Thu Nu Huu Doc Tan Gian
Tử Yên quả thật ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, sau đó cầm túi thêu tinh mỹ đưa đến Tu Trúc viên của Đại thiếu gia.
Lí Vị Ương nhìn thấy, lại làm như không biết, trước mặt người khác cũng không hề đề cập tới. Chỉ có điều ngay sau đó, nàng lấy cớ túi tiền rất nhỏ, lại tặng thêm một nghiên mực bằng ngọc qua đó. Tử Yên hoàn toàn không biết gì cả, chỉ thấy có thêm cơ hội được gặp thiếu gia là nhảy nhót không ngừng.
Ngày tết rất nhanh đã đến, tâm tình các chủ tử tốt hơn nhiều. Đám nha đầu ma ma cũng ra sức làm việc, hy vọng chủ tử ban thưởng nhiều hơn một chút.
Hôm đó, La ma ma bên người lão phu nhân tự mình đưa sư phó đến: "Tam tiểu thư, lão phu nhân phân phó mở khố phòng, lấy không ít chất liệu tốt trước kia không dùng đến đem ra làm xiêm y cho các tiểu thư."
Lí Vị Ương cười, nói: "Chỗ ta còn những chất liệu lần trước Đại ca mang về —— "
La ma ma cười nói: "Tổng cộng chỉ có bốn khối, may được hai bộ xiêm y thôi, lần này lão phu nhân để các tiểu thư làm mười sáu bộ xiêm y, Tam tiểu thư đừng chối từ, đến chọn đi."
Nói xong, bà phân phó người nâng thùng lên, trong đó để chật lăng la tơ lụa, tuy không đẹp bằng những thứ Lí Mẫn Phong mang về, nhưng cũng là thượng phẩm.
Lí Vị Ương nở nụ cười: "Ma ma tinh mắt nhất, giúp ta chọn một lượt đi. Loại nào tính chất tốt? Còn màu sắc thì màu nào cũng được."
La ma ma không từ chối, cúi đầu chọn không ít màu lấy ra, sau đó cười nói, "Tiểu thư làn da trắng,mặc màu nào cũng đẹp, nhưng mà lúc năm mới nhiều yến hội, quần áo trên người phải sáng màu một chút, về phần áo trong, tiết khố, giày đi, đều phải thành bộ, vậy mới đẹp."
Lí Vị Ương nghe xong gật đầu, nói: "Như thế đa tạ ma ma." Nói xong, nàng quay đầu thấy Tử Yên đang đứng bên cạnh bàn, giả bộ như lơ đãng bảo Tử Yên đưa La ma ma ra ngoài, hai người đi ra không bao lâu, Bạch Chỉ vào bẩm báo: "Tiểu thư, mấy nén bạc ban đầu tiểu thư chuẩn bị để đưa cho La ma ma, đều bị Tử Yên lén thay đổi."
Lí Vị Ương mày nhướng lên: "Ồ? Đổi thành cái gì?"
Bạch Chỉ cúi đầu: "Một chuỗi tiền đồng."
Lí Vị Ương tức giận quá thành cười: "Nàng ta đúng là tiết kiệm tiền hộ ta!"
La ma ma là thân tín quan trọng nhất bên người lão phu nhân, vạn lần không thể đắc tội, mà Tử Yên lại cố tình đổi mấy nén bạc Lí Vị Ương đã chuẩn bị từ sáng sớm, đây là đang rắp tâm làm gì! Mặc Trúc nhíu mày, nói: "Tiểu thư, cứ như thế, La ma ma sẽ cảm thấy tiểu thư keo kiệt, không biết làm người."
Thế vẫn còn nhẹ, Tử Yên cố ý thể hiện mình nghèo khổ trước mặt ma ma thân cận nhất với lão phu nhân, tuyệt đối không chỉ để cho La ma ma mất hứng! Lí Vị Ương lại hỏi: "Còn nói gì nữa không?"
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, trả lời chi tiết: "Tử Yên nói, gần đây tiểu thư tiêu phí quá nhiều, đúng là giật gấu vá vai (nghèo rớt mùng tơi), không còn bao nhiêu, mong La ma ma khoan thứ bỏ qua."
Lí Vị Ương trầm tư một lát, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên nói: "Xem ra, nàng ta muốn tận trung với Đại ca!"
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc lẫn nhau, trong lòng đều thấy hoang mang. Tử Yên làm như vậy, khẳng định là Đại thiếu gia gợi ý, nhưng mà Đại thiếu gia vì sao lại muốn làm như vậy? Để cho người khác cảm thấy Tam tiểu thư khắc nghiệt keo kiệt sao? Không, không thể đơn giản như vậy. Nhưng mà suy nghĩ sâu thêm một tầng, các nàng đều không thể nghĩ ra. Lúc này, nghe thấy Lí Vị Ương nói: "Chủ tớ đã lâu, nàng ta muốn làm người bên gối của Đại ca như thế, ta giúp nàng ta một lần vậy!"
Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương cố ý đi trễ nửa canh giờ, mới dẫn theo Tử Yên cùng Bạch Chỉ đi thỉnh an lão phu nhân. Đi qua phòng trà, theo lệ thường nàng bước vào pha trà, hôm nay lại dẫn theo Tử Yên vào phòng, để Bạch Chỉ trông coi bên ngoài.
Tử Yên mặt mày vốn đang rạng rỡ, chỉ cần nghĩ lát nữa sẽ được gặp Đại thiếu gia, thì sự vui mừng lại lộ rõ trên mặt, Bạch Chỉ khẽ thở dài, ánh mắt buông xuống.
Tiểu thư, cho Tử Yên mấy cơ hội rồi, xem như đã hết lòng quan tâm.
Đại phu nhân ngồi đó, nhẹ giọng nói chuyện với Lí Mẫn Phong bên cạnh, Lí Trường Nhạc búi tóc điệu đà, mặc áo ngắn tay xanh ngọc, váy dài thêu mười hai bức mẫu đơn, thướt tha muôn vẻ, chỉ đoan đoan chính chính ngồi bên kia, lại làm sự nổi bật của tất cả các tiểu thư bị chèn ép xuống.
Lí Vị Ương mỉm cười, đi vào hành lễ với lão phu nhân: "Lão phu nhân vạn phúc."
Lão phu nhân nhìn thấy nàng, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười: "Kinh Phật đã chép xong hết chưa?"Lí Vị Ương cười nhận lấy Kinh Phật trong tay Tử Yên, nói: "Đêm qua đã chép xong hết rồi, sáng nay vội vàng đưa tới cho lão phu nhân."
Lão phu nhân thấy mắt nàng sưng tím, cười vỗ vỗ vào tay nàng: "Kinh Phật chép lúc nào cũng được, đừng có thức đêm."
Lí Trường Nhạc nghe thấy, trong mắt hiện lên sự hèn mọn. Theo nàng thấy, chữ Lí Vị Ương viết miễn cưỡng có thể coi là tinh tế, cầm kỳ thi hoạ không tinh thông, ngâm thơ viết câu đối càng không thạo, không thể thể hiện trước mặt mọi người, chỉ xứng chép Kinh Phật cho lão phu nhân, thế mà lão thái thái này còn thích thú như vậy.
Lí Vị Ương cười gật đầu, xoay người dâng lên ly trà mình vừa mới pha, lão phu nhân không vội uống, chỉ đặt sang bên cạnh.
Ánh mắt của Lí Mẫn Phong ngưng đọng lại, dừng trên người Tử Yên, Tử Yên nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ gật đầu với hắn. Bờ môi Lí Mẫn Phong nhếch lên thành vẻ tươi cười.
Lão phu nhân cùng Lí Vị Ương trong lòng như có sự ăn ý, tự nói chuyện với nhau, bỏ đám người Đại phu nhân sang một bên. Lí Thường Hỉ nhìn thấy thật sự không vui, xoay người nói với Lí Trường Nhạc: "Đại tỷ, nghe nói hôm qua phụ thân ra ngoài về, có tặng cho tỷ một đôi khuyên tai hồng bảo thạch, dưới ánh mặt trời còn có thể đổi màu, có phải không?"
Lí Trường Nhạc mỉm cười nói: "Đúng là biết đổi màu, nghe nói là sứ thần dị quốc tiến cống."
Lí Thường Hỉ lộ ra ánh mắt hâm mộ, Lí Thường Như hừ lạnh một tiếng quay mặt ra chỗ khác, Lí Thường Tiếu cười nói: "Hôm khác Đại tỷ nhất định phải lấy ra cho chúng muội thưởng thưởng đó."
Lí Trường Nhạc gật đầu nói, cố ý liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, nói: "Hai muội không phải cũng nhận được vòng tay bảo thạch sao? Đúng rồi Tam muội, phụ thân tặng muội cái gì vậy?"
Lí Tiêu Nhiên đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lí Vị Ương, ra ngoài mấy ngày, ngay cả một cọng cỏ cũng không đem về cho nàng, Lí Trường Nhạc biết rõ mà còn cố hỏi, muốn thấy Lí Vị Ương luống cuống trước mặt mọi người.
Lí Vị Ương khẽ cười nói: "Phụ thân bình an trở về chính là lễ vật tốt nhất tặng cho Vị Ương rồi, muội không cần thêm gì nữa."
Đại phu nhân nghe xong, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại lộ ra sự từ ái: "Vị Ương đúng là hiểu cấp bậc lễ nghĩa, các con phải học tập theo đấy!"
Lão phu nhân sờ từng chữ tinh tế viết bên trên Kinh Phật, thản nhiên nói: "Đúng là như thế."
Trên mặt Đại phu nhân, không thể cười được nữa.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Mẫn Phong mặt mày bình tĩnh, đột nhiên nói: "Nói đến lễ vật, không biết quà đáp lễ Vị Ương đưa qua, Đại ca có vừa lòng không?"
Lí Mẫn Phong ngẩn người, thuận miệng nói: "Túi thêu kia đúng là rất xinh đẹp—— "
Lí Vị Ương đôi mắt chớp chớp, chiếu ra ánh sáng như đang lưu chuyển: "Túi thêu? Muội muội chưa bao giờ tặng túi thêu gì cả mà!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Tử Yên hơi biến đổi.
—— Lời ngoài truyện ——
Biên tập: Nam chính của ngươi ở đâu? Ở nơi nào?
Ta: ...
Biên tập: Ngươi này hoá ra lại quên mất đây là ngôn tình tiểu thuyết sao →_→
Ta: &_&
Lí Vị Ương nhìn thấy, lại làm như không biết, trước mặt người khác cũng không hề đề cập tới. Chỉ có điều ngay sau đó, nàng lấy cớ túi tiền rất nhỏ, lại tặng thêm một nghiên mực bằng ngọc qua đó. Tử Yên hoàn toàn không biết gì cả, chỉ thấy có thêm cơ hội được gặp thiếu gia là nhảy nhót không ngừng.
Ngày tết rất nhanh đã đến, tâm tình các chủ tử tốt hơn nhiều. Đám nha đầu ma ma cũng ra sức làm việc, hy vọng chủ tử ban thưởng nhiều hơn một chút.
Hôm đó, La ma ma bên người lão phu nhân tự mình đưa sư phó đến: "Tam tiểu thư, lão phu nhân phân phó mở khố phòng, lấy không ít chất liệu tốt trước kia không dùng đến đem ra làm xiêm y cho các tiểu thư."
Lí Vị Ương cười, nói: "Chỗ ta còn những chất liệu lần trước Đại ca mang về —— "
La ma ma cười nói: "Tổng cộng chỉ có bốn khối, may được hai bộ xiêm y thôi, lần này lão phu nhân để các tiểu thư làm mười sáu bộ xiêm y, Tam tiểu thư đừng chối từ, đến chọn đi."
Nói xong, bà phân phó người nâng thùng lên, trong đó để chật lăng la tơ lụa, tuy không đẹp bằng những thứ Lí Mẫn Phong mang về, nhưng cũng là thượng phẩm.
Lí Vị Ương nở nụ cười: "Ma ma tinh mắt nhất, giúp ta chọn một lượt đi. Loại nào tính chất tốt? Còn màu sắc thì màu nào cũng được."
La ma ma không từ chối, cúi đầu chọn không ít màu lấy ra, sau đó cười nói, "Tiểu thư làn da trắng,mặc màu nào cũng đẹp, nhưng mà lúc năm mới nhiều yến hội, quần áo trên người phải sáng màu một chút, về phần áo trong, tiết khố, giày đi, đều phải thành bộ, vậy mới đẹp."
Lí Vị Ương nghe xong gật đầu, nói: "Như thế đa tạ ma ma." Nói xong, nàng quay đầu thấy Tử Yên đang đứng bên cạnh bàn, giả bộ như lơ đãng bảo Tử Yên đưa La ma ma ra ngoài, hai người đi ra không bao lâu, Bạch Chỉ vào bẩm báo: "Tiểu thư, mấy nén bạc ban đầu tiểu thư chuẩn bị để đưa cho La ma ma, đều bị Tử Yên lén thay đổi."
Lí Vị Ương mày nhướng lên: "Ồ? Đổi thành cái gì?"
Bạch Chỉ cúi đầu: "Một chuỗi tiền đồng."
Lí Vị Ương tức giận quá thành cười: "Nàng ta đúng là tiết kiệm tiền hộ ta!"
La ma ma là thân tín quan trọng nhất bên người lão phu nhân, vạn lần không thể đắc tội, mà Tử Yên lại cố tình đổi mấy nén bạc Lí Vị Ương đã chuẩn bị từ sáng sớm, đây là đang rắp tâm làm gì! Mặc Trúc nhíu mày, nói: "Tiểu thư, cứ như thế, La ma ma sẽ cảm thấy tiểu thư keo kiệt, không biết làm người."
Thế vẫn còn nhẹ, Tử Yên cố ý thể hiện mình nghèo khổ trước mặt ma ma thân cận nhất với lão phu nhân, tuyệt đối không chỉ để cho La ma ma mất hứng! Lí Vị Ương lại hỏi: "Còn nói gì nữa không?"
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, trả lời chi tiết: "Tử Yên nói, gần đây tiểu thư tiêu phí quá nhiều, đúng là giật gấu vá vai (nghèo rớt mùng tơi), không còn bao nhiêu, mong La ma ma khoan thứ bỏ qua."
Lí Vị Ương trầm tư một lát, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên nói: "Xem ra, nàng ta muốn tận trung với Đại ca!"
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc lẫn nhau, trong lòng đều thấy hoang mang. Tử Yên làm như vậy, khẳng định là Đại thiếu gia gợi ý, nhưng mà Đại thiếu gia vì sao lại muốn làm như vậy? Để cho người khác cảm thấy Tam tiểu thư khắc nghiệt keo kiệt sao? Không, không thể đơn giản như vậy. Nhưng mà suy nghĩ sâu thêm một tầng, các nàng đều không thể nghĩ ra. Lúc này, nghe thấy Lí Vị Ương nói: "Chủ tớ đã lâu, nàng ta muốn làm người bên gối của Đại ca như thế, ta giúp nàng ta một lần vậy!"
Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương cố ý đi trễ nửa canh giờ, mới dẫn theo Tử Yên cùng Bạch Chỉ đi thỉnh an lão phu nhân. Đi qua phòng trà, theo lệ thường nàng bước vào pha trà, hôm nay lại dẫn theo Tử Yên vào phòng, để Bạch Chỉ trông coi bên ngoài.
Tử Yên mặt mày vốn đang rạng rỡ, chỉ cần nghĩ lát nữa sẽ được gặp Đại thiếu gia, thì sự vui mừng lại lộ rõ trên mặt, Bạch Chỉ khẽ thở dài, ánh mắt buông xuống.
Tiểu thư, cho Tử Yên mấy cơ hội rồi, xem như đã hết lòng quan tâm.
Đại phu nhân ngồi đó, nhẹ giọng nói chuyện với Lí Mẫn Phong bên cạnh, Lí Trường Nhạc búi tóc điệu đà, mặc áo ngắn tay xanh ngọc, váy dài thêu mười hai bức mẫu đơn, thướt tha muôn vẻ, chỉ đoan đoan chính chính ngồi bên kia, lại làm sự nổi bật của tất cả các tiểu thư bị chèn ép xuống.
Lí Vị Ương mỉm cười, đi vào hành lễ với lão phu nhân: "Lão phu nhân vạn phúc."
Lão phu nhân nhìn thấy nàng, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười: "Kinh Phật đã chép xong hết chưa?"Lí Vị Ương cười nhận lấy Kinh Phật trong tay Tử Yên, nói: "Đêm qua đã chép xong hết rồi, sáng nay vội vàng đưa tới cho lão phu nhân."
Lão phu nhân thấy mắt nàng sưng tím, cười vỗ vỗ vào tay nàng: "Kinh Phật chép lúc nào cũng được, đừng có thức đêm."
Lí Trường Nhạc nghe thấy, trong mắt hiện lên sự hèn mọn. Theo nàng thấy, chữ Lí Vị Ương viết miễn cưỡng có thể coi là tinh tế, cầm kỳ thi hoạ không tinh thông, ngâm thơ viết câu đối càng không thạo, không thể thể hiện trước mặt mọi người, chỉ xứng chép Kinh Phật cho lão phu nhân, thế mà lão thái thái này còn thích thú như vậy.
Lí Vị Ương cười gật đầu, xoay người dâng lên ly trà mình vừa mới pha, lão phu nhân không vội uống, chỉ đặt sang bên cạnh.
Ánh mắt của Lí Mẫn Phong ngưng đọng lại, dừng trên người Tử Yên, Tử Yên nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ gật đầu với hắn. Bờ môi Lí Mẫn Phong nhếch lên thành vẻ tươi cười.
Lão phu nhân cùng Lí Vị Ương trong lòng như có sự ăn ý, tự nói chuyện với nhau, bỏ đám người Đại phu nhân sang một bên. Lí Thường Hỉ nhìn thấy thật sự không vui, xoay người nói với Lí Trường Nhạc: "Đại tỷ, nghe nói hôm qua phụ thân ra ngoài về, có tặng cho tỷ một đôi khuyên tai hồng bảo thạch, dưới ánh mặt trời còn có thể đổi màu, có phải không?"
Lí Trường Nhạc mỉm cười nói: "Đúng là biết đổi màu, nghe nói là sứ thần dị quốc tiến cống."
Lí Thường Hỉ lộ ra ánh mắt hâm mộ, Lí Thường Như hừ lạnh một tiếng quay mặt ra chỗ khác, Lí Thường Tiếu cười nói: "Hôm khác Đại tỷ nhất định phải lấy ra cho chúng muội thưởng thưởng đó."
Lí Trường Nhạc gật đầu nói, cố ý liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, nói: "Hai muội không phải cũng nhận được vòng tay bảo thạch sao? Đúng rồi Tam muội, phụ thân tặng muội cái gì vậy?"
Lí Tiêu Nhiên đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lí Vị Ương, ra ngoài mấy ngày, ngay cả một cọng cỏ cũng không đem về cho nàng, Lí Trường Nhạc biết rõ mà còn cố hỏi, muốn thấy Lí Vị Ương luống cuống trước mặt mọi người.
Lí Vị Ương khẽ cười nói: "Phụ thân bình an trở về chính là lễ vật tốt nhất tặng cho Vị Ương rồi, muội không cần thêm gì nữa."
Đại phu nhân nghe xong, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại lộ ra sự từ ái: "Vị Ương đúng là hiểu cấp bậc lễ nghĩa, các con phải học tập theo đấy!"
Lão phu nhân sờ từng chữ tinh tế viết bên trên Kinh Phật, thản nhiên nói: "Đúng là như thế."
Trên mặt Đại phu nhân, không thể cười được nữa.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Mẫn Phong mặt mày bình tĩnh, đột nhiên nói: "Nói đến lễ vật, không biết quà đáp lễ Vị Ương đưa qua, Đại ca có vừa lòng không?"
Lí Mẫn Phong ngẩn người, thuận miệng nói: "Túi thêu kia đúng là rất xinh đẹp—— "
Lí Vị Ương đôi mắt chớp chớp, chiếu ra ánh sáng như đang lưu chuyển: "Túi thêu? Muội muội chưa bao giờ tặng túi thêu gì cả mà!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Tử Yên hơi biến đổi.
—— Lời ngoài truyện ——
Biên tập: Nam chính của ngươi ở đâu? Ở nơi nào?
Ta: ...
Biên tập: Ngươi này hoá ra lại quên mất đây là ngôn tình tiểu thuyết sao →_→
Ta: &_&
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz