Third Sunghoon
Tiếc Là Vai Anh Ấy Chưa Bao Giờ Ướt.Trời đã tối đen, mây cũng vội chạy đi mất chẳng lấy một chút đợi chờ, đã vậy lại có mưa rầm rã kéo đến, thật chẳng hợp lý gì cả.Ở đó, tôi đứng từ phía xa xăm nhìn anh, con người đang cuộn mình ngồi xổm trên vỉa hè. Mắt anh đượm buồn chớp chớp nhìn con đường vắng vẻ chẳng một ai lui tới, bộ đồ trên người anh mặc dường như ướt sũng bởi những giọt nước lạnh tê tái.Trên tay là cây dù yêu thích mà anh đã tình cờ để tôi giữ nó, tôi dậm chân bước thật nhanh đến chỉ để khiến anh bất ngờ, tuy giày đã ướt và đọng nước cũng chỉ để anh nghe được tiếng bước chân hớt hãi của tôi chạy về phía anh. Ít ra nó sẽ phần nào giúp anh quên đi những gì anh đang có trong đầu chốc lát, một phút, một giây thôi cũng là kỳ tích rồi.Đứng trước mặt anh, tôi thay vì lấy cây dù chở che cho bản thân thì lại muốn chở che cho anh, và tôi đã làm vậy. Chắc do những giọt mưa không còn khiến anh tập trung vào những mớ hỗn độn anh mang, anh như thức tỉnh, ngước mặt lên nhìn tôi."Park Jongseong cho anh leo cây à? Lại viện cớ như mấy lần trước phải không?"Tôi đứng nghe tiếng mưa lộp độp bên tai, miệng thì chỉ trích tính nết cứng đầu của anh, nhưng cây dù vẫn hướng vào người anh. Bao lần như mọi lần, anh đợi chờ rồi lại chờ đợi, dẫu anh biết đằng nào cậu trai kia cũng sẽ lỡ hẹn, nhưng anh vẫn tiếp tục đợi ở đó. Có thể cho là anh không quá quan trọng với cậu, nhưng cậu đủ kiên nhẫn và nhẫn nại để dỗ dành anh, đúng hơn là anh dễ dãi với cậu.Quen nhau cũng chưa được bao lâu nhưng cậu đã khiến anh thành ra thế này, kể cả khi còn chưa hẹn hò bí mật, tôi vẫn sẽ là người biết trước và lẽo đẽo dám sát anh, là người mà sẽ thuyết phục anh nên coi trọng bản thân hơn bất kỳ ai khác, bởi anh ngốc, rất ngốc. Đến cả những việc nhỏ nhặt nhất, những gì rõ ràng nhất, tôi làm hết thảy chúng trước mặt anh, cũng chỉ để anh nhận ra một điều rằng tôi thích anh. Anh ngốc, ngốc lắm Park Sunghoon.Được một hồi thuyết phục anh thì anh mới chịu nghe tôi đứng dậy để rời khỏi chỗ đó. Chúng tôi kéo nhau đến bên một hiên nhà trống, nói đúng ra là tôi kéo anh theo. Gần đó may sau là có một cái máy bán nước tự động đời cũ. Trong người chỉ còn ít xu với cái túi rỗng nước, tôi mua lẹ hai ly cà phê cho ấm bụng rồi chạy đến bên anh một lần nữa.Tóc tai thì ướt đẫm, da mặt thì tái nhớt cùng những giọt nước còn đọng bởi mưa. Anh thờ thẫn, thay vì ngồi xổm như trước thì sẽ chỉ đứng và chìm đắm vào một khoảnh khắc mơ màng. Tôi thở mạnh một hơi, nhón chân lên một chút rồi đưa ly cà phê giữa mũi anh. Tôi hết lòng than thở: "Nhìn anh như con thay ma không chừng. Anh định để bộ mặt đó tới lúc già người hai con luôn hả?"Vẫn là không có động tĩnh gì, anh vẫn im lìm không nhìn lấy tôi đang đứng cạnh giỡn trò trước mặt. Tôi vẫn còn đang đưa ly cà phê phảng phất quanh mũi anh, mặc cho anh đang cố nhắm mắt lại và quay đi như thể làm lơ tôi. Có lẽ anh cũng khá bức bối về chuyện tôi biết được địa điểm hẹn hò của hai người, vì nói cho đúng thì đáng lẽ ra nó phải là bí mật, nhưng tôi lại là người xuất hiện thay vì cậu."Hên mà em nhắn tin hỏi anh ta địa chỉ ngay từ đầu. Nãy em mà không tới chắc anh ngồi dầm mưa chờ anh ta đến sáng!""Em gặn hỏi cậu ấy à? Em đâu cần cứ phải bám lấy anh-""Park Jongseong nói em biết đấy! Nói là hai người đi chơi nên muốn rủ em đi cùng mà em không đi thôi! Em đã nghi rồi!""Nhưng em mà không như vậy thì anh có mà cứng đầu ngồi đấy chờ! Anh đâu phải là con rối mà cứ tin rồi nghe người khác răm rắp như thế! Dùng lý trí mà nghĩ cho bản thân anh đi chứ! Thật là!"Anh nghe tôi ầm ĩ được mấy cậu thì cũng im bặt, mặc kệ tôi có cầu nhầu thì anh vẫn hứng chịu và vờ như không nghe. Sau một loạt những câu dạy đời xám xì thì tôi cũng thôi quấy phá anh, ngồi xổm xuống rồi đặt ly cà phê tôi mua cho anh xuồng sàn đường, ly còn lại thì tôi nhấp một ngụm, nheo mắt bởi sự ấm nóng khó cưỡng dù đã chuẩn bị trước. Mắt cá chân tôi đang được phả hơi nóng từ ly cà phê thì đột nhiên biến mất, tôi quay sang thì thấy anh đã nhấc ly cà phê lên từ lúc nào. Anh cầm nó lên để gần mặt chứ không uống, chỉ là từ tốn ngửi nó thôi, chắc có lẽ nó đang giúp xoa dịu anh từng chút một. Mỉm cười trước sự đột ngột của anh, tôi đứng phắt dậy, định sẽ đùa vài câu để tâm tình anh vui hơn, nhưng hồi sau anh lại quay đi, cúi xuống đặt ly cà phê về lại chỗ cũ. Anh bước qua và đi gần đến tôi, sau cùng thì đã ở gần trước mắt tôi. Tôi ngơ ngác xem hai mắt anh đang run rẩy, môi anh mấp máy, cuối cùng anh nói:"Anh . . . lạnh. Em có thể ôm anh được không?"Ly cà phê nóng hổi trên tay tôi rơi xuống mặt đường nước bắn lả chả, tôi như chờ đợi câu nói đó bao nhiêu năm tháng mà vồ lấy anh. Không phải theo cách mãnh liệt hay ngay lập tức, tôi đã từ từ chạm vào phần hông rắn chắc của anh, quàng tay sang và ôm trọn tấm lưng có vẻ như sẽ thút thít của anh. Tôi nhón hai chân mình lên vừa đủ, cằm tôi đặt lên bả vai anh, nghe được hơi thở chẳng mấy ôn hoà thì tôi cũng hiểu anh đã oà khóc từ lúc anh ôm tôi vào lòng."Anh chưa từng đòi hỏi em nhiều đến như này, anh biết không? Nhưng mà từ giờ cứ làm như vậy đi, em không thấy phiền, anh biết mà."Tôi thổ lộ với anh, vỗ lưng anh như thể anh đang nũng nịu với tôi. Tôi mong anh sẽ nghe được câu nói rành mạch ấy, và cầu mong một thời gian sau đó không lâu, tôi hy vọng anh cũng sẽ nghe được tiếng lòng của tôi, dành cho anh. Giống như bầu trời mưa hôm nay, mưa cuốn trọn những đám mây đen để trút hết những gì tối tăm và những gì cản trở một bầu trời nắng. Tôi không ước mình như mưa, nhưng tôi ước sau cơn mưa, hạ sẽ như ánh mặt trời, chiếu sáng đến nơi có anh ở đó. Vậy nên làm ơn . . ."Haeun này. Em biết gì không?""Anh thắc mắc là tại sao đến bây giờ anh mới biết . . .rằng em cũng ấm áp như mùa hạ vậy."
Vì anh là lý do duy nhất khiến Hạ như em phải trở nên ấm áp, anh biết chứ?
Ngày Mưa Tháng Chín.Tôi liếc nhìn họ đi phía trước, hai bóng lưng gần gũi nhưng xa cách. Tiếng rì rào đập vào dù không ngừng, nhưng át đi chỉ là điệu cười vui vẻ của cậu với anh. Bờ vai anh ướt sũng một bên, tay cầm dù che chắn cho ai đó cạnh bên khiến tôi mủi lòng. Mấy mùa trôi qua nhưng anh vẫn vậy, vai anh sẽ luôn ướt một bên, cổ tay sẽ luôn đau điếng ngày mưa, nhưng nó sẽ chỉ khi ở cùng cậu.Nếu như đó là tôi, thì anh chắc chắn sẽ chẳng phải để vai mình bị ướt, nhưng nếu là vậy, thì anh đã không phải là của ai khác. Tôi trộm nhìn họ thật lâu, dõi theo bờ vai càng ngày càng sẫm màu và loang nước, cho đến khi cậu quay về sau và nhìn thấy tôi bằng một thế lực nào đó. Bóng dáng cao to ấy nhanh nhẹn, một chốc cậu chạy đến bên tôi, hai tay cầm cặp che mái đầu, để lại anh bơ vơ ở đó, xoay người dõi theo cậu đằng sau đã ở ngay cạnh tôi.Cây dù trên tay tôi nhanh chóng bị cậu cầm lấy trong lúc tôi ngơ ngác vì sự đột ngột của cậu. Cậu hứng khởi nhìn tôi, cười cười bắt chuyện:"Lúc ra về anh không thấy em, làm tưởng em đội đầu mưa về nhà. Không thấy bọn anh đi phía trước à?""Anh Sunghoon đưa dù này cho em . . . em không để ý phía trước cho lắm, tại mưa lớn quá."Tôi lắc nhẹ đầu nhìn cậu vẫn đang liên kết ánh mắt vào mình, rồi tôi khẽ quay sang ngước nhìn anh, người vẫn đang đứng đó, trơ mắt nhìn lấy tôi, nhìn lấy cậu, nhìn lấy bả vai của Park Jongseong thật sự bị dính mưa vì che dù cho tôi. Có lẽ anh thật sự bất bình và thật vọng, bởi anh từ đầu đã cố gắng để cậu chẳng bao giờ phải chịu rụt mưa, nhưng giờ đây lại thành ra thế này. Tôi nhìn anh đang cầm cây dù của Park Jongseong, từ xa là ánh mắt đượm buồn, bả vai vẫn chừa chỗ cho một khoảng trú đủ lớn , và vai áo anh vẫn sẫm màu vì mưa. Ngược lại, Park Jongseong đang cầm trên tay cây dù của anh, nhưng lại vui cười không biết điều đó, và vai cậu, đang dần ướt sũng vì che du cho tôi.Thật tiếc vì vai anh đã luôn thấm nước vì cậu. Tiếc thay vai cậu chưa từng bị ướt vì anh.
__ _
__ __ __ ___ __
_ _____ ____
_ __ ______
______ ____
_ __ _ _ _ ______
__ ___
_ ___ __ ___
_ __
________
__
_______ _ ___
__ _
______ _
____
Hết hè rồi nhưng deadline vẫn dí ;;;-;;;
Vì anh là lý do duy nhất khiến Hạ như em phải trở nên ấm áp, anh biết chứ?
Ngày Mưa Tháng Chín.Tôi liếc nhìn họ đi phía trước, hai bóng lưng gần gũi nhưng xa cách. Tiếng rì rào đập vào dù không ngừng, nhưng át đi chỉ là điệu cười vui vẻ của cậu với anh. Bờ vai anh ướt sũng một bên, tay cầm dù che chắn cho ai đó cạnh bên khiến tôi mủi lòng. Mấy mùa trôi qua nhưng anh vẫn vậy, vai anh sẽ luôn ướt một bên, cổ tay sẽ luôn đau điếng ngày mưa, nhưng nó sẽ chỉ khi ở cùng cậu.Nếu như đó là tôi, thì anh chắc chắn sẽ chẳng phải để vai mình bị ướt, nhưng nếu là vậy, thì anh đã không phải là của ai khác. Tôi trộm nhìn họ thật lâu, dõi theo bờ vai càng ngày càng sẫm màu và loang nước, cho đến khi cậu quay về sau và nhìn thấy tôi bằng một thế lực nào đó. Bóng dáng cao to ấy nhanh nhẹn, một chốc cậu chạy đến bên tôi, hai tay cầm cặp che mái đầu, để lại anh bơ vơ ở đó, xoay người dõi theo cậu đằng sau đã ở ngay cạnh tôi.Cây dù trên tay tôi nhanh chóng bị cậu cầm lấy trong lúc tôi ngơ ngác vì sự đột ngột của cậu. Cậu hứng khởi nhìn tôi, cười cười bắt chuyện:"Lúc ra về anh không thấy em, làm tưởng em đội đầu mưa về nhà. Không thấy bọn anh đi phía trước à?""Anh Sunghoon đưa dù này cho em . . . em không để ý phía trước cho lắm, tại mưa lớn quá."Tôi lắc nhẹ đầu nhìn cậu vẫn đang liên kết ánh mắt vào mình, rồi tôi khẽ quay sang ngước nhìn anh, người vẫn đang đứng đó, trơ mắt nhìn lấy tôi, nhìn lấy cậu, nhìn lấy bả vai của Park Jongseong thật sự bị dính mưa vì che dù cho tôi. Có lẽ anh thật sự bất bình và thật vọng, bởi anh từ đầu đã cố gắng để cậu chẳng bao giờ phải chịu rụt mưa, nhưng giờ đây lại thành ra thế này. Tôi nhìn anh đang cầm cây dù của Park Jongseong, từ xa là ánh mắt đượm buồn, bả vai vẫn chừa chỗ cho một khoảng trú đủ lớn , và vai áo anh vẫn sẫm màu vì mưa. Ngược lại, Park Jongseong đang cầm trên tay cây dù của anh, nhưng lại vui cười không biết điều đó, và vai cậu, đang dần ướt sũng vì che du cho tôi.Thật tiếc vì vai anh đã luôn thấm nước vì cậu. Tiếc thay vai cậu chưa từng bị ướt vì anh.
__ _
__ __ __ ___ __
_ _____ ____
_ __ ______
______ ____
_ __ _ _ _ ______
__ ___
_ ___ __ ___
_ __
________
__
_______ _ ___
__ _
______ _
____
Hết hè rồi nhưng deadline vẫn dí ;;;-;;;
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz