Thien Quan Tu Phuc
Chương 153: Kính Văn và Linh VănGiọng nói của nam tử này vô cùng xa lạ. Tạ Liên ở đầu bên này mặc dù biết bên kia không nghe được, nhưng vẫn không tự chủ được mà thấp giọng nói: "Có người tới. Không biết có bất lợi gì với Bùi tướng quân hay không, mau nhanh tìm xem bọn họ ở chỗ nào."Bên kia, hai người dường như bị giọng nói kia làm hoảng sợ, sau một lúc, Bùi Minh mới nói: "Xin hỏi các hạ là ai? Nếu đã đến đây rồi thì hà tất còn không xuất đầu lộ diện?"Giọng kia nói: "Chuyện này nên hỏi ngưoi mới đúng."Linh Văn nói: "Nhất định là kẻ có thù oán với ngươi, hơn phân nửa là nữ quỷ bị ngươi hại cho thảm bại."Bùi Minh nói: "Nhà ngươi còn dám trợn mắt nói dối. Nhìn hắn ta có điểm nào giống nữ quỷ không? Huống hồ hắn không phải chỉ bắt theo một mình ta, nói không chừng ngươi mới là kẻ có thù oán với hắn"Linh Văn nói: "Đừng có mà đùn đẩy cho nhau lúc này nữa, quan trọng là cùng nhau tìm cách thoát khỏi đi! Cũng có khả năng là kẻ có thù oán với cả hai chúng ta. Ngươi nhớ lại xem có kẻ nào giống như vậy không?"Bùi Minh nói: "Nhớ không nổi. Quá nhiều."Giọng nói kia dường như tiến đến gần thêm một chút, âm thanh cũng lớn hơn, nhưng lạ chính là lại không nghe được tiếng bước chân, ngược lại chỉ nghe tiếng "Thùng thùng" kỳ quái. Hắn nói: "Các ngươi đừng có mà không biết mặt mũi như thế, dám ở trước mặt ta ve vãn tán tỉnh nhau?"Dường như câu nói này làm bại lộ ra chút thân phận của hắn, trầm mặc một lát, Linh Văn nói: "Ngươi là...... Kính Văn chân quân sao?"
Giọng nói kia không trả lời. Bùi Minh cũng ngẩn người, nói: "Kính Văn chân quân? Không đúng, ngữ khí không giống."Linh Văn hừ một cái, nói: "Hắn ở trước mặt người khác nói chuyện thế này nhưng ở trước mặt ta lại nói chuyện thế khác, đương nhiên ngươi cảm thấy không giống."Bên đầu này, Tạ Liên hơi nhíu mày, nói: "Kính Văn chân quân?"Xưng hô này, Tạ Liên hình như có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ lắm. Nghe qua hình như văn thần, nhưng mà, văn thần có chữ "Văn" "Bác" "Đoan"thật sự quá nhiều. Lúc này, Bùi Túc thấp giọng nói: "Kính Văn chân quân.. là..mang Linh..Văn chân quân thăng thành thần ..., là đệ nhất ....văn thần đầu tiên!"Bùi Túc vừa nói xong, Tạ Liên rốt cuộc mới nghĩ ra. Khi lần đầu tiên phi thăng, Linh Văn cũng chỉ mới là một tiểu quan văn ở Hạ Thiên Đình, lúc đó đệ nhất văn thần ở Thượng Thiên Đình cũng không phải là nàng, mà là một vị văn thần khác. Mà vị văn thần kia, dường như chính là Kính Văn chân quân này!Bất quá, bây giờ điện Kính Văn đã sớm sụp đổ, tám trăm dặm cũng không tìm ra một tòa điện. Tạ Liên nhịn không được nói: "Thì ra tất cả mọi người đều là người quen. Vì sao không thể từ từ nói chuyện? Hà tất phải bắt trói rồi động đao kiếm làm gì."Hoa Thành lại nói: "Chính bởi vì là người quen, cho nên phải trói lại động đao kiếm."Vừa dứt lời, bên kia Kính Văn lại mở miệng. Có lẽ bởi vì bị vạch trần thân phận, cho nên cách nói chuyện hòa nhã hơn vừa rồi, chỉ là trong lời nói như có kim châm: "Nam Cung, lúc ngươi ở Thượng Thiên Đình làm đệ nhất văn thần không phải đắc ý lắm sao? Sao mà tự đập chén cơm của mình mà chạy đến đây?"Bùi Minh nói: "Thấy chưa, là kẻ có thù oán với ngươi. Chỉ tại ngươi làm hại."Kính Văn lại nói: "Bùi tướng quân, ngươi đừng tưởng rằng ta tìm Nam Cung tính sổ thì ngươi có thể bỏ chạy không liên quan. Tiện nhân này nhục mạ khinh thường hương khói ta suy thịnh, lén cho người đập phá cung điện của ta, ngươi cho rằng ta không biết những kẻ tiếp tay cho ả là ai sao?""......"Kính văn tiếp tục nói: "Nam Cung ngươi cũng đừng ở đó mà cười. Uổng công ta lúc trước vì tài trí của ngươi mà đề bạt ngươi lên, thế nhưng ngươi lại báo đáp ta như thế, đúng là thứ vong ân lại phụ nghĩa. Ta chờ ngày này, đã chờ lâu lắm rồi!"Tạ Liên che trán, thầm nghĩ: Tam độc không hổ là tam độc, làm chuyện gì, cũng đều không có phúc!Ai ngờ, Linh Văn lại lạnh nhạt nói: "Kính văn chân quân, trước mắt không có người khác ở đây, ngươi mắng cũng đã mắng rồi, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch nữa? Ngươi đề bạt ta, thật sự là vì tài trí của ta sao? Rốt cuộc vì sao ngươi đề bạt ta, sau đó lại đối đãi với ta như thế nào, người khác không rõ nhưng chẳng phải trong lòng ngươi rõ nhất sao?"Tạ Liên càng nghe càng thấy lạ, nói: "Kính văn chân quân cùng Linh Văn rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Bùi tướng quân, ngươi biết nội tình không?"Bùi Túc cũng đang nghiêm túc nghe, sau đó nói với Tạ Liên: "Thứ...lỗi...lúc đó...ta chưa..phi thăng nên....không biết...rõ lắm"Tạ Liên nghĩ thầm nghĩ nếu muốn hắn chấm câu cho đàng hoàng hẳn là không được, Hoa Thành ở một bên nói: "Ca ca, không cần hỏi người khác, hỏi đệ được rồi."Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Chuyện xưa ở Thượng Thiên Đình, Tam Lang đệ cũng biết sao?"Thì ra, không phải Tạ Liên nghĩ sai, vốn dĩ lịch sử trắng đen ở Thượng Thiên Đình, Hoa Thành đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Hoa Thành gật đầu một cái, liền nói cho Tạ Liên nghe.Kính Văn cùng Linh Văn, đều là văn thần xuất thân từ Tu Lê quốc. Kính Văn lớn hơn so Linh Văn trăm năm, vốn đã nổi danh Tu Lê quốc, hai người này cũng không xuất hiện cùng một thời.Có một năm, Tu Lê quốc cúng bái văn thần. Trong quá trình cúng bái, có một cuộc thi đấu nho nhỏ. Các học tử trẻ tuổi viết một bài văn về Tu Lê quốc, không giới hạn chủ đề, không được viết tên, sau đó dán lên phía trong thần miếu lớn nhất —— lúc bấy giờ chính là điện Kính Văn. Sau đó mọi người sẽ đánh giá rồi chọn ra một vị thủ khoa đứng đầu.Lúc ấy, vừa lúc Kính Văn chân quân hạ phàm du ngoạn, nhất thời tâm huyết dâng trào, biến thành một thư sinh, tham gia thi đấu, vung tay viết ra một loạt câu chữ mỹ miều, ca tụng uy mãnh của Tu Lê quốc. Thử nghĩ xem, nếu sau khi công bố kết quả người đoạt giải nhất, chân tướng được vạch trần, đứng đầu bảng đó cư nhiên là Kính Văn chân quân biến thành, chẳng phải lại là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng sao?Nếu chuyện cứ theo thế mà phát triển thì vốn dĩ sẽ có một kết quả rất hài hòa mỹ mãn. Ai ngờ, lại xảy ra một việc ngoài ý muốn hết sức xấu hổ.Sau khi cúng bái kết thúc, công bố danh sách đứng đầu bảng, đoạt giải nhất không phải là <Tu Lê Phú> của Kính Văn, mà là một bảng luận chương, gọi là.(Phú theo nghĩa đen là thể văn tả cảnh, một bài phú thường liên kết với nội tâm để tả tình – theo wiki)Kết quả như vậy khiến người khác cảm thấy rất thú vị. Tạ Liên hỏi: "Tam Lang đã xem qua kia sao?"Hoa Thành nói: "Xem qua, ca ca nếu là muốn xem, hôm khác sẽ mang cho ca ca xem."Tạ Liên nói: "Có thể đánh bại được Kính Văn chân quân đã phi thăng, chắc là viết rất hay."Hoa Thành nói: "Viết không tồi, nhưng cũng không có gì là thần kì lắm. Chỉ là tình hình quốc nội Tu Lê lúc ấy không ổn, quốc chúng oán hận rất nhiều, vừa vặn xuất hiện một thứ hợp ý người. Hơn nữa kiểu văn của《 Tu Lê Phú 》 đã quá phổ thông, nhìn vào là chán ngấy, cho nên tự nhiên thắng được mà thôi."Mọi người tìm khắp nơi người đã viết ra, đương nhiên không ai dám nhận. Ai lại dám nhận thứ này cơ chứ? Có người tham danh mạo nhận, cũng dễ dàng lòi ra chân tướng. Không lâu sau, bởi vì bị quan binh chú ý tới cho nên liền gỡ bỏ vị trí đứng đầu bảng kiaĐối với trận này thi đấu, Kính Văn chân quân tuy rằng không vui cho lắm, khịt mũi coi thường, nhưng qua mấy tháng cũng liền quên mất. Nói quên, liền quên luôn đến mấy tháng sau, một tin tức xôn xao do nhóm văn thần ở Thượng Thiên Đình truyền ra ——Tu Lê quốc phái người điều tra ra người đã viết đoạt giải nhất kia, đem người đó nhốt vào địa lao. Mà người này, ấy thế mà là một nữ tử bán giày ở ven đường!Thật không ngờ tới!Tạ Liên nói: "...... Bán, bán giày."Hoa Thành nói: "Đúng vậy. Trước kia ở nhân gian Nam Cung Kiệt chính là làm nghề này."Khó trách khi xưa có nghe qua có người ngầm kêu điện Linh Văn là "điện giày rách", không chỉ kêu một hai lần, nhưng Tạ Liên cũng không tò mò đi hỏi tới cùng, cho nên chưa bao giờ biết xuất xứ vì sao.Vốn dĩ, bất kể như thế nào cũng không ai nghĩ lại có dính dáng tới một nữ tử, nhưng nữ tử trẻ tuổi kia cũng ngẫu nhiên sẽ chép sách, viết giùm thư tình gì đó để kiếm chút tiền, ngày nọ, bị khách hàng phát hiện chữ viết kia cùng với chữ viết trong bảng luận chương kia cực kỳ giống nhau thì liền đi báo quan, lúc này mới bị bắt.Sau khi biết được việc này, Kính Văn chân quân đề bút, lập tức đề bạt thiếu nữ gọi là Nam Cung Kiệt này.Phải biết rằng, nữ thần quan vốn dĩ luôn thiếu hụt, không phải không có, nhưng hơn phân nửa là lo việc chăm hoa tưới nước, thêu thùa thủ công, ca vũ tài nghệ. Mà nữ văn thần càng lại hiếm hơn. Mặc dù là thăng thần, mọi người cũng không muốn nữ tử làm thần quan hạ cấp, nhiều lắm cũng chỉ làm mỹ nữ mài mực, đốt hương, dùng để ngắm mà thôi. Kính Văn chân quân đề cử, khiến trong chúng văn thần cũng xuýt xoa. Ai cũng nói nữ tử nho nhỏ này vận khí thật sự là quá tốt, tuệ nhãn của Kính Văn chân quân như thấy được quý nhân, chẳng những thoát khỏi lao ngục, mà còn có leo lên đầu biến thành phượng hoàng, nghiễm nhiên trở thành đoạn giai thoại.Nhưng mà, giờ khắc này, bên kia Kính Văn lại chậm rãi nói: "Không hổ là thứ ăn cháo đá bát. Ta đối với ngươi muôn vàn coi trọng, nhưng từ trong miệng ngươi nói ra, ngược lại biến thành không có ý tốt."Linh Văn nói: "Ngài cũng đừng cả ngày đi đâu cũng nói coi trọng ta. Nếu thật coi trọng ta, cũng sẽ không mười năm như một, khiến ta trong điện ngày ngày bưng nước pha trà, kiểm tra văn án, đi bộ vài trăm dặm chỉ để lấy bản thảo thơ, đi tặng quà cáp cho các thần quan khác ngày lễ tết, sao chép những tài liệu cũ kỹ vô nghĩa. Ban đầu ta thân là phàm nhân có thể nhàn rỗi đọc sách viết chữ, cho dù là lúc bị nhốt trong nhà lao, ít nhất có được yên tĩnh, nhưng sau khi thăng thần, suốt ngày cứ bị những thứ vô nghĩa này quấy rầy, căn bản không cơ hội để tu hành, ta quả thật cảm nhận cái gì là được ngài coi trọng."Tạ Liên nghĩ nghĩ, quả là vậy, khi đầu tiên phi thăng, mỗi lần nhìn thấy Linh Văn, nàng hình như lúc nào cũng bận bịu đưa tặng đồ vật. Đối với chuyện này, Kính Văn lại nói: "Nhà còn không chịu quét thì lấy gì đi chinh phục thiên hạ? Nam Cung à, tâm tư ngươi lớn quá rồi đấy. Nếu cả những việc nhỏ nhặt nhất ngươi còn làm không xong thì há có thể làm chuyện đại sự? Ta chính là vì mài giũa tâm tính ngươi, mới cho ngươi nhiều cơ hội tu hành như thế. Ngươi năng lực không đủ, ngược lại đi trách ta sao?"Nghe hai bên càng nói càng mang đầy dao găm, trong lời nói oán khí cũng càng ngày càng nặng, vạn bất đắc dĩ, Tạ Liên đành xài một biện pháp hết sức thô bạo.Tạ Liên đột nhiên đánh một quyền vào trên mặt đất, tạo ra một âm thanh hết sức lớn, đồng thời, lấy bản thân làm trung tâm, mặt đất nứt ra một hình tròn rộng bốn trượng.Hoa Thành lập tức hiểu rõ Tạ Liên muốn làm gì, nói: "Ca ca!"Tạ Liên đưa tay vẫy vẫy bụi trong không khí, ho khan nói: "Khụ khụ...... Như vậy là trực tiếp nhất! Ta phụ trách bên này! Tam Lang đệ cùng Tiểu Bùi tướng quân...... một bên!"Hoa Thành thấy thế, đi về phía đối diện, triệu Ách Mệnh, một đao đâm vào dưới nền đất.Một đao này cùng một quyền của Tạ Liên có hiệu quả như nhau, nhưng tiếng vang không giống nhau, âm thanh bén nhọn hơn. Hai người luân phiên tạo ra tạp âm thật lớn, khoảng cách càng ngày càng xa. Đánh vài quyền, Tạ Liên ngưng thần lắng nghe, Bùi Minh cùng Linh Văn cũng không phản ứng, dường như không nghe được họ làm gì, Linh Văn "Ha ha" nói: "Ngài năng lực quả là đủ. Thử hỏi, bây giờ còn có mấy người nhớ rõ Kính Văn chân quân nhà ngươi đã từng làm mưa làm gió?"Tạ Liên nhảy ra một khoảng cách, lại lần nữa đánh một quyền về phía mặt đất, lúc này cũng không có phản ứng gì. Mà Kính Văn bị một câu này đâm vào, trái lại lại cười, nói: "Ngươi không cần ở trước mặt ta lên mặt tiểu nhân đắc chí, lúc trước nếu không phải ta chọn ngươi, bây giờ ngươi có thể đứng ở vị trí này sao? Chỉ sợ là lúc trong lao ngục không biết sinh con cho kẻ nào rồi!"Câu này thật có chút không phong độ, Tạ Liên ra tay suýt đánh trật. Bùi Minh quát: "Kính Văn! Ngươi tốt xấu gì cũng là văn thần, miệng ngươi có thể đừng nói ra mấy thứ hạ lưu như vậy không?"Kính Văn nói: "Nam Cung ngươi xem, tên thông dâm kia đang che chở ngươi kìa! Bùi tướng quân là thanh danh gì chứ, sao không biết xấu hổ dám nói ta hạ lưu?"Linh Văn nói: "Trong đầu ngươi, ai mà không thông dâm với ta? Ngươi muốn tính sổ sao? Chúng ta ở đây tính luôn một lượt!"Lúc này, Tạ Liên đã chạy ra một khoảng, đánh ra ba quyền. Ngay sau đó, bướm bạc của Kính Văn bên kia cảnh giác nói: "Tiếng gì vậy?"Bùi Minh cùng Linh Văn nghe rồi. Bùi Minh nói: "Là ai đang đánh nhau trên đó?"Tạ Liên trong lòng vui vẻ: Tìm đúng chỗ rồi!Tạ Liên chạy ra mấy trượng, lại đánh thêm một quyền. Bùi Minh lại nói: "Càng gần! Lực phá càng mạnh! Chẳng lẽ là......"Chính là nơi này!Tạ Liên rút ra Phương Tâm, đột nhiên chém một kiếm xuống ——Mặt đất ầm ầm sụp đổ, Tạ Liên rơi vào trong một cái hang lạnh tối tăm. Trong lòng cầu nguyện không dẫm lên Bùi Minh cùng Linh Văn, vẫy vẫy bụi trong không khí, Tạ Liên đứng dậy, nắm kiếm xoay người, nói: "Kính......"Chân thân của vị "Kính Văn chân quân" kia trong nháy mắt đập vào mắt Tạ Liên, Tạ Liên không khỏi mở to hai mắt.
_______________________________Chương 154: Kính Văn và Linh Văn(2)Chợt thấy có khách không mời mà đến xông vào, Kính Văn cảnh giác nói: "Ngươi là ai?!"Nhưng mà, "người" mà đang chất vấn Tạ Liên lại không phải là một "người", mà là một bức tượng nam bằng đá hết sức thô cứng, trần truồng, quanh thân chỉ quấn đầy vải.Khó trách hắn đi không phát ra tiếng bước chân, mà là tiếng "thùng thùng" kỳ quái; khó trách lúc Bùi Minh cùng Linh Văn nhìn thấy hắn, đều hoảng sợ; cũng khó trách Bùi Minh nói Linh Văn trợn mắt nói dối. Bởi vì, thứ này từ đầu đến chân, thật sự không có chút nào giống nữ quỷ. Bùi Minh cùng Linh Văn đều bị quấn và cuộn tròn lại, tay bị trói chặt và không thể di chuyển, bị Kính Văn nắm chặt trong tay, không thể động đậy. Tạ Liên khó khăn lấy lại tinh thần, nói: "??? Ta???"Kính Văn lại nói: "Ngươi là Thái tử Tiên Lạc?"Tạ Liên ngẩn ra, nói: "A? Ngài vậy mà nhận ra ta? Thật đúng là......"Có điều, cũng không có gì kỳ lạ, Tạ Liên khi lần đầu tiên phi thăng, gây tiếng vang lớn. Tạ Liên chưa chắc nhận ra từng thần quan ở Thượng thiên đình, nhưng cá là mỗi thần quan ở Thượng thiên đình tuyệt đối đều nhận ra Tạ Liên. Như bây giờ vậy, Tạ Liên căn bản không nhớ rõ Kính Văn trông như thế nào, nhưng Kính Văn lại nhớ rõ hắn, nói: "Đương nhiên. Cuộc đời đầy thăng trầm của Thái Tử điện hạ, ta muốn không biết cũng khó!"Tạ Liên trong lòng có chút cảm động, theo bản năng nói: "Vinh hạnh, vinh hạnh quá...... Chỉ là, ngài thế nào mà lại biến thành cái dạng này ......"Kính Văn nói: "Ta thế nào mà lại biến thành cái dạng này?"Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, gật đầu, cảm thấy bản thân mình hỏi vấn đề này có chút không lịch sự lắm. Kính Văn lại mượn cơ hội phát tác, nói: "Còn không phải tại ả tiện nhân Nam Cung Kiệt này ban tặng! Sau khi điện Kính Văn sụp đổ, pháp lực ta càng ngày càng yếu, ả ta còn bỏ đá xuống giếng, khắp nơi đuổi giết ta, ta vạn bất đắc dĩ mới bám vào tượng đá này, mới có thể sống sót đến hôm nay!"Linh Văn nói: "Cũng chẳng có gì quá đáng hơn so với những gì ngài đã làm mà phải không? Lúc trước ngươi tự hạ lệnh muốn ở điện Kính Văn đến canh ba, nháy mắt một cái, ngươi lại ra ngoài nói là ta chẳng biết xấu hổ, đêm khuya còn ở lại dây dưa với ngươi. Lời nói giết người vô hình, ta lấy đao kiếm trả lại cho ngươi thôi, như vậy là đã khách khí nhiều rồi!"Nói xong, Linh Văn bỗng nhiên đá một chân, đá trúng hạ thể của Kính Văn. Chiêu này đối với Tạ Liên mà nói, thật là không có uy lực gì, mà tượng đá cũng không phải cơ thể người, cùng lắm cũng chỉ có thể đá bay mấy mảnh vải dính ở đó. Ai ngờ, Kính Văn thét lên một tiếng kêu chói tai thảm thiết, cứ như thật sự đá trúng mệnh căn của hắn vậy, liền đưa tay bịt kín nửa dưới của mình.Nhưng mà, đã muộn. Lớp vải bọc lấy phần thân dưới kia bị cú đá của Linh Văn đá bay ra, Tạ Liên chạy qua xem, ấy vậy mà, phía dưới chả có gì cả.Không có gì cả chính là, cái thứ đáng lẽ nhất thiết phải có kia vậy mà lại chẳng có.Tượng đá này, vậy mà lại khắc một hoạn quan!!!Tạ Liên thầm nghĩ: "Thì ra là bị tịnh thân!"Loại tượng đá này thường thấy trong lăng mộ của các quý nhân đại quan, chính là một thứ bồi táng có âm khí rất nặng, dùng để ký sinh vào là một sự lựa chọn hoàn hảo. Nhưng mà, Kính Văn như thế mà lại bại dưới tay một nữ tử nhỏ nhen âm hiểm, cuối cùng lại phải ký sinh vào một tượng đá hoạn quan này, quả thực là một sự châm chọc vô cùng quá đáng!Linh Văn cười to nói: "Quả nhiên như thế! Ta nói vì sao ngài lại tức sôi máu như thế? Thì ra là vậy! Ta không giỏi đến thế? Bây giờ xem bị cắt mất thứ đó rồi để xem ngài còn có thể giỏi hơn được không, ta chống mắt lên mà chờ! Ha ha ha ha ha ha......"Nội khố của Kính Văn bị bong ra thì bị dẫm bừa lên, hắn giận điên lên, nắm lấy tóc Linh Văn quát: "Câm mồm! Không biết ngươi đã ngủ với bao nhiêu thần quan mới có thể bò lên vị trí ngày hôm nay, ngươi còn dám đắc ý sao?! Mau xin lỗi cho ta!"Linh Văn bị hắn túm rớt đầy tóc, ráng nhịn đau chứ không xin tha, càng không xin lỗi. Bùi Minh nói: "Ngươi thật sự là văn thần sao? Sao lời nói không có chút khí phách, nhã nhặn nào thế? Loại nữ nhân đanh đá chanh chua còn tốt hơn so với ngươi!"Tạ Liên thầm than khổ, sợ hắn kích động bóp chết hai người trên tay, nhịn không được "Này" một tiếng, đưa tay nói: "Bình tĩnh nào! Kính Văn chân quân! Kỳ thật! Cái thứ kia có hay không cũng không có gì khác nhau mà. Thật đấy!"Kính Văn một tay nắm Linh Văn, một tay che hạ thân, rít gào nói: "Ngươi nói dối! Có hay không đều không có khác gì sao?! Ngươi thử không có thử xem?!"Tạ Liên chân thành nói: "Thật mà! Tin ta đi! Mặc dù ta có cái thứ kia! Nhưng cũng chả khác gì là không có! Bởi vì ta là cái đó!"Tạ Liên tự đem bản thân ra làm ví dụ, muốn Kính Văn bình tĩnh lại. Nghe đến đó, Kính Văn dường như cũng bình tĩnh một chút, nói: "Ngươi là cái đó là sao?!"Tạ Liên nói: "Thì chính là cái đó chứ sao! Ngươi hiểu mà! Cứ cho là ta có, nhưng mà chưa bao giờ xài qua! Kỳ thật, bất kể là nam thần quan, hay là nữ thần quan, hay là kiểu thần quan nào đó, cái thứ kia chỉ là vật ngoài thân, không cần chấp nhất như thế......"Kính Văn xen vào: "Nếu ngươi cảm thấy không có gì khác, vậy ngươi cắt nó cho ta xem đi."Tạ Liên: "???"Kính Văn lập tức nói: "Đồ dối trá! Ngươi rõ ràng là luyến tiếc, đừng giả bộ vô nghĩa khuyên ta, ta cũng không phải là đứa trẻ làm sai khóc lóc ăn vạ thì ngươi có thể dùng hai viên kẹo bảo ta sửa lỗi! Ngươi không cắt cũng không sao, ta cắt của hắn!"Người hắn chỉ chính là Bùi Minh. Bùi Minh ngạc nhiên: "Con mẹ nó!"Cái này thảm thật. Mặc dù có rất nhiều người đều muốn cắt bỏ cái thứ kia của Bùi tướng quân, nhưng Tạ Liên không nghĩ là Bùi Minh bị cắt ở chỗ này, vội nói: "Kính Văn chân quân! Tuy rằng sau khi ngươi suy thịnh, Linh Văn khi dễ ngươi là nàng ta không đúng, nhưng ban đầu ngươi cũng khi dễ nàng, coi như huề nhau đi, hà tất phải tuyệt tình như vậy!" Vừa nói chuyện dời lực chú ý, vừa lặng lẽ quăng rắn ra, cho nó bò vào phía sau của Kính Văn. Kính Văn lại nói: "Huề nhau? Không đơn giản như vậy. Thật ra ngươi nhắc ta mới nhớ, ta có chuyện phải hỏi tiện nhân này cho đàng hoàng! —— Nam Cung, Tu Lê bị diệt quốc, có phải do ngươi động tay động chân vào không?"Kính Văn là văn thần của Tu Lê quốc, Tu Lê quốc là cội nguồn của hắn. Nếu cội nguồn bị mất hiển nhiên là một cú đả kích khiến hắn suy sụp. Bởi vậy, Kính Văn hoài nghi Linh Văn là vô cùng hợp lý. Sau khi hỏi xong, Linh Văn lại ngậm miệng không trả lời. Kính Văn quát: "Nói mau! Có phải ngươi giở trò ma quỷ?! Ta biết mà, nhất định là ngươi! Tuyệt đối là ngươi, bằng không thì không có khả năng bị diệt quốc nhanh như vậy! Đều là do ả tiện nhân âm hiểm này hại! Tên tướng quân ngu ngốc kia nhất định là do ngươi làm hại!"Tạ Liên thầm nghĩ: "Linh Văn còn chưa trả lời, ngươi vậy mà biên tự diễn......"Bên kia, Linh Văn lại bỗng nhiên thấp nở nụ cười. Nếu không phải trên người Kính Văn là bức tượng hoạn quan kia, chỉ sợ vẻ mặt đã sớm nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ngươi cười cái gì?"Linh Văn hơi hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:"Ngươi có biết, trước mặt hắn mà nói hắn ngu ngốc, thì sẽ nhận hậu quả gì không?"Kính Văn còn chưa hiểu ra thì ngay sau đó, thứ đang trói Linh Văn liền nứt ra, một cánh tay đen ngòm lòi ra từ trong những mảng vụn, chụp lên đỉnh đầu Kính Văn.Kính Văn một câu còn chưa kịp nói, cả người đã cứng đờ, trên mặt đất thô ráp xuất hiện một khe nứt, sau đó là hai khe nứt, ba khe nứt ......Trong một lát, toàn bộ thân hình bị tan xương nát thịt!Mà Linh Văn thoát khỏi trói buộc, đứng tại chỗ, quanh thân một tầng hắc khí, bên kia laị là một đống đá vụn.Thì ra, Cẩm Y Tiên trong truyền thuyết lại thuộc về Tu Lê quốc, mà Bạch Cẩm lại là người của Tu Lê quốc. Tạ Liên mới vừa chấn chỉnh lại suy nghĩ xong, liền nghe Bùi Minh còn đang bị trói, nói: "Linh Văn? Ngươi ngừng lại trước đã."Chỉ thấy Linh Văn xoay người, bước từng bước tới chỗ Bùi Minh. Nghĩ đến mới vừa rồi Linh Văn nói với Bùi Minh "Hắn quả thật không thích ngươi", Tạ Liên thầm nghĩ: "Không xong, chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu?"Linh Văn vừa đi, vừa dùng giọng trấn an nói: "Bạch Cẩm, hắn đã chết rồi, vừa nãy đều là nói hươu nói vượn, không phải như thế."Nhưng mà, hiệu quả dường như cũng không tốt, Linh Văn lại nói: "Lão Bùi ta không có biện pháp, trong đầu hắn nghe Kính Văn nói ngươi là kẻ thông dâm với ta thì quyết tâm muốn giết ngươi. Thái Tử điện hạ, giúp ta một chút!"Không cần nàng nhắc nhở, Tạ Liên đã chém một nhát kiếm mở trói cho Bùi Minh, Bùi Minh nhảy lên, hai người phi thân thoát khỏi mật đạo này, trở lại trên mặt đất, lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Linh Văn nện một quyền vào chỗ ban nãy của Bùi Minh, đá văng tung tóe, uy lực kinh người, so với mấy chiêu dò đường vừa rồi của Tạ Liên thì ác hơn nhiều!Tạ Liên thu Nhược Da, cuốn trên cổ tay, Bùi Minh bị trói lâu như vậy, tay trái cũng sưng hết lên, nhưng đại khái cũng chỉ là từ bị một trăm vạn con ong chích giảm xuống thành năm mươi vạn con ong chích thôi. Hắn nói: "Ta, con mẹ nó oan......"Lời còn chưa dứt, thân ảnh Linh Văn, đã xuất hiện trước mắt hắn!Hai người cùng tung một chưởng, lui ra phía sau mấy trượng. Tạ Liên cùng Bùi Minh liếc nhau, thầm nghĩ khó giải quyết, bỏ chạy là thượng sách. Tạ Liên vừa chạy vừa quay đầu lại hét: "Linh Văn! Ngươi khuyên Bạch tướng quân lần nữa thử xem!"Linh Văn ở phía sau bọn họ điên cuồng đuổi theo, nói: "Ta khuyên rồi! Nhưng mà hắn không tin ta!"Bùi Minh nói: "Nhất định là bởi vì ngươi lừa hắn, hắn bị tổn thương!"Tạ Liên nói: "Linh Văn! Ngươi có thể biến trở về nữ được không? Tướng mạo, lực sát thương sẽ bớt một chút!"Linh Văn lại nói: "Không được!"Tạ Liên: "Sao lại không được?"Linh Văn: "Hắn không cho ta biến trở về!"Bùi Minh: "Ta hiểu rồi! Tiểu tử này không dám bám vào thân thể nữ nhân! Đồ hèn!"Ầm ầm ầm! Một cái nóc nhà từ phía sau bay tới, suýt nữa ném Tạ Liên cùng Bùi Minh văng lên, Linh Văn nói: "Không phải ta ném! Ai mướn ngươi mắng hắn, hắn càng tức giận, hai người các ngươi muốn bị giết hết phải không!"Tạ Liên vội nói: "Ấy? Đâu có liên quan tới ta? Linh Văn ngươi nói với hắn, đừng có tính phần ta vào được không?"Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ, tiểu Bùi đâu? Bán Nguyệt quốc sư đâu? Cái vị Huyết vũ thám hoa kia đâu???"Tạ Liên nói: "Đi hướng khác tìm các ngươi rồi, không cần dựa vào họ, chúng ta đã chạy mấy chục trượng, chạy trước rồi nói sau!" Ai ngờ, Tạ Liên mới vừa nói xong, bỗng nhiên chân nhẹ hẫng, toàn bộ cơ thể bị nhấc lên. Không riêng gì hắn, Bùi Minh cũng vậy, nhìn kỹ, thì ra cả hai người đều bị cái lưới lớn trùm lại, treo ở trên không, cái lưới kia dường như là đặc chế, tay không xé không đứt. Đồng thời, trong rừng cây bốn phương tám hướng nhảy ra rất nhiều yêu quỷ mặt mũi hung tợn, ít nhất cũng một hai trăm tên, mỗi tên mừng như điên vỗ tay: "Bắt được rồi!!!""Ha ha ha ha đây là tên thứ mấy sa lưới rồi? Cái bẫy này quả là xài ngon!"
"Mau nhìn xem bắt được thứ gì, có mấy cái đầu!"Vừa rồi nhất thời cấp bách, đi không chọn đường, rốt cuộc rơi vào bẫy của mấy tên tiểu quỷ này.Tạ Liên vừa rồi nắm Phương Tâm, đột nhiên bị treo lên, Phương Tâm rơi xuống đất, không lấy lên được, cũng không cách nào thoát khỏi, mà Linh Văn đã đuổi sát tới. Một đám tiểu quỷ còn không biết thứ gì tới, vui vẻ nói: "Lại tới thêm một tên!"Linh Văn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hừng hực một ngọn lửa quỷ đen như mực. Hắn ngửa nhìn Tạ Liên và Bùi Minh nói: "Nhị vị, ta...... thật sự là, thân bất do kỷ."Tạ Liên thở hắt ra, nói: "Linh Văn, ta có thể hỏi nếu bị cái thứ kia đánh trúng thì sẽ ra sao không?"Linh Văn nói: "Lần trước xài một đám ma trơi lớn như này, đánh trúng Kỳ Anh điện hạ, hắn bị thương. Thế nhưng còn may, còn có thể chạy nhảy được."Tạ Liên cùng Bùi Minh đều nhẹ nhàng thở ra, nói: "Còn may, còn may......"Mới vừa nói xong "Còn may", trong tay Linh Văn xuất hiện hai luồng ma trơi, đột nhiên tăng vọt gấp mười lần, biến thành hai ngọn lửa cực lớn cháy phừng phừng!"......""......""......" Linh Văn nói, "Lần này, sau khi bị đánh trúng sẽ thế nào, ta cũng không biết."Bùi Minh gào lên nói: "Từ từ, ta thật con mẹ nó không phải nhân tình của ngươi mà?!!!"Một đám yêu ma quỷ quái đều bị hai ngọn lửa hừng hực này làm cho sợ ngây người, trong giây lát, liền cầm vũ khí, vẻ mặt hung ác vây quanh, nói: "Tiểu tử ngon lắm! Lá gan cũng lớn nhỉ, chết đến nơi còn muốn cướp đầu người của chúng ta, giết chết hắn mau!!!"Nhưng mà, đám tiểu quỷ choi choi này vây quanh, đối với Cẩm Y Tiên không có bất kỳ sự uy hiếp nào, cùng lắm chỉ là trở thành chất dinh dưỡng mới cho hắn mà thôi. Linh Văn hơi hơi nghiêng đầu, đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng nếm hết mấy cái đầu này, đúng lúc này, chợt có một trận cuồng phong thổi qua, từng trận nghe như có tiếng gào khóc thê thảm, đám tiểu quỷ kia ngay lập tức liền bị thổi bay lên trời!Nói là bị "gió" thổi lên trời, chi bằng nói là bị một bàn tay vô hình quỷ dị khổng lồ bắt được ném lên trời. Cẩm Y Tiên dường như cũng cảm nhận được, có chút cảnh giác, đám ma trơi trong tay Linh Văn cũng hơi hạ thấp xuống chút, chậm rãi quét xem bốn phía. Tạ Liên nỗ lực nhìn về phía trên, nhưng bị cành lá rậm rạp che mất tầm mắt, tiếng kêu thảm thiết cũng đã sớm im bặt, bởi vậy, căn bản không biết phía trên rốt cuộc đã xảy ra gì.
Nhìn một lát, Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Các ngươi không ngửi được sao?"Bùi Minh nói: "Cái gì?"Tạ Liên nói: "Mùi hoa."Bùi Minh nói: "Mùi hoa gì? Không có."Tạ Liên nhắm hai mắt, lát sau xác định nói: "Có. Là mùi hoa."Âm u, quỷ dị, mùi hoa nhẹ nhàng.Bùi Minh nói: "Mùi hoa không ngửi được, nhưng thật ra nghe thấy được......"Mới vừa hỏi xong, hắn liền cảm thấy có thứ gì đó rơi tích tích trên mặt, tùy tay quẹt một cái thì đồng tử hơi co lại.Là máu.Lửa quỷ trong tay Linh Văn cũng bị dính hai giọt máu, ngọn lửa nhất thời hơi yếu đi. Thần sắc hắn càng thêm cảnh giác, đột nhiên ngẩng đầu. Trong nháy mắt ——Một trận mưa máu, từ trên trời rơi xuống!Bùi Minh bị treo cao hơn so với Tạ Liên, nhất thời liền bị con mưa máu bất thình lình này biến thành một con gà sắp sửa đem đi nấu canh, chỉ còn sót lại hai con mắt trợn lên, đen ra đen, trắng ra trắng. Lửa quỷ trong tay Linh Văn đã sớm tắt, hắn lắc mình trốn đến tàng cây bên dưới, tránh bị hậu quả giống Bùi Minh. Mà Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác cơ thể nhẹ xuống, cái lưới kia bị cắt đứt, sau đó rớt xuống.Tạ Liên xoay mình trên không, vững chân đáp xuống đất, vừa lúc đó, trận mưa máu kia cũng ngừng lại. Chưa kịp giơ tay áo lên che lấy thì trong bóng tối, Tạ Liên nghe được một tiếng cười khẽ.Không khí bên trong bỗng nhiên tràn đầy mùi hoa quỷ dị.Tạ Liên hơi ngước mặt lên, không cảm giác được có gió thổi qua, ngược lại cảm giác được cái gì đó vô cùng mềm mại nhẹ nhàng thổi vào mặt. Duỗi ra tay tiếp được, liền cúi đầu nhìn xem, thì một cánh hoa nhẹ bẫng bay xuống lòng bàn tay, là một cánh hoa đỏ thẫm.Tạ Liên lại ngước lên lần nữa, không tin được. Chỉ thấy mưa máu đầy trời nay lại biến thành mưa hoa giăng khắp nơi!Căn bản không cần đoán người đến là ai, Tạ Liên cầm cánh hoa kia, thốt lên nói: "Tam Lang!"Quay người lại, Tạ Liên liền nhìn thấy Linh Văn vô thanh vô thức mà ngã xuống. Mà người đứng một mình ở đằng kia, một thiếu niên cao gầy tóc đen vận đồ đỏ, miệng cười khẽ, không phải Hoa Thành thì còn là ai?Hoa rơi như máu, máu như hoa bay. Khuôn mặt tuấn mỹ sinh động vẫn như lần đầu gặp, ánh mắt rực rỡ lấp lánh. Hoa Thành chậm rãi tra thanh loan đao thon dài màu bạc vào trong vỏ, trầm giọng nói: "Điện hạ, đệ đã quay về rồi."
Giọng nói kia không trả lời. Bùi Minh cũng ngẩn người, nói: "Kính Văn chân quân? Không đúng, ngữ khí không giống."Linh Văn hừ một cái, nói: "Hắn ở trước mặt người khác nói chuyện thế này nhưng ở trước mặt ta lại nói chuyện thế khác, đương nhiên ngươi cảm thấy không giống."Bên đầu này, Tạ Liên hơi nhíu mày, nói: "Kính Văn chân quân?"Xưng hô này, Tạ Liên hình như có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ lắm. Nghe qua hình như văn thần, nhưng mà, văn thần có chữ "Văn" "Bác" "Đoan"thật sự quá nhiều. Lúc này, Bùi Túc thấp giọng nói: "Kính Văn chân quân.. là..mang Linh..Văn chân quân thăng thành thần ..., là đệ nhất ....văn thần đầu tiên!"Bùi Túc vừa nói xong, Tạ Liên rốt cuộc mới nghĩ ra. Khi lần đầu tiên phi thăng, Linh Văn cũng chỉ mới là một tiểu quan văn ở Hạ Thiên Đình, lúc đó đệ nhất văn thần ở Thượng Thiên Đình cũng không phải là nàng, mà là một vị văn thần khác. Mà vị văn thần kia, dường như chính là Kính Văn chân quân này!Bất quá, bây giờ điện Kính Văn đã sớm sụp đổ, tám trăm dặm cũng không tìm ra một tòa điện. Tạ Liên nhịn không được nói: "Thì ra tất cả mọi người đều là người quen. Vì sao không thể từ từ nói chuyện? Hà tất phải bắt trói rồi động đao kiếm làm gì."Hoa Thành lại nói: "Chính bởi vì là người quen, cho nên phải trói lại động đao kiếm."Vừa dứt lời, bên kia Kính Văn lại mở miệng. Có lẽ bởi vì bị vạch trần thân phận, cho nên cách nói chuyện hòa nhã hơn vừa rồi, chỉ là trong lời nói như có kim châm: "Nam Cung, lúc ngươi ở Thượng Thiên Đình làm đệ nhất văn thần không phải đắc ý lắm sao? Sao mà tự đập chén cơm của mình mà chạy đến đây?"Bùi Minh nói: "Thấy chưa, là kẻ có thù oán với ngươi. Chỉ tại ngươi làm hại."Kính Văn lại nói: "Bùi tướng quân, ngươi đừng tưởng rằng ta tìm Nam Cung tính sổ thì ngươi có thể bỏ chạy không liên quan. Tiện nhân này nhục mạ khinh thường hương khói ta suy thịnh, lén cho người đập phá cung điện của ta, ngươi cho rằng ta không biết những kẻ tiếp tay cho ả là ai sao?""......"Kính văn tiếp tục nói: "Nam Cung ngươi cũng đừng ở đó mà cười. Uổng công ta lúc trước vì tài trí của ngươi mà đề bạt ngươi lên, thế nhưng ngươi lại báo đáp ta như thế, đúng là thứ vong ân lại phụ nghĩa. Ta chờ ngày này, đã chờ lâu lắm rồi!"Tạ Liên che trán, thầm nghĩ: Tam độc không hổ là tam độc, làm chuyện gì, cũng đều không có phúc!Ai ngờ, Linh Văn lại lạnh nhạt nói: "Kính văn chân quân, trước mắt không có người khác ở đây, ngươi mắng cũng đã mắng rồi, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch nữa? Ngươi đề bạt ta, thật sự là vì tài trí của ta sao? Rốt cuộc vì sao ngươi đề bạt ta, sau đó lại đối đãi với ta như thế nào, người khác không rõ nhưng chẳng phải trong lòng ngươi rõ nhất sao?"Tạ Liên càng nghe càng thấy lạ, nói: "Kính văn chân quân cùng Linh Văn rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu Bùi tướng quân, ngươi biết nội tình không?"Bùi Túc cũng đang nghiêm túc nghe, sau đó nói với Tạ Liên: "Thứ...lỗi...lúc đó...ta chưa..phi thăng nên....không biết...rõ lắm"Tạ Liên nghĩ thầm nghĩ nếu muốn hắn chấm câu cho đàng hoàng hẳn là không được, Hoa Thành ở một bên nói: "Ca ca, không cần hỏi người khác, hỏi đệ được rồi."Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Chuyện xưa ở Thượng Thiên Đình, Tam Lang đệ cũng biết sao?"Thì ra, không phải Tạ Liên nghĩ sai, vốn dĩ lịch sử trắng đen ở Thượng Thiên Đình, Hoa Thành đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Hoa Thành gật đầu một cái, liền nói cho Tạ Liên nghe.Kính Văn cùng Linh Văn, đều là văn thần xuất thân từ Tu Lê quốc. Kính Văn lớn hơn so Linh Văn trăm năm, vốn đã nổi danh Tu Lê quốc, hai người này cũng không xuất hiện cùng một thời.Có một năm, Tu Lê quốc cúng bái văn thần. Trong quá trình cúng bái, có một cuộc thi đấu nho nhỏ. Các học tử trẻ tuổi viết một bài văn về Tu Lê quốc, không giới hạn chủ đề, không được viết tên, sau đó dán lên phía trong thần miếu lớn nhất —— lúc bấy giờ chính là điện Kính Văn. Sau đó mọi người sẽ đánh giá rồi chọn ra một vị thủ khoa đứng đầu.Lúc ấy, vừa lúc Kính Văn chân quân hạ phàm du ngoạn, nhất thời tâm huyết dâng trào, biến thành một thư sinh, tham gia thi đấu, vung tay viết ra một loạt câu chữ mỹ miều, ca tụng uy mãnh của Tu Lê quốc. Thử nghĩ xem, nếu sau khi công bố kết quả người đoạt giải nhất, chân tướng được vạch trần, đứng đầu bảng đó cư nhiên là Kính Văn chân quân biến thành, chẳng phải lại là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng sao?Nếu chuyện cứ theo thế mà phát triển thì vốn dĩ sẽ có một kết quả rất hài hòa mỹ mãn. Ai ngờ, lại xảy ra một việc ngoài ý muốn hết sức xấu hổ.Sau khi cúng bái kết thúc, công bố danh sách đứng đầu bảng, đoạt giải nhất không phải là <Tu Lê Phú> của Kính Văn, mà là một bảng luận chương, gọi là.(Phú theo nghĩa đen là thể văn tả cảnh, một bài phú thường liên kết với nội tâm để tả tình – theo wiki)Kết quả như vậy khiến người khác cảm thấy rất thú vị. Tạ Liên hỏi: "Tam Lang đã xem qua kia sao?"Hoa Thành nói: "Xem qua, ca ca nếu là muốn xem, hôm khác sẽ mang cho ca ca xem."Tạ Liên nói: "Có thể đánh bại được Kính Văn chân quân đã phi thăng, chắc là viết rất hay."Hoa Thành nói: "Viết không tồi, nhưng cũng không có gì là thần kì lắm. Chỉ là tình hình quốc nội Tu Lê lúc ấy không ổn, quốc chúng oán hận rất nhiều, vừa vặn xuất hiện một thứ hợp ý người. Hơn nữa kiểu văn của《 Tu Lê Phú 》 đã quá phổ thông, nhìn vào là chán ngấy, cho nên tự nhiên thắng được mà thôi."Mọi người tìm khắp nơi người đã viết ra, đương nhiên không ai dám nhận. Ai lại dám nhận thứ này cơ chứ? Có người tham danh mạo nhận, cũng dễ dàng lòi ra chân tướng. Không lâu sau, bởi vì bị quan binh chú ý tới cho nên liền gỡ bỏ vị trí đứng đầu bảng kiaĐối với trận này thi đấu, Kính Văn chân quân tuy rằng không vui cho lắm, khịt mũi coi thường, nhưng qua mấy tháng cũng liền quên mất. Nói quên, liền quên luôn đến mấy tháng sau, một tin tức xôn xao do nhóm văn thần ở Thượng Thiên Đình truyền ra ——Tu Lê quốc phái người điều tra ra người đã viết đoạt giải nhất kia, đem người đó nhốt vào địa lao. Mà người này, ấy thế mà là một nữ tử bán giày ở ven đường!Thật không ngờ tới!Tạ Liên nói: "...... Bán, bán giày."Hoa Thành nói: "Đúng vậy. Trước kia ở nhân gian Nam Cung Kiệt chính là làm nghề này."Khó trách khi xưa có nghe qua có người ngầm kêu điện Linh Văn là "điện giày rách", không chỉ kêu một hai lần, nhưng Tạ Liên cũng không tò mò đi hỏi tới cùng, cho nên chưa bao giờ biết xuất xứ vì sao.Vốn dĩ, bất kể như thế nào cũng không ai nghĩ lại có dính dáng tới một nữ tử, nhưng nữ tử trẻ tuổi kia cũng ngẫu nhiên sẽ chép sách, viết giùm thư tình gì đó để kiếm chút tiền, ngày nọ, bị khách hàng phát hiện chữ viết kia cùng với chữ viết trong bảng luận chương kia cực kỳ giống nhau thì liền đi báo quan, lúc này mới bị bắt.Sau khi biết được việc này, Kính Văn chân quân đề bút, lập tức đề bạt thiếu nữ gọi là Nam Cung Kiệt này.Phải biết rằng, nữ thần quan vốn dĩ luôn thiếu hụt, không phải không có, nhưng hơn phân nửa là lo việc chăm hoa tưới nước, thêu thùa thủ công, ca vũ tài nghệ. Mà nữ văn thần càng lại hiếm hơn. Mặc dù là thăng thần, mọi người cũng không muốn nữ tử làm thần quan hạ cấp, nhiều lắm cũng chỉ làm mỹ nữ mài mực, đốt hương, dùng để ngắm mà thôi. Kính Văn chân quân đề cử, khiến trong chúng văn thần cũng xuýt xoa. Ai cũng nói nữ tử nho nhỏ này vận khí thật sự là quá tốt, tuệ nhãn của Kính Văn chân quân như thấy được quý nhân, chẳng những thoát khỏi lao ngục, mà còn có leo lên đầu biến thành phượng hoàng, nghiễm nhiên trở thành đoạn giai thoại.Nhưng mà, giờ khắc này, bên kia Kính Văn lại chậm rãi nói: "Không hổ là thứ ăn cháo đá bát. Ta đối với ngươi muôn vàn coi trọng, nhưng từ trong miệng ngươi nói ra, ngược lại biến thành không có ý tốt."Linh Văn nói: "Ngài cũng đừng cả ngày đi đâu cũng nói coi trọng ta. Nếu thật coi trọng ta, cũng sẽ không mười năm như một, khiến ta trong điện ngày ngày bưng nước pha trà, kiểm tra văn án, đi bộ vài trăm dặm chỉ để lấy bản thảo thơ, đi tặng quà cáp cho các thần quan khác ngày lễ tết, sao chép những tài liệu cũ kỹ vô nghĩa. Ban đầu ta thân là phàm nhân có thể nhàn rỗi đọc sách viết chữ, cho dù là lúc bị nhốt trong nhà lao, ít nhất có được yên tĩnh, nhưng sau khi thăng thần, suốt ngày cứ bị những thứ vô nghĩa này quấy rầy, căn bản không cơ hội để tu hành, ta quả thật cảm nhận cái gì là được ngài coi trọng."Tạ Liên nghĩ nghĩ, quả là vậy, khi đầu tiên phi thăng, mỗi lần nhìn thấy Linh Văn, nàng hình như lúc nào cũng bận bịu đưa tặng đồ vật. Đối với chuyện này, Kính Văn lại nói: "Nhà còn không chịu quét thì lấy gì đi chinh phục thiên hạ? Nam Cung à, tâm tư ngươi lớn quá rồi đấy. Nếu cả những việc nhỏ nhặt nhất ngươi còn làm không xong thì há có thể làm chuyện đại sự? Ta chính là vì mài giũa tâm tính ngươi, mới cho ngươi nhiều cơ hội tu hành như thế. Ngươi năng lực không đủ, ngược lại đi trách ta sao?"Nghe hai bên càng nói càng mang đầy dao găm, trong lời nói oán khí cũng càng ngày càng nặng, vạn bất đắc dĩ, Tạ Liên đành xài một biện pháp hết sức thô bạo.Tạ Liên đột nhiên đánh một quyền vào trên mặt đất, tạo ra một âm thanh hết sức lớn, đồng thời, lấy bản thân làm trung tâm, mặt đất nứt ra một hình tròn rộng bốn trượng.Hoa Thành lập tức hiểu rõ Tạ Liên muốn làm gì, nói: "Ca ca!"Tạ Liên đưa tay vẫy vẫy bụi trong không khí, ho khan nói: "Khụ khụ...... Như vậy là trực tiếp nhất! Ta phụ trách bên này! Tam Lang đệ cùng Tiểu Bùi tướng quân...... một bên!"Hoa Thành thấy thế, đi về phía đối diện, triệu Ách Mệnh, một đao đâm vào dưới nền đất.Một đao này cùng một quyền của Tạ Liên có hiệu quả như nhau, nhưng tiếng vang không giống nhau, âm thanh bén nhọn hơn. Hai người luân phiên tạo ra tạp âm thật lớn, khoảng cách càng ngày càng xa. Đánh vài quyền, Tạ Liên ngưng thần lắng nghe, Bùi Minh cùng Linh Văn cũng không phản ứng, dường như không nghe được họ làm gì, Linh Văn "Ha ha" nói: "Ngài năng lực quả là đủ. Thử hỏi, bây giờ còn có mấy người nhớ rõ Kính Văn chân quân nhà ngươi đã từng làm mưa làm gió?"Tạ Liên nhảy ra một khoảng cách, lại lần nữa đánh một quyền về phía mặt đất, lúc này cũng không có phản ứng gì. Mà Kính Văn bị một câu này đâm vào, trái lại lại cười, nói: "Ngươi không cần ở trước mặt ta lên mặt tiểu nhân đắc chí, lúc trước nếu không phải ta chọn ngươi, bây giờ ngươi có thể đứng ở vị trí này sao? Chỉ sợ là lúc trong lao ngục không biết sinh con cho kẻ nào rồi!"Câu này thật có chút không phong độ, Tạ Liên ra tay suýt đánh trật. Bùi Minh quát: "Kính Văn! Ngươi tốt xấu gì cũng là văn thần, miệng ngươi có thể đừng nói ra mấy thứ hạ lưu như vậy không?"Kính Văn nói: "Nam Cung ngươi xem, tên thông dâm kia đang che chở ngươi kìa! Bùi tướng quân là thanh danh gì chứ, sao không biết xấu hổ dám nói ta hạ lưu?"Linh Văn nói: "Trong đầu ngươi, ai mà không thông dâm với ta? Ngươi muốn tính sổ sao? Chúng ta ở đây tính luôn một lượt!"Lúc này, Tạ Liên đã chạy ra một khoảng, đánh ra ba quyền. Ngay sau đó, bướm bạc của Kính Văn bên kia cảnh giác nói: "Tiếng gì vậy?"Bùi Minh cùng Linh Văn nghe rồi. Bùi Minh nói: "Là ai đang đánh nhau trên đó?"Tạ Liên trong lòng vui vẻ: Tìm đúng chỗ rồi!Tạ Liên chạy ra mấy trượng, lại đánh thêm một quyền. Bùi Minh lại nói: "Càng gần! Lực phá càng mạnh! Chẳng lẽ là......"Chính là nơi này!Tạ Liên rút ra Phương Tâm, đột nhiên chém một kiếm xuống ——Mặt đất ầm ầm sụp đổ, Tạ Liên rơi vào trong một cái hang lạnh tối tăm. Trong lòng cầu nguyện không dẫm lên Bùi Minh cùng Linh Văn, vẫy vẫy bụi trong không khí, Tạ Liên đứng dậy, nắm kiếm xoay người, nói: "Kính......"Chân thân của vị "Kính Văn chân quân" kia trong nháy mắt đập vào mắt Tạ Liên, Tạ Liên không khỏi mở to hai mắt.
_______________________________Chương 154: Kính Văn và Linh Văn(2)Chợt thấy có khách không mời mà đến xông vào, Kính Văn cảnh giác nói: "Ngươi là ai?!"Nhưng mà, "người" mà đang chất vấn Tạ Liên lại không phải là một "người", mà là một bức tượng nam bằng đá hết sức thô cứng, trần truồng, quanh thân chỉ quấn đầy vải.Khó trách hắn đi không phát ra tiếng bước chân, mà là tiếng "thùng thùng" kỳ quái; khó trách lúc Bùi Minh cùng Linh Văn nhìn thấy hắn, đều hoảng sợ; cũng khó trách Bùi Minh nói Linh Văn trợn mắt nói dối. Bởi vì, thứ này từ đầu đến chân, thật sự không có chút nào giống nữ quỷ. Bùi Minh cùng Linh Văn đều bị quấn và cuộn tròn lại, tay bị trói chặt và không thể di chuyển, bị Kính Văn nắm chặt trong tay, không thể động đậy. Tạ Liên khó khăn lấy lại tinh thần, nói: "??? Ta???"Kính Văn lại nói: "Ngươi là Thái tử Tiên Lạc?"Tạ Liên ngẩn ra, nói: "A? Ngài vậy mà nhận ra ta? Thật đúng là......"Có điều, cũng không có gì kỳ lạ, Tạ Liên khi lần đầu tiên phi thăng, gây tiếng vang lớn. Tạ Liên chưa chắc nhận ra từng thần quan ở Thượng thiên đình, nhưng cá là mỗi thần quan ở Thượng thiên đình tuyệt đối đều nhận ra Tạ Liên. Như bây giờ vậy, Tạ Liên căn bản không nhớ rõ Kính Văn trông như thế nào, nhưng Kính Văn lại nhớ rõ hắn, nói: "Đương nhiên. Cuộc đời đầy thăng trầm của Thái Tử điện hạ, ta muốn không biết cũng khó!"Tạ Liên trong lòng có chút cảm động, theo bản năng nói: "Vinh hạnh, vinh hạnh quá...... Chỉ là, ngài thế nào mà lại biến thành cái dạng này ......"Kính Văn nói: "Ta thế nào mà lại biến thành cái dạng này?"Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, gật đầu, cảm thấy bản thân mình hỏi vấn đề này có chút không lịch sự lắm. Kính Văn lại mượn cơ hội phát tác, nói: "Còn không phải tại ả tiện nhân Nam Cung Kiệt này ban tặng! Sau khi điện Kính Văn sụp đổ, pháp lực ta càng ngày càng yếu, ả ta còn bỏ đá xuống giếng, khắp nơi đuổi giết ta, ta vạn bất đắc dĩ mới bám vào tượng đá này, mới có thể sống sót đến hôm nay!"Linh Văn nói: "Cũng chẳng có gì quá đáng hơn so với những gì ngài đã làm mà phải không? Lúc trước ngươi tự hạ lệnh muốn ở điện Kính Văn đến canh ba, nháy mắt một cái, ngươi lại ra ngoài nói là ta chẳng biết xấu hổ, đêm khuya còn ở lại dây dưa với ngươi. Lời nói giết người vô hình, ta lấy đao kiếm trả lại cho ngươi thôi, như vậy là đã khách khí nhiều rồi!"Nói xong, Linh Văn bỗng nhiên đá một chân, đá trúng hạ thể của Kính Văn. Chiêu này đối với Tạ Liên mà nói, thật là không có uy lực gì, mà tượng đá cũng không phải cơ thể người, cùng lắm cũng chỉ có thể đá bay mấy mảnh vải dính ở đó. Ai ngờ, Kính Văn thét lên một tiếng kêu chói tai thảm thiết, cứ như thật sự đá trúng mệnh căn của hắn vậy, liền đưa tay bịt kín nửa dưới của mình.Nhưng mà, đã muộn. Lớp vải bọc lấy phần thân dưới kia bị cú đá của Linh Văn đá bay ra, Tạ Liên chạy qua xem, ấy vậy mà, phía dưới chả có gì cả.Không có gì cả chính là, cái thứ đáng lẽ nhất thiết phải có kia vậy mà lại chẳng có.Tượng đá này, vậy mà lại khắc một hoạn quan!!!Tạ Liên thầm nghĩ: "Thì ra là bị tịnh thân!"Loại tượng đá này thường thấy trong lăng mộ của các quý nhân đại quan, chính là một thứ bồi táng có âm khí rất nặng, dùng để ký sinh vào là một sự lựa chọn hoàn hảo. Nhưng mà, Kính Văn như thế mà lại bại dưới tay một nữ tử nhỏ nhen âm hiểm, cuối cùng lại phải ký sinh vào một tượng đá hoạn quan này, quả thực là một sự châm chọc vô cùng quá đáng!Linh Văn cười to nói: "Quả nhiên như thế! Ta nói vì sao ngài lại tức sôi máu như thế? Thì ra là vậy! Ta không giỏi đến thế? Bây giờ xem bị cắt mất thứ đó rồi để xem ngài còn có thể giỏi hơn được không, ta chống mắt lên mà chờ! Ha ha ha ha ha ha......"Nội khố của Kính Văn bị bong ra thì bị dẫm bừa lên, hắn giận điên lên, nắm lấy tóc Linh Văn quát: "Câm mồm! Không biết ngươi đã ngủ với bao nhiêu thần quan mới có thể bò lên vị trí ngày hôm nay, ngươi còn dám đắc ý sao?! Mau xin lỗi cho ta!"Linh Văn bị hắn túm rớt đầy tóc, ráng nhịn đau chứ không xin tha, càng không xin lỗi. Bùi Minh nói: "Ngươi thật sự là văn thần sao? Sao lời nói không có chút khí phách, nhã nhặn nào thế? Loại nữ nhân đanh đá chanh chua còn tốt hơn so với ngươi!"Tạ Liên thầm than khổ, sợ hắn kích động bóp chết hai người trên tay, nhịn không được "Này" một tiếng, đưa tay nói: "Bình tĩnh nào! Kính Văn chân quân! Kỳ thật! Cái thứ kia có hay không cũng không có gì khác nhau mà. Thật đấy!"Kính Văn một tay nắm Linh Văn, một tay che hạ thân, rít gào nói: "Ngươi nói dối! Có hay không đều không có khác gì sao?! Ngươi thử không có thử xem?!"Tạ Liên chân thành nói: "Thật mà! Tin ta đi! Mặc dù ta có cái thứ kia! Nhưng cũng chả khác gì là không có! Bởi vì ta là cái đó!"Tạ Liên tự đem bản thân ra làm ví dụ, muốn Kính Văn bình tĩnh lại. Nghe đến đó, Kính Văn dường như cũng bình tĩnh một chút, nói: "Ngươi là cái đó là sao?!"Tạ Liên nói: "Thì chính là cái đó chứ sao! Ngươi hiểu mà! Cứ cho là ta có, nhưng mà chưa bao giờ xài qua! Kỳ thật, bất kể là nam thần quan, hay là nữ thần quan, hay là kiểu thần quan nào đó, cái thứ kia chỉ là vật ngoài thân, không cần chấp nhất như thế......"Kính Văn xen vào: "Nếu ngươi cảm thấy không có gì khác, vậy ngươi cắt nó cho ta xem đi."Tạ Liên: "???"Kính Văn lập tức nói: "Đồ dối trá! Ngươi rõ ràng là luyến tiếc, đừng giả bộ vô nghĩa khuyên ta, ta cũng không phải là đứa trẻ làm sai khóc lóc ăn vạ thì ngươi có thể dùng hai viên kẹo bảo ta sửa lỗi! Ngươi không cắt cũng không sao, ta cắt của hắn!"Người hắn chỉ chính là Bùi Minh. Bùi Minh ngạc nhiên: "Con mẹ nó!"Cái này thảm thật. Mặc dù có rất nhiều người đều muốn cắt bỏ cái thứ kia của Bùi tướng quân, nhưng Tạ Liên không nghĩ là Bùi Minh bị cắt ở chỗ này, vội nói: "Kính Văn chân quân! Tuy rằng sau khi ngươi suy thịnh, Linh Văn khi dễ ngươi là nàng ta không đúng, nhưng ban đầu ngươi cũng khi dễ nàng, coi như huề nhau đi, hà tất phải tuyệt tình như vậy!" Vừa nói chuyện dời lực chú ý, vừa lặng lẽ quăng rắn ra, cho nó bò vào phía sau của Kính Văn. Kính Văn lại nói: "Huề nhau? Không đơn giản như vậy. Thật ra ngươi nhắc ta mới nhớ, ta có chuyện phải hỏi tiện nhân này cho đàng hoàng! —— Nam Cung, Tu Lê bị diệt quốc, có phải do ngươi động tay động chân vào không?"Kính Văn là văn thần của Tu Lê quốc, Tu Lê quốc là cội nguồn của hắn. Nếu cội nguồn bị mất hiển nhiên là một cú đả kích khiến hắn suy sụp. Bởi vậy, Kính Văn hoài nghi Linh Văn là vô cùng hợp lý. Sau khi hỏi xong, Linh Văn lại ngậm miệng không trả lời. Kính Văn quát: "Nói mau! Có phải ngươi giở trò ma quỷ?! Ta biết mà, nhất định là ngươi! Tuyệt đối là ngươi, bằng không thì không có khả năng bị diệt quốc nhanh như vậy! Đều là do ả tiện nhân âm hiểm này hại! Tên tướng quân ngu ngốc kia nhất định là do ngươi làm hại!"Tạ Liên thầm nghĩ: "Linh Văn còn chưa trả lời, ngươi vậy mà biên tự diễn......"Bên kia, Linh Văn lại bỗng nhiên thấp nở nụ cười. Nếu không phải trên người Kính Văn là bức tượng hoạn quan kia, chỉ sợ vẻ mặt đã sớm nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ngươi cười cái gì?"Linh Văn hơi hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:"Ngươi có biết, trước mặt hắn mà nói hắn ngu ngốc, thì sẽ nhận hậu quả gì không?"Kính Văn còn chưa hiểu ra thì ngay sau đó, thứ đang trói Linh Văn liền nứt ra, một cánh tay đen ngòm lòi ra từ trong những mảng vụn, chụp lên đỉnh đầu Kính Văn.Kính Văn một câu còn chưa kịp nói, cả người đã cứng đờ, trên mặt đất thô ráp xuất hiện một khe nứt, sau đó là hai khe nứt, ba khe nứt ......Trong một lát, toàn bộ thân hình bị tan xương nát thịt!Mà Linh Văn thoát khỏi trói buộc, đứng tại chỗ, quanh thân một tầng hắc khí, bên kia laị là một đống đá vụn.Thì ra, Cẩm Y Tiên trong truyền thuyết lại thuộc về Tu Lê quốc, mà Bạch Cẩm lại là người của Tu Lê quốc. Tạ Liên mới vừa chấn chỉnh lại suy nghĩ xong, liền nghe Bùi Minh còn đang bị trói, nói: "Linh Văn? Ngươi ngừng lại trước đã."Chỉ thấy Linh Văn xoay người, bước từng bước tới chỗ Bùi Minh. Nghĩ đến mới vừa rồi Linh Văn nói với Bùi Minh "Hắn quả thật không thích ngươi", Tạ Liên thầm nghĩ: "Không xong, chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu?"Linh Văn vừa đi, vừa dùng giọng trấn an nói: "Bạch Cẩm, hắn đã chết rồi, vừa nãy đều là nói hươu nói vượn, không phải như thế."Nhưng mà, hiệu quả dường như cũng không tốt, Linh Văn lại nói: "Lão Bùi ta không có biện pháp, trong đầu hắn nghe Kính Văn nói ngươi là kẻ thông dâm với ta thì quyết tâm muốn giết ngươi. Thái Tử điện hạ, giúp ta một chút!"Không cần nàng nhắc nhở, Tạ Liên đã chém một nhát kiếm mở trói cho Bùi Minh, Bùi Minh nhảy lên, hai người phi thân thoát khỏi mật đạo này, trở lại trên mặt đất, lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Linh Văn nện một quyền vào chỗ ban nãy của Bùi Minh, đá văng tung tóe, uy lực kinh người, so với mấy chiêu dò đường vừa rồi của Tạ Liên thì ác hơn nhiều!Tạ Liên thu Nhược Da, cuốn trên cổ tay, Bùi Minh bị trói lâu như vậy, tay trái cũng sưng hết lên, nhưng đại khái cũng chỉ là từ bị một trăm vạn con ong chích giảm xuống thành năm mươi vạn con ong chích thôi. Hắn nói: "Ta, con mẹ nó oan......"Lời còn chưa dứt, thân ảnh Linh Văn, đã xuất hiện trước mắt hắn!Hai người cùng tung một chưởng, lui ra phía sau mấy trượng. Tạ Liên cùng Bùi Minh liếc nhau, thầm nghĩ khó giải quyết, bỏ chạy là thượng sách. Tạ Liên vừa chạy vừa quay đầu lại hét: "Linh Văn! Ngươi khuyên Bạch tướng quân lần nữa thử xem!"Linh Văn ở phía sau bọn họ điên cuồng đuổi theo, nói: "Ta khuyên rồi! Nhưng mà hắn không tin ta!"Bùi Minh nói: "Nhất định là bởi vì ngươi lừa hắn, hắn bị tổn thương!"Tạ Liên nói: "Linh Văn! Ngươi có thể biến trở về nữ được không? Tướng mạo, lực sát thương sẽ bớt một chút!"Linh Văn lại nói: "Không được!"Tạ Liên: "Sao lại không được?"Linh Văn: "Hắn không cho ta biến trở về!"Bùi Minh: "Ta hiểu rồi! Tiểu tử này không dám bám vào thân thể nữ nhân! Đồ hèn!"Ầm ầm ầm! Một cái nóc nhà từ phía sau bay tới, suýt nữa ném Tạ Liên cùng Bùi Minh văng lên, Linh Văn nói: "Không phải ta ném! Ai mướn ngươi mắng hắn, hắn càng tức giận, hai người các ngươi muốn bị giết hết phải không!"Tạ Liên vội nói: "Ấy? Đâu có liên quan tới ta? Linh Văn ngươi nói với hắn, đừng có tính phần ta vào được không?"Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ, tiểu Bùi đâu? Bán Nguyệt quốc sư đâu? Cái vị Huyết vũ thám hoa kia đâu???"Tạ Liên nói: "Đi hướng khác tìm các ngươi rồi, không cần dựa vào họ, chúng ta đã chạy mấy chục trượng, chạy trước rồi nói sau!" Ai ngờ, Tạ Liên mới vừa nói xong, bỗng nhiên chân nhẹ hẫng, toàn bộ cơ thể bị nhấc lên. Không riêng gì hắn, Bùi Minh cũng vậy, nhìn kỹ, thì ra cả hai người đều bị cái lưới lớn trùm lại, treo ở trên không, cái lưới kia dường như là đặc chế, tay không xé không đứt. Đồng thời, trong rừng cây bốn phương tám hướng nhảy ra rất nhiều yêu quỷ mặt mũi hung tợn, ít nhất cũng một hai trăm tên, mỗi tên mừng như điên vỗ tay: "Bắt được rồi!!!""Ha ha ha ha đây là tên thứ mấy sa lưới rồi? Cái bẫy này quả là xài ngon!"
"Mau nhìn xem bắt được thứ gì, có mấy cái đầu!"Vừa rồi nhất thời cấp bách, đi không chọn đường, rốt cuộc rơi vào bẫy của mấy tên tiểu quỷ này.Tạ Liên vừa rồi nắm Phương Tâm, đột nhiên bị treo lên, Phương Tâm rơi xuống đất, không lấy lên được, cũng không cách nào thoát khỏi, mà Linh Văn đã đuổi sát tới. Một đám tiểu quỷ còn không biết thứ gì tới, vui vẻ nói: "Lại tới thêm một tên!"Linh Văn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hừng hực một ngọn lửa quỷ đen như mực. Hắn ngửa nhìn Tạ Liên và Bùi Minh nói: "Nhị vị, ta...... thật sự là, thân bất do kỷ."Tạ Liên thở hắt ra, nói: "Linh Văn, ta có thể hỏi nếu bị cái thứ kia đánh trúng thì sẽ ra sao không?"Linh Văn nói: "Lần trước xài một đám ma trơi lớn như này, đánh trúng Kỳ Anh điện hạ, hắn bị thương. Thế nhưng còn may, còn có thể chạy nhảy được."Tạ Liên cùng Bùi Minh đều nhẹ nhàng thở ra, nói: "Còn may, còn may......"Mới vừa nói xong "Còn may", trong tay Linh Văn xuất hiện hai luồng ma trơi, đột nhiên tăng vọt gấp mười lần, biến thành hai ngọn lửa cực lớn cháy phừng phừng!"......""......""......" Linh Văn nói, "Lần này, sau khi bị đánh trúng sẽ thế nào, ta cũng không biết."Bùi Minh gào lên nói: "Từ từ, ta thật con mẹ nó không phải nhân tình của ngươi mà?!!!"Một đám yêu ma quỷ quái đều bị hai ngọn lửa hừng hực này làm cho sợ ngây người, trong giây lát, liền cầm vũ khí, vẻ mặt hung ác vây quanh, nói: "Tiểu tử ngon lắm! Lá gan cũng lớn nhỉ, chết đến nơi còn muốn cướp đầu người của chúng ta, giết chết hắn mau!!!"Nhưng mà, đám tiểu quỷ choi choi này vây quanh, đối với Cẩm Y Tiên không có bất kỳ sự uy hiếp nào, cùng lắm chỉ là trở thành chất dinh dưỡng mới cho hắn mà thôi. Linh Văn hơi hơi nghiêng đầu, đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng nếm hết mấy cái đầu này, đúng lúc này, chợt có một trận cuồng phong thổi qua, từng trận nghe như có tiếng gào khóc thê thảm, đám tiểu quỷ kia ngay lập tức liền bị thổi bay lên trời!Nói là bị "gió" thổi lên trời, chi bằng nói là bị một bàn tay vô hình quỷ dị khổng lồ bắt được ném lên trời. Cẩm Y Tiên dường như cũng cảm nhận được, có chút cảnh giác, đám ma trơi trong tay Linh Văn cũng hơi hạ thấp xuống chút, chậm rãi quét xem bốn phía. Tạ Liên nỗ lực nhìn về phía trên, nhưng bị cành lá rậm rạp che mất tầm mắt, tiếng kêu thảm thiết cũng đã sớm im bặt, bởi vậy, căn bản không biết phía trên rốt cuộc đã xảy ra gì.
Nhìn một lát, Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Các ngươi không ngửi được sao?"Bùi Minh nói: "Cái gì?"Tạ Liên nói: "Mùi hoa."Bùi Minh nói: "Mùi hoa gì? Không có."Tạ Liên nhắm hai mắt, lát sau xác định nói: "Có. Là mùi hoa."Âm u, quỷ dị, mùi hoa nhẹ nhàng.Bùi Minh nói: "Mùi hoa không ngửi được, nhưng thật ra nghe thấy được......"Mới vừa hỏi xong, hắn liền cảm thấy có thứ gì đó rơi tích tích trên mặt, tùy tay quẹt một cái thì đồng tử hơi co lại.Là máu.Lửa quỷ trong tay Linh Văn cũng bị dính hai giọt máu, ngọn lửa nhất thời hơi yếu đi. Thần sắc hắn càng thêm cảnh giác, đột nhiên ngẩng đầu. Trong nháy mắt ——Một trận mưa máu, từ trên trời rơi xuống!Bùi Minh bị treo cao hơn so với Tạ Liên, nhất thời liền bị con mưa máu bất thình lình này biến thành một con gà sắp sửa đem đi nấu canh, chỉ còn sót lại hai con mắt trợn lên, đen ra đen, trắng ra trắng. Lửa quỷ trong tay Linh Văn đã sớm tắt, hắn lắc mình trốn đến tàng cây bên dưới, tránh bị hậu quả giống Bùi Minh. Mà Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác cơ thể nhẹ xuống, cái lưới kia bị cắt đứt, sau đó rớt xuống.Tạ Liên xoay mình trên không, vững chân đáp xuống đất, vừa lúc đó, trận mưa máu kia cũng ngừng lại. Chưa kịp giơ tay áo lên che lấy thì trong bóng tối, Tạ Liên nghe được một tiếng cười khẽ.Không khí bên trong bỗng nhiên tràn đầy mùi hoa quỷ dị.Tạ Liên hơi ngước mặt lên, không cảm giác được có gió thổi qua, ngược lại cảm giác được cái gì đó vô cùng mềm mại nhẹ nhàng thổi vào mặt. Duỗi ra tay tiếp được, liền cúi đầu nhìn xem, thì một cánh hoa nhẹ bẫng bay xuống lòng bàn tay, là một cánh hoa đỏ thẫm.Tạ Liên lại ngước lên lần nữa, không tin được. Chỉ thấy mưa máu đầy trời nay lại biến thành mưa hoa giăng khắp nơi!Căn bản không cần đoán người đến là ai, Tạ Liên cầm cánh hoa kia, thốt lên nói: "Tam Lang!"Quay người lại, Tạ Liên liền nhìn thấy Linh Văn vô thanh vô thức mà ngã xuống. Mà người đứng một mình ở đằng kia, một thiếu niên cao gầy tóc đen vận đồ đỏ, miệng cười khẽ, không phải Hoa Thành thì còn là ai?Hoa rơi như máu, máu như hoa bay. Khuôn mặt tuấn mỹ sinh động vẫn như lần đầu gặp, ánh mắt rực rỡ lấp lánh. Hoa Thành chậm rãi tra thanh loan đao thon dài màu bạc vào trong vỏ, trầm giọng nói: "Điện hạ, đệ đã quay về rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz