Thien Ha Ky Duyen Cam Hung Lich Su Cung Dau Bao Thu Anh Tuyet Trieu Duong
Hình như Phùng Diệm Quỳnh còn định nói gì đó nhưng đúng lúc ấy, Từ Trọng Sinh đã bước đến với một nắm thuốc gây mê. Phùng Diệm Quỳnh bị mất máu quá nhiều, chần chừ thêm nữa sẽ không kịp."Tài nhân nhắm mắt lại đi, sẽ đau lắm đấy."Cánh tay Phùng Diệm Quỳnh theo câu nói đó của Từ Trọng Sinh mà buông thõng xuống. Đây sẽ là giây phút thanh thản nhất trong cuộc đời của nàng ta. Và hình như, khi giọt máu cuối cùng đã chảy cạn, Hoàng Lan nghe thấy tiếng ai đó thì thầm gọi tên Tư Thành.Tiếp đó là một cảnh tượng thật ám ảnh. Khi Tư Thành biết tin đến nơi, ngài ngửi thấy mùi máu tanh và nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh đang khóc....Hoàng Lan đến bên Tư Thành và âu yếm nhìn ngắm đứa trẻ trước mặt. Hoàng tử sinh non, cả người đỏ hỏn và bé như nắm tay, do thiếu hơi mẹ nên cứ oe oe khóc liên hồi. "Thiếp xin lỗi vì đã tự ý quyết định. Nhưng giữa Phùng tài nhân và con trẻ, chúng ta chỉ có thể chọn một mà thôi." Hoàng Lan ảm đạm nói, mơ hồ hình dung ra tình cảnh khi ấy, trong lòng lại có cảm giác ám ảnh không thôi.Tư Thành nghe vậy chỉ lẳng lặng gật đầu. Lúc người tới báo tin dữ, ngài vội di giá từ nơi nghị sự tới đây. Cũng may bên cạnh Hoàng Lan còn có Từ Trọng Sinh, một người đủ bình tĩnh và sáng suốt để giúp nàng quyết định, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng mẹ con Phùng Diệm Quỳnh đều khó toàn mạng.Sợ hoàng thượng cả giận mất khôn, Từ Trọng Sinh định bước lên giải thích, nhưng Tư Thành chỉ giơ tay lên, ra hiệu cho y không cần phải nói nữa. Thực ra, vì ngài quá để tâm đến đứa trẻ đến mức quên cả trời đất mà thôi."Ngoan nào, để phụ hoàng bế con một lát."Tư Thành vươn tay đỡ lấy đứa trẻ từ tay bà mụ, bất giác chọc chọc vào cánh mũi nhỏ xíu, cảm giác mất mát trong lòng cũng vơi đi quá nửa.Đợi khi Tư Thành giao hoàng tử lại cho bà mụ, Hoàng Lan mới lựa lời nói thêm:"Bệ hạ, Phùng tài nhân vẫn còn nằm ở trong kia. Nàng ta giả điên giả dại cũng là vì muốn đứa trẻ này được bình an chào đời." Tư Thành chậm bước vào biệt viện. Thi thể của Phùng Diệm Quỳnh được đặt trên một chiếc giường gấm. Con người này từng ỷ vào sủng ái mà kiêu căng đến mức quên mất bản thân mình là ai, nhưng đến cuối đời, nàng ta lại chấp nhận một cái chết không thể đau đớn hơn để bảo vệ cốt nhục của ngài. Liễu đoạn, hoa tàn, băng tan, ngọc vỡ.Quay lại nhìn Phùng Diệm Quỳnh lần cuối, giọng nói của đế vương không rõ buồn vui:"Hậu táng Ngọc tiệp dư chu đáo, báo cả với người nhà của nàng ấy nữa."Ngọc tiệp dư? Đan Ngọc các? Hoàng Lan bất giác nở nụ cười nhẹ nhõm. Vậy là cuối cùng Tư Thành cũng chịu tha thứ cho Phùng Diệm Quỳnh....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz