Thieu Ca Vo Tieu Niet Ban
Chương 14:Triệu Ngọc Chân xuống núi là một việc lớn, bất kể là với núi Thanh Thành hay với thế nhân.Từ quẻ bói của chưởng môn Lữ Tố Chân, có thể thấy số mệnh của hắn không chỉ liên quan đến một mình hắn, mà còn ảnh hưởng đến vô số người khác.So với Tiêu Sắt khả năng cũng không kém bao nhiêu.Tiêu Sắt dùng chút thủ đoạn nhỏ can thiệp, nhưng nói thật, chính y cũng không biết, bản thân có thể ảnh hưởng thứ gọi là số mệnh này đến mức độ nào.Có thể làm Tiêu Sắt đều đã làm, còn lại chỉ có thể chờ, chờ xem là khí vận của Tiêu Sắt y mạnh, giữ được tính mạng Triệu Ngọc Chân, hay là số mệnh của Triệu Ngọc Chân mạnh, tất cả rồi lại đều như lời tiên đoán năm xưa.Tương lai là có thể thay đổi, tựa như Tiêu Sắt cứu sống Lang Gia vương, nhưng từ một phương diện khác, mai danh ẩn tích rời xa quê hương, dùng một thân phận khác sống trên đời, cũng khó mà nói "Lang Gia vương" rốt cuộc là còn sống hay không.Nhưng chỉ từ kết quả đến xem, Tiêu Sắt coi như hài lòng với thành tựu của bản thân, ít nhất người còn sống, thậm chí không có thân phận ràng buộc, vương thúc của y sống càng tiêu dao tự tại.Tiêu Sắt cân nhắc một hồi, cuối cùng mới phát hiện, người duy nhất bị thương trong toàn bộ kế hoạch của y hình như chính là phụ hoàng.Tiêu Sắt đã không còn là thiếu niên mười mấy tính tình bộc trực có một nói một không trắng thì đen năm nào, trải qua nhiều chuyện như vậy, từ võ công bị phế, mai danh ẩn tích đến lại vào giang hồ, sau đó từng bước trở về, phụ hoàng y nghĩ gì, vì sao lại quyết định như vậy y đều đã hiểu.Vẫn luôn hiểu, chỉ là Tiêu Sở Hà trẻ tuổi khí thịnh không chấp nhận được, mà Tiêu Sắt trải qua thời gian mài giũa lắng đọng, học được chấp nhận và buông tay.Tiêu Sắt từng nói phụ hoàng mới là thần minh duy nhất trong lòng y, đến hiện tại, cho dù đã trải qua mấy đời, suy nghĩ này của y vẫn không thay đổi, nhưng như vậy cũng không trở ngại Tiêu Sắt bày ra chút chuyện cho phụ hoàng y đau đầu.Quay lại vấn đề của Triệu Ngọc Chân, Tiêu Sắt tuy có chút lo lắng, cũng biết bản thân không thể làm gì hơn, cho nên rất nhanh việc này cũng bị y ném qua một bên.Y đã hết sức, còn lại chỉ xem ý trời ra sao.Mà đối với Triệu Ngọc Chân và Lý Hàn Y mà nói, tương lai một chết một điên, kết quả này bọn họ thật sự không chấp nhận được, cũng không dám tưởng tượng. Bất kể đây có phải là thật sẽ xảy ra hay không, hai người đều không hi vọng người yêu của mình xảy ra chuyện, cũng càng quý trọng hiện tại.Triệu Ngọc Chân theo Lý Hàn Y đến thành Tuyết Nguyệt, đặc biệt đi tìm Tiêu Sắt nói lời cảm tạ.Hắn không biết thiếu niên trước mắt làm sao biết trước chuyện chưa xảy ra, nhưng hắn nguyện ý cược một lần, vì tiểu tiên nữ, cũng vì bản thân.Vì cứu tiểu tiên nữ mà chết, hắn không hối hận, nhưng hắn không nỡ tiểu tiên nữ một mình bi thương, vì vậy, hắn nhận món quà nhỏ của Tiêu Sắt, nắm tay Lý Hàn Y xuống núi.Giây phút ấy mây đen đầy trời sấm vang chớp giật, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, Triệu Ngọc Chân thành công rời núi, càng làm cho hắn tin tưởng, bản thân cược đúng rồi.Cho dù sai, hắn cũng nghĩa vô phản cố..Lôi Vô Kiệt tìm ra ý nghĩa rút kiếm, không chỉ cảnh giới tăng lên, kiếm thuật cũng tinh tiến không ít.Tiêu Sắt nhìn hắn và Đường Liên so chiêu, bản thân cũng có chút ngứa tay. Nhưng bởi vì "không biết võ công", chỉ có thể nhân lúc Vô Tâm qua tìm y, kéo Vô Tâm khoa tay múa chân một chút, cũng coi như đã nghiền.Cảnh giới của hai người hiện tại, so với đời trước chỉ cao không thấp. Tiêu Sắt tu luyện thời gian dài, cảnh giới là cao hơn Vô Tâm, nhưng không tính các loại phép thuật chiêu thức, thân thủ hai ngươi cơ bản không phân trên dưới, thậm chí bởi công pháp khác biệt, Vô Tâm da dày thịt béo luôn có thể vượt cấp đánh có qua có lại với Tiêu Sắt.Đương nhiên, tiền đề là hai bên đang luận bàn, thật sự quyết đấu sinh tử, Vô Tâm cũng phải công nhận, hắn hiện tại là đánh không lại Tiêu Sắt.Nhưng tu vi không thể tăng lên trong một đêm, cho dù Vô Tâm là thiên tài tu luyện gần như không có bình cảnh, hắn cũng cần thời gian tích lũy linh khí. Cho nên Vô Tâm chỉ có thể âm thầm chăm chú tu luyện, sớm ngày đuổi kịp Tiêu Sắt.Cảnh giới thấp vượt cấp chiến đấu rất dễ dàng, chênh lệch cũng không lớn, nhưng càng lên cao, chênh lệch cũng càng rõ ràng, lý tưởng của hắn và Tiêu Sắt đều là sóng vai đồng hành, mà không phải một người bảo vệ một người khác.Kiếm thuật của Lôi Vô Kiệt tiến bộ rõ ràng, tự nhiên là nhờ Lý Hàn Y nghiêm túc dạy hắn.Có sư phụ chỉ dạy là tốt, nhưng Lôi Vô Kiệt hiện tại ngược lại cũng không hi vọng sư phụ chịu trách nhiệm như vậy, mới vài ngày, hắn cũng đã ăn một cơ số thức ăn cho chó từ hai vị kiếm tiên, cho dù Lôi Vô Kiệt đầu óc không quá thông minh, nhìn dáng vẻ hai người, hắn cũng biết sư phụ Lôi Oanh đại khái không còn cơ hội.Nhân lúc Tiêu Sắt và Đường Liên lên Thương Sơn tìm mình, Lôi Vô Kiệt túm hai người khóc lóc kể lể một phen.Chỉ là hai tên kia không những không đồng tình với Lôi Vô Kiệt, thậm chí còn chế nhạo hắn. Cũng may hai người lên núi không phải chỉ để xem chuyện cười của Lôi Vô Kiệt, còn mang đến hai tin tức:"Lôi Vân Hạc đến núi Thanh Thành tìm Triệu Ngọc Chân."Hai người đại chiến một đêm, lúc đó cả ngọn núi Thanh Thành thiên lôi chớp động, mưa to sấm lớn.Sau đó Lôi Vân Hạc cưỡi hạc rời đi, nhưng Triệu Ngọc Chân cũng chính miệng thừa nhận, trận chiến này Lôi Vân Hạc không thua."Rất nhiều người suy đoán, tiếp theo Lôi Vân Hạc sẽ trở về Phích Lịch đường, cướp vị trí môn chủ Lôi môn từ tay Lôi Thiên Hổ."Lôi Vô Kiệt nghe Đường Liên nói xong, hắn hiểu các vị trưởng bối nhà mình, sẽ không vì tranh đoạt một vị trí mà ra tay với nhau, liền hỏi chuyện thứ hai."Ba ngày nữa là hội bách hoa một năm một lần của thành Tuyết Nguyệt, đệ tử trẻ tuổi toàn thành đều sẽ tham gia, Diệp Nhược Y không thường ra ngoài cũng sẽ có mặt."Lôi Vô Kiệt đã bắt đầu chờ mong..Hội bách hoa cũng coi như là một việc trọng đại mỗi năm một lần của thành Tuyết Nguyệt, Tiêu Sắt tuy không phải tự tay chuẩn bị, sổ sách thu chi lại cần y xử lý.Công việc đã vào quỹ đạo không quá bận rộn, Tiêu Sắt vừa giải quyết công việc của thành Tuyết Nguyệt, còn vừa có rảnh rỗi nghiên cứu phù chú mới.Vô Tâm mặc dù thường xuyên gặp được Tiêu Sắt trong không gian, cũng vẫn sai Thiên Ngoại Thiên chú ý thành Tuyết Nguyệt, hội bách hoa ba ngày sau hắn tự nhiên cũng biết. Không cần chờ Tiêu Sắt mời, Vô Tâm liền chủ động nhắc đến muốn cùng y tham gia.Tiêu Sắt không từ chối, nhưng xét đến tông chủ Thiên Ngoại Thiên quang minh chính đại xuất hiện ở thành Tuyết Nguyệt ảnh hưởng không tốt lắm, ít nhiều đều phải ngụy trang một chút, cũng liền có chuyện Tiêu Sắt nghiên cứu phù chú mới kia.Bản thân Tiêu Sắt và Vô Tâm tự nhiên có thể dùng phép thuật che mắt, phù chú đối với bọn họ không quá có ý nghĩa thực tế, nhưng đối với những người khác, lại có thể là rơm rạ cứu mạng.Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Tiêu Sắt liền bắt tay cải tạo loại phù có thể làm thay đổi hình dạng đồ vật trước kia, biến thành có thể thay đổi hình dạng một người.So với vẽ phù, Vô Tâm càng thích luyện khí.Hắn không có hứng thú với luyện ra các loại thần binh lợi khí, lại rất thích làm ra những món đồ trang sức nhỏ tặng cho Tiêu Sắt.Tiêu Sắt tuy rằng mắng hắn lãng phí tài liệu, đồ nhận đến tay vẫn cất giữ rất cẩn thận.Đôi lúc Vô Tâm cũng sẽ theo Tiêu Sắt, tựa như tìm phương pháp phục chế ký ức lúc trước, lại hoặc là thay đổi phù chú hiện tại.Nói Tiêu Sắt và Vô Tâm là thiên tài tuyệt đối không khoa trương, hai người cùng nhau rất nhanh liền có thành quả.Tiêu Sắt ánh mắt xoay chuyển, gọi một tiếng "Vô Tâm", không đợi Vô Tâm trả lời, tấm phù trong tay liền vỗ lên người hắn.Cái gọi là gần mực thì đen tâm linh tương thông, Vô Tâm trở tay một cái, phù trong tay hắn cũng dán lên người Tiêu Sắt.Sau đó, hai thiếu niên vốn không lớn tuổi, lúc này càng ngâm nước chỉ còn chưa đến mười tuổi cứ thế hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ..Tiêu Sắt ở bên ngoài còn có công việc phải xử lý, không thể ở mãi trong không gian, cho nên đợi đến khi không thể không ra ngoài mà phù chú còn chưa mất tác dụng, Tiêu Sắt cũng chỉ có thể dùng hình dạng trẻ con đi ra.Trước khi đi còn không quên trợn mắt trừng Vô Tâm một cái.Tuy rằng dáng vẻ phấn điêu ngọc trác như tiểu tiên đồng hiện tại không mảy may có một chút lực sát thương.Cũng không thể nói như vậy, dù đã không phải lần đầu tiên thấy Tiêu Sắt nhỏ tuổi, Vô Tâm vẫn cứ cảm thấy Tiêu Sắt hiện tại đáng yêu vô địch, Tiêu Sắt muốn mặt trăng trên trời, hắn cũng sẽ hái xuống cho y.Mặc dù Tiêu Sắt lớn hay nhỏ, yêu cầu của y Vô Tâm hắn hầu như đều sẽ chiều theo, nhưng bề ngoài nhỏ yếu luôn làm người dấy lên ý nghĩ bảo vệ, Vô Tâm cũng không ngoại lệ, cho dù hắn lúc này cũng đang trong hình dáng một đứa bé..Tiêu Sắt sáu tuổi xuất hiện gây ra một trận rối loạn không nhỏ.Tư Không Thiên Lạc đi hỏi Diệp Nhược Y về Tiêu Sắt, nhận được lời khuyên đích thân đi xem. Đại tiểu thư lực hành động cực mạnh lập tức quay về tìm Tiêu Sắt, vừa vặn nhìn thấy tiểu Tiêu Sắt đang duỗi tay với lên then cửa muốn mở cửa phòng.Hai người bốn mắt nhìn nhau đều ngẩn ra một chớp mắt, Tiêu Sắt bằng vào da mặt sống vài đời và ý nghĩ ta không xấu hổ xấu hổ chính là người khác tiếp tục động tác, mở cửa đi vào phòng.Tư Không Thiên Lạc là biết chỗ bọn họ đây không có trẻ con, đặc biệt là một đứa bé nhỏ như vậy, nhìn qua chỉ khoảng sáu bảy tuổi. Hơn nữa nhìn khuôn mặt kia, Tư Không Thiên Lạc luôn cảm thấy giống một người, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra là giống ai.Bởi vì tiểu Tiêu Sắt hành động quá đương nhiên quá quang minh chính đại, Tư Không Thiên Lạc nhất thời cũng không nghĩ đến việc cản người, mắt mở trừng trừng nhìn đứa bé kia ngồi vào vị trí Tiêu Sắt thường ngồi xử lý công việc, trong đầu chợt lóe lên một ý."Tiêu Sắt?!!"Tiêu Sắt ngẩng đầu liếc nàng một cái, không nói, coi như thầm chấp nhận.Suy nghĩ đầu tiên của Tư Không Thiên Lạc là không thể tin được, trên đời không có thần quỷ, Tiêu Sắt làm sao có thể biến thành một đứa bé. Nhưng nhìn trang phục, dáng vẻ, đặc biệt là khuôn mặt ngoài có thêm một chút trẻ con mập thì gần như một khuôn đúc ra với Tiêu Sắt kia, Tư Không Thiên Lạc lại cảm thấy không thể không tin.Tiểu Tiêu Sắt vốn là đang chờ Tư Không Thiên Lạc đặt câu hỏi, không ngờ mới chớp mắt một cái Tư Không Thiên Lạc đã chạy không thấy bóng, sau đó chưa đến một khắc sau, từ Tư Không Trường Phong Đường Liên Lôi Vô Kiệt, thậm chí cả Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân cũng đều có mặt trong phòng y.Sáu người mười hai con mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, trong mắt ngoài lo lắng còn có tò mò sắp tràn ra, làm Tiêu Sắt muốn làm như không thấy cũng không được.Tư Không Trường Phong trợn mắt há mồm nhìn tiểu chính thái mặt không biểu tình xử lý công việc, bởi vì dáng người quá nhỏ ngồi xuống không nhìn thấy mặt bàn, còn phải lót thêm vài tầng đệm bên dưới, hình ảnh quỷ dị làm người không biết nên cười trước hay nên giật mình trước.Hắn từ Cơ Nhược Phong biết được Tiêu Sắt không đơn giản, thậm chí có những thủ đoạn không phải người bt có thể làm được, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện hoàn toàn khác.Sau khi xác nhận Tiêu Sắt chỉ là bề ngoài nhỏ đi, ngoài ra không có vấn đề gì khác, Tư Không Trường Phong rất nhanh liền thay đổi tâm tính, bắt đầu khoanh tay xem cuộc vui, thậm chí, hắn còn viết thư, mời bạn cũ cùng nhau đến xem.So với ba vị trưởng bối nhẹ nhàng hàm súc, nhóm tiểu bối, đặc biệt Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt không chỉ trầm trồ cảm thán, đưa ra một đống câu hỏi, Tư Không Thiên Lạc thậm chí trực tiếp lên tay.Trách thì chỉ có thể trách tiểu Tiêu Sắt thật sự quá xinh đẹp tinh xảo, làm người nhìn đều muốn ôm hôn một cái, không hôn là bởi vì xét đến y dù sao không phải trẻ con thật sự, nhưng xoa đầu véo má luôn không thể thiếu.Tiểu Tiêu Sắt tự nhiên là muốn tránh, nhưng y đột nhiên biến thành trẻ con, còn chưa quen với hình dạng chân ngắn này, chạy vài bước đã bị Tư Không Thiên Lạc bắt được.Hầu như không có nữ nhân có thể chống cự những thứ xinh đẹp đáng yêu, trẻ con càng gợi ra bản năng làm mẹ của các nàng, miễn bàn tiểu Tiêu Sắt hiện tại chiếm cả hai yếu tố, cho dù y mặt lạnh, cũng chỉ làm người cảm thấy tương phản manh, càng đáng yêu hơn mà thôi.So với tiểu Tiêu Sắt sau khi giãy giụa không có hiệu quả liền sống không thể yêu mặc kệ Tư Không Thiên Lạc và Lý Hàn Y thậm chí cả Diệp Nhược Y thay phiên ôm đến ôm đi bản thân, ép y mặc các loại váy lụa trâm cài, trang sức như một con búp bê, Vô Tâm cũng biến thành trẻ con lại không có phiền não như vậy.Tuy rằng là cùng nhau nghiên cứu phù chú, nhưng phù Vô Tâm vẽ và phù Tiêu Sắt vẽ, khác biệt lớn nhất chính là về mặt thời gian tác dụng. Phù Tiêu Sắt vẽ, bởi vì còn đang thử nghiệm, hiệu quả chỉ kéo dài một ngày, Vô Tâm lúc rời không gian đã trở lại hình dáng ban đầu.Mà phù Vô Tâm vẽ, vốn hắn phỏng theo những loại phù cũ trước kia của Tiêu Sắt, thời gian cũng không dài, chỉ khoảng ba ngày. Nhưng bởi vì một câu gọi của Tiêu Sắt làm Vô Tâm phân tâm, vài nét bút cuối cùng bị lệch đi, biến thành chính hắn cũng không biết phù sẽ có hiệu quả đến lúc nào.Cho nên cái gọi là ôm đá đập chân mình chính là Tiêu Sắt hiện tại, đại khái chính y cũng không dự đoán được một câu nói đánh lạc hướng Vô Tâm của bản thân sẽ mang đến kết quả như vậy. Thậm chí bởi vì Tiêu Sắt lúc này là một đứa bé, ba vị nữ sĩ hầu như không để y rời khỏi tầm mắt, Tiêu Sắt muốn trốn vào không gian điểu chỉnh thời gian đợi phù chú hết tác dụng cũng không có cơ hội.Càng nước sôi lửa bỏng hơn chính là, Tiêu Sắt vừa mới phát hiện, Tư Không Trường Phong gửi thư gọi sư phụ và vương thúc của y đến thành Tuyết Nguyệt.Đối mặt với tình cha như núi của hai vị trưởng bối, Tiêu Sở Hà sáu tuổi là rất vui lòng ngày ngày chạy theo hai người luyện công tập võ, nhưng Tiêu – giả – sáu tuổi – thật – không biết bao nhiêu tuổi – Sắt thật sự có chút không chịu nổi. Dù sao đối với vài vị trưởng bối, tình trạng của Tiêu Sắt hiện tại rất làm người yêu thích không nỡ buông tay, mà với bản thân y, quả thực chính là lịch sử đen không muốn nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz