồi. Cố thêm một chút".Ngụy Vô Tiện dĩ nhiên cũng cảm nhận được cái đầu nhỏ của hài tử đang chen ngay mật huyệt của mình. Nơi tư mật bị hài tử căng thành hình tròn, không ngừng rỉ nước ối, được Lam Vong Cơ tỉ mỉ lau sạch sẽ. Dương vật cương cứng cũng bắt đầu rỉ ra vài giọt dâm dịch trong suốt.Hài tử đã sắp trồi ra ngoài, cung lui dường như là kéo đến liên tục, không cho Ngụy Vô Tiện chút thời gian nghỉ lấy hơi. Hắn chỉ có thể há to miệng ồ ồ thở dốc, nương theo đau đớn trong bụng rặn mạnh đẩy hài tử ra ngoài."Aaaaa...". Ngụy Vô Tiện cong người thét lên một tiếng chói tai, cùng lúc đó đầu nhỏ của hài tử cuối cùng cũng 'bóc' một tiếng mang theo nước ối trồi ra ngoài. Sau khi hài tử trượt ra ngoài, Ngụy Vô Tiện cũng không gắng gượng nổi nữa, hắn thoát lực ngã lại giường, đứt quãng thở dốc, bụng bầu cũng nhỏ hơn đôi chút.Lam Vong Cơ thấy hài tử nghịch ngợm rốt cục cũng chịu ra ngoài thì vô cùng vui mừng, nhưng cũng không quên dùng khăn ấm giúp Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi dính nhớp trên mặt cùng nước ối nhầy nhụa nơi tư mật. Mật huyệt của Ngụy Vô Tiện thảm không nỡ nhìn, thịt non xung quanh sưng tấy bị căng chặt, vô cùng đau rát không ngừng rỉ nước ối.Mấy đợt cung lui nữa lại kéo đến, nhưng Ngụy Vô Tiện không còn sức để rặn tiếp, phần vai mãi vẫn không thể sinh ra.Hắn sốt ruột, sợ hài tử sẽ xảy ra chuyện nên khó nhọc nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, mau... aaaa...mau đỡ ta dậy...ư..".Lam Vong Cơ mặc dù không muốn hành hạ Ngụy Vô Tiện nhưng y cũng biết nếu cứ tiếp tục như thế này, người đau đớn cũng sẽ là hắn. Y đến bên bàn rót ít nước trà, từng ngụm từng ngụm đút Ngụy Vô Tiện uống, sau đó mới cẩn thận đỡ hắn quỳ dậy."Aaaaa...". Đầu hài tử đã trượt ra ngoài chèn ngay mật huyệt khiến Ngụy Vô Tiện không thể khép chân lại. Lam Vong Cơ mặc dù đã vô cùng tỉ mỉ dìu hắn quỳ dậy, cố gắng không kẹp vào hài tử. Nhưng mật huyệt sưng tấy vẫn bị cọ vào, cộng thêm cung lui không ngừng kéo đến khiến Ngụy Vô Tiện như mất nửa cái mạng.Chật vật một hồi, Ngụy Vô Tiện mới có thể quỳ dậy. Hắn vòng tay ôm chặt cổ Lam Vong Cơ, tựa vào người hắn, thở dốc lấy hơi. Ngụy Vô Tiện vừa quỳ lên, hài tử liền nương theo lực mà rơi xuống thấp, bụng bầu to tròn cứ lắc lư như muốn rơi ra khỏi người hắn."Aaa...". Ngay lập tức, cung lui lại ập đến, Ngụy Vô Tiện mất lực ngã xuống, cũng may Lam Vong Cơ nhanh tay đỡ hắn lại.Tư thế quỳ giúp hài tử càng dễ dàng trượt xuống thấp hơn, giúp ích cho sản trình không ít. Bụng bầu vốn to tròn, hài tử càng trườn ra ngoài càng nhỏ lại, giờ đây nhìn chỉ như lúc mới năm, sáu tháng.Ngụy Vô Tiện bấu chặt lưng Lam Vong Cơ, hắn cắn chặt vai y, ưỡn mông dùng sức rặn xuống: "Ựm... aaaa..haa.." . Hài tử có trượt ra một ít nhưng cũng không đáng bao nhiêu. Nước ối không ngừng tràn ra ngoài, dính ướt bắp đùi hắn thành những vệt nước dài bóng loáng. Dương vật của Ngụy Vô Tiện cương cứng ở giữa bị hai người cọ xát càng rỉ ra nhiều dâm dịch."Ư...mau, aaaa...mau ra ngoài". Sau một hồi mệt mỏi, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng sinh ra phần vai của hài tử, dương vật của hắn cũng co giật vài cái rồi bắn một luồng tinh dịch văng tung tóe vào ngoại bào của Lam Vong Cơ.Lam Vong Cơ sợ hài tử rơi xuống nên y để Ngụy Vô Tiện tựa người vào vai mình. Sau đó luồn tay xuống dưới đỡ con."Ư.....". Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi một lát lại lấy hơi rặn tiếp, cuối cùng hài tử nghịch ngợm hành hạ hắn cả ngày cũng chịu trượt ra ngoài được Lam Vong Cơ đỡ lấy.Hắn cũng không còn chút sức lực từ từ trượt xuống đệm, cũng may có Lam Vong Cơ làm chỗ dựa nên hắn mới không bị đập mông xuống giường.Lam Vong Cơ đặt hài tử cùng Ngụy Vô Tiện nằm xuống ngay ngắn rồi mới cắt dây rốn. Y trước tiên giúp Ngụy Vô Tiện ấn bụng đẩy nhau thai ra ngoài, sau đó mới giúp hài tử tắm rửa sạch sẽ.Ngụy Vô Tiện sớm đã rơi vào mơ hồ lại bị ấn đau thì hé miệng rên rỉ một tiếng: "Ư..đau..". Nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
___Hết___
--------------------------------------------------
3/10/2021
Tiểu nữ cuồng 'dam'
KiHa ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz