ZingTruyen.Xyz

Thoi Gian Dung Dua Se Dm

- Chia tay đi . Từ ngày mai em được tự do , yêu người khác và quên anh đi .

- Tại sao ạ ? Anh đang đùa em phải không ? Anh nói đi chỉ đùa thôi đúng không ?

Anh im lặng , đôi mắt anh nhìn cậu lạnh lùng . Cậu cố cười . Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt . Nước mắt bất chợt trào ra . Mặn đắng . Đôi chân cậu run run như muốn khuỵnh xuống . Cậu ngước mắt nhìn anh để chờ đợi một thứ gì khác .

- Là sự thật . Xin lỗi anh có người khác rồi

Cậu bây giờ thật sự không thể tin được vào tai mình nữa . Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cậu . Còn đưa cậu đi học , đón cậu về . Còn nói còn cười với cậu . Vậy mà ngày hôm nay lại nói có người khác . Cú shock quá lớn , cậu bàng hoàng , cậu hoang mang . Kỉ niệm xưa lại ùa về . Cậu cắn chặt môi đến bật máu cố ngăn nước mắt đừng tuôn nữa . Nhưng không thể , cái thứ chất lỏng ấy cứ trào ra cả vào miệng cậu . Mùi máu tnh nòng chảy vào miệng cậu . Cậu đau ... anh muốn chia tay cậu .
Tiếng chuông điện thoại reng lên kéo cậu về hiện tại .

- Anh phải đi , cô ấy đang đợi anh .

Nói xong anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng , bỏ mặt cậu đứng đó . Cậu xoay lưng lại , rồi hét to .

- Ngày mai, mình chia tay được không anh ?

- Để làm gì ? Quên anh đi . Ở bên nhau chỉ làm đau nhau thêm .

Anh quay lại nhìn cậu kèm theo ánh mắt lạnh lùng thêm chút thương hại .

- 1 ngày thôi , em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự . Anh không nhớ à .... Anh ...anh chưa bao giờ hôn em ...

Ánh mắt anh chợt xao động . Đúng rồi , 5 tháng qua anh chưa lần nào hôn cậu . Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay và những cái ôm thế là hết . Anh bảo khi nào quen đủ 1 năm anh mới hôn cậu . Anh thật kì quặc .

- Được , anh sẽ cho em thêm một ngày .

- Cảm ơn anh . Ngày mai chúng ta lại làm người yêu của nhau nữa nhé . Em yêu anh

Cậu nhìn anh , bờ môi mấp máy nói thật nhỏ rồi quay lưng bước đi .
***********

- Alo , em chuẩn bị mười phút nữa anh qua .

- Vâng ạ .

Cậu cúp máy , mở tủ lấy bộ quần áo màu trắng mà mấy tháng trước anh tặng cho cậu . Trông cậu bây giờ toát lên cảm giác dễ chịu và trong sáng . Hôm nay cậu thật sự rất đáng yêu .

Có tiếng chuông cửa , chắc là anh đến rồi .

- Bảo bối , Hàn Phong đến rồi .

- Vâng ạ , con xuống ngay .

- Em muốn đi đâu ?

Anh hỏi , giọng vẫn nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cậu . Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có . Luồng tay qua eo anh , cậu khẽ ôm anh thật chặt . khoé mắt khô từ đêm qua lại lần nữa đẫm nước . Từng giọt rơi xuống làm ướt áo anh một mảng .

- Em khóc à ?

- Không ạ , mình đi công viên anh nhé .

- Ừ

.......

- Em muốn đạp vịt .

- 17 tuổi rồi có còn trẻ con nữa đâu .

- Nhưng em muốn .

- Chịu em rồi . Ra chọn một con đi .

Thế là anh và cậu đạp lòng vòng quanh hồ . Cậu bây giờ cũng vui được một ít . Tuy nhiên thỉnh thoảng nhìn anh trầm lặng nghĩ về ai đó , cậu lại chạnh lòng nhưng được ở bên anh cậu vui lắm . Cả một buổi sáng anh bị cậu kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên . Vào nhà ma cậu ôm chặt lấy tay anh cào cấu . Đi tàu lượn cậu tựa vai anh và hét quên cả trời đất . Rồi đi uống nước , ăn kem . Cậu tinh nghịch quẹt kem lên mặt anh bị anh chửi cho một trận , cậu chỉ lè lưỡi cười trừ . Cậu như quên hết tất cả , quên mất ngày mai cậu phải xa anh .

- Anh đưa em đi biển được không ?

Anh chợt hỏi .

- Em thích đi sao

- Ừ , anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à

- Ừ anh nhớ rồi .

Thế là họ ra biển . Anh phóng xe thật nhanh . Gió tạt vào mặt hai người . Mất hơn hai tiếng để ra đến biển . Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển . Anh cầm tay cậu kéo ra biển . Anh và cậu chạy tung tăng trên cát .

- Anh ơi , em tặng anh này . Anh làm người yêu em nhé !

Anh quay lại nheo mắt nhìn cậu . Nhìn hộp quà màu xanh gói vụng về trong tay cậu . Cậu nhoẻn miệng nhìn anh cười . Nụ cười trong veo như nắng mùa thu . Không có nỗi buồn . Không có lo âu . Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời đầy nắng thu .

Giờ đây trong mắt anh . Cậu nhóc Lạc Lạc ngày nào lại xuất hiện . Cậu nhóc 17 tuổi ngây thơ lại ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều .

- Ừ tôi sẽ làm người yêu của cậu nhóc hậu đậu được chưa nào

Anh bật cười xoa đầu cậu . Hệt như 5 tháng trước , nhẹ nhàng và ấm áp . Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy . Nhưng cũng làm cậu cảm thấy ấm áp hơn .

Cậu đã từng nghĩ mình nên ích kỉ . Cứ thủ đoạn đi biết đâu lại kéo anh về lại bên cậu . Nhưng tối qua khi thấy anh cùng với người con gái ấy ở công viên cậu lại không nỡ . Cô ấy thật sự rất xinh đẹp . Làm sao cậu nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây ...

Anh trầm lặnh nhìn về phía biển . Gió thổi bay tóc anh , nắng chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh . Trong hoàng hôn anh đẹp đến lạ kì . Nhưng trong đôi mắt kia vẫn hằn lên những nét do dự và lo âu . Phải rồi nếu anh bỏ rơi cậu nhóc đang ở bên anh . Liệu cậu nhóc ấy có còn hồn nhiên như 5 tháng trước hay không ? Hay là .... anh sợ cậu sẽ khóc như hôm qua . Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia . Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt kia làm anh yếu mềm .
Người con gái anh mới gặp mới yêu kia cũng khiến anh xao động . Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ , anh thấy cô ấy quá hồn nhiên . Và cô ấy mang cho anh một cảm lạ , lạ hơn khi ở bên Lạc Lạc . Rời bỏ cô ấy anh thật sự không nghĩ đến nổi ...
Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu luồng qua eo anh . Một cái siết nhẹ . Cậu đang ôm anh . Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy . Giống như cậu đang sợ anh sẽ bị gió cuốn đi mất . Cậu áp mặt vào lưng anh . Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng nốt ngày hôm nay nó đã không dành cho cậu nữa rồi . Nước mắt của cậu lại rơi .

- Anh hôn em có được không ?

Cậu hỏi mà giọng nghẹn ngào .
Anh quay lại , nhìn thẳng vào mặt cậu . Vệt nước mắt vẫn còn nguyên trên mặt cậu . Anh khẽ ghé sát và hôn cậu . Hai bờ môi chạm nhau . Anh thấy cánh môi cậu run rẩy . Anh cảm thấy được vị ngọt và cái vị mặn chát . Họ chỉ chạm môi nhau . Không phải nụ hôn kiểu Pháp nhưng cậu cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế này . Nụ hôn đầu tiên lãng mạng y như cậu từng nghĩ . Có biển có gió có nắng và có anh . Khi họ rời nhau cậu khẽ kiễng chân lên hôn nhẹ vào má anh . Mỉm cười nhìn anh .

- Về thôi anh . Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em . Ngày mai chúng ta chia tay nhé .

Cậu và anh về thành phố . Trong mắt cậu mọi thứ như dần nhoà đi trong hai hàng nước mắt . Nhưng cậu không muốn bật ra tiếng . Cậu thực sự đau lắm . Đau đến nỗi tim như bị ai đó cứa đứt từng mạch máu . Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung . Cậu không thể nào thở nổi nữa . Nhìn anh thế này cậu chỉ muốn ngày mai rồi đến ngày kia rồi đến hết đời ông trời vẫn sẽ cho anh được ở bên cậu .

- Chờ anh chút nhé .

Câu nói của anh làm bật tan đi suy nghĩ trong đầu cậu . Đưa tay lên lau vội nước mắt , cậu gật đầu .

- Vâng ạ .

Anh dừng xe trước một cửa hàng hoa  . Vào ra chỉ mất hơn 5 phút . Anh tặng cậu một bó hoa hồng trắng . Loài hoa mà cậu thích nhất . Trong sáng và thuần khiết . Cậu nhận lấy bó hoa và cười rất tươi . Đã lâu rồi anh chưa tặnh gì cho cậu cả . Đây chắc chắn là món quà cuối cùng anh tặng cậu  . Dù sao cũng có chút kỉ niệm lần cuối ở bên nhau . Hôm nay cậu đã vô cùng hạnh phúc . Chẳng phải trong những cuốn tiểu thuyết người ta thường bảo " hạnh phúc nhiều khi hưởng thụ 1 lần là đủ " cậu cũng cảm thấy như vậy là đủ .

- Hàn Phong ...

Có ai đó gọi anh . Cậu và anh nhìn sang đường theo phía người gọi . Bên kia đường là 1 người con gái tóc dài . Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười . Đúng là cô ấy rồi . Cậu nhìn thấy anh khẽ mỉm cười , ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn về hướng cô ấy . Trông họ thật hạnh phúc . Nhìn bó hoa trên tay cậu chợt bật cười . Bó hoa này có vẻ hợp với người con gái kia hơn .

- Bíp bíp

Bỗng ở phía sau có tiếng còi xe . Chiếc xe tải chỉ cách cô gái kia khoảng 5m . Cô ấy đứng sững lại .

- Hạ Như , tránh ra ...

Anh hét lên bất lực . Cô gái kia vẫn không nhúc nhích . Đôi chân như bị chôn dưới đất . Nét mặt hoảng sợ trắng bệt . Lẽ nào cô ấy sẽ rời xa anh sao . Bông hoa thuỷ tinh nhỏ bé này . Anh cố nắm chặt tay chạy qua đường .

- Kéttttt ........Rầm

Tiếng phanh xe chói lọi . Anh chết đứng tại chỗ . Những tưởng cô gái ấy sẽ rời xa anh nhưng cô ấy đang ngã sõng xoài bên kia đường . Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác . Cậu nhóc quen thuộc đã từng là người yêu anh 5 tháng . Cậu đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu người con gái đã cướp anh khỏi tay cậu . Đầu gối anh dường như sắp khuỵ xuống . Anh mở to mắt nhìn cậu . Anh thấy máu . Những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể bất động của cậu . Màu trắng của những cánh hoa thấm đẫm máu . Anh bàng hoàng chạy lại ôm cậu . Khuôn mặt lộ rõ nét sự sợ hãi .

- Em dậy đi , dậy đi . Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa , ngày kia ừ ngày kia chúng mình hãy chia tay nhé . Em dậy đi . Anh sẽ lại hôn em , ôm em . Sẽ không làm em khóc nữa có được không . Em ngốc thế sao lại ngốc thế hả Lạc Lạc .

Nước mắt anh rơi ướt cả mặt cậu . Cậu khẽ gọi tên anh .

- Hàn Phong ... Nói ...nói yêu em ...1 lần thôi có ... có được không

Giọng cậu thều thào , tay cậu nắm lấy tay anh nhưng không còn chặt nữa .

- Đúng rồi , anh yêu em anh yêu em nhiều lắm bảo bối . Anh xin lỗi , là anh sai , anh sẽ không khiến em buồn nữa . Anh đưa em đến bệnh viện ngay .

- Muộn rồi , ngày mai mình chia tay . Anh phải sống hạnh phúc bên cô ấy . Em yêu anh .

Những ngón tay cậu dần rời khỏi người anh . Đôi mắt vừa mở khép dần . Giọt nước mắt cuối vương trên gò má . Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng lại trên môi . Cậu đã đi rồi . Cậu đã tìm đến tử thần chỉ để giành lại người con gái anh yêu để anh được hạnh phúc . Cậu đã quyết định hi sinh mạng sống cho cô gái ấy .

                                                                                 HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz