Thu Chua Gui Em
Hôm sau được về nhà vì chẳng có gì quan trọng tới mức phải ở bệnh viện thêm nữa. Anh vẫn tới lớp như thường lệ nhưng Tiên chẳng ngó ngàng gì tới Anh cả. Anh chuyển qua ngồi cạnh Phương. Họ chẳng nói gì nhưng có vẻ ở cạnh bên nhau là đủ rồi. Ánh mắt Tiên buồn lắm, nhìn hai người họ ngồi cạnh
nhau, lâu lâu Anh lại xoay qua gõ vào trán Phương thật là tình cảm.
- nu, chỉ vậy mà còn không biết nữa.- Anh cười khi chỉ mãi mà Phương chẳng làm đúng
- nu không? Tin chị đại đánh cưng không?
- không đánh coi- nói rồi Anh trưng bộ mặt đầy vẻ thách thức. Nhìn quanh không có ai trong lớp cả vì đang ra giờ ra chơi, chỉ còn Tiên, Phương và Anh. Phương nhéo vào má Anh yêu thương. Mọi việc cứ diễn ra đều đặn như vậy, Anh cứ tới lớp, cứ yêu thương Phương, Phương cũng vậy, tuy tình cảm không công khai nhưng hạnh phúc vẫn ngập tràn. Thời gian trôi nhanh hơn , yêu thương nhiều hơn. Mới đây đã đúng nữa năm Anh học ở đây. Tình yêu mà Anh dành cho Phương chỉ là tình yêu của cái tuổi học trò, tình yêu không vụ lợi, không vượt xa những cái nắm tay, những nụ hộn nhẹ nhàng, Tiên vẫn thế, tuy lưng quay về phía Anh nhưng trái tim vẫn dõi theo Anh. Hôm nay trường tổ chức buổi dã ngoại 2 ngày 1 đêm, địa điểm chính là Vũng Tàu, nói
tới Vũng Tàu Anh rành 6 câu, chổ nào cu cậu cũng biết. Trên xe Anh ngồi cạnh Phương, Tiên thì ngồi với Oanh, cả lớp cười đùa vui vẻ.
- chồng ơi, vợ mệt quá- câu nói của Phương không lọt khỏi tai của Tiên, Tiên gần như sắp khóc trước câu nói đó
- sao vậy, ngủ đi chút tới chồng dẫn đi lại đây chơi- nói rồi Anh để đầu Phương lên vai mình
- cô ơi, bắt bột lên cho nó hát nghe thử đi cô- Huy la lên khi cả lớp đang nói về bài hát
- gì vậy, gì có cục bột nữa vậy, thôi nha.- Anh lên tiếng khi nghe tới biệt danh của mình
- đúng rồi, chưa nghe Bột hát lần nào hết, lên thử đi- cả lớp nháo nhào
- theo yêu cầu thì bạn Bột phải lên hát thôi- Vy là Mc nên giới thiệu
- lên đi cưng- Phương mở mắt ra khi nghe nói có Anh trong đó. Anh nhăn nhó đi lên, đang đứng suy nghĩ xem hát bài gì thì cả lớp yêu cầu Tiên lên song ca. Hát chay mà cũng phải song cả nữa hả chính là suy nghĩ duy nhất mà Anh nghĩ được lúc này, Phương ngồi ở dưới nhíu mày ra vẻ không vui. Đứng một hồi khá lâu Tiên hỏi Anh
- mình hát gì đây bột
- ờ, bột à không Anh không biết nữa, Tiên chọn đi.
- vậy hát Mình yêu nhau bao lâu đi.
- được đó, bài đó đang hit- một người ngồi gần đó nghe họ bàn thì bình luận
- xin tự giới thiệu mình là ca sĩ nghiệp dư Minh Anh biệt danh là cục bột của lớp 10b7 được sự yêu cầu nồng nhiệt của các bạn hôm nay bột và Tiên sẽ hát bài" Minh yêu nhau đi à không Minh yêu nhau bao lâu" câu nói vô tình của Anh làm Tiên hơi vui, cứ nghĩ sẽ có một ngày Anh nói mình yêu nhau đi là miệng Tiên nở nụ cười tỏa nắng. Còn Phương, cô bực bội ra mặt vì Anh lại nhằm tai hại như vậy. Cô buồn bực, không thèm xem họ hát nữa, cô ngồi lại vào cái ghế bên trong mắt hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt buồn hơn bao giờ hết, cô nghĩ vu vơ có lúc Anh sẽ nói với Tiên câu mình yêu nhau đi và dành tặng bài hát mình yêu nhau bao lâu cho cô. Một nỗi sợ dân lên cao ngút trong lòng Phương.
- lặng nghe bước chân..... buồn tênh, làn mi cay.... khóe mắt buồn, chuyện tình yêu nay đã chợt vụt bay.... tiếc chi một... câu xin lỗi- Anh cất cái giọng trầm trầm ấm ấm của mình lên, Tiên gần như nín thở, nhìn cái điệu bộ diễn tả nỗi đau trên gương mặt làm người khác không khỏi ngây ngất. Không khí trên xe gần như im lặng một cách lạ thường, hai ca sĩ dỗi theo tiếng nhạc phát ra từ cái đt của Anh.
- lòng anh đã thôi buồn chưa, điều thân quen giờ chợt xa quá, em vẫn chờ... Sẽ vẫn đợi dẫu anh không quay về, em vẫn chờ sẽ vẫn đợi dù con tim đang rất đau. Một lần thôi nhé anh hãy khóc đi, để biết con tim mình đã cố gắng quá nhiều- Tiên hát với tất cả tình cảm, những câu những từ mà Tiên hát ra nó như nỗi lòng của Tiên lúc này vậy
- phải tập cho quên ngày tháng bên em, tập cố quên em dù vẫn muốn em về bên anh
- dặn lòng phải cố không giữ lấy anh, dù biết sẽ đau thật đau nhưng phải chấp nhận trở về bên nhau lần cuối đây thôi để trái tim yêu thêm một lần...- Tiên và Anh bước về chổ, Tiên đi trước Anh đi sau những tràn vỗ tay khá dài, Phương khá bất ngờ vì không nghĩ Anh hát lại ok đến thế. Nó không hay nhưng vừa đủ để hát trong những chuyến tham quan thế này. Cô cũng ngồi ra cái ghế ngoài đển nhìn những biểu hiện của Anh. Đang đi thì chiếc xe thắng gấp, Tiên và Anh chao đảo, chẳng suy nghĩ gì Anh liền nắm lấy tay Tiên để Tiên không phải té. Vì đã lâu rồi bàn tay ấy không nắm tay mình, Tiên lợi dụng ngã hẳn vào người Anh, vậy thế mà Anh trọn Tiên vào lòng, những tình tiết gây cấn như vậy làm sao qua được mắt Phương chứ. Máu điên dồn lên tận não cô không nói không rằng ngồi vào ghế mình, nhắm mắt lại, chẳng ngó ngàng gì đến Anh, Anh chẳng biết gì,chỉ nghĩ là Phương mệt nên không hỏi gì cả, lâu nay vì ngại nên Anh không dám nói chuyện với Tiên, giờ này có cơ hội tại sao lại không làm lành cơ chứ. Anh với Tiên nói chuyện khá nhiều, Anh lên ngồi trên băng ghế cùng Tiên và Oanh, Phương ở dưới như núi lửa chuẩn bị bùng nổ, với tính của Phương không cho Tiên một trận ra hồn mới sợ. Anh cười nói vui vẻ, ăn bánh, uống chung một chai nước với Tiên, hình như Anh quên bặt đi người yêu mình đang ngồi ở dưới ghế sau thì phải. Anh rất thích tỏ ra người lớn, nên thường xuyên có những cử chỉ như nhéo má, xoa đầu, luôn làm những công việc khó khăn dùm người khác. Phương nhìn thấy hết chẳng cam tâm nhìn Anh như vậy, cô lấy đt ra điện cho cậu nào đó bên lớp 12b2. Nghe đâu cậu cua Phương nhìu lần lắm rồi nhưng bất thành. Anh nghe tiếng Phương nghĩ là Phương đã dậy nên đi xuống ngồi cùng Phương, đang loay hoay xé bánh bông lan định đúc Phương ăn thì thấy Phương đt cho ai đó. À đúng hơn là Phương nt kêu người đó gọi lại.
- alo, em nghe nè anh Phong
- ......
- em sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của anh, nhớ biểu hiện nha
-.....
- em sẽ chờ xem lời anh nói anh thực hiện được bao nhiêu
-....
- em chỉ tin vào hành động. Tới nơi mình gặp sau nhe. Bye anh.
-....
Anh xé nhỏ miếng bánh đưa về phía miệng Phương,
cô dùng tay đánh vào tay Anh
- dơ quá, không ăn đâu- Anh chưng hửng vì câu nói vô tình của Phương. Nhưng chẳng nói gì Anh đưa ncuyên cái bánh nói
- vậy ăn cái này đi, chưa có đụng tay vào đó
- không ăn.- Anh vẫn nhẫn nhịn, không nói gì cả, mở
balô và cho cái bánh vào trong đó, lấy chai cam vắt đã làm khi sáng ra
- em uống đi- thay cho câu trả lời là cái im lặng. Chưa bao giờ Phương như vệy cả, nếu có giận thì cũng chỉ la lớn vài tiếng rồi lại đau vào đấy. Anh suy nghĩ nát óc vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì sai. Chiếc xe ngừng trước khách sạn, phòng gồm 4ng. Nam ở dẫy A nữ ở dẫn B, vì nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên nên cô phân cứ ghế trên ghế dưới thì ở cùng nhau. Phòng sẽ cử ra nhóm trưởng quản lí giờ giất sinh hoạt của mọi người. Ở trên xe nghe thiết pháp một hồi cả lớp ai về phòng náy. Anh , Phương ỡ cùng với Tiên và Oanh. Mang hai cái balo to tướng lên phòng, Anh phải mở vali của Phương ra mắc những chiếc áo sơ mi lên cho Phương, còn Phương thì nằm ra giừơng nghĩ ngơi.
- em mệt lắm không. Anh đi mua nước cho em nha
- thôi khỏi, không có mượn
- Anh là gì sai hả Phương, Phương như vậy Anh khó chịu lắm đó
- không, không hề có, tại tính khí tôi thất thường vậy đó- Phương nói với nụ cười đáng ghét
- thôi được rồi.Anh xin lỗi nếu Anh làm gì khiến em không vui , em vào tắm đi, Anh xã nước vào bồn rồi đó- trong phòng hiện đang đủ mặt 4 người, nhưng vì Tiên và Oanh là bạn thân việc Tiên thích Anh Oanh cũng biết và việc Anh và Phương têu nhau Oanh cũng biết nên chẳng ngại ngùng gì cả. Oanh chỉ biết lắc đầu vì Anh quá nhún nhường.
- alo
- em ra đi, anh đang đứng dưới sảnh nè
- chờ em tắm cái.
- oki em- Phương chỉ muốn chọc tức Anh nhất thời thôi, nhưng vì lúc trên xe Anh chẳng hỏi xem ai điện thì lấy đâu ra người cản không cho Phương đi. Nên cô đành phải đi với tên Phong đó. Anh ngồi ở mép giừơng nghe Phương nói chuyện cũng thắc mắc lắm nhưng sợ hỏi Phương lại giận nên thôi.
- em đi thật hả- Anh hỏi khi Phương bước ra từ trong phòng tắm
- sao lại không, you cứ đi chơi đi, đi hát karaoke, rồi thích thì ôm người ta cũng được bye- nói rồi Phương bước ra khỏi phòng. Anh chạy theo ra tới cầu thang thì bắt kịp Phương
- anh không cố ý mà. Việc hát là tại em kêu anh, còn lúc đó do Tiên té nên Anh....- câu nói bị ngắc ngang bởi cái tát của Phương
- đừng có nói tại tôi, tôi không có trảnh mà nghe you nói nhiều.- Phương bỏ đi, Anh đứng chết trân, Anh biết Phương ghen nhưng kiểu ghen của Phương làm Anh đau lắm. Chưa bao giờ Phương ghen mà giữ giúp dùm Anh chút sĩ diện. Bao giờ Anh cũng phải là người đóng cái vai sai trái, cái vai xin lỗi, đóng cái vai bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Nước mắt Anh bất chợt rơi dài ra má, nhữmg giọt nước mắt lúc này là những giọt nước mắt của thất vọng, những mệt mỏi. Anh luôn nhún nhường vì thế mà gần như Anh đã vứt bỏ cái tôi của mình để đến với Phương. Anh yêu Phương hớn cái mức mà Anh đã đưa ra thì phải. Cái mức ấy chỉ bằng một nữa mà thôi, tình yêu của Anh dành cho Phương lớn tới độ Phương chưa đủ sức để làm vơi đi cái tình yêu đó. Cô tuy đi như bậy nhưng cô lại điện thoại nói với Phong là mình đi không được, một mình Phương đi dạo trên biển vào cái trưa nắng gắt này, cô buồn lắm, chưa bao giờ con người của Phương lại sâu lắng như vậy, lúc nào Phương cũng vô tư, hồn nhiên cả. Cô biết Anh không cố ý nhưng cô không cho phép Anh dám gieo rắc bất kỳ tia hi vọng nhỏ nhôi nào cho Tiên. Cô sợ lắm một ngày Tiên sẽ dành lấy Anh về phía Tiên. Ngồi trên chiếc ghế đa nhìn mọi người nô đùa dưới biển cô ước gì khi nãy đừng đánh Anh, theo Anh vào phòng thì giờ chắc cô đã được Anh ôm trọn trong vòng tay rồi, nghĩ vậy là nước mắt đã ứa ra.
hết chap 8
nhau, lâu lâu Anh lại xoay qua gõ vào trán Phương thật là tình cảm.
- nu, chỉ vậy mà còn không biết nữa.- Anh cười khi chỉ mãi mà Phương chẳng làm đúng
- nu không? Tin chị đại đánh cưng không?
- không đánh coi- nói rồi Anh trưng bộ mặt đầy vẻ thách thức. Nhìn quanh không có ai trong lớp cả vì đang ra giờ ra chơi, chỉ còn Tiên, Phương và Anh. Phương nhéo vào má Anh yêu thương. Mọi việc cứ diễn ra đều đặn như vậy, Anh cứ tới lớp, cứ yêu thương Phương, Phương cũng vậy, tuy tình cảm không công khai nhưng hạnh phúc vẫn ngập tràn. Thời gian trôi nhanh hơn , yêu thương nhiều hơn. Mới đây đã đúng nữa năm Anh học ở đây. Tình yêu mà Anh dành cho Phương chỉ là tình yêu của cái tuổi học trò, tình yêu không vụ lợi, không vượt xa những cái nắm tay, những nụ hộn nhẹ nhàng, Tiên vẫn thế, tuy lưng quay về phía Anh nhưng trái tim vẫn dõi theo Anh. Hôm nay trường tổ chức buổi dã ngoại 2 ngày 1 đêm, địa điểm chính là Vũng Tàu, nói
tới Vũng Tàu Anh rành 6 câu, chổ nào cu cậu cũng biết. Trên xe Anh ngồi cạnh Phương, Tiên thì ngồi với Oanh, cả lớp cười đùa vui vẻ.
- chồng ơi, vợ mệt quá- câu nói của Phương không lọt khỏi tai của Tiên, Tiên gần như sắp khóc trước câu nói đó
- sao vậy, ngủ đi chút tới chồng dẫn đi lại đây chơi- nói rồi Anh để đầu Phương lên vai mình
- cô ơi, bắt bột lên cho nó hát nghe thử đi cô- Huy la lên khi cả lớp đang nói về bài hát
- gì vậy, gì có cục bột nữa vậy, thôi nha.- Anh lên tiếng khi nghe tới biệt danh của mình
- đúng rồi, chưa nghe Bột hát lần nào hết, lên thử đi- cả lớp nháo nhào
- theo yêu cầu thì bạn Bột phải lên hát thôi- Vy là Mc nên giới thiệu
- lên đi cưng- Phương mở mắt ra khi nghe nói có Anh trong đó. Anh nhăn nhó đi lên, đang đứng suy nghĩ xem hát bài gì thì cả lớp yêu cầu Tiên lên song ca. Hát chay mà cũng phải song cả nữa hả chính là suy nghĩ duy nhất mà Anh nghĩ được lúc này, Phương ngồi ở dưới nhíu mày ra vẻ không vui. Đứng một hồi khá lâu Tiên hỏi Anh
- mình hát gì đây bột
- ờ, bột à không Anh không biết nữa, Tiên chọn đi.
- vậy hát Mình yêu nhau bao lâu đi.
- được đó, bài đó đang hit- một người ngồi gần đó nghe họ bàn thì bình luận
- xin tự giới thiệu mình là ca sĩ nghiệp dư Minh Anh biệt danh là cục bột của lớp 10b7 được sự yêu cầu nồng nhiệt của các bạn hôm nay bột và Tiên sẽ hát bài" Minh yêu nhau đi à không Minh yêu nhau bao lâu" câu nói vô tình của Anh làm Tiên hơi vui, cứ nghĩ sẽ có một ngày Anh nói mình yêu nhau đi là miệng Tiên nở nụ cười tỏa nắng. Còn Phương, cô bực bội ra mặt vì Anh lại nhằm tai hại như vậy. Cô buồn bực, không thèm xem họ hát nữa, cô ngồi lại vào cái ghế bên trong mắt hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt buồn hơn bao giờ hết, cô nghĩ vu vơ có lúc Anh sẽ nói với Tiên câu mình yêu nhau đi và dành tặng bài hát mình yêu nhau bao lâu cho cô. Một nỗi sợ dân lên cao ngút trong lòng Phương.
- lặng nghe bước chân..... buồn tênh, làn mi cay.... khóe mắt buồn, chuyện tình yêu nay đã chợt vụt bay.... tiếc chi một... câu xin lỗi- Anh cất cái giọng trầm trầm ấm ấm của mình lên, Tiên gần như nín thở, nhìn cái điệu bộ diễn tả nỗi đau trên gương mặt làm người khác không khỏi ngây ngất. Không khí trên xe gần như im lặng một cách lạ thường, hai ca sĩ dỗi theo tiếng nhạc phát ra từ cái đt của Anh.
- lòng anh đã thôi buồn chưa, điều thân quen giờ chợt xa quá, em vẫn chờ... Sẽ vẫn đợi dẫu anh không quay về, em vẫn chờ sẽ vẫn đợi dù con tim đang rất đau. Một lần thôi nhé anh hãy khóc đi, để biết con tim mình đã cố gắng quá nhiều- Tiên hát với tất cả tình cảm, những câu những từ mà Tiên hát ra nó như nỗi lòng của Tiên lúc này vậy
- phải tập cho quên ngày tháng bên em, tập cố quên em dù vẫn muốn em về bên anh
- dặn lòng phải cố không giữ lấy anh, dù biết sẽ đau thật đau nhưng phải chấp nhận trở về bên nhau lần cuối đây thôi để trái tim yêu thêm một lần...- Tiên và Anh bước về chổ, Tiên đi trước Anh đi sau những tràn vỗ tay khá dài, Phương khá bất ngờ vì không nghĩ Anh hát lại ok đến thế. Nó không hay nhưng vừa đủ để hát trong những chuyến tham quan thế này. Cô cũng ngồi ra cái ghế ngoài đển nhìn những biểu hiện của Anh. Đang đi thì chiếc xe thắng gấp, Tiên và Anh chao đảo, chẳng suy nghĩ gì Anh liền nắm lấy tay Tiên để Tiên không phải té. Vì đã lâu rồi bàn tay ấy không nắm tay mình, Tiên lợi dụng ngã hẳn vào người Anh, vậy thế mà Anh trọn Tiên vào lòng, những tình tiết gây cấn như vậy làm sao qua được mắt Phương chứ. Máu điên dồn lên tận não cô không nói không rằng ngồi vào ghế mình, nhắm mắt lại, chẳng ngó ngàng gì đến Anh, Anh chẳng biết gì,chỉ nghĩ là Phương mệt nên không hỏi gì cả, lâu nay vì ngại nên Anh không dám nói chuyện với Tiên, giờ này có cơ hội tại sao lại không làm lành cơ chứ. Anh với Tiên nói chuyện khá nhiều, Anh lên ngồi trên băng ghế cùng Tiên và Oanh, Phương ở dưới như núi lửa chuẩn bị bùng nổ, với tính của Phương không cho Tiên một trận ra hồn mới sợ. Anh cười nói vui vẻ, ăn bánh, uống chung một chai nước với Tiên, hình như Anh quên bặt đi người yêu mình đang ngồi ở dưới ghế sau thì phải. Anh rất thích tỏ ra người lớn, nên thường xuyên có những cử chỉ như nhéo má, xoa đầu, luôn làm những công việc khó khăn dùm người khác. Phương nhìn thấy hết chẳng cam tâm nhìn Anh như vậy, cô lấy đt ra điện cho cậu nào đó bên lớp 12b2. Nghe đâu cậu cua Phương nhìu lần lắm rồi nhưng bất thành. Anh nghe tiếng Phương nghĩ là Phương đã dậy nên đi xuống ngồi cùng Phương, đang loay hoay xé bánh bông lan định đúc Phương ăn thì thấy Phương đt cho ai đó. À đúng hơn là Phương nt kêu người đó gọi lại.
- alo, em nghe nè anh Phong
- ......
- em sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của anh, nhớ biểu hiện nha
-.....
- em sẽ chờ xem lời anh nói anh thực hiện được bao nhiêu
-....
- em chỉ tin vào hành động. Tới nơi mình gặp sau nhe. Bye anh.
-....
Anh xé nhỏ miếng bánh đưa về phía miệng Phương,
cô dùng tay đánh vào tay Anh
- dơ quá, không ăn đâu- Anh chưng hửng vì câu nói vô tình của Phương. Nhưng chẳng nói gì Anh đưa ncuyên cái bánh nói
- vậy ăn cái này đi, chưa có đụng tay vào đó
- không ăn.- Anh vẫn nhẫn nhịn, không nói gì cả, mở
balô và cho cái bánh vào trong đó, lấy chai cam vắt đã làm khi sáng ra
- em uống đi- thay cho câu trả lời là cái im lặng. Chưa bao giờ Phương như vệy cả, nếu có giận thì cũng chỉ la lớn vài tiếng rồi lại đau vào đấy. Anh suy nghĩ nát óc vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì sai. Chiếc xe ngừng trước khách sạn, phòng gồm 4ng. Nam ở dẫy A nữ ở dẫn B, vì nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên nên cô phân cứ ghế trên ghế dưới thì ở cùng nhau. Phòng sẽ cử ra nhóm trưởng quản lí giờ giất sinh hoạt của mọi người. Ở trên xe nghe thiết pháp một hồi cả lớp ai về phòng náy. Anh , Phương ỡ cùng với Tiên và Oanh. Mang hai cái balo to tướng lên phòng, Anh phải mở vali của Phương ra mắc những chiếc áo sơ mi lên cho Phương, còn Phương thì nằm ra giừơng nghĩ ngơi.
- em mệt lắm không. Anh đi mua nước cho em nha
- thôi khỏi, không có mượn
- Anh là gì sai hả Phương, Phương như vậy Anh khó chịu lắm đó
- không, không hề có, tại tính khí tôi thất thường vậy đó- Phương nói với nụ cười đáng ghét
- thôi được rồi.Anh xin lỗi nếu Anh làm gì khiến em không vui , em vào tắm đi, Anh xã nước vào bồn rồi đó- trong phòng hiện đang đủ mặt 4 người, nhưng vì Tiên và Oanh là bạn thân việc Tiên thích Anh Oanh cũng biết và việc Anh và Phương têu nhau Oanh cũng biết nên chẳng ngại ngùng gì cả. Oanh chỉ biết lắc đầu vì Anh quá nhún nhường.
- alo
- em ra đi, anh đang đứng dưới sảnh nè
- chờ em tắm cái.
- oki em- Phương chỉ muốn chọc tức Anh nhất thời thôi, nhưng vì lúc trên xe Anh chẳng hỏi xem ai điện thì lấy đâu ra người cản không cho Phương đi. Nên cô đành phải đi với tên Phong đó. Anh ngồi ở mép giừơng nghe Phương nói chuyện cũng thắc mắc lắm nhưng sợ hỏi Phương lại giận nên thôi.
- em đi thật hả- Anh hỏi khi Phương bước ra từ trong phòng tắm
- sao lại không, you cứ đi chơi đi, đi hát karaoke, rồi thích thì ôm người ta cũng được bye- nói rồi Phương bước ra khỏi phòng. Anh chạy theo ra tới cầu thang thì bắt kịp Phương
- anh không cố ý mà. Việc hát là tại em kêu anh, còn lúc đó do Tiên té nên Anh....- câu nói bị ngắc ngang bởi cái tát của Phương
- đừng có nói tại tôi, tôi không có trảnh mà nghe you nói nhiều.- Phương bỏ đi, Anh đứng chết trân, Anh biết Phương ghen nhưng kiểu ghen của Phương làm Anh đau lắm. Chưa bao giờ Phương ghen mà giữ giúp dùm Anh chút sĩ diện. Bao giờ Anh cũng phải là người đóng cái vai sai trái, cái vai xin lỗi, đóng cái vai bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Nước mắt Anh bất chợt rơi dài ra má, nhữmg giọt nước mắt lúc này là những giọt nước mắt của thất vọng, những mệt mỏi. Anh luôn nhún nhường vì thế mà gần như Anh đã vứt bỏ cái tôi của mình để đến với Phương. Anh yêu Phương hớn cái mức mà Anh đã đưa ra thì phải. Cái mức ấy chỉ bằng một nữa mà thôi, tình yêu của Anh dành cho Phương lớn tới độ Phương chưa đủ sức để làm vơi đi cái tình yêu đó. Cô tuy đi như bậy nhưng cô lại điện thoại nói với Phong là mình đi không được, một mình Phương đi dạo trên biển vào cái trưa nắng gắt này, cô buồn lắm, chưa bao giờ con người của Phương lại sâu lắng như vậy, lúc nào Phương cũng vô tư, hồn nhiên cả. Cô biết Anh không cố ý nhưng cô không cho phép Anh dám gieo rắc bất kỳ tia hi vọng nhỏ nhôi nào cho Tiên. Cô sợ lắm một ngày Tiên sẽ dành lấy Anh về phía Tiên. Ngồi trên chiếc ghế đa nhìn mọi người nô đùa dưới biển cô ước gì khi nãy đừng đánh Anh, theo Anh vào phòng thì giờ chắc cô đã được Anh ôm trọn trong vòng tay rồi, nghĩ vậy là nước mắt đã ứa ra.
hết chap 8
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz