Thua Su Tai Dien Just Two Us
Thừa Lỗi không chụp người, đây là điều mà người trong ngành đều biết. Dù sao Thừa Lỗi cũng là nghệ thuật gia, chắc chắn sẽ có chút tính tình cổ quái kỳ lạ, tỉ như thích ngửi mùi xăng, cũng tỉ như luôn từ chối chụp ảnh người.Nhưng Điền Gia Thụy là một bé mèo đầy lòng hiếu kỳ. Thừa Lỗi càng bảo thủ, càng thần bí, Điền Gia Thụy lại càng muốn tìm kiếm bí mật ẩn giấu bên trong, không ai biết tới. Thậm chí khi chưa có được câu trả lời chính xác, cậu còn suy đoán rất nhiều khả năng trong đầu. Tỉ như Thừa Lỗi đã từng có người yêu, nhưng sau này người yêu của anh ấy rời đi. Thừa Lỗi luôn ghi lại dáng vẻ đẹp nhất của người yêu qua những tấm ảnh, ngày qua ngày nhìn vật nhớ người, không thể buông bỏ đoạn tình cảm lưu luyến ấy liền dứt khoát không chụp ảnh người. Hoặc là Thừa Lỗi đã từng có người yêu, nhưng người ấy phản bội hắn, Thừa Lỗi trong cơn tức giận cầm máy ảnh đập đánh người ấy, cho nên có bóng ma tâm lý......Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều là vì tình mà khổ sở, Điền Gia Thụy đột nhiên thấy trong lòng bối rối, sau đó nảy ra một ý nghĩ. Cậu chạy đi tìm Thừa Lỗi nói khách sáo:
- Ca, vì sao từ trước đến nay anh không chụp ảnh người?
Thừa Lỗi khẽ giật mình, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vẫn lựa chọn trả lời thành thật
- Anh mới chỉ từng chụp một người.
- Là người yêu của anh sao?
- Không phải, chỉ là một tấm ảnh chụp vội mà thôi.
Thừa Lỗi nhấp môi nói tiếp.
- Lúc ấy cảm thấy cảnh rất đẹp nên chụp một tấm.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Điền Gia Thụy không tin, quơ lấy cánh tay của Thừa Lỗi lắc lắc, năn nỉ nói.
- Anh kể chi tiết cho em nghe đi! Em thật sự rất tò mò, vì sao anh chỉ chụp người đó mà không chụp một ai khác.
Điền Gia Thụy vốn dĩ muốn hỏi tại sao không thể chụp cho mình, nhưng suy nghĩ đảo nhanh hơn một bước lại cảm thấy mình giống như là bạn gái nhỏ đang làm nũng, vậy nên vội vàng sửa lời thành "người khác".
Thừa Lỗi bật cười, thấy Điền Gia Thụy vô cùng tò mò liền chậm rãi giải thích kỹ càng
- Kỳ thật là do anh không am hiểu kĩ thuật chụp người, trước kia cũng từng thử nhưng không tìm được cảm giác. Sau đó anh từ bỏ, cảm thấy như vậy cũng tốt. Lần duy nhất anh chụp ảnh một người, đó là khi anh đi quay phim ở trên núi. Lúc ấy có một đoàn làm phim dưới chân núi cũng đang quay phim, ống kính của anh vô tình hướng đến một người. Người kia rất đẹp, lại cảm giác được ánh mắt của anh liền quay đầu. Lúc ấy anh vô thức nhấn chụp một bức người ấy ngoái nhìn.
Thừa Lỗi ban đầu muốn nói nghệ thuật phần lớn đều dựa vào cơ duyên xảo hợp cùng sự ngẫu nhiên ngẫu hứng mà thành. Nhưng Điền Gia Thụy lại diễn giải chuyện này dựa theo tiểu thuyết huyền nghi và phân tích logic, hoàn toàn không hiểu được ý của Thừa Lỗi.
- Chờ một chút, anh mới vừa nói có một đoàn làm phim ở dưới chân núi quay phim, cho nên người anh chụp lúc đó là một diễn viên?
- Vậy vì sao anh không chụp cho em?
- Em hiểu rồi, nhất định là do thẩm mỹ của anh không giống người bình thường. Anh thích mấy đồ vật xấu xấu, ốp điện thoại lúc trước của anh cũng vậy.
Điền Gia Thụy nhanh chóng nói thêm.
- Cho nên nhất định là anh chụp người ta rất xấu, nhưng anh lại cảm giác rất đẹp. Nói như thế nào ấy nhỉ, gọi là sát thủ chụp chân dung đúng không?
( Hiểu nôm na như camera hung thần, chụp chân dung, chụp người rất xấu )Thừa Lỗi nhìn thoáng qua màn hình khóa của Điền Gia Thụy.
- Không có, em ấy dường như rất thích, còn lấy ảnh của anh chụp làm ảnh khóa màn hình.
Thế là vấn đề lại vòng trở về, Điền Gia Thụy ủy khuất nhìn Thừa Lỗi.
- Vậy vì sao anh không chụp cho em?!Lần này Điền Gia Thụy đi Trường Sa là bởi vì có một thương vụ đại diện, vừa khéo trùng thời điểm với hội đọc sách mà Thừa Lỗi muốn đi. Thừa Lỗi liền tìm Gia Thụy cùng xin nghỉ phép, còn nói rằng hoạt động lễ đọc sách kết thúc sẽ đi tìm cậu để hoàn thành chút công việc chung của cả hai người.
Địa điểm tổ chức sự kiện vào buổi sáng hôm ấy đều bị người vây kín cả ba tầng trong ba tầng ngoài. Sau buổi trưa, lúc Điền Gia Thụy xuất hiện lại càng thêm kín người hết chỗ. Cậu vẫn cần thời gian để thích ứng với chuyển biến cực lớn này, một bên vừa tích cực cố gắng làm việc, một bên lại không ngừng cưỡng ép bản thân thả lỏng, đừng lo lắng quá mức.
Điền Gia Thụy nghĩ đến Thừa Lỗi đầu tiên. Cậu thấy người tới đây thật sự quá nhiều, chỉ sợ đến lúc đó Thừa Lỗi dù có thẻ công tác cũng không thể đi vào. Điền Gia Thụy lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng nổi lên cảm giác buồn bực. Từng lời cậu đều rất rõ ràng, hẳn là Thừa Lỗi phải hiểu ra ý tứ của cậu. Điền Gia Thụy chỉ là muốn Thừa Lỗi giúp cậu chụp một bộ ảnh, nhưng Thừa Lỗi dù hiểu rõ ý muốn của Gia Thụy, nhưng hắn vẫn lựa chọn bỏ qua thỉnh cầu này.
Điền Gia Thụy không biết bản thân mình vì sao lại cố chấp đến vậy, một hai muốn Thừa Lỗi chụp ảnh cho mình. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, Điền Gia Thụy lại càng để ý đến chuyện Thừa Lỗi chụp ảnh cho một diễn viên mà hắn chưa từng gặp mặt, vậy mà lại từ chối chụp ảnh cho Điền Gia Thụy, sự khác biệt này khiến cậu hoảng hốt.Lúc này người dẫn chương trình tiếp tục công việc, hỏi Điền Gia Thụy rằng nếu như gặp được crush, cậu sẽ chủ động thổ lộ hay là dùng một chút thủ thuật nho nhỏ để thu hút đối phương.Mọi chuyện lập tức sáng tỏ, Điền Gia Thụy đặt Thừa Lỗi vào vị trí crush trong lòng mình. Cũng giống như Điền Gia Thụy giờ phút này đang đứng trên sân khấu, Thừa Lỗi ở ngay dưới đài nhìn cậu, thậm chí còn mang theo ý cười doanh doanh.Điền Gia Thụy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể là em sẽ sắp xếp chút chuyện nho nhỏ, sau đó mới tỏ tình.Hoạt động kết thúc, Điền Gia Thụy mới phát hiện ra bản thân mình có điểm lạ kỳ. Cậu phát hiện mình thích Thừa Lỗi, đồng thời còn có một tâm thế hoàn toàn bỏ qua chuyện trong lòng là Thừa Lỗi có một nàng Muse nghệ thuật. Điền Gia Thụy dường như cảm giác được nàng Muse này tuy chưa gặp mặt nhưng lại không mang chút uy hiếp nào đối với mình.
( Muse: nàng thơ )Quả nhiên, đúng như Gia Thụy dự đoán, Thừa Lỗi không chen vào hội trường mà đứng ở lối ra thoát hiểm chờ cậu, trong tay cầm một túi trà chanh lạnh, thẻ công tác tùy tiện quấn trên cổ tay.
Cơn giận của Điền Gia Thụy đêm qua vẫn còn chưa tan, cậu dứt khoát không để ý đến Thừa Lỗi. Kết quả là Thừa Lỗi vừa đem cốc trà lạnh đưa tới trên tay, ân cần nhẹ nhàng quan tâm, Điền Gia Thụy lập tức bị dỗ xuôi.
Sau khi lên xe, Điền Gia Thụy cầm điện thoại lướt Weibo, vừa mở lên đã nhìn thấy Cherish cập nhật ảnh, góc độ chụp quả nhiên rất độc đáo, không giống góc chụp của những trạm tỷ khác. Điền Gia Thụy nhanh tay lưu mấy tấm, bỗng nhiên phát hiện ra có điểm không đúng. Cậu lập tức níu lấy cánh tay của Thừa Lỗi, lay lay hai lần:
- Ca, anh mau nhìn ảnh của Cherish! Góc chụp này dường như là ở hậu trường sân khấu. Thì ra Cherish là nhân viên công tác sao?
Điền Gia Thụy thuận theo manh mối này tiếp tục suy luận, bỗng dưng lại nhớ tới tấm ảnh đầu tiên mà Cherish đăng, cũng chính là màn hình khóa của mình.
Tấm ảnh ngày ấy được mạng xã hội lan truyền với tốc độ điên rồ, là tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc Điền Gia Thụy quay đầy nháy mắt.
Lúc ấy, Điền Gia Thụy đã cảm thấy góc chụp này rất đặc biệt, vì thế cậu còn nói với người đại diện rằng fan hâm mộ này chắc chắn đã chạy lên núi chụp ảnh mình. Nhưng lúc đó đoàn làm phim rất nghiêm ngặt đối với chuyện fan hâm mộ chụp hình, đứng từ trên núi chụp ảnh dường như không thể, chỉ có một khả năng khác.
- Ca, trạm ảnh Cherish này nói không chừng là bạn đồng nghiệp của anh!
Nói xong, Điền Gia Thụy lập tức quay đầu. Cậu trông thấy Thừa Lỗi dường như muốn nói nhưng lại thôi, ngập ngừng hỏi:
- Ca, tại sao anh không nói gì?
- Ca, vì sao từ trước đến nay anh không chụp ảnh người?
Thừa Lỗi khẽ giật mình, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vẫn lựa chọn trả lời thành thật
- Anh mới chỉ từng chụp một người.
- Là người yêu của anh sao?
- Không phải, chỉ là một tấm ảnh chụp vội mà thôi.
Thừa Lỗi nhấp môi nói tiếp.
- Lúc ấy cảm thấy cảnh rất đẹp nên chụp một tấm.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Điền Gia Thụy không tin, quơ lấy cánh tay của Thừa Lỗi lắc lắc, năn nỉ nói.
- Anh kể chi tiết cho em nghe đi! Em thật sự rất tò mò, vì sao anh chỉ chụp người đó mà không chụp một ai khác.
Điền Gia Thụy vốn dĩ muốn hỏi tại sao không thể chụp cho mình, nhưng suy nghĩ đảo nhanh hơn một bước lại cảm thấy mình giống như là bạn gái nhỏ đang làm nũng, vậy nên vội vàng sửa lời thành "người khác".
Thừa Lỗi bật cười, thấy Điền Gia Thụy vô cùng tò mò liền chậm rãi giải thích kỹ càng
- Kỳ thật là do anh không am hiểu kĩ thuật chụp người, trước kia cũng từng thử nhưng không tìm được cảm giác. Sau đó anh từ bỏ, cảm thấy như vậy cũng tốt. Lần duy nhất anh chụp ảnh một người, đó là khi anh đi quay phim ở trên núi. Lúc ấy có một đoàn làm phim dưới chân núi cũng đang quay phim, ống kính của anh vô tình hướng đến một người. Người kia rất đẹp, lại cảm giác được ánh mắt của anh liền quay đầu. Lúc ấy anh vô thức nhấn chụp một bức người ấy ngoái nhìn.
Thừa Lỗi ban đầu muốn nói nghệ thuật phần lớn đều dựa vào cơ duyên xảo hợp cùng sự ngẫu nhiên ngẫu hứng mà thành. Nhưng Điền Gia Thụy lại diễn giải chuyện này dựa theo tiểu thuyết huyền nghi và phân tích logic, hoàn toàn không hiểu được ý của Thừa Lỗi.
- Chờ một chút, anh mới vừa nói có một đoàn làm phim ở dưới chân núi quay phim, cho nên người anh chụp lúc đó là một diễn viên?
- Vậy vì sao anh không chụp cho em?
- Em hiểu rồi, nhất định là do thẩm mỹ của anh không giống người bình thường. Anh thích mấy đồ vật xấu xấu, ốp điện thoại lúc trước của anh cũng vậy.
Điền Gia Thụy nhanh chóng nói thêm.
- Cho nên nhất định là anh chụp người ta rất xấu, nhưng anh lại cảm giác rất đẹp. Nói như thế nào ấy nhỉ, gọi là sát thủ chụp chân dung đúng không?
( Hiểu nôm na như camera hung thần, chụp chân dung, chụp người rất xấu )Thừa Lỗi nhìn thoáng qua màn hình khóa của Điền Gia Thụy.
- Không có, em ấy dường như rất thích, còn lấy ảnh của anh chụp làm ảnh khóa màn hình.
Thế là vấn đề lại vòng trở về, Điền Gia Thụy ủy khuất nhìn Thừa Lỗi.
- Vậy vì sao anh không chụp cho em?!Lần này Điền Gia Thụy đi Trường Sa là bởi vì có một thương vụ đại diện, vừa khéo trùng thời điểm với hội đọc sách mà Thừa Lỗi muốn đi. Thừa Lỗi liền tìm Gia Thụy cùng xin nghỉ phép, còn nói rằng hoạt động lễ đọc sách kết thúc sẽ đi tìm cậu để hoàn thành chút công việc chung của cả hai người.
Địa điểm tổ chức sự kiện vào buổi sáng hôm ấy đều bị người vây kín cả ba tầng trong ba tầng ngoài. Sau buổi trưa, lúc Điền Gia Thụy xuất hiện lại càng thêm kín người hết chỗ. Cậu vẫn cần thời gian để thích ứng với chuyển biến cực lớn này, một bên vừa tích cực cố gắng làm việc, một bên lại không ngừng cưỡng ép bản thân thả lỏng, đừng lo lắng quá mức.
Điền Gia Thụy nghĩ đến Thừa Lỗi đầu tiên. Cậu thấy người tới đây thật sự quá nhiều, chỉ sợ đến lúc đó Thừa Lỗi dù có thẻ công tác cũng không thể đi vào. Điền Gia Thụy lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng nổi lên cảm giác buồn bực. Từng lời cậu đều rất rõ ràng, hẳn là Thừa Lỗi phải hiểu ra ý tứ của cậu. Điền Gia Thụy chỉ là muốn Thừa Lỗi giúp cậu chụp một bộ ảnh, nhưng Thừa Lỗi dù hiểu rõ ý muốn của Gia Thụy, nhưng hắn vẫn lựa chọn bỏ qua thỉnh cầu này.
Điền Gia Thụy không biết bản thân mình vì sao lại cố chấp đến vậy, một hai muốn Thừa Lỗi chụp ảnh cho mình. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, Điền Gia Thụy lại càng để ý đến chuyện Thừa Lỗi chụp ảnh cho một diễn viên mà hắn chưa từng gặp mặt, vậy mà lại từ chối chụp ảnh cho Điền Gia Thụy, sự khác biệt này khiến cậu hoảng hốt.Lúc này người dẫn chương trình tiếp tục công việc, hỏi Điền Gia Thụy rằng nếu như gặp được crush, cậu sẽ chủ động thổ lộ hay là dùng một chút thủ thuật nho nhỏ để thu hút đối phương.Mọi chuyện lập tức sáng tỏ, Điền Gia Thụy đặt Thừa Lỗi vào vị trí crush trong lòng mình. Cũng giống như Điền Gia Thụy giờ phút này đang đứng trên sân khấu, Thừa Lỗi ở ngay dưới đài nhìn cậu, thậm chí còn mang theo ý cười doanh doanh.Điền Gia Thụy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể là em sẽ sắp xếp chút chuyện nho nhỏ, sau đó mới tỏ tình.Hoạt động kết thúc, Điền Gia Thụy mới phát hiện ra bản thân mình có điểm lạ kỳ. Cậu phát hiện mình thích Thừa Lỗi, đồng thời còn có một tâm thế hoàn toàn bỏ qua chuyện trong lòng là Thừa Lỗi có một nàng Muse nghệ thuật. Điền Gia Thụy dường như cảm giác được nàng Muse này tuy chưa gặp mặt nhưng lại không mang chút uy hiếp nào đối với mình.
( Muse: nàng thơ )Quả nhiên, đúng như Gia Thụy dự đoán, Thừa Lỗi không chen vào hội trường mà đứng ở lối ra thoát hiểm chờ cậu, trong tay cầm một túi trà chanh lạnh, thẻ công tác tùy tiện quấn trên cổ tay.
Cơn giận của Điền Gia Thụy đêm qua vẫn còn chưa tan, cậu dứt khoát không để ý đến Thừa Lỗi. Kết quả là Thừa Lỗi vừa đem cốc trà lạnh đưa tới trên tay, ân cần nhẹ nhàng quan tâm, Điền Gia Thụy lập tức bị dỗ xuôi.
Sau khi lên xe, Điền Gia Thụy cầm điện thoại lướt Weibo, vừa mở lên đã nhìn thấy Cherish cập nhật ảnh, góc độ chụp quả nhiên rất độc đáo, không giống góc chụp của những trạm tỷ khác. Điền Gia Thụy nhanh tay lưu mấy tấm, bỗng nhiên phát hiện ra có điểm không đúng. Cậu lập tức níu lấy cánh tay của Thừa Lỗi, lay lay hai lần:
- Ca, anh mau nhìn ảnh của Cherish! Góc chụp này dường như là ở hậu trường sân khấu. Thì ra Cherish là nhân viên công tác sao?
Điền Gia Thụy thuận theo manh mối này tiếp tục suy luận, bỗng dưng lại nhớ tới tấm ảnh đầu tiên mà Cherish đăng, cũng chính là màn hình khóa của mình.
Tấm ảnh ngày ấy được mạng xã hội lan truyền với tốc độ điên rồ, là tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc Điền Gia Thụy quay đầy nháy mắt.
Lúc ấy, Điền Gia Thụy đã cảm thấy góc chụp này rất đặc biệt, vì thế cậu còn nói với người đại diện rằng fan hâm mộ này chắc chắn đã chạy lên núi chụp ảnh mình. Nhưng lúc đó đoàn làm phim rất nghiêm ngặt đối với chuyện fan hâm mộ chụp hình, đứng từ trên núi chụp ảnh dường như không thể, chỉ có một khả năng khác.
- Ca, trạm ảnh Cherish này nói không chừng là bạn đồng nghiệp của anh!
Nói xong, Điền Gia Thụy lập tức quay đầu. Cậu trông thấy Thừa Lỗi dường như muốn nói nhưng lại thôi, ngập ngừng hỏi:
- Ca, tại sao anh không nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz