Thu Thu Bat Quyen
Về phòng ngủ.
"Sao chỗ cậu lại có phông chữ của con trai? Còn máu không?" Bạn cùng phòng hỏi tôi.
"Mất mặt c.hết mất thôi .... tớ chảy máu mũi, người khác bảo tớ, bảo tớ dùng xong thì đi." Tôi liệt kê trên bàn, toàn bộ khuôn mặt không có gì luyến tiếc.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con trai mà chảy máu mũi.
"Vứt sao?". Bạn cùng phòng không được xách lên cái áo "Hình như là áo nhân, hắn ta bảo quản sao?"
"Còn lại là giới hạn? Anh ấy có ý với cậu hay gì không?"
Tôi ???
"Cái này cần bao nhiêu tiền?" Tôi cũng c.hết luôn rồi.
"Ít nhất cũng phải có ngàn đó."
Tìm kiếm? (mấy chục triệu)
Phiền rồi.
Tôi trở thành mình giặt ủi quần áo, giặt sạch rồi đến chỗ ký túc xá hong khô. Cầm túi đến phòng 208.
Trên đường tôi đi đều nói với bản thân rằng, chỉ là trả áo, trả xong rồi đi luôn.
Kết quả, chân vừa bước vào thang máy, chân sau gặp Giang Trừng.
Hai chúng tôi chạm mắt một lúc, tôi liền đi luôn, trong lòng lo lắng.
Sao lại gặp cậu ấy ở đây?
"Cậu đến đây làm gì?". Cậu ấy mở lời trước.
Ngày trước mỗi ngày tôi đều trông mong nói chuyện cùng cậu, bây giờ nghe lại thấy hơi phức.
"Tôi ..." Tôi nhìn thấy cậu ấy, mấy ngày không gặp, giữa chúng ta lại thấy xa lạ đến đáng sợ, "Tìm người, còn cậu thì sao?"
"You go." Sáng điệu cậu ấy gấp gáp, ánh mắt lại né tránh.
Trực tiếp nói với tôi rằng, cậu ấy của cậu ấy không phải là bạn bình thường.
Sau vài phút trầm lắng, tôi và cậu ấy cùng lúc xuất hiện trước cửa phòng 208.
"Rốt cuộc cậu tìm ai?" Cậu ấy chất vấn tôi.
Tôi sợ rồi ....
Bởi vì Giang Trừng không thích tôi cùng một người như Chu Quyện cùng một chỗ, tôi vậy mà lại sợ hãi câu ấy biết tôi đến tìm Chu Quyện.
"Tôi ..." Tôi không giấu tin sau người, cảm nhận như có lời nói dối cũng không thể hiểu được rồi.
Tôi hối hận rồi.
Đúng lúc này, cửa sổ mở ra.
Hai chúng tôi cùng ngoảnh vào trong ...
Một người mặc áo trắng từ trong cửa ra vào.
Như vừa mới khóc, mắt hơi hồng.
Tôi tự nhiên, bởi vì con gái đó là Liễu Tịnh, nữ thần của Giang Trừng.
Trong phòng có chuyện gì, tôi không muốn biết, trong mắt tôi toàn là sự nhẹ nhàng của Giang Trừng, tôi chưa từng thấy cậu ấy nhẹ nhàng như thế này bao giờ.
"Bên ngoài lạnh, default up to." Lời nói và tác động của cậu bé nhẹ nhàng đi đến các vết đau hai mắt tôi.
"Làm phức cậu quá rồi, cảm ơn cậu." Liễu Tịnh nhào vào lòng Giang Trừng, đài.
Tôi bị mất vài giây, cho đến khi bọn họ đi xa rồi vẫn chưa hoàn hồn.
Có thể Giang Trừng nhớ tới tôi, đi xa mấy chục mét rồi ngoảnh đầu nhìn tôi.
Ánh mắt cậu ấy nhìn thấy tôi đã mất đi sự nhẹ nhàng, còn lại chỉ là lỗi rèn luyện chỉ.
Cuối cùng cậu ấy đi rồi, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ đau khổ mà cười.
Hóa ra, Giang Trừng là tới đón cô ấy.
"Cậu ... tên gì nhỉ? Tìm ai?" Nói lên cửa hàng, tôi mới phát ở cửa sổ và có một người đứng đó.
Tôi hoàn hồn, đã mất hết tâm trí rồi: "Chu Quyện có ở đây không?"
"Ờ!", Cậu ta kêu một tiếng, đẩy cửa lên để tôi đi vào, hướng vào trong tiếng gào thét, "Không sợ chết lại tới một người nữa ..."
Tôi hơi bị hẫng, đứng ở cửa hang không biết có nên vào hay không.
Sau đó nghĩ, bây giờ đi, vẫn phải chạm với Giang Trừng, bỏ đi.
Chỉ căng da đầu thôi.
Vừa kết quả vào trong, có bốn người vây quanh bàn đánh bại.
Meta trên ghế sofa có một người nằm ở đó, tóc che lại mắt, chỉ lộ ra sống mũi cao và cái miệng hồng.
"Chu Quyện .... tổ tông à ... mày tỉnh đi, lại đến một người nữa, mày đối xử với người ta nhẹ nhàng, đừng có khóc rồi chạy ra ngoài." Cậu bé đi lướt qua người trên ghế sofa.
Mắt anh ta từ trong thẩm định của tóc ngắn mở, híp thành một đường, nhìn thoáng qua tôi một cái, tôi mở rộng về sau một bước.
"....." Anh ta không nói chuyện, buồn bực mắt, quay mặt đi hướng khác tiếp tục ngủ.
"Nó uống nói rồi." Cậu bé đi qua làm giảm sự ngại ngùng, "Tính khí không tốt, không đi nữa."
Cậu bé nhường chỗ cho tôi.
"Tôi đến trả đồ thôi, tôi phải đi rồi." Tôi từ chối qua chỗ ngồi đó.
"Ê ... đừng đi, đúng lúc, tôi ra ngoài nghe điện thoại, giúp tôi xem bài chút, tôi lập tức quay lại ngay."
"Tôi .... không biết." Tôi ngốc luôn rồi.
Kết quả, cậu bé trực tiếp đến câu: "Không sao, đánh tùy ý, thua thì tính vào Chu Quyện."
Tôi ???
Tôi chỉ ngồi xuống.
Rốt cuộc, "lập tức" mà cậu ấy nói, chính là nửa tiếng sau vẫn không thấy tin tức ....
Tôi một bên tra Baidu, một bên đánh bài, thua đến cuối cùng thì chỉ còn lại một bài thẻ.
Căng thẳng đến cả người đổ mồ hôi.
Làm sao đây?
Tôi vừa ngoảnh mặt muốn nhìn Chu Quyện đang ngủ, kết quả bên tai dán đến một hơi ấm.
Một bàn tay kẹp từ phía gò má tôi ra, chạm vào quân bài trước tôi tùy ý lấy một tấm, đánh ra.
Tôi được chào hết cả lưng, nghiêng mặt muốn xem là ai.
Kết quả, the môi trường của người đó quay lại giám sát ở cách môi trường của tôi 1mm.
Chu Quyện.
Anh nhìn tôi, lạnh lùng mà kiêu ngạo, chẳng may có ý muốn bỏ qua.
"...." Đối diện với hai giây tôi liền thua rồi, muốn quay lại đầu.
Ngay lúc này, bạn phả ra khói thuốc, khói thuốc màu trắng bao phủ trên mặt tôi, sặc sụa đến mức tôi phải nâng lên.
Tôi vừa gấp vừa tức, ngại đến nỗi hết mặt.
"Sao chỗ cậu lại có phông chữ của con trai? Còn máu không?" Bạn cùng phòng hỏi tôi.
"Mất mặt c.hết mất thôi .... tớ chảy máu mũi, người khác bảo tớ, bảo tớ dùng xong thì đi." Tôi liệt kê trên bàn, toàn bộ khuôn mặt không có gì luyến tiếc.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con trai mà chảy máu mũi.
"Vứt sao?". Bạn cùng phòng không được xách lên cái áo "Hình như là áo nhân, hắn ta bảo quản sao?"
"Còn lại là giới hạn? Anh ấy có ý với cậu hay gì không?"
Tôi ???
"Cái này cần bao nhiêu tiền?" Tôi cũng c.hết luôn rồi.
"Ít nhất cũng phải có ngàn đó."
Tìm kiếm? (mấy chục triệu)
Phiền rồi.
Tôi trở thành mình giặt ủi quần áo, giặt sạch rồi đến chỗ ký túc xá hong khô. Cầm túi đến phòng 208.
Trên đường tôi đi đều nói với bản thân rằng, chỉ là trả áo, trả xong rồi đi luôn.
Kết quả, chân vừa bước vào thang máy, chân sau gặp Giang Trừng.
Hai chúng tôi chạm mắt một lúc, tôi liền đi luôn, trong lòng lo lắng.
Sao lại gặp cậu ấy ở đây?
"Cậu đến đây làm gì?". Cậu ấy mở lời trước.
Ngày trước mỗi ngày tôi đều trông mong nói chuyện cùng cậu, bây giờ nghe lại thấy hơi phức.
"Tôi ..." Tôi nhìn thấy cậu ấy, mấy ngày không gặp, giữa chúng ta lại thấy xa lạ đến đáng sợ, "Tìm người, còn cậu thì sao?"
"You go." Sáng điệu cậu ấy gấp gáp, ánh mắt lại né tránh.
Trực tiếp nói với tôi rằng, cậu ấy của cậu ấy không phải là bạn bình thường.
Sau vài phút trầm lắng, tôi và cậu ấy cùng lúc xuất hiện trước cửa phòng 208.
"Rốt cuộc cậu tìm ai?" Cậu ấy chất vấn tôi.
Tôi sợ rồi ....
Bởi vì Giang Trừng không thích tôi cùng một người như Chu Quyện cùng một chỗ, tôi vậy mà lại sợ hãi câu ấy biết tôi đến tìm Chu Quyện.
"Tôi ..." Tôi không giấu tin sau người, cảm nhận như có lời nói dối cũng không thể hiểu được rồi.
Tôi hối hận rồi.
Đúng lúc này, cửa sổ mở ra.
Hai chúng tôi cùng ngoảnh vào trong ...
Một người mặc áo trắng từ trong cửa ra vào.
Như vừa mới khóc, mắt hơi hồng.
Tôi tự nhiên, bởi vì con gái đó là Liễu Tịnh, nữ thần của Giang Trừng.
Trong phòng có chuyện gì, tôi không muốn biết, trong mắt tôi toàn là sự nhẹ nhàng của Giang Trừng, tôi chưa từng thấy cậu ấy nhẹ nhàng như thế này bao giờ.
"Bên ngoài lạnh, default up to." Lời nói và tác động của cậu bé nhẹ nhàng đi đến các vết đau hai mắt tôi.
"Làm phức cậu quá rồi, cảm ơn cậu." Liễu Tịnh nhào vào lòng Giang Trừng, đài.
Tôi bị mất vài giây, cho đến khi bọn họ đi xa rồi vẫn chưa hoàn hồn.
Có thể Giang Trừng nhớ tới tôi, đi xa mấy chục mét rồi ngoảnh đầu nhìn tôi.
Ánh mắt cậu ấy nhìn thấy tôi đã mất đi sự nhẹ nhàng, còn lại chỉ là lỗi rèn luyện chỉ.
Cuối cùng cậu ấy đi rồi, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ đau khổ mà cười.
Hóa ra, Giang Trừng là tới đón cô ấy.
"Cậu ... tên gì nhỉ? Tìm ai?" Nói lên cửa hàng, tôi mới phát ở cửa sổ và có một người đứng đó.
Tôi hoàn hồn, đã mất hết tâm trí rồi: "Chu Quyện có ở đây không?"
"Ờ!", Cậu ta kêu một tiếng, đẩy cửa lên để tôi đi vào, hướng vào trong tiếng gào thét, "Không sợ chết lại tới một người nữa ..."
Tôi hơi bị hẫng, đứng ở cửa hang không biết có nên vào hay không.
Sau đó nghĩ, bây giờ đi, vẫn phải chạm với Giang Trừng, bỏ đi.
Chỉ căng da đầu thôi.
Vừa kết quả vào trong, có bốn người vây quanh bàn đánh bại.
Meta trên ghế sofa có một người nằm ở đó, tóc che lại mắt, chỉ lộ ra sống mũi cao và cái miệng hồng.
"Chu Quyện .... tổ tông à ... mày tỉnh đi, lại đến một người nữa, mày đối xử với người ta nhẹ nhàng, đừng có khóc rồi chạy ra ngoài." Cậu bé đi lướt qua người trên ghế sofa.
Mắt anh ta từ trong thẩm định của tóc ngắn mở, híp thành một đường, nhìn thoáng qua tôi một cái, tôi mở rộng về sau một bước.
"....." Anh ta không nói chuyện, buồn bực mắt, quay mặt đi hướng khác tiếp tục ngủ.
"Nó uống nói rồi." Cậu bé đi qua làm giảm sự ngại ngùng, "Tính khí không tốt, không đi nữa."
Cậu bé nhường chỗ cho tôi.
"Tôi đến trả đồ thôi, tôi phải đi rồi." Tôi từ chối qua chỗ ngồi đó.
"Ê ... đừng đi, đúng lúc, tôi ra ngoài nghe điện thoại, giúp tôi xem bài chút, tôi lập tức quay lại ngay."
"Tôi .... không biết." Tôi ngốc luôn rồi.
Kết quả, cậu bé trực tiếp đến câu: "Không sao, đánh tùy ý, thua thì tính vào Chu Quyện."
Tôi ???
Tôi chỉ ngồi xuống.
Rốt cuộc, "lập tức" mà cậu ấy nói, chính là nửa tiếng sau vẫn không thấy tin tức ....
Tôi một bên tra Baidu, một bên đánh bài, thua đến cuối cùng thì chỉ còn lại một bài thẻ.
Căng thẳng đến cả người đổ mồ hôi.
Làm sao đây?
Tôi vừa ngoảnh mặt muốn nhìn Chu Quyện đang ngủ, kết quả bên tai dán đến một hơi ấm.
Một bàn tay kẹp từ phía gò má tôi ra, chạm vào quân bài trước tôi tùy ý lấy một tấm, đánh ra.
Tôi được chào hết cả lưng, nghiêng mặt muốn xem là ai.
Kết quả, the môi trường của người đó quay lại giám sát ở cách môi trường của tôi 1mm.
Chu Quyện.
Anh nhìn tôi, lạnh lùng mà kiêu ngạo, chẳng may có ý muốn bỏ qua.
"...." Đối diện với hai giây tôi liền thua rồi, muốn quay lại đầu.
Ngay lúc này, bạn phả ra khói thuốc, khói thuốc màu trắng bao phủ trên mặt tôi, sặc sụa đến mức tôi phải nâng lên.
Tôi vừa gấp vừa tức, ngại đến nỗi hết mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz